Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 3

Cơn đau đầu đỡ dần rồi hết hẳn. Cô lấy lại tinh thần, cố gắng để ông không thấy sự mệt mỏi, yếu ớt của cô lúc này. Cô bỏ bàn tay đang vịn chặt lấy mép bàn ra rồi xoay người bước đi về phía cánh cửa. Đi được một vài bước, Hạ Thi Văn lại ngoảnh đầu lại. Đúng vậy! Cô đang lo lắng.

Đã bao nhiêu năm ông cô bị tiền đình, vậy nên cô lo rằng ông sẽ không trụ vững nếu cứ đứng mãi như vậy. Có lẽ cô đã sai khi hỏi ông câu hỏi đó. Nhưng đâu phải tất cả lỗi đều do cô? Cô thở dài, nói với giọng buồn tủi:

- Ông ngoại, trà hoa cúc còn có tác dụng làm giảm đau đầu đó ạ. Ông uống trước đi, con sẽ bảo dì Trương mang thuốc vào cho ông. Sau này khi con đi không có ai chăm sóc ông được nữa. Dì Trương là người làm ở nhà ta lâu năm, vậy nên mỗi ngày con sẽ bảo dì ấy đều đến đưa thuốc cho ông. Ông phải nhớ uống thuốc đều đặn đó, không được vì bận rộn quá mà bỏ bữa đâu đó!

Ông cô vẫn như cũ, không có đông tĩnh gì, chỉ lẳng lặng đứng đó, tay vẫn đang ôm lấy hai bên thái dương xoay nhẹ. Cô buồn bã bước thật nhanh về phía cánh cửa kia rồi đi ra ngoài.

Cánh cửa thư phòng vừa đóng sầm lại, ông cô ngoảnh mặt qua nhìn vào cánh cửa lúc này đã đóng im lìm. Lúc nãy khi Hạ Thi Văn đau đầu, cô cứ cố gắng gượng để ông không nhìn thấy sự yếu đuối. Nhưng cô đâu có biết, qua tấm cửa sổ bằng kính đã phản ánh lại hết toàn bộ, ông Hạ Thi Văn nhìn rõ mồn một từng động tác của cô, tim ông như thắt lại, ông thấy thương cho cô cháu gái của mình! Nếu không phải tại ông lúc đó…

Đúng lúc này chiếc điện thoại bàn cũ kĩ màu trắng rung lên, ông mệt mỏi nhấc máy:

- Alo, ừ, ba đã đồng ý cho nó sang. Đã mấy năm rồi không gặp nó, để nó gặp con chút cũng không sao cả. Ba hiện tại, không thể giữ mãi nó được nữa rồi, chỉ có thể làm vậy để đền đáp lỗi lầm năm xưa cho mẹ con con thôi!

Cúp điện thoại, ông ngoại Hạ Thi Văn đứng trầm tư hồi lâu, nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia. Đôi mắt trầm tư và lo lắng. Có lẽ ông đang lo lắng cho đứa cháu nhỏ của mình. Cô từ bé đến giờ luôn bay theo hướng mà ông cô định sẵn. Lần này, ông sẽ để cô bay theo con đường mà cô chọn, đi đến nơi mà cô mong muốn.

Ông vẫn sẽ luôn âm thầm bảo vệ cô, mặc kệ dù cô có ở đâu đi chăng nữa,. ông sẽ không để cô phải chịu thêm bất cứ 1 thương tổn nào nữa!!Tội lỗi của ông năm đó ông vẫn luôn ghi nhớ, có lẽ bây giờ là lúc ông đền tội cho con bé rồi!

Hạ Thi Văn lững thững bước từng bước chậm rãi trên cầu thang, lúc cô nhận ra thì đã đứng trước cửa phòng. Mọi người thường nghĩ phòng của các cô gái thường sẽ đáng yêu với màu hồng dễ thương, nhưng cô thì không. Mở cánh cửa phòng ra, một căn phòng rộng, thoáng mát được trang trí bằng màu trắng đan xem với xám vô cùng tinh tế lộ ra trước mắt. Bên góc nhỏ của căn phòng còn có một bộ sofa xám với những cái gối nhỏ hình thù ngộ nghĩnh được bày biện đẹp đẽ và vô cùng ngay ngắn. Đằng sau tấm vách ngăn cách là phòng học của cô với cái bàn màu trắng và tủ sách được cô xếp ngăn nắp theo từng chồng một, cả tổng thể căn phòng mang đến cho người chủ cảm giác ấm áp, thoải mái khi về đến nhà sau 1 ngày mệt nhọc. Chỉ tiếc là, vài hôm nữa cô sẽ phải xa nó 3 tháng rồi! Cô bước nhanh vào trong phòng, không quên đóng cửa lại rồi nằm xuống giường một cách lười biếng, ôm lấy cái gối ôm nhỏ hình con thỏ màu xám, nằm dài suy nghĩ một cách cẩn thận thái độ của ông cô lúc nãy. “Chắc chắn ông có chuyện giấu mình!” -cô lớn tiếng nói rồi lại tham lam muốn suy nghĩ về vấn đề đó lâu một chút nữa. Cô vùi đầu xuống cái gối trước mặt, lấy hai tay vò đầu làm tóc cô rối hết cả lên, cô hét, tiếng hét của cô vang vọng khắp căn phòng rộng lớn

- A! Tại sao mình phải quan tâm việc này cơ chứ!

Biết có nằm mãi như vậy thì cũng chả nghĩ thêm được gì, cô bèn bật dậy, cố gắng lết thân hình bé nhỏ ngồi ra thành giường.

Hạ Thi Văn tự nhủ: “Đây không phải việc của mình, đừng nghĩ về nó nữa Hạ Thi Văn à!”

Cô đã hạ quyết tâm để bản thân mình không lún sâu thêm vào việc này nữa. Có lẽ bản thân cô cũng biết, đôi khi, không cẩn thận mà biết một số chuyện, mới phát hiện ra rằng những việc trước đây làm đều vô cùng nực cười. Vậy nên, không nhất thiết phải làm tổn hại bản thân chỉ vì những chuyện mình không nên biết, đúng chứ?
Bình Luận (0)
Comment