Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 38

Trên đường trở về, cô nằm gối lên trên đầu gối của anh mà ngủ cả một đoạn đường. Đến lúc về đến nhà rồi, là bị hôn đến tỉnh.

Bùi Úc dùng tay nâng đầu cô lên, dịu dàng cạy bờ môi cô, cô bị đầu lưỡi nóng rực ướt át kia cuốn đến tê tê dại dại, ý thức mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn, cô đưa tay ôm lấy anh.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, lâu đến mức lúc buông ra cô vẫn không thể hoàn hồn được, ngơ ngác nhìn chăm chú đôi mắt vừa ẩm ướt lại vừa nóng bỏng của anh.

“Sao lại nhìn em như thế?” Cô hỏi.

Hỏi xong liền bị anh ôm chặt lấy.

Một câu anh cũng không nói.

Đêm hôm đó, sau khi trời tối người yên rồi, bọn họ cũng không đi ngủ sớm mà ngồi ở trước ban công tựa sát vào nhau. Tháng mười của Hồng Kông đã bớt nóng rồi, một chiếc chăn quấn lấy hai người họ, trước mặt là một chiếc bàn trà nhỏ, rượu nho trong suốt ở trong ly nổi lên từng chút bọt khí òng ọc.

Bùi Úc tự chọn một bình rượu ngâm, rượu rất ngon, được lấy từ trong tủ rượu ra, thân bình lạnh buốt bốc lên từng hơi lạnh, lập tức kết lại thành một tầng hơi nước. Chiếc ly đế cao nhẹ nhàng được đổ một chút rượu, Khương Khả Vọng cầm lên đặt bên miệng nhấp môi.

Giữa hai người họ số lần cố ý muốn uống rượu không nhiều, cũng chỉ có khi lần đầu tiên phim của Khương Khả Vọng hơ khô thẻ tre, anh mới lấy ra một bình rượu ủ từ năm cô sinh ra. Khương Khả Vọng tửu lượng kém, uống mấy ngụm đã say rồi, ôm anh cả một đêm nói mấy chuyện vớ vẩn, về sau anh cũng không chủ động để cho cô uống nữa.

Bây giờ cô đã biết được uống rượu là phải từ từ mà nếm rồi, ngược lại Bùi Úc lại uống rất nhanh, sau mấy lần đáy chén trống không, cô đặt tay nắm lấy trên bình rượu, không cho anh rót nữa: “Anh uống chậm lại chút đi.”

“Không sao, hôm nay không sao cả.” Anh cầm lại, lại rót thêm một ly nhỏ nữa.

Cô giật mình, dường như đã hiểu ra được điều gì, cũng không hỏi nữa, im lặng cùng anh uống hết ly rượu, cô độc mà những ngày đó anh đã trải qua, không có cách nào nói ra được.

Nhưng đồng thời cô cũng biết rằng mình vĩnh viễn không thể nào có thể tự mình cảm thụ trong quá khứ anh đã sống đấu tranh giãy dụa như thế nào.

Bây giờ xem như anh đã được giải thoát. Bất luận anh vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, nhưng rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ triệt để mà “cáo biệt” với thứ đấu tranh giằng xé ấy.

Bùi Úc không dễ say như thế, sau mấy ly cũng chỉ là hơi say một chút mà thôi. Một tay của anh khoác trên vai cô, nghịch sợi tóc mai rủ xuống, ngón tay quấn quấn mấy vòng, chăm chú nhìn một chốc rồi nói với cô: “Tóc em lạnh quá.”

Khương Khả Vọng cười cười, cô biết là do nhiệt độ cơ thể anh cao quá, cô để anh nghịch tóc mình, hỏi anh: “Anh còn nhớ lần thứ hai chúng ta gặp nhau không?”

“Lần thứ hai gặp nhau.” Anh nhẹ giọng lặp lại, cô thường canh cánh trong lòng lần gặp nhau đầu tiên của họ, ngược lại hiếm khi nhắc đến lần thứ hai.

“Ở trong quán bar kia, anh hiểu lầm rằng em vì bồi thường tiền xe cho anh mà biến mình thành một thiếu nữ sa ngã.” Cô nằm lệch trong lồng ngực anh, “Vẻ mặt lúc đó của anh, em vẫn còn nhớ như in đấy.”

Anh giống như thực sự chẳng có ấn tượng gì, sau đó nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi cũng cười: “Thật à?”

“Không nhớ sao? Anh lúc nào cũng có một thứ tinh thần trọng nghĩa hết sức cố chấp, làm em thấy cực kỳ kỳ lạ.” Khương Khả Vọng nói, “Em vừa cảm giác được sự kỳ lạ ấy, liền xong đời…”

“Xong đời?”

“Rơi vào trong ấy.” Cô cầm ly của anh, thay anh uống hết chút rượu còn lại, “Em cảm thấy anh rất là thần bí, vô cùng tò mò về anh, muốn tiếp cận anh.”

“Cho nên, sau đó nhắn một tin nhắn ngắn như thế à?”

“Tiên sinh, cần phục vụ trọn bộ sao?” Một câu nói trêu chọc người khác cực kì lớn mật, bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ ràng.

Khương Khả Vọng tưởng tượng ra được khi anh nhìn thấy tin nhắn ấy trên màn hình, sẽ nhíu mày như thế nào.

Mặt Khương Khả Vọng đỏ lên: “Không phải em nhắn mà, chỉ là em tuyệt đối không hề hối hận vì đã nhắn đi một tin nhắn như thế.”

Bởi vì vì thế mà anh đã đến đón cô thật.

Hóa ra Bùi Úc cũng không thể xem là một chính nhân quân tử thuần túy được.

“Sau này ở bên anh rồi, em thường hay nghĩ muốn làm một phế vật thôi.” Cô còn nói.

Bùi Úc gật đầu: “Anh nhớ, cũng rất giật mình.”

Cái loại năng lượng tiêu cực đầy tham vọng đó chắc hẳn đã khắc sâu ấn tượng trong lòng người chính trực như anh rồi.

Bây giờ anh cũng không còn hoảng hốt như hồi đầu nữa, gật đầu bình thản hỏi cô: “Vậy bây giờ còn muốn thế nữa không?”

Cô lắc đầu, anh lại nói: “Nếu như em thật sự muốn thế thì cũng không phải là không được.”

Khương Khả Vọng nghe được thì ngẩn người ra, chỉ là vẫn lắc đầu: “Nhưng mà em không thể thế được.”

“Phế vật” đối với cô mà nói, mang ý nghĩa vô ưu vô lự*, được người ta sủng ái yêu chiều vô điều kiện vô thời hạn. Nhưng trên thế giới này làm gì có chuyện yêu vô điều kiện được.

*Vô ưu vô lự: Không buồn không lo gì.

“Em không thể. Bởi vì nếu thế thật thì anh sẽ không thích em nữa.” Trước đây thật lâu Khương Khả Vọng đã muốn nói những điều này cho anh biết rồi, “Em… Em muốn đáng được anh thích.”

Muốn không cần phải dựa vào anh nữa, anh mới có thể khát vọng rằng cô có thể dựa vào anh. Phải tùy thời mà rời khỏi được anh, anh mới trở nên không thể nào rời khỏi cô được. Còn những điều này thì cô không nói ra. Có lẽ những thứ này chính là lý do mà lúc trước cô dứt khoát quyết định chia tay như thế.

“Thích.” Anh nói, trong ánh mắt mang theo chút say rượu đầy nóng bỏng: “Rất thích, rất thích em.”

“Đồ ngốc.” Mặt của anh dán đến gần, dính lấy cô, không thể nói được ai nóng hơn.

Khương Khả Vọng trở về đoàn làm phim quay phim, vết thương trên người hồi phục rất nhanh, dùng che khuyết điểm là không nhìn ra dấu vết gì nữa rồi.

Chu Tư Phàm tự nhiên là biết được chuyện của Chung Miểu Miểu, trong lúc không có ai cùng cô nói chuyện phiếm, có chút cảm khái: “Những năm này Bùi Úc trôi qua rất gian nan, may mà cậu ta gặp được cháu.”

Cô cũng biết phải: “Hai chúng cháu có thể đi đến bây giờ, đạo diễn Chu cũng giúp không ít ạ.”

“Không phải khách khí,” Chu Tư Phàm hiền hòa khoát khoát tay, nói đùa: “Nếu thực sự muốn cảm ơn thì thay tôi kiếm nhiều cúp cho bộ phim này một chút là được rồi.”

Comilla vậy mà không biết nguyên nhân cô xin nghỉ phép, chỉ coi rằng dạ dày cô không tốt mà thôi, ở nhà tu dưỡng cơ thể, vừa thấy cô đã tìm đến quan tâm.

“Khả Vọng, người em đã tốt hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi.”

“Cái đó…” Comilla ấp a ấp úng, nói bóng nói gió hỏi, “Vậy em… Cái đó có đến không?”

Comilla vẫn còn lo lắng cô sẽ mang thai. Dù sao ở thời điểm này cô hãy còn quay phim, và lịch trình đến cuối năm cũng đã được sắp xếp kín bưng cả rồi.

Khương Khả Vọng gãi đầu, không quá tự nhiên gật đầu: “Mấy ngày trước đã đến rồi, yên tâm đi.”

“Ồ, tốt rồi.” Comilla lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Khả Vọng.” Comilla vừa đi vài bước đã xoay người lại.

“Ừm?”

Chị ta cau mày, nghi hoặc đánh giá Khương Khả Vọng: “Chị luôn cảm thấy em lại trở nên không giống trước nữa rồi.”

“…Lại?”

“Không có gì,” Comilla tay bắt không lấy không khí hai lần, “Chị còn hẹn người ta nói chuyện công việc, đi trước nhé.”

Mấy ngày không đến đoàn làm phim, trạng thái của Khương Khả Vọng lại cũng không tệ lắm, ở nhà nghiên cứu kịch bản không ít, sau khi bắt đầu quay trở lại cũng giữ vững được hiệu suất không tệ, ngay cả Từ Ảnh đế cũng bày tỏ sự thừa nhận với cô. Sau khi kết thúc công việc, giống như thường ngày, cô đi một đoạn đường ngắn đến xe rồi kéo cửa sau bước vào.

Ghế sau không có ai ngồi cả, cô ngẩng đầu lên: “Marco, Bùi tiên sinh hôm nay không đến à?”

Vừa mới dứt lời, người kia đã quay đầu lại, cô sững sờ ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại tự lái xe thế?”

Cô đóng cửa lại, vòng qua ghế phụ ngồi xuống, thắt dây an toàn cẩn thận, vừa đúng lúc bùi Úc đưa mặt đến, cô nghênh đón, vui vẻ nhận nụ hôn của anh.

Nửa bên mặt anh cũng rất đẹp, dáng vẻ anh lái xe toát lên thứ mị lực khó nói nên lời, nhất là bàn tay điều khiển tay lái kia, thon dài, khớp xương rõ ràng, lại đeo nhẫn cưới, nhìn nhìn càng thấy tràn đầy cảm giác cấm dục.

“Thế Marco thất nghiệp à?” Lúc dừng ở đèn đỏ, Khương Khả Vọng chợt nảy sinh ra ý nghĩ ấy.

Anh đưa tay đến, sờ sờ mặt cô: “Mấy ngày nữa là cậu ta đón em, anh phải đi Bắc Kinh rồi.”

“Ừm, cuối cùng cũng phải đi rồi à?”

Câu trả lời này đối với anh cũng không vui vẻ gì cả: “Rất muốn anh đi à?”

“Không phải,” Cô nhịn cười không được, lắc đầu: “Không có, không có mà.”

Đương nhiên là cô hi vọng họ không phải tách ra rồi.

Nhưng mà Bùi Úc ở Hồng Kông coi chừng cô nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng có thể tâm vô bàng vụ* mà quay về xử lý chuyện của công ty, đương nhiên phản ứng đầu tiên của cô vẫn là vui thay cho anh.

*Tâm vô bàng vụ: trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Tháng mười hai đến, phần diễn của Khương Khả Vọng cũng lặng lẽ hơ khô thẻ tre, cô khiêm tốn cùng các đồng nghiệp ở đoàn làm phim ăn bữa cơm, thu dọn hành lý mua vé máy bay đi Bắc Kinh.

Trước khi về Bắc Kinh, cô cố ý nói trước với Chu Tư Phàm để ông ta không đem chuyện hơ khô thẻ tre nói cho Bùi Úc. Mặt khác cũng liên tục uy hiếp Comilla không cho phép chị ta báo cáo chi tiết lại lịch trình của mình. Lần này Khương Khả Vọng đi Bắc Kinh là một kế hoạch hết sức vụng trộm.

Ra khỏi sân bay thủ đô, cô ngồi lên xe, ngay cả xe chuyên dụng cũng để Comilla đi liên hệ chỗ khác, không lấy xe thường dùng ở phòng làm việc. Không còn cách nào khác, “cơ sở ngầm” của Bùi Úc thực sự quá nhiều mà, cô không chắc được sẽ không bị lộ ra ngoài một khâu nào hết.

Khương Khả Vọng không về nhà mà trực tiếp đến cao ốc của Bùi thị, đeo kính râm rẽ trái lượn phải đi đến thang máy, cô hít thở sâu mấy lần rồi mới gọi điện thoại cho trợ lý Vương.

Trong ấn tượng của trợ lý Vương, hình như đây là lần đầu tiên Khương Khả Vọng gọi điện thoại cho anh ta, vừa nghe, buột miệng nói: “Bùi…”

“Trợ lý Vương,” Khương Khả Vọng lấy tốc độ cực kỳ nhanh ngắt lời anh ta, “Không cần nói gì hết, nghe tôi nói này. Tôi đang ở dưới tầng của các anh, mở thang máy cho tôi, đừng nói cho Bùi Úc.”

Muốn cho người như Bùi Úc một kinh hỉ thật sự là quá khó khăn mà.

“Nhưng mà…”

Trợ lý Vương vừa chần chờ một chút lập tức lại bị cô ngắt lời, “Anh không nghe hiểu tôi nói gì à? Tôi đã bảo anh không cần nói gì hết, mở cửa thang máy ra, mau mau.”

Vài giây đồng hồ sau, cô thấy tầng thang máy chậm chậm đi xuống, xuống đến tầng của cô.

Trước khi Khương Khả Vọng đi vào văn phòng của Bùi Úc, tim còn đập thình thịch một trận. Trợ lý Vương đã đứng ở trước cửa, nhìn thấy cô, khom người chào, vừa định nói chuyện, cô đã làm động tác “xuỵt” về phía anh ta, đẩy cửa đi vào.

Văn phòng sáng sủa sạch sẽ, không có một ai.

Cô quay người nghi ngờ hỏi: “Anh ấy đi họp rồi à?”

Trợ lý Vương co quắp lắc đầu, lúc này anh ta lại không nói gì hết. Cô dứt khoát gọi điện thoại cho Bùi Úc luôn.

“Khả Vọng,” Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói của Bùi Úc dịu dàng đến ngoài ý muốn, “Em đoán xem anh đang ở đâu?”

Bình Luận (0)
Comment