Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Chương 130



Đông Phương Ẩn không ngờ cả một đời tổ tiên cố gắng xây dựng Đông Phương gia lớn mạnh, phút chốc đã bị con gái của mình làm cho sụp đổ. Một người như ông ta làm thế nào mà cam tâm cho được, ông ta chính là không cam tâm.

"Không, không thể nào để cho thằng nhãi ranh kia nắm được điểm yếu của mình, phải tìm cách thôi!" Mặc dù ngực ông ta đau đớn, nhưng ông ta cũng đã tự tìm đường lui cho chính bản thân mình.

Giờ phút này vợ con đối với ông ta đã không còn quan trọng nữa, bây giờ bản thân của ông ta an toàn là trên hết.

"Đi, chúng ta mau rời khỏi đây!" Đông Phương Ẩn khó khăn đứng lên, ông ta nhìn tên trợ lý ra lệnh.

"Lão gia, ông muốn đi đâu? Không lẽ ông muốn bỏ mặc mẹ con tôi sao? Ông làm thế nào mà có thể nhẫn tâm như vậy?" La Cầm thấy ông ấy muốn bỏ của chạy lấy người, bà ta đau lòng kêu lên.


"Ha, giờ phút này thì thân ai nấy lo đi! Tất cả đều do con gái rượu của bà làm ra, vậy thì bà cứ ở đó mà chịu tội với nó!" Đông Phương Ẩn không còn tỉnh táo nữa, ông ta hất văng người vợ đầu ấp tay gối của mình ra, vội vàng cùng tên trợ lý kia bỏ trốn.

"Không được, ông không thể làm như vậy!" La Cầm xót xa nhìn theo bóng ông ta kêu gào.

Nhưng giờ phút này bà ta không thể cứ ngồi đây khóc lóc, bà ta muốn đi cứu con gái của mình, dù sao thì cô ta cũng là đứa con duy nhất của bà ấy. La Cầm không nghĩ nhiều nữa, bà ấy cầm lấy tiền trong két sắt, liền lên xe đi cứu Đông Phương Ngọc Châu.

...

Lúc này ở trên xe, Đông Phương Ẩn đã gọi điện cho ai đó, ngữ khí và điệu bộ có vẻ rất tôn trọng người ở bên kia.

"Thưa ngài, tôi hiện tại đang bị người của Hoàng gia truy đuổi, ngài có thể giúp tôi phái một chuyên cơ đến sân bay không? Nếu như tôi có thể thoát khỏi đây, tôi thật sự sẽ mang ơn ngài suốt đời!"

"Không phải ông rất tự tin sao? Làm thế nào mà bây giờ lại bị bắt rồi, thật là làm tôi thất vọng mà!" Bên kia một giọng đàn ông trầm khàn lên tiếng đáp, câu chữ đều mang theo sự mỉa mia châm chọc.

"Dù sao chúng ta cũng làm ăn với nhau, ngài chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao?" Đông Phương Ẩn trong lòng quả thật không vui, nhưng ông ta phải hạ giọng thấp nhất để cầu xin sự trợ giúp.

"Thôi được, nể tình chúng ta đã làm ăn lâu năm như vậy, tôi sẽ giúp ông lần này!" Người đàn ông bên kia sau một hồi suy nghĩ, đã quyết định giúp ông ta.

"Cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài!" Đông Phương Ẩn mừng rỡ, ông ta rối rít cảm ơn.


Đã đạt được mục đích, gã trợ lý nhấn ga đưa ông ta đến sân bay.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này ở Cung Điện cũng đã nhận được tin Đông Phương Ẩn đang tìm cách chạy trốn, anh nhanh chóng cho người đuổi theo bắt ông ta lại.

"Ân Vệ, bằng mọi giá phải mang được ông ta về đây!" Anh trầm giọng căn dặn.

Đối với Hoàng Phủ Thiên Kỳ, tội của Đông Phương Ẩn còn nặng hơn Đông Phương Ngọc Châu nhiều. Cũng chính do ông ta, mà Hoàng Phủ Minh Việt mới có cơ hội làm càng, khiến cho cha của anh tức giận đến phát bệnh.

Ân Vệ phái thêm quân đội Hoàng Gia truy đuổi, nhưng bọn họ lại đến chậm một bước. Nhờ có gã bí ẩn kia giúp đỡ, cho nên Đông Phương Ẩn đã kịp thời trốn thoát, ông ta đã lên máy bay cao chạy xa bay.

"Mau lục soát cho tôi, có lật tung cái sân bay này cũng phải tìm ra ông ta!" Ân Vệ lớn giọng ra lệnh, bằng mọi giá phải mang được người về.

Ân Vệ lúc này vẫn chưa biết rằng ông ta đã lên máy bay, bây giờ cho dù hắn có lật tung cả sân bay này lên, thì người vẫn sẽ không tìm được.

Mặc khác La Cầm đã chạy đến bệnh viện, bà ấy đưa người theo để mang Đông Phương Ngọc Châu bỏ trốn.

"Ngọc Châu, chúng ta phải đi ngay thôi, bây giờ con tạm thời không thể ở lại nơi này được!" La Cầm nắm lấy tay con gái nói, bà ấy còn thường xuyên quay lại để nhìn xem có người đến hay không.


"Mẹ, con không thể rời đi được! Nếu bây giờ con đi con sẽ mất tất cả, mất đi địa vị...và cả Thiên Kỳ!" Cô ta đôi mắt ngấn lệ đáp, dù bản thân cô ta độc ác, nhưng tình yêu dành cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ là thật.

"Thiên Kỳ nó căn bản không yêu con! Ngọc Châu, điều này mẹ nghĩ là con biết rõ hơn ai hết chứ? Con đã quên vị trí Vương Hậu này vì sao mà có được à?" La Cầm thấy con gái mù quáng, bà ta tức giận nói.

"Con mặc kệ, con không đi!" Đông Phương Ngọc Châu vẫn là cố chấp, cô ta kiên định đáp.

"Con không đi? Vậy thì mẹ sẽ làm mọi cách để con đi, bởi vì mẹ không muốn con bị tổn thương!" Mặc cho con gái nhất quyết đòi ở lại, La Cầm vẫn cho người tiến vào bế cô ta ra ngoài.

Đông Phương Ngọc Châu giờ phút này cảm thấy thống hận, cô ta căm thù tất cả. Cô ta thầm trách ông trời, tại sao bản thân đã cố gắng nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không có được tình yêu của Hoàng Phủ Thiên Kỳ.

"Các người là muốn đi đâu?" Ngay lúc hai mẹ con La Cầm vừa bước ra khỏi cửa, một âm thanh trầm ấm vang lên, giọng nói này rất quen thuộc với Đông Phương Ngọc Châu.






Bình Luận (0)
Comment