Hợp Đồng Hết Hạn, Tình Cảm Cũng Thế

Chương 3

Vết thương sau lưng tôi được bác sĩ gia đình bôi thuốc. Chị ấy là một người dịu dàng, điềm tĩnh, và tôi luôn gọi chị ấy là chị.

Nhìn vết thương của tôi, chị thở dài, thành thạo mở hộp thuốc:  

“Sao lại ra nông nỗi này? Anh ta lại phát điên à?”

Chị ấy ngạc nhiên, bởi lần cuối tôi bị thương nặng thế này đã là hai năm trước. Hai năm nay, mối quan hệ giữa tôi và Cố Thâm đã bớt căng thẳng hơn nhiều.

Vết thương lần này là do Cố Thâm muốn thử tư thế mới, khiến tôi vô ý va vào đèn bàn. Tôi xấu hổ, không dám nói ra lý do, chỉ im lặng.

Chị hiểu ý, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt thương xót của chị khiến l.ồ.n.g ngực tôi nặng trĩu.

Đang bôi thuốc dở, Cố phu nhân bất ngờ bước vào. Nhìn thấy mảng bầm tím lớn trên lưng tôi, bà lập tức hiểu chuyện. Không cần tôi mở lời, bà đã tức giận gọi điện mắng Cố Thâm một trận, đồng thời ra lệnh anh ta về nhà ngay lập tức, chăm sóc tôi đến khi vết thương lành hẳn.

Khi Cố Thâm trở về, sắc mặt anh ta âm u, lạnh lẽo. Có Cố phu nhân ở đó, anh ta còn cố kiềm chế. Nhưng khi bà và bác sĩ rời đi, anh ta bùng nổ.

Cố Thâm đập vỡ đèn bàn, ném tuýp thuốc mỡ, gầm lên với tôi:  

“Nặc Nặc khó khăn lắm mới mời tôi đi ăn, giờ bị cô phá hỏng, cô vui lắm à?”

Hóa ra cô gái ấy tên Nặc Nặc. Không, đó là biệt danh thân mật Cố Thâm đặt cho cô ấy. Còn tôi, suốt bốn năm, anh ta chỉ gọi cả họ lẫn tên: Lâm Thanh Nguyệt.

“Tôi cho cô giả vờ!”  

Cố Thâm nhặt tuýp thuốc mỡ lên, bôi mạnh đến mức không kiểm soát. Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, tưởng chừng mình sắp ngất. Ga trải giường bị tôi vô thức cào rách.

Lúc này, Cố Thâm mới như trút được cơn giận, trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Anh ta vốn không muốn chọc giận Cố phu nhân, nên vài ngày sau đó, anh ta miễn cưỡng chăm sóc tôi.

Nhưng đó chỉ là bề ngoài. Anh ta đút cơm, rót nước khi Cố phu nhân có mặt. Bà vừa đi, anh ta lập tức đập bát, chỉ chăm chú vào điện thoại, thỉnh thoảng nở nụ cười hiếm hoi.

Tôi vô tình liếc thấy hình đại diện hoạt hình màu trắng ngà trên màn hình – rõ ràng là của một cô gái trẻ. Ghi chú là “Hứa Nặc Nặc”, kèm một trái tim nhỏ cẩn thận.

Họ nhắn tin liên tục, thỉnh thoảng gọi video. Những lúc ấy, Cố Thâm – người vốn lạnh lùng, ít nói – lại luống cuống. Anh ta mất hai tiếng trong phòng thay đồ, chỉ để chọn một bộ quần áo phù hợp cho cuộc gọi.

Anh ta quên thay thuốc cho tôi, quên rót nước, quên mang cơm. Nửa đêm, tôi đói đến mức dạ dày quặn đau, khẽ gọi tên anh ta. Đáp lại chỉ là tiếng gầm gừ bực bội:  

“Nửa đêm kêu gào cái quỷ gì? Còn gọi nữa thì cút ra ngoài!”

Tôi ôm bụng, đau đến co người, nhìn ra cửa sổ tối đen. Không biết bao lâu sau, cơn đau dạ dày dần dịu đi, mồ hôi lạnh khô lại trên trán. Tôi chìm vào giấc ngủ, kiệt sức.

---

Bình Luận (0)
Comment