Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 24

Khương Khả Vọng chủ động ngẩng mặt lên, hôn lên bờ môi anh. Anh rất nhanh đã đáp lại, cúi đầu xuống hôn một cái liền không muốn buông ra nữa. Một nụ hôn đầy lưu luyến, kéo dài một hồi lâu.

Môi của anh rất mềm mại, giống như tâm can anh vậy.

Lòng bàn chân của cô co ro lại, cọ cọ nhẹ nhàng trên bàn chân anh. Da thịt và da thịt nhưng xúc cảm rất khác nhau, cơ thể anh rắn chắc, mang theo thứ cảm giác sức sống căng tràn. Ngón tay thon dài của anh duỗi xuống bên dưới, cầm phần mắt cá chân mềm mại không xương kia, thương xót ngắm nghía một hồi rồi nhấc lên, vắt lên hông mình.

Suy nghĩ của cô lại càng trở nên mơ hồ, mắt mở ra lại nhắm lại, lý trí bị động tác kịch liệt va chạm cuốn đi hết.

Theo tiếng rên rỉ của cô, mồ hôi từng giọt chảy xuống, mặn chát. Không biết vì sao mà đêm đó anh lại muốn nhiều như thế.

Lúc sau ý thức vẫn hơi mơ hồ, lờ mờ có chút ấn tượng. Bùi Úc đi tắm, lúc quay về lồng ngực của anh vẫn còn nóng, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô đẩy anh ra thì thào: “Không muốn, không ôm.” Cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng cảm thấy mùa hè nóng đến khó chịu như thế.

Bùi Úc buông lỏng vòng tay, không khí quanh người lại trở nên mát mẻ, cô mới yên ổn chìm vào giấc ngủ.

“Bây giờ cũng không cần ôm à?” Anh hỏi.

Có thể là anh hỏi, mà cũng có thể là mảnh vụn trong giấc mộng của cô.

Khương Khả Vọng không trả lời, mệt mỏi bao trùm lấy cô, bịt kín mọi suy nghĩ của cô, chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã ngủ thiếp đi rồi.

Cô đặt đồng hồ báo thức, ngày tiếp theo tỉnh dậy còn sớm hơn hôm qua. Lúc híp mắt tắt báo thức trên điện thoại, Bùi Úc đã ngồi dậy đưa lưng về phía cô, quay đầu lấy áo khuy măng sét trên áo lại.

Ánh mặt trời hãy còn lờ mờ, chiếu vào cổ anh một tầng sáng hơi tối, cổ cao mà đường cong đầy tao nhã, cô nhìn một chút rồi không khỏi chống đầu nhìn nữa. Lúc này anh cũng quay đầu lại, nhìn cô một cái, động tác trong tay vẫn không ngừng, hững hờ khuy nút áo.

“Đứng lên đi.” Một lúc sau mặt đối mặt, Bùi Úc đứng dậy.

Khương Khả Vọng ngồi xe của anh đến trường quay phim, lên xe thì quản gia cũng ra, nâng vali của anh cất vào cốp xe đằng sau. Cô mới nhớ ra tối hôm qua anh nói phải đi công tác.

“Mấy giờ máy bay bay thế?” Cô hỏi một câu. Xe bắt đầu khởi động, từ kính chiếu hậu nhìn ra thấy quản gia đang kính cẩn cúi chào góc chín mươi độ.

Bùi Úc nhìn đồng hồ: “Chín giờ.”

Đưa cô đến là anh vừa vặn ra sân bay luôn.

Hỏi xong rồi cũng chẳng còn âm thanh gì nữa, cô cúi đầu xuống chuyên tâm mân mê dây lụa trên eo. Quần áo này là tiện tay lấy trong tủ quần áo ra, cô không biết thắt nơ bướm, mở ra thắt lại nghiên cứu cả nửa ngày rồi.

“Lúc anh không ở đây cũng về nhà ở.” Bùi Úc nói, “Anh nói với Marco rồi, mỗi ngày đều đến đón em.” Marco chắc là vị tài xế lái xe này.

“Không cần phiền thế đâu.” Khương Khả Vọng lại một lần nữa tháo chiếc nơ bướm lung ta lung tung của mình ra, dứt khoát đi vào bế tắc, “Em ở khách sạn mỗi ngày có thể tự đến.”

Bùi Úc nhìn chiếc nơ thắt mấy lần đều bế tắc kia.

Cô giải quyết vấn đề một cách đầy thô lỗ, vừa nhẹ nhàng thở ra đã bị anh ôm vào trong ngực.

“Ừm, sao thế?” Khương Khả Vọng thiếu chút nữa mất cân bằng, vịn vào tay anh mới vững lại được, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt anh hơi nghiêm trọng.

Cần gì về nhà ở? Anh không ở đó, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.

“Điện thoại không được lúc nào cũng tắt máy.” Anh mở miệng, lại nói sang chuyện khác, “Gọi điện thoại cho em không được, nhớ phải về nhà.”

“A…” Khương Khả Vọng sững sờ, suy tư, “Singapore lệch mấy giờ thế? Em sợ làm phiền giấc ngủ của anh.”

Singapore lệch thời gian thế nào?

“Cái này em không cần phải để ý, dù muộn lắm rồi anh cũng sẽ nhận điện thoại.” Hô hấp của Bùi Úc hơi nặng nề, nói chuyện vẫn rất ôn hòa: “Nhớ kỹ chưa?”

Khương Khả Vọng gật gật đầu.

Bùi Úc liền buông cô ra.

Rất lâu sau trong xe cũng không có động tĩnh khác, một quãng đường đi không nói một lời.

Khương Khả Vọng lấy di động ra, tùy tiện xem qua kịch bản, hai người không có một cơ hội để nói chuyện.

Anh đột nhiên gọi cô.

“Khương Khả Vọng.”

“Hả?”

“Em là người đã kết hôn, có ấn tượng không hả?” Nét mặt anh mang theo sự nghiêm túc hết mực bất đắc dĩ.

Anh thật hài hước mà, Khương Khả Vọng cũng rất chân thành trả lời anh: “Có chứ.”

Chiếc xe lặng lẽ đi trên đường, đến gần trường quay phim, cửa ghế lái bị mở ra, lái xe xuống xe đứng ở ven đường nhìn chung quanh một vòng.

Trong xe còn hai người, ôm hôn nhau.

Khương Khả Vọng vòng qua cổ Bùi Úc, mở to mắt, giơ điện thoại trong tay lên nhấn mở màn hình xem thời gian, đã không còn sớm nữa rồi. Anh phát hiện ra cô phân tâm, rất không vui chống cô dựa vào cửa xe, âm thanh “cộp” một cái trong tưởng tượng không vang lên, sau gáy cô đụng phải bàn tay mềm mại của anh.

“Em phải đi rồi, anh cũng ra sân bay đi.” Cô tìm khoảng cách thở, nói với anh.

Hai mắt cô hơi ẩm ướt, gương mặt đỏ ửng, là phản ứng tự nhiên của cơ thể, cô bỗng có cảm giác như bị cảm nắng.

Bùi Úc như thế này, không phải kiểu cô quen.

Anh không phải kiểu người xa nhau thì quấy quấy nhiễu nhiễu, anh rất thong dong, nhiều lần anh từ nơi khác về Bắc Kinh nhìn thấy cô cũng chỉ cười nhàn nhạt, giang tay hướng về phía cô: “Đến đây nào.”

Cái người hết sức phấn khởi bổ nhào qua ôm chặt lấy là cô mới đúng.

Tại ngã từ về sau, Khương Khả Vọng đi đến đoàn làm phim, bắt đầu một ngày quay phim.

Cùng với vua màn ảnh quay mấy lần, mặc dù cô vẫn rất “yêu” NG*, nhưng mà so với hôm qua đã khá hơn nhiều rồi. Cô bắt đầu tìm được cảm giác, hiểu được Chu Tư Phàm rốt cuộc muốn gì. Tiến độ quay phim không chậm trễ lắm, giữa trưa cũng có thời gian ăn cơm hộp, lúc cô dùng đũa chọn cà rốt trong salad thì Bùi Úc gọi điện thoại đến.

*NG: No Good, tức cảnh quay hỏng.

“Đến rồi.” Hai chữ cực ngắn gọn.

Cô còn ngắn gọn hơn cả anh: “Được.”

“Được?” Một tiếng này ngập tràn nghi vấn, không thể không khiến làm người ta tỉnh ngộ ra rằng vừa rồi đáp lại quá là qua loa rồi.

“À… anh đói bụng không? Chắc chưa ăn cơm nhỉ.” Khương Khả Vọng nhìn bữa ăn dinh dưỡng trước mặt mà không muốn ăn, tìm đề tài quan tâm anh.

“Đang định ăn.” Giọng nói của Bùi Úc hơi hòa hoãn lại, hỏi cô một chút chuyện quay phim, so với cô đúng là quan tâm hơn nhiều, cuối cùng anh hỏi: “Muốn anh đem gì về cho em không?”

Xuất ngoại rồi mang một chút đồ về cho cô là thói quen trước đây.

Nước hoa, mỹ phẩm, cùng với áo sơmi, dao cạo râu và văn kiện của anh đặt chung một chỗ ở trong vali, từ mấy vạn cây số ở nước ngoài đem về, cảm giác nó mang ý nghĩa không giống nhau.

Nói đến, Khương Khả Vọng vốn là một người tương đối thích vật chất, bây giờ cô chỉ nghĩ một chút rồi do dự nói: “Không cần đâu… Ở Hồng Kông cái gì cũng mua được hết.”

Bùi Úc nghĩ ngợi một lúc: “Anh nhớ là em vẫn luôn muốn đeo Omega*, anh giúp em chọn một cái, nhé?”

*Omega: Một hãng đồng hồ.

Bùi Úc nhớ kỹ, ngược lại cô lại không nhớ tẹo nào cả. Khi đó cô luôn không có biên giới nào cả, cứ “Muốn đeo Omega”, “Muốn mua Lamborghini”, “Muốn đeo Hermes”… Mọi việc đều như thế, đều là nghĩ rồi nói luôn, Bùi Úc luôn lựa chọn thỏa mãn cô, đối với việc cô yêu cầu có chút cố tình gây sự cũng không để ý. Cho nên cô đã quen nói mấy thứ yêu cầu này, rất tùy tâm sở dục*, nói rồi quên luôn.

*Tùy tâm sở dục: Thích làm gì thì làm, tùy ý.

“Ờm, cũng được.” Nghe anh nói thế, cô cũng không nghĩ ra món gì khác, thuận theo đáp ứng.

“Cũng được”, thật đúng là làm khó xử cô rồi. Bùi Úc không khỏi bật cười.

Khương Khả Vọng không phát giác ra chút nào, cô nói đến đây vừa đúng lúc dùng đũa gắp miếng cà rốt cuối cùng ra đặt trên nắp hộp, có cảm giác như đại công cáo thành* vậy.

*Đại công cáo thành: Việc lớn đã thành.

Cúp máy rồi, cô ăn vài miếng salad rau quả, Khương Khả Vọng nhíu mày rồi vẫn đậy nắp hộp lại, đi ra ngoài tìm thùng rác vứt đi. Ở gần thùng rác có khói bay đến, lúc cô ném cơm hộp đi vừa đúng lúc vị đối phương kia cười cười, là vua màn ảnh tiên sinh đang đứng bên kia hút thuốc. Trường quay phim của họ không có gian phòng dành riêng cho việc hút thuốc.

“Không ăn à?” Từ Tĩnh Ngôn nói, hếch cằm về phía thùng rác cô ném cơm hộp về cơ bản cô chưa đụng tẹo nào.

“Trời nóng nên khẩu vị không tốt lắm.” Khương Khả Vọng nói, đối phương đưa cho cô thứ gì đó, cô nhìn nhìn, là một hộp thuốc lá.

Cô do dự một chút rồi lắc đầu: “Cảm ơn ạ, nhưng tôi không hút.”

“Ừm.” Nói rồi thu lại, thuận miệng hỏi cô, “Cô Khương là người nơi nào thế?”

“Hàng Châu.”

“Ồ, Tây Hồ, tôi đã từng đến đó quay rồi.” Anh ta nói.

“Kinh nghiệm quay phim của anh rất phong phú.” Khương Khả Vọng lấy lòng anh ta, cũng thể hiện chút áy náy, “Hai ngày nay biểu hiện của tôi không tốt lắm, tăng thêm việc cho anh rồi, mong anh thông cảm cho.”

Dưới ánh mặt trời, anh ta híp cặp mắt thâm thúy lại, lắc đầu: “Rất tốt.” Giọng điệu rất tùy ý, “Tốt rồi, không sao đâu.”

Khách sáo một lúc, Khương Khả Vọng quay về phòng, Comilla vừa ra ngoài về, tìm cô khắp nơi.

“Hợp đồng chị xem kĩ rồi, không có vấn đề gì, có thể ký.”

Đưa tệp văn kiện ra trước mặt, Khương Khả Vọng mở ra, là hợp đồng ký kết của “Anh hùng trở về”: “Nhanh thế cơ à?”

Comilla nhìn không nổi, nói: “Chị vừa nói với họ là em có ý muốn đi, bọn họ đã lập tức đáp ứng tất tần tật mọi điều kiện rồi, sợ em hối hận nên giục chúng ta ký kết. Em có muốn nghĩ thêm…”

Khương Khả Vọng đặt lên trên bàn ký tên xuống, không nói gì trực tiếp ký luôn. Comilla liền ngậm miệng lại.

Comilla tìm cái túi đựng văn kiện, đặt hợp đồng cẩn thận cất vào trong, vừa đóng lại vừa cảm khái: “Em đúng là… trong lòng Bùi tiên sinh chỉ sợ sẽ có chút suy tư đấy.”

***

Chiếc xe lái qua đường Orchard, đi qua một lượt các cửa hàng rực rỡ muôn màu, Bùi Úc nhìn ra ngoài cửa sổ, lên tiếng: “Dừng ở đây một chút.”

Anh đi lên bậc, đẩy cửa thủy tinh ra.

“Hoan nghênh đã đến —” Ở Singapore phần lớn là người Hoa, nhìn thấy gương mặt tương tự, phản ứng đầu tiên đều là nói tiếng Trung trước.

Cô bán hàng chào đón, dò xét nhìn vị khách trước mặt, khuôn mặt nho nhã, quần áo chỉnh tề, nhìn qua có vẻ giá trị con người rất cao. Ngón tay dài của anh đặt lên trên quầy hàng bằng thủy tinh, lông mi buông thõng xuống, cúi đầu nhìn.

“TIên sinh, đồng hồ cho phái nam xem ở bên này, ngài chọn cho mình sao ạ?” Cô ta hỏi hơi có sai lầm chuyên nghiệp, là bởi vì khẩn trương.

Mà khi anh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của cô ta, càng khiến cô ta mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập thình thịch, ánh mắt rũ xuống.

Cũng vào lúc này, cô ta phát hiện ra trên ngón đeo nhẫn ở tay trái của anh đeo một chiếc nhẫn bạc đơn giản.

“Không phải cho tôi.” Anh nhẹ nói, chỉ có người ngoài mới có thể nhận ra giọng nói của anh mềm mại đến mức nào, “Là vợ của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment