Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 54

Tác giả có lời muốn nói: Bổn thiên viết cái này là chuyện lần đầu tiên Bùi Úc đến trường đón Khương Khả Vọng, sau đó phát sinh ra câu chuyện cũ kia, tiền căn hâu quả thì đã viết rồi, không diễn tả lại nữa, nếu không nhớ gì thì có thể nhìn lại chương 10.



***

Xe chạy trên đường.

Người đang ngồi.

Qua kính chiếu hậu, con đường kéo dài dằng dặc, dòng xe cộ qua lại. Khương Khả Vọng thấy buồn tẻ, nhưng lại nhìn chằm chằm không chuyển mắt đi, bởi vì cô thực sự không biết nên để ánh mắt của mình vào đâu.

Cô cũng không biết nên nói gì nữa, đều là người đàn ông ở bên người nói chuyện. Tư thế ngồi của anh thẳng tắp, khoanh hai tay lại, giọng nói rất tùy ý, như là nói đang nói chuyện sinh hoạt thường ngày trong nhà vậy. Anh nói thế này: “Lát nữa công ty có hội nghị, chắc là phải để em đợi tôi một tiếng, mong rằng em có thể bỏ qua cho.”

“Dạ…” Khương Khả Vọng thuận theo trả lời, bỗng nhiên nhận ra, “Hả? Anh còn đang bận à, vậy em quấy rầy anh rồi sao?”

Đúng là như thế, nhưng anh nhẹ nhàng nói: “Không tính là quấy rầy (不算打扰).“

Ngắn ngủi bốn chữ, thế mà nói đến độ tim cô đập thình thịch. Đầu cô hơi cúi xuống, tóc xõa đến trước mắt, vì để che giấu sự căng thẳng của mình mà cô mất tự nhiên gỡ rồi lại vuốt tóc.

“Em nhắn tin đến hơi bất ngờ nên nhất thời chuyện của công ty không dễ mà sắp xếp lại được.” Giọng điệu Bùi Úc không nhanh không chậm, nội dung nói chuyện với anh khiến cho cô xấu hổ không chịu nổi.

Vừa định ngẩng đầu lên nói một câu, “Tin nhắn kia thực ra không phải do tôi nhắn đâu”, anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đổi sang chuyện khác, “Chỉ là tôi cảm thấy nếu như không đến tìm em, tôi sẽ hối hận.”

Bốn mắt nhìn nhau, bờ mi Khương Khả Vọng bỗng chớp chớp, ngoại trừ đỏ mặt ra thì cô không nói một lời nào.

Công ty của Bùi Úc cách trường học rất xa.

Không phải là giờ giao thông cao điểm nên vẫn luôn thẳng đường mà đi, nhưng vẫn tốn gần một tiếng mới đến.

Cho nên có phải anh đi xe một đoạn đường dài như thế chỉ để đón cô không? Nghĩ như vậy, trong nội tâm cô không tự chủ được mà âm thầm vui vẻ. Lúc theo Bùi Úc đi vào thang máy, trong gương phản chiếu thân hình của hai người họ, cô có thể thấy được khóe môi của mình đang cong lên.

Trong tích tắc đụng phải ánh mắt của Bùi Úc, cô lập tức thu khóe miệng lại, khôi phục vẻ nghiêm túc. Chỉ thấy trong gương, anh chăm chú nhìn cô, nói: “Ngày mai em có tiết không?”

Khương Khả Vọng vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: “Sáng mai bốn tiết môn chuyên ngành, buổi chiều…”

Sau buổi trưa cũng có tiết, ngày mai lịch học của cô ngập ụ, nhưng cô lại không nói nữa. Bởi vì cô nghiêng mắt nhìn dáng vẻ suy nghĩ của anh, bỗng nhiên hiểu ra thâm ý của anh khi hỏi cô vấn đề này.

Là đang hỏi thời gian biểu của cô, để mời đi cô hợp lí nhất.

“Không đi cũng không sao hết.” Khương Khả Vọng lập tức đổi giọng.

Bùi Úc nhìn cô một cái thật sâu, không nói chuyện. Sau một tiếng “tinh”, cửa thang máy mở ra, đứng ở trước cửa là trợ lí Vương khom người chào: “Bùi tiên sinh.”

Bùi Úc gật đầu, đứng sang một bên nhường đường, làm động tác ra hiệu cho Khương Khả Vọng ra ngoài trước. Mặt cô lập tức nóng lên, ra khỏi thang máy, nghe giọng anh vang lên sau lưng: “Tôi đi họp, để trợ lí Vương dẫn em đến bên kia nghỉ ngơi nhé, có gì cần em cứ nói với cậu ta.”

“À, được.” Khương Khả Vọng quay đầu, Bùi Úc đi đến bên cạnh cô, cô lại quay đầu trở lại, ngẩng mặt lên nhìn.

Anh nói với cô: “Tôi sẽ nhanh chóng xong việc thôi, sẽ không lâu đâu.”

“Không sao mà, em không vội.” Cô mím môi, ở trước mặt anh, từng động tác nhỏ của cô cứ nối tiếp, đều là do căng thẳng.

Có lẽ là bởi vì câu “không vội” kia, nên anh cười cười, từ đầu đến cuối vẻ mặt của anh đều rất nhạt nhẽo, cuối cùng cũng có chút sắc thái rồi. Nụ cười rất ngắn ngủi, đường cong sắc bén ở khóe môi hiện lên trong mắt cô một chút, còn chưa kịp thưởng thức đã khôi phục lại như thường.

Chờ Khương Khả Vọng lấy lại tinh thần thì anh đã đi rồi, chỉ còn trợ lí Vương ở bên cạnh nói: “Cô Khương, mời đi bên này.”

Trợ lí Vương đối xử với cô rất cung kính, việc này so với ngày lần đầu gặp mặt không giống nhau lắm. Nhớ ngày đó đâm phải xe của Bùi Úc, là vị này nhận làm các thứ thủ tục với cô, lúc ấy thái độ cũng rất lạnh lùng, thậm chí là cực kì cảnh giác, liên tục hỏi: “Cô cố ý có phải không?” Sợ cô có mưu đồ mà đến, đối với ông chủ của anh ta có mục đích khác.

Khương Khả Vọng không có âm mưu gì, xung đột với nhau cũng có phải chuyện gì tốt đâu, cô phải bồi thường rất nhiều tiền đấy. Nhưng mà cô đúng là sinh ra ý tứ đặc biệt khác với ông chủ của anh ta.

“Cô Khương.” Lúc Khương Khả Vọng đang nghĩ nghĩ kì quái, trợ lí Vương gọi cô, lần này còn dùng cả kính ngữ, “Cô uống chút gì không ạ? Có trà, cà phê, nước trái cây…”

“Có Cola không?” Nói xong cũng tự mình thấy không tiện, “À, cái đó… tôi đùa xíu thôi, tôi uống cà phê.”

Trợ lí Vương bưng tách cà phê đến, cùng một chỗ ấy còn có điểm tâm ba tầng nữa, các miếng bánh gatô nhỏ nhỏ và maracons được đặt ngay ngắn chồng lên nhau trên khay bạc, cô đứng dậy, trợ lí Vương lại khom người: “Cô ngồi đi ạ.”

Anh ta sắp xếp xong lên bàn trà rồi mở TV cho cô, chiếc điều khiển từ xa đặt trên tay cô, rồi lại đưa một tấm thẻ: “Đây là mật khẩu wifi, tôi ở bên ngoài làm việc, có việc gì cô cứ gọi đến cho tôi.”

“Được, làm phiền anh rồi.” Khương Khả Vọng thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), ở bên trong một căn phòng lớn thế này, lại chỉ có một mình cô, cô ăn điểm tâm, buồn chán ngán ngẩm đổi kênh, một tiếng không dài cũng không ngắn, chờ mãi chờ mãi rồi cũng trôi qua.

Lúc Bùi Úc đẩy cửa đi vào, cô đang cầm miếng Brownie bỏ vào trong miệng, động tác này vừa vặn rơi vào trong mắt anh, cô ăn thì không phải mà không ăn cũng không xong, cứng ngắc ngồi yên. Người nào đó đảo mắt đã đến trước mặt cô, cô cũng chỉ nắm rồi vuốt cái dĩa, ngây người nhìn anh cười.

“Ăn đi, không phải câu nệ.” Bùi Úc ngồi xuống ở một bên ghế sofa, cô mới e lệ quay mặt đi, rất thận trọng cắn một miếng nhỏ.

Bánh Brownie hơi đắng và ngọt, còn có một quả hạch nhỏ nữa, cô cẩn thận lại kín đáo nhai cắn nó, nghe anh nói: “Mãi mới xong được, để em chờ đến khó chịu rồi.”

“Không đâu.” Cô lắc đầu, trong tầm mắt, cô thấy tay của anh với đến hộp giấy trên bàn trà. Cái hộp ấy cách cô rất gần, cô phản ứng rất nhanh mà giúp anh cầm lấy, cầm hộp đưa giơ ra bên cạnh.

Anh mỉm cười, không biết vì sao. Chỉ là một giây sau, cô đã biết rồi.

Bùi Úc rút tờ khăn giấy ra, nhè nhẹ lau sạch môi của cô: “Ăn ngon không? Em ăn không ít nhỉ.”

Ngón tay chỉ cách tờ giấy mỏng, xúc cảm mềm mại như vậy, trái tim Khương Khả Vọng đập kịch liệt, nuốt nước miếng, con mắt của cô mở to tròn trịa: “Ngon, ăn ngon ạ.”

Anh buông khăn giấy xuống, chăm chú nhìn gương mặt cô, dường như là đang quan sát xem còn dính lại gì không: “Còn ăn cơm tối được không?”

Khương Khả Vọng không trả lời ngay, bởi vì Bùi Úc đang cười, cô không dời mắt nổi, si ngốc nhìn anh.

Thật đẹp.

Xương lông mày đẹp biết bao nhiêu, còn chóp mũi nữa, lại còn có nốt ruồi nhạt trên gương mặt nữa.

“Ăn được.” Khương Khả Vọng ngơ ngác nói, “Ăn được ạ.”

Sợ nói một câu không đúng, anh sẽ đổi ý định mất.

Bùi Úc mở miệng: “Vậy thì tốt, tôi đặt phòng ăn.” Anh đứng dậy, co cũng đi theo anh.

Không ngờ cũng có một ngày Khương Khả Vọng lại bị sắc đẹp mê hoặc đến thần điên bát đảo*, cả người cô ngơ ngơ ngác ngác, đi theo sau anh như thể mộng du.

*Thần điên bát đảo 七顛八倒: thần hồn điên đảo.

Lúc sau ra cửa nghe thấy có người ở đằng kia cao giọng gọi “Bùi tổng”, lập tức quay sang nhìn, cũng không chú ý đến việc Bùi Úc đã dừng chân, đầu đụng phải tấm lưng của anh.

“Ai…” Cảm giác rắn rắn chắc chắc, cô lùi lại hai bước, đầu óc cũng hơi tỉnh táo ra chút rồi.

Bùi Úc cũng xoay người: “Em không sao chứ?” Anh duỗi tay đến, không chạm vào đầu cô. Người đàn ông vừa rồi gọi anh cũng đi đến gần đây rồi, lại lần nữa cúi đầu nói: “Bùi tổng.”

Bùi Úc nhìn anh ta.

“Liên quan đến hạng mục kia, có chuyện quên chưa báo cáo với anh ạ.” Người này ăn mặc rất đẹp, hơi lớn tuổi, chắc là đảm nhiệm chức vụ cao nào đó trong công ti, ánh mắt nhìn Khương Khả Vọng mang theo chút lạ kì: “Anh có khách sao ạ?”

Khương Khả Vọng vô tội chớp mắt.

Bùi Úc “ừ” một tiếng: “Một cô em gái nhỏ.”

Đoán là liên quan đến bí mật doanh nghiệp, đối phương còn hơi chần chừ: “Ừm…” Bùi Úc nói tiếp: “Không sao, anh cứ nói thẳng đi.” Người mới như thường lệ mà báo cáo. Chỉ là bọn họ nói cái gì Khương Khả Vọng một câu cũng không nghe lọt tai, trong đầu bị ba chữ kia lấn chiếm: em gái nhỏ, em gái nhỏ…

Một kiểu xưng hô thông thường, không mang bất cứ ý nghĩa gì khác cả.

Nhưng lại thốt ra từ miệng Bùi Úc, trong nội tâm cô không hiểu thế nào mà “thình thịch thình thịch” một trận, thoáng chốc hoa đã nở đầy trên đất rồi.

Đến mức người đi khi nào cô cũng không phát hiện ra, đến khi Bùi Úc bảo cô: “Chúng ta đi thôi.”

“Được ạ.” Khương Khả Vọng vuốt tóc, còn hơi lâng lâng, lúc này anh lại đưa tay dắt cô đi.

“Còn đau không?” Ở trong thang máy, hai người họ tay trong tay, anh hỏi.

Là nhắc đến chuyện cô bị đụng trán.

Hôm nay Bùi Úc rất săn sóc, không giống như hai lần gặp mặt trước, ngoại trừ dạy dỗ ra thì chính là dạy dỗ.

“Không đau ạ.” Gương mặt Khương Khả Vọng đỏ bừng.

Tay nắm tay đi qua hành lang, thang máy đi xuống, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, họ đi vào trong xe liền buông ra. Thế nhưng cũng bởi vì thế mà cô không tài nào tỉnh táo lại được.

Bàn tay của anh khô mà ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái. Sự dễ chịu ấy đến khi buông tay ra rồi mà cô vẫn còn nhớ rất kĩ.

Mà bữa cơm đó ăn gì cô cũng không có ấn tượng sâu sắc, chỉ biết là sau bữa ăn, ăn quả táo đã cắt miếng đầy giòn tan, ngòn ngọt, giống như đã ngâm mật đường quá mức vậy.

Thời khắc ngọt ngào này cũng không thể ngắn ngủi hơn được nữa, chớp mắt một cái đã đến nơi. Khương Khả Vọng thất thần một lúc, ngoài cửa sổ xe đã là quang cảnh đường phố hết mực quen thuộc, xe dừng lại ở trước cửa tiểu khu của cô.

Lái xe đi xuống mở xe cho cô, Bùi Úc cũng nói: “Đi đường nhớ cẩn thận, về đến thì gọi điện thoại cho tôi nhé.”

Cho nên, như thế này là đã kết thúc rồi sao, không có sau đó?

Khương Khả Vọng hơi hối hận, nói tin nhắn kia là đùa giỡn với anh, anh đã nghĩ gì nhỉ, một khắc anh nói cô gọi điện thoại, cũng không cho rằng cô đang đùa đấy chứ?

Cô không động đậy, lấy hết dũng khí, nói với anh: “Em… Ngày mai em có thể không đi học cũng được.”

Trên mặt Bùi Úc có chút ngoài ý muốn, biểu hiện của anh cũng không rõ ràng, chỉ là hồi lâu cũng không đáp lại.

Lái xe lại rất biết điều giữ cửa quan mà đi ra xa một đoạn, để cho hai người họ một không gian.

“Khương Khả Vọng.” Bùi Úc gọi tên cô.

“Có!”

“Học hành cho tốt vào, không được lúc nào cũng trốn học.” Trong xe tối mà con ngươi của anh lại rất sáng, là thứ sáng rất nhu hòa, giống như trong đó có ánh sao, “Một tấc thời gian một tấc vàng, câu này em đã từng học chưa?”

“Dạ, rồi ạ…” Trong lòng Khương Khả Vọng ‘lộp bộp’, nếu mà không phải đã đến công ti của anh rồi, cô sẽ tưởng rằng chức vụ công việc của anh là nhà giáo nhân dân đấy.

Cô chỉ có thể mặt mày xám xịt bước xuống xe, uể oải bước đi về phía nhà mình. Nhất thời không chú ý ở đằng sau lưng có người gọi cô, gọi rất nhiều lần.

“Cô Khương, cô Khương!” Lái xe thẳng đường chạy nhanh đến chỗ cô, một mực cung kính.

Cô ngoảnh đầu lại, cứ tưởng rằng Bùi Úc thay đổi suy nghĩ rồi, vừa mặt mày như hoa đã thấy lái xe trong tay cầm chiếc túi của cô, tâm lập tức hóa thành tro bụi, thẫn thờ cầm lấy: “Cảm ơn ạ.”

“Không cần khách sáo đâu.” Lái xe cười híp mắt nói, “Ngày mai lúc cô tan học, vẫn là tại địa điểm ngày hôm qua tôi sẽ qua đón cô đi, vậy được chứ ạ?”

Hết chương 54.

Hoàn toàn văn.
Bình Luận (0)
Comment