Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 81

Sáng sớm hôm sau….

Đêm qua cô đã bắt đầu ở lại trong biệt thự này, nhưng vì không quen giường, vậy nên cả đêm căn bản không thể ngủ nổi, sáng dậy cũng vô cùng mệt mỏi, đi trên cầu thang còn ngáp ngắn ngáp dài.

Đêm qua cô ngủ trong phòng một mình, còn Tư Hạo Hiên bận qua đêm, không thể về nhà được. Cô thấy như vậy cũng tốt, cuộc sống cứ ổn định trôi qua như thế này, xem ra hắn thật sự tuân thủ theo hợp đồng.

“Xin chào, thiếu phu nhân!”

Cô giật bắn mình, suýt chút nữa thì trượt cầu thang ngã xuống tầng, cũng may cô kịp nắm lấy tay cầm, không thì chắc giờ gương mặt xinh đẹp này đã không còn rồi.

“Thiếu phu nhân, người không sao chứ?”

Cô lắc đầu mỉm cười, nhìn một hàng dài người giúp việc mặc váy đồng phục màu đen trắng y hệt nhau, trên trán cô đổ mồ hôi lạnh…

Cái tên này, có phải thế này quá khoa trương rồi không?

Cô dè dặt bước xuống dưới trước ánh mắt của hơn chục người làm, nhỏ giọng lên tiếng:

“Chào….chào mọi người!”

Ánh mắt bồ câu đen láy của cô có chút ngượng ngùng, vậy nên vẫy tay cũng không được tự nhiên, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.

“Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời thiếu phu nhân!”

Bọn họ cứ một câu thiếu phu nhân, hai câu thiếu phu nhân khiến cô chẳng quen tí nào! Hóa ra cô lên thiếu phu nhân rồi ư?

“Được rồi, các cô đi làm việc đi, đừng có đứng ở đây dọa thiếu phu nhân nữa!”

Một giọng nói lớn tuổi vang lên từ căn phòng bếp, hai hàng người nhanh chóng nghe lệnh ai vào việc nấy, chạy đi hết. Lúc này, ông lão mới tiến tới, đứng trước mặt cô cười hiền từ:

“Xin chào thiếu phu nhân, tôi là quản gia của nhà này, cứ gọi tôi là lão Trương là được.”

Vẻ mặt của ông không khác ông Andy là bao, cũng là kiểu hơi hướng Châu Âu vô cùng đẹp lão, dù đã ngoài năm mươi nhưng gương mặt vẫn rất hoàn mỹ.

“Xin chào, con là Hạ Thi Văn!”

Hạ Thi Văn vui vẻ đáp lại.

Sau đó, ông lão mời cô vào phòng ăn ăn sáng, còn nói với cô rằng mấy ngày nay Tư Hạo Hiên sẽ không về đây, vậy nên tâm trạng cô cũng tốt lên không ít, không phải đối mặt với hắn, vậy thì cuộc sống như thế này cũng không khiến cô cảm thấy cứng ngắc lắm!

Ông Andy vừa mới thông báo với cô, việc cổ phiếu của tập đoàn đã được hắn giải quyết xong, mọi người đều đã biết chuyện hai người họ kết hôn, ông còn bảo dạo này cô nên ở yên trong nhà, đừng nên đi lung tung bởi vì bọn chó săn vẫn đang rình mò để săn tin tức, vậy nên cô sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà, cô cũng không muốn mình bị soi mói.

Tình trạng bệnh của ông cô hôm nay cũng đã tốt lên rất nhiều, bác sĩ nói rằng hẳn là ông cô sẽ sớm tỉnh lại. Nếu ông cô tỉnh lại mà biết cháu mình đã thành vợ người ta, không biết cảm giác sẽ như thế nào nữa!

Tất cả đồ đạc của cô ở Hạ gia cũng được hắn đóng gói mang hết sang đây để vào phòng rồi, lát nữa ăn xong cô sẽ lại phải lên đánh vật dọn dẹp với đống đồ kia đây, nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi!

Ăn sáng xong, cô không được ra ngoài nên cũng chẳng có gì để làm, vậy nên cô leo lên gác dọn dẹp đồ đạc của mình.

Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach xuất hiện trước cổng nhà, hắn ngồi trên xe, khuôn mặt dù cả đêm không ngủ nhưng cũng không hề mất đi vẻ đẹp trai của hắn.

Sở dĩ hôm qua hắn phải thu mua lại hết tất cả cổ phiếu của Hạ gia theo đúng lời hắn đã hứa với cô, vậy nên cả Tư thị hôm qua phải tăng hết năng suất, làm việc xuyên đêm mới có thể giải quyết xong mọi chuyện.

Hắn ngồi ngả lưng mệt mỏi trên xe, tay đưa lên xoa xoa hai bên đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không kém phần nghiêm túc.

Nhìn vào trong nhà, trên ban công tầng hai, hắn thấy một cô gái nhỏ đang treo đồ lên trên mắc, miệng còn không ngừng vừa lải nhải vừa nở nụ cười. Cô cười rất rạng rỡ, xinh đẹp như ánh dương mặt trời vậy, bỗng chốc xua tan đi hết mệt mỏi trong lòng hắn.

Hắn, quả nhiên là rung động rồi!

Toan mở cửa xe bước vào nhà, đột nhiên hắn lại nhìn thấy ở cửa lớn có một cô gái mặc chiếc váy màu đen hai dây bó sát người, trời đang bắt đầu trở lạnh như vậy, cô ta chỉ mặc một chiếc áo khoác bò ngắn đến bụng, đã thế còn cố tình cởi ra để lộ một bờ vai quyến rũ.

Hắn cười thầm, quyết định ngồi đây, mở máy tính lên nhìn qua camera xem cô ta định làm gì. Bộ mặt thật của cô ta, hắn đã biết, hắn còn biết cô không phải cô nàng tiểu thư Khúc gia ngày bé, cô ta còn hại vợ hắn một lần, hắn cũng tha cho cô ta một lần, vậy là họ hết nợ! Hắn bây giờ chỉ muốn xem, đối diện với vợ của hắn, cô ta sẽ bày ra trò gì nữa đây…

Khúc Thuần Nhã tiến vào trong ngôi biệt thự hiện đại kia, cô ta nhíu mày, tức giận nhìn cái không gian xinh đẹp mà Tư Hạo Hiên dành cho Hạ Thi Văn.

Đáng ghét, nơi này đáng lẽ phải là của cô ta, Hạ Thi Văn nó là cái thá gì cơ chứ? Cướp đi cả người anh trai, cướp cả vị hôn phu của cô ta, giờ lại có thể sống trong một ngôi biệt thự đẹp như vậy, cô ta không can tâm!

Chân chưa chạm vào đến cổng nhà, qua một màn hình cảm ứng, gương mặt đẹp lão hơi hướng Châu Âu của quản gia xuất hiện, ông dịu dàng mở lời:

“Khúc tiểu thư, thật xin lỗi, thiếu gia nhà tôi dặn rằng không được cho ai làm phiền tới thiếu phu nhân cả, người có việc gì đợi thiếu gia về hẵng nói!”

“Ông mở cửa ra cho tôi, nếu không tôi sẽ bảo anh Hạo Hiên đuổi việc ông, ông còn dám đuổi tôi không?”

Cô ta hung hăng lấy giày cao gót đi trên chân đập vào cánh cửa, đến nỗi mà làm nó tróc cả lớp sơn ra, nhưng cô ta vẫn không dừng lại. Trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, thở phì phò, mắt nổi lên những gai lửa.

“Tôi là người của thiếu gia, sẽ nghe lời thiếu gia dặn, vậy nên thứ lỗi cho tôi xúc phạm cô!”

Lão Trương vẫn cung kính nói.

“Hạ Thi Văn, cút ra đây!”

Khúc Thuần Nhã gào thét điên cuồng, vốn dĩ cô ta đã nghe đến tin họ kết hôn, nhưng cô ta không nghĩ là thật vậy nên không quan tâm, chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để giết chết Hạ Thi Văn. Để cô không còn xuất hiện trước mặt Tư Hạo Hiên và Khúc Thiên Minh được nữa, cô ta còn hạ mình hợp tác với Mallor chỉ để tống cổ con khốn đó, nhưng mà bây giờ chính vì không quan tâm đến vấn đề kết hôn của bọn họ mà cô ta phải chịu cái cảnh này, chức danh vị hôn phu của cô ta đã bị cướp mất, làm sao có thể can tâm chịu trói được!

“Khúc tiểu thư, nếu cô còn không đi, tôi chỉ có thể gọi bảo vệ đến đuổi cô thôi! Cô tự chọn đi!”

“Để cô ta vào đi!”
Bình Luận (0)
Comment