Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 77

Lời còn chưa nói hết, bác sĩ và y tá ở bên ngoài đã tiến vào, mang theo rất nhiều dụng cụ hỗ trợ cho việc tái khám. Bác sĩ nghiêm túc nhìn hai người họ, vẻ mặt nghiêm nghị còn có chút tức giận nói:

“Bây giờ tôi sẽ tiến hành thăm khám cho Hạ lão gia, vì vậy mong người nhà đi ra ngoài.”

Hạ Thi Văn có chút không nỡ rời tay ông mình ra, mãi đến khi bác sĩ đã đeo găng tay chuẩn bị, cô mới không cam tâm bước ra ngoài. Vừa ra đến cửa, chân cô đã run run ngã khụy xuống, cũng may là Tư Hạo tiến đến kịp thời đỡ lấy cô. Thân thể của cô đã có da có thịt hơn mấy hôm trước nhiều, không còn gầy ốm như đêm hôm trước nữa, giờ sắc tố da cũng đã hồng hào lên, chỉ là đôi môi vẫn xinh đẹp đỏ hồng ngày nào giờ lại tái nhợt đi nhiều…

“Không sao chứ?”

Tư Hạo Hiên ân cần hỏi, đỡ cô ngồi lên dãy ghế dành cho người nhà trước cửa phòng bệnh.

Hạ Thi Văn mệt mỏi gạt tay hắn ra, miệng vẫn mỉm cười dịu dàng:

“Không sao!”

Cô vẫn cố giữ khoảng cách với hắn, sau những chuyện đó và cả chuyện hai người hôm cô bị chuốc thuốc, cô vẫn không cách nào thích nghi được, vậy nên cô vẫn cố không tiếp xúc quá thân mật với hắn.

Mất một lúc sau, bác sĩ và y tá mới đi ra khỏi phòng. Hạ Thi Văn nhanh chóng chạy lại hỏi han tình hình, giọng điệu vô cùng sốt ruột:

“Bác sĩ, tình hình ông tôi sao rồi?”

“Đã ổn định hơn trước khá nhiều, không còn gì đáng ngại nữa rồi. Chỉ là sau khi người bệnh tỉnh dậy, tuyệt đối không được để người bệnh gặp phải kích thích mạnh một lần nữa, bệnh cũ mà lại tái phát, vậy thì người nhà phải xác định tâm lý đi!”

Bác sĩ bỏ khẩu trang ra, giọng nói khá khó chịu. Ông là bác sĩ đã theo Hạ lão gia nhiều năm nay, rõ ràng nhiều năm như vậy bị bệnh tim, ông ấy vẫn luôn tự giữ ổn định cho mình. Vậy mà bây giờ lại bị kích thích nặng đến mức hôn mê, quả nhiên phải gặp chuyện gì quá mạnh, ảnh hưởng đến tâm lý nghiêm trọng nên mới thành ra thế này!

Nói xong, ông lập tức rời đi, trong lòng vẫn bực bội hộ bệnh nhân lâu năm của mình.

Bác sĩ vừa rời khỏi, cô lập tức đi vào phòng bệnh, lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, tay cầm lấy bàn tay đã già nua của người ông nuôi nấng cô từ nhỏ đến lớn, trong lòng cô buồn phiền không dứt.

“Ây da, lão gia không sao là yên tâm rồi, chỉ cần sau khi ông ấy tỉnh dậy không gặp kích thích quá mạnh là được.”

Câu nói này làm Hạ Thi Văn thức tỉnh.

Đúng! Tuyệt đối không thể để ông cô gặp kích thích nữa, nếu không thì…

Lời nói của vị bác sĩ kia lại vang lên: “bệnh cũ mà lại tái phát, vậy thì người nhà phải xác định tâm lý đi!”, câu nói này càng khiến cô quyết tâm hơn. Cô không muốn kết hôn với người cô không yêu, nhưng cũng không muốn để ông cô rơi vào tình cảnh thế này, nếu phải chọn một trong hai, vậy thì cứ trực tiếp chọn cô đi!

“Tư Hạo Hiên, tôi có chuyện cần nói với anh, chúng ta ra ngoài!”

Hạ Thi Văn buông tay Hạ Chí Viễn, nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không còn dáng vẻ trẻ con như lúc nãy, giờ thật sự cô đã trở thành cô nàng với ánh mắt kiên định vô cùng.

“Được!”

Hắn theo cô đi ra ngoài.

Hai người đi tới tận cửa sau của bệnh viện, nơi đó có một vườn hoa vô cùng xinh đẹp. Những bông hoa tulip đủ các màu tím, vàng, hồng… đầy sắc màu sặc sỡ thu hút người nhìn.

Cô đi đằng trước, hắn đi theo đằng sau.

Ra đến vườn hoa, cô đứng giữa cánh đồng, cảm nhận những làn gió thổi làm cho khắp không khí tràn ngập hương hoa lan tỏa thơm ngát ngào ngạt, từng đợt gió thổi xuyên qua làm mái tóc nâu xinh đẹp của cô khẽ lay động trong gió, khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần lại càng làm cô trông thật sự rất giống một tiên nữ, tiên nữ giáng trần…

“Anh biết không, khi tôi 6 tuổi, tôi thích nhất là biển, hoa và thiết kế thời trang. Tôi đã từng mơ tưởng vô số lần về cảnh tượng tôi ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ven biển, xung quanh nhà là một vườn hoa rộng lớn, tiếng sóng biển rì rào, tôi ngồi giữa căn nhà đó mà không phải lo nghĩ gì, chỉ cần chuyên tâm thiết kế, cuộc sống cứ nhàn nhã trôi qua như vậy, quả thực là rất đáng sống!

Nhưng rồi lớn lên, giấc mộng thời trẻ con vẫn mãi là giấc mộng trẻ con, ước mơ cũng vẫn chỉ là ước mơ, không làm cách nào thực hiện được. Con người ta ấy mà, ngày bé có bao nhiêu ước mơ thì khi lớn có bấy nhiêu nỗi khổ, cuối cùng là đều bị đồng tiền chi phối, để đánh mất đi những giấc mơ ngây ngô đó, đuổi theo sức mạnh của đồng tiền…”

Trong câu chuyện cô kể, hắn nghe được cả niềm vui khi cô nói về ước mơ của mình, cũng nghe ra cả nỗi buồn chất chứa khi cô phải gạt giấc mơ sang một bên, phải trở thành một hình tượng cô không mong muốn chỉ để nỗ lực theo đuổi sức mạnh của đồng tiền.

Tiền không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng không có tiền, thứ có quan trọng đến mấy cũng sẽ bị đánh mất. Thực ra con người ai cũng có lòng tham cả, chỉ là lòng tham của mỗi người đa số đều khác nhau, mà cô…lại không hề giống ai trong bọn họ, thứ cô tham lam muốn có được, lại chính là cuộc sống và ước mơ ngày bé mà cô mơ tưởng.

Cô nghĩ kĩ rồi, dù gì thứ ước mơ viển vông đó cô cũng không thể nào thực hiện được, vậy thì thực tế một chút, tiền cũng được, địa vị cũng được, cô không cần gì cả, hiện tại cô chỉ cần người cô yêu thương được sống bình yên, cô chấp nhận dùng cuộc hôn nhân này đổi lấy bình yên cho họ.

Mẹ cô thì không liên lạc được, ông như vậy mà mẹ cô cũng không chịu trở về thăm, vậy nên hiện tại, ông chỉ có mỗi cô cháu gái này thôi, cô phải giúp ông cô giải quyết vấn đề mới được!

Cô không còn khóc nữa, vì nước mắt không thể giúp cô giải quyết được bất cứ vấn đề gì, vì vậy bây giờ cô chỉ có thể kiên cường bước tiếp, phong ba, bão tố, gì cũng được, cứ tới đây đi, cô sẽ tiếp nhận hết.

“Tư Hạo Hiên, tôi đồng ý kết hôn với anh!”
Bình Luận (0)
Comment