Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 21

“Thật sao?” Giọng bà vô cùng kích động, vang đến tận màng nhĩ của Khương Khả Vọng, so với con gái thì bà còn hưng phấn hơn nhiều.

Vốn là Khương Khả Vọng thiếu chút nữa đã nói cho bà nghe chuyện họ đã chia tay rồi cơ. Thực ra đột nhiên kết hôn thế này, ngay cả bản thân cô cũng chưa từng nghĩ tới, đến bây giờ bên trong cô vẫn có một thứ cảm xúc hết sức mông lung.

Một cái là một người không có khả năng kết hôn lại đi cầu hôn, cái nữa là người quyết tâm muốn chia tay lại đi đồng ý lời cầu hôn; hai chuyện này so ra, cái nào hoang đường hơn?

“Em đang nghĩ gì thế?” Gọi điện thoại xong, Bùi Úc ôm lấy vai cô.

Cô để anh ôm, tận tình suy nghĩ về tâm sự của mình, nghĩ đến xuất thần.

Trong nhà hết thảy vẫn như cũ, cũng không có gì có thể thay đổi cả, chỉ là Maria lâu rồi không thấy lại mập lên rồi, dùng giọng đặc Đông Nam Á nói tiếng Bắc Kinh hỏi cô: “Cô Khương, cô muốn ăn đường phèn tổ yến chứ ạ?”

“Ăn một ít đi.” Bùi Úc ghé bên tai cô nhẹ nhàng nói.

Bùi Úc cũng tùy tiện ăn chút bữa tối, cô ngồi ở bên cạnh anh múc món đồ ngọt kia, cảm giác được ánh mắt của người hầu lui lui tới tới, trong ánh mắt của họ hẳn là đều mang chút lạ lẫm.

Bọn họ đều biết lúc đầu hai người đã chia tay rồi, lúc ấy Khương Khả Vọng trực tiếp kéo vali từ trong nhà họ Bùi Úc đón xe rời đi.

Bồn tắm bốc lên từng hạt từng hạt bọt khí, Khương Khả Vọng ngụp đầu xuống nước sau đó ngoi lên, lau mặt dính đầy nước, cô hít thở từng hơi từng hơi, bây giờ cô đã quay về rồi.

Nhưng cô sẽ không còn là “cô Khương” như trước kia nữa rồi, bắt đầu từ ngày mai, họ sẽ phải đổi giọng gọi cô là “Bùi phu nhân.”

Khương Khả Vọng ra khỏi phòng tắm, Bùi Úc cũng đã tắm rửa xong xuôi, một thân sạch sẽ thoải mái, anh ngồi trên ghế thư giãn*, thấy cô liền duỗi tay: “Đến đây nào.”

Cô đi đến, ngồi vào giữa lòng anh, hai tay anh từ phía sau vòng lấy ôm cô, một tư thế hết mực thân mật, họ ngồi trên ghế thư giãn, lắc qua lắc lại.

Chỉ một lát sau, anh đã vịn lấy cằm cô cúi đầu hôn xuống.

Cảm giác hôn rất tuyệt, mà Bùi Úc từ trước đến nay lại còn rất dịu dàng và có kỹ xảo rất khéo léo. Cô còn nhớ vào lần đầu tiên vẫn còn trúc trắc, là anh kiên nhẫn dạy cho cô biết làm thế nào để lấy hơi và vươn lưỡi ra.

Dây áo ngủ của cô tuột xuống một nửa, lỏng lẻo treo nơi cánh tay, đôi khi động tác mạnh sẽ có cảm giác như bị trói buộc vậy. Anh trượt dọc xuống cổ cô hôn xuống, miêu tả đường vòng cung trên bờ vai cô, cái dây đeo hoàn toàn bị tuột xuống, là bị anh kéo xuống.

Từ phía sau lưng, cô có thể cảm nhận được dục vọng của anh.

Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên.

Tiết tấu nhạc chuông có cảm giác rất mạnh mẽ, tự dưng khiến cho người ta có cảm giác gấp gáp mà kiềm chế. Bùi Úc lấy lại hơi thở, chờ đợt chuông kia chấm dứt mới một lần nữa vùi đầu xuống, tiếp tục công cuộc công thành chiếm đất của mình.

Điện thoại chỉ im lặng trong chốc lát rồi lại vang lên.

Khương Khả Vọng đứng dậy, nhìn thấy anh đi đến cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình nhưng không bắt máy.

Cô cũng đi đến, nhìn thoáng qua, ba chữ “Chung Miểu Miểu” to rõ ràng.

“Đưa cho em.” Khương Khả Vọng lấy điện thoại từ trong tay Bùi Úc ra.

“Cậu, cậu ơi, con sai rồi ạ,” Điện thoại vừa được nối máy, cô bé ở đằng kia đã khóc đến khàn giọng, “Cậu đừng không để ý con, con không dám nữa đâu, cậu không được kết hôn, cậu không thể kết hôn được…”

Rất giống một tiểu phôi đản* buổi tối đã đánh răng xong rồi còn đòi ăn socola vậy.

*Tiểu phôi đản: đứa trẻ hư.

“Miểu Miểu,” Khương Khả Vọng ngắt lời khóc lóc kể lể, tỉnh táo nói, “Tôi là mợ con.”

Bên kia sững sờ, tiếng khóc lập tức im bặt ,sau đó điện thoại đã bị ngắt máy, vang lên tiếng máy bận “tút tút”.

Trong tay cô trống không, là Bùi Úc đã lấy lại điện thoại, trực tiếp tắt máy ném lên chiếc bàn bên giường. Khương Khả Vọng tưởng rằng anh không vui, nhưng lúc anh quay đầu lại, cô thấy ý cười trên gương mặt anh.

“Anh cười cái gì?” Cô hỏi, sau đó xỉa xói nói, “Xem ra bác sĩ tâm lý anh tìm cho đứa trẻ đó không tốt lắm nhỉ.”

“Ừm, còn không bằng em nữa.” Anh sờ sờ đầu cô, vừa định hôn xuống cô đã quay đầu tránh đi.

Khương Khả Vọng đặt mông ngồi xuống giường, sau đó chui vào chăn, sau đó nâng quai áo ngủ lên: “Đi ngủ sớm chút.”

Ngủ sớm dậy sớm, ngày thứ hai là một ngày thời tiết khá tốt, mặt trời trốn đằng sau đám mây, trên đường gió thổi nhè nhẹ.

Không phải ngày đặc biệt gì, cũng không phải hai ngày nghỉ nên cục dân chính không có nhiều người lắm. Khương Khả Vọng kéo vành nón xuống thật thấp, không bị ai nhận ra cả, chỉ có lúc đưa thẻ căn cước và sổ hộ khẩu mới bị người ta chăm chú nhìn một hồi. Ảnh chụp cũng là tại hiện trường chụp, cô còn chưa kịp nở ra một nụ cười nghiêm chỉnh đúng chuẩn thì thợ chụp ảnh đã vội vàng ấn chụp rồi. Một đôi dấu chạm nổi hạ xuống đỏ cả một trang, cô cầm lấy nhìn xem, phát hiện ra nụ cười trên mặt Bùi Úc còn tươi tắn hơn cả cô nữa. Hóa ra anh cười lên cũng nhìn đẹp như thế.

Cô chăm chú nhìn một lúc, cất giấy chứng nhận cẩn thận vào trong túi, kéo khóa lại.

“Anh đặt nhà hàng xong rồi.” Lúc ngồi lên trên xe, Bùi Úc xoa đầu cô, lại thấy cô hình như không bận tâm chút nào, cứ vùi đầu vào điện thoại di động.

“Hai giờ em sẽ lên máy bay.” Khương Khả Vọng như bị một thứ khí áp đáng sợ vô hình đè lên, đang xem tin nhắn điện thoại liền ngẩng đầu lên, nhìn nhìn anh, “Em đi Thâm Quyến, lát nữa Comilla sẽ đến đón em.”

Chuyện này cũng không còn cách nào khác mà, anh cũng biết lịch trình ban đầu của cô kín như bưng, nửa ngày trống lịch như thế này với cô mà nói đã là làm khó lắm rồi.

Đây là tân hôn đấy. Bùi tiên sinh nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn chọn tha thứ cho cô, anh hẳn là hiểu được công việc của cô: “Lát nữa anh đưa em đi.”

“Ừm, nhà hàng thì đợi lúc nào em về rồi đi nhé, rất rất xin lỗi mà.” Khương Khả Vọng rất thành khẩn xin lỗi, bầu không khí đôi bên đều rất hòa hợp.

Bùi Úc hôn cô một cái, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp. Mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn bạch kim, kiểu dáng đơn giản nhất, kim cương được khảm khiêm tốn nằm ở sườn bên dưới.

“Mua lúc nào vậy?” Khương Khả Vọng nhận lấy, cười với anh, “Đẹp quá.”

Hai người họ đeo nhẫn cho nhau, đây đáng nhẽ phải là thời khắc ngọt ngào biết chừng nào, thế nhưng Khương Khả Vọng lại dựng thẳng ngón tay, nhìn nhìn một lúc rồi tháo ra: “Về rồi em sẽ tìm một sợi dây để đeo trên cổ, em là minh tinh mà, đeo cái này sẽ bị lên báo lá cải mất.”

Bùi Úc cực kì biết kiềm chế, cầm nhẫn cất vào hộp: “Đã không tiện rồi thì không mang cũng không sao.”

Khương Khả Vọng không có chút tinh thần tự giác nào mà nói: “Ồ, thế cũng tốt đấy.”

Cứ như vậy, Bùi phu nhân trải qua tân hôn chưa đến một tiếng đồng hồ đã quên mất tiêu rằng mình đã trở thành một nhân sĩ đã kết hôn, lại tiếp tục vùi đầu vào đống công việc ngập họng kia.

Bùi Úc dành thời gian cùng cô chạy qua chạy lại mấy hoạt động, cơ bản là cô loay hoay không nhận ra đông bắc, hoạt động này đang còn tham gia dở mà lịch trình kế tiếp đã chạy đến chân luôn rồi. Đợi đến khuya cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, cô cũng không than mấy câu “mệt chết” đã lăn đùng ra ngủ rồi.

“Cô làm người đại diện, không phải nên sắp xếp thời gian cho nghệ sĩ thật hợp lý để tránh việc cô ấy quá mệt sao?” Bùi Úc không thể nhịn nổi nữa, tìm Comilla nói chuyện.

“Bùi tiên sinh, cũng không còn cách nào cả, bây giờ Khả Vọng đang đỏ lên mà.” Comilla lộ vẻ mặt khó xử, “Bây giờ sự nghiệp của cô ấy đang lên tới đỉnh cao, phải nắm thật chặt thời cơ này.”

“Nắm chặt cũng không phải là kiểu nắm chặt như thế này,” Bùi tiên sinh mặt lạnh hạ tối hậu thư, “Nếu như cô cảm thấy không thể đảm nhận hết công việc bây giờ thì tôi có thể tìm người khác tới “giúp” cô.”

Comilla nuốt nước bọt, chỉ có thể gật đầu: “Vâng, tôi sẽ tính toán thật tốt lại ạ, mong anh cho tôi thêm một cơ hội.”

“Bà cô tôi ơi, nhiều công việc như này đều là cô bảo tôi nhận mà đúng không nào?” Comilla vừa quay đầu đã chạy đi tìm Khương Khả Vọng than khổ, “Bây giờ Bùi Úc muốn xào tôi thành con cá mực luôn rồi, cô nói tôi phải làm sao làm sao?”

“Sợ cái gì chứ, bây giờ anh ấy cũng không phải ông chủ của chị nữa rồi, dựa vào cái gì mà xào chị?” Khương Khả Vọng nằm ở bên trong xe, giơ tay cầm điện thoại bấm bấm thời gian.

“Em giờ đã là đại hào môn rồi, cần gì phải liều mạng thế hả?” Comilla vô cùng ưu thương, hiện tại lượng công việc thế này, cũng cân nhắc mời thêm hai người trợ lí nữa, “Giống như trước đây ấy, thỉnh thoảng quay một bộ không tốt sao?”

Khương Khả Vọng nhẹ nói: “Em không muốn giống như trước.”

“Vậy em còn kết hôn chi? Rõ ràng chẳng thấy em có dáng vẻ hưởng thụ hôn nhân gì cả.” Comilla buồn bực đến mức xém chút hỏi cô có phải lừa cưới hay không đấy.

Khương Khả Vọng cười lên, là kiểu cười ngốc không tim không phổi: “Không mà, chỉ là em chưa từng kết hôn nên muốn kết hôn cái xem ra trò gì ấy mà.”

Khi anh cầu hôn thì cô đã đồng ý, dù sao ấy cũng là nguyện vọng từ thuở nào đến nay của mình, làm một lần cũng trở thành một kỉ niệm khó phai nhòa.

Nhìn thấy mặt Comilla sắp vặn vẹo hết cả rồi, cô mới thôi cười đùa tí tửng, nghiêm mặt nói: “Em đùa thôi. Comilla, chị còn nhớ trước kia em đã nói không, em muốn dựa vào chính mình, chị đã thể hiện quyết tâm thế nào? Chị còn nói muốn nâng em thành siêu sao tuyến một mà.”

“Đúng là thế.” Comilla nhớ đến, không kìm được sự hổ thẹn, chị ta chỉ là thuận miệng chém gió, bây giờ kim chủ quay lại rồi, chị ta lại không kìm được muốn dựa vào có kim chủ để ăn không ngồi rồi, ung dung thoải mái.

“Cứ như vậy mà làm nhé, quên đi thân phận Bùi phu nhân của em đi.” Khương Khả Vọng khoát khoát tay.

Cô là một người có lý lẽ cứng nhắc, một khi đã quyết tâm không làm đồ vô dụng nữa thì sẽ triệt để cáo biệt với cuộc sống trong quá khứ kia, nếu không, cô cả một đời chỉ có thể là con chim hoàng yến bên trong lồng suốt ngày lo được lo mất mà thôi.

Khương Khả Vọng vẫn bận lục bục đến tận cuối tháng Tám, “Mối tình đầu của chúng ta” đã hơ khô thẻ tre*, “Như khói” của Chu Tư Phàm chính thức mở máy, mời cô gia nhập đoàn.

*Hơ khô thẻ tre: chỉ việc một tác phẩm đã hoàn thành.

Điện ảnh và chương trình truyền hình thực tế tống nghệ không giống nhau, thời gian quay tương đối dày, không có cơ hội để liên tục quay cái khác. Nhất là đạo diễn phân lượng như Chu Tư Phàm, sẽ không cho phép diễn viên của ông đồng thời nhận lịch trình khác cùng lúc.

Đối với Khương Khả Vọng mà nói, cái này ngược lại lại là một loại nghỉ ngơi, kết thúc thông cáo cuối cùng, cô và Comilla cùng nhau bay sang Hồng Kông.

Ở trên giường khách sạn mà đoàn làm phim đã sắp xếp, đúng hạn Bùi Úc đến, Khương Khả Vọng nhìn thấy ô cửa sổ chat ghi hai chữ “mở cửa”, liền mở cửa cho anh vào.

Hơn một tháng trời gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, lúc gặp lại Bùi Úc khiến người ta có cảm giác rất bình tĩnh, anh đi vào hỏi cô mấy câu về chuyện công việc, sau đó nhặt chiếc chỉ nam trên bàn lên, tùy ý thưởng thức.

Khương Khả Vọng cầm một xấp kịch bản trong tay, lật tới lật lui, thỉnh thoảng dùng bút nhớ ghi lại chú giải phê bình.

“Cắt tóc rồi à?” Cô tình cờ ngẩng đầu lên thấy đầu tóc anh đã ngắn gọn hơn chút rồi. Hình dạng đầu anh rất hoàn mỹ, từ góc nhìn của cô, đường cong tự nhiên mà thành.

“Lần trước lúc chúng ta gặp nhau đã cắt rồi.” Bùi Úc đi đến trước mặt cô, để cho cô nhìn rõ vào anh, “Quên rồi à?”

“Lần trước…” Lần trước hình như là lúc cô đang ngủ, lúc anh đến cô đang ngủ, lúc anh đi cô cũng vẫn đang ngủ.

“Khả Vọng,” Bùi Úc gọi tên cô, lấy kịch bản trong tay cô ra, “Khoảng thời gian này em trốn tránh anh đấy à?”

Bình Luận (0)
Comment