Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 83

Bộp!

Vẫn là thứ âm thanh chói tai đó vang lên, nhưng lần này tay cô ta còn chưa chạm được vào mặt Hạ Thi Văn, cổ tay đã bị cô giữ lại lơ lửng trên không trung.

Hạ Thi Văn siết chặt lấy cổ tay Khúc Thuần Nhã, không cho cô ta chút xíu cơ hội nào chạm vào da mặt mình. Một cái tát đã đủ rồi, cô ta còn muốn tát thêm? Cô cũng đâu phải thể loại bạch liên hoa yếu đuối non nớt để mặt người khác ức hiếp đâu cơ chứ?

“Đau quá!”

Khúc Thuần Nhã kêu lên một tiếng, nhìn cổ tay mình đang bị siết chặt đến nỗi bắt đầu sưng đỏ.

Hạ Thi Văn bóp tay cô ta thật chặt, sau đó hất cổ tay ra làm cô ta ngã nhào xuống đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn, trông cô ta bây giờ thật nhếch nhác! Mái tóc xõa dài qua vai đã bị biến thành mớ tóc xù xì hỗn độn, quần áo cũng xộc xệch, nhìn dáng vẻ cô ta bây giờ giống hết như vừa đi đánh trận về. Khác hẳn với Khúc Thuần Nhã, cho dù cô có bị tát một cái lên má, nhưng lại không đến nỗi nhếch nhác như cô ta. Chiếc váy trắng cùng với gương mặt xinh đẹp của cô khi đứng cạnh cái người đang nhếch nhác kia, quả nhiên Khúc Thuần Nhã chỉ xứng làm nền cho Hạ Thi Văn!

“Khúc tiểu thư, một chiêu không thể xài hai lần, tôi cũng không phải con búp bê, nhìn thấy người khác chuẩn bị đánh mình mà vẫn đứng im, vậy nên mong lần sau tôi gặp nhau tôi cũng không cần, mà thôi, hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ phải gặp lại nhau!”

Hạ Thi Văn khoanh tay đứng từ trên cao nhìn xuống cô gái đang nằm rạp xuống đất. Đúng lúc này, ngoài cửa chính, có hai người bước vào…

Tư Hạo Hiên đỡ lấy tay bà nội hắn tiến vào trong.

“Thiếu gia, lão thái thái!”

Quản gia cung kính cúi chào.

Hạ Thi Văn đứng ngơ ra một lúc, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt tức giận của Tư Hạo Hiên, cô lúng túng mở miệng:

“Con chào người, Tư lão thái….”

“Cháu yêu, phải gọi ta là nội mới đúng!”

Tư Tần mỉm cười dịu dàng để lộ ra những vết chân chim nơi khóe mắt, bà nhìn cô cháu dâu trước mặt, vẻ hiền từ.

“Ch…chào nội!”

Dù cho cô đã chào mà mặt của hắn vẫn không có dấu hiệu hết tức giận, cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô làm cô lúng túng cúi gằm mặt xuống nhìn chân mình. Thực ra hắn tức giận không phải là vì cô đứng đơ ra đó, mà là vết đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lúc nãy trên camera, hắn không hề để ý nó lại đỏ ửng đến như vậy!

“Cháu yêu, mặt cháu bị chó cào ư? Quản gia, tại sao còn không mau mời bác sĩ đến xem thiếu phu nhân thế nào, bị bọn chó hoang vô chủ đi lạc cào dễ để lại sẹo lắm, cháu phải cẩn thận nhé!”

“Cháu ổn ạ, không cần mời bác sĩ đâu, nội!”

Cuộc đối thoại này rõ ràng không hề để ý gì đến Khúc Thuần Nhã đang nằm sõng soài dưới đất kia. Cô ta tức giận đến đỏ cả mặt, dù cô ta biết Tư lão thái thái từ lâu đã không hề thích mình, nhưng vì khi trước hai nhà liên hôn vậy nên mới không nói gì. Vậy mà bây giờ lại ví cô ta là chó hoang vô chủ ư?

Cô ta không cam tâm, chống hai tay xuống đất, cố gắng đứng lên, có lẽ là do ghen tức che mờ mắt mà không ngại nhảy tới ôm cổ Tư Hạo Hiên, nước mắt lưng tròng:

“Hạo Hiên, cô ta bắt nạt em, nói em là hoa tiếp khách! Em chỉ có lòng đến chúc mừng, vậy mà cô ta lại còn đẩy em ngã xuống đất!”

Bốp!

Một cái bạt tai giáng xuống mặt Khúc Thuần Nhã làm cô ta đau đớn đến đờ người, ngay cả Hạ Thi Văn cũng hốt hoảng vô cùng, chưa kịp phản ứng tiếp thì Tư Tần đã nói một câu mắng chửi không hề thương tiếc:

“Cô không biết phép tắc, thấy người lớn vào còn không chào một câu đã nhảy đến ôm cháu tôi, cô như vậy không phải hoa tiếp khách thì cũng là chó bám lấy người hả?”

“Nội, người…”

Nước mắt Khúc Thuần Nhã nãy còn rưng rưng giờ đã chảy thành dòng, vậy mà Tư Tần vẫn không hề nể nang, giọng bà lạnh băng, sắc mặt khác hẳn khi nói chuyện với Hạ Thi Văn.

“Xin gọi tôi là Tư lão thái thái, chúng ta không thân quen gì nhau cả. Cái tát này là trả lại hộ cháu dâu tôi lúc nãy bị cô tát, một tiểu thư dòng dõi gia tộc cao quý như cô mà lại dám nói dối mà còn không biết ngượng, quả nhiên tôi không hề nhìn nhầm người, cháu tôi chọn Thi Văn đúng là quyết định đúng đắn! Còn người có mẹ mà không được mẹ dạy, phải là cô mới đúng!

Cái…cái gì?

Tại sao chuyện cô ta nói lúc nãy mà Tư lão thái thái cũng biết cơ chứ?

Cô ta sợ sệt đưa mắt lên nhìn trên trần nhà, chấm đỏ ẩn hiện mỗi lúc làm sắc mặt cô ta chuyển sang trắng bệch, dấu đỏ in trên mặt càng làm cô ta nhìn rất khôi hài.

Cắn chặt môi, cô ta run run nói, nước mắt vẫn cứ chảy:

“An…anh Hạo Hiên, nghe em giải thích đi, chuyện không như anh biết đâu!”

Biết không thể thuyết phục được Tư Tần, cô ta quay ra nắm lấy tay hắn cầu xin, nhưng cũng vô dụng. Hắn nhẹ nhàng bỏ tay cô ta ra, giọng nói giương lên ý cười:

“Em nghĩ, tôi biết được những gì?”

Sau đó, hắn đi lướt qua mặt cô ta, đến bên cạnh Hạ Thi Văn đang đứng ngơ ngác, tay sờ lên một bên má đang sưng đỏ lên của cô, vuốt lại tóc mai, ánh mắt xót xa, giọng đầy thương xót:

“Xin lỗi, để em chịu uất ức rồi, có đau không?”

Biết có Tư lão thái thái ở đây, Hạ Thi Văn cũng rất phối hợp, cô nắm lấy đôi tay đang sờ lên má cô, một tay vòng qua ôm lấy eo hắn, nhỏ giọng:

“Không sao, không uất ức, còn có anh ở đây mà!”

Nói xong, Hạ Thi Văn cũng tự thấy mình sến sẩm vô cùng!

Mẹ nó, cô sởn da gà rồi!

“Anh Hạo Hiên, em mới là vị hôn thê của anh mà!”

Khúc Thuần Nhã run rẩy lên tiếng, mắt cũng đã đỏ hoe.

Nhưng đáp lại sự mong đợi của cô ta, hắn lại chỉ kéo Hạ Thi Văn vào lòng, ôm lấy eo cô, giọng nhẹ bẫng:

“Xin lỗi, xin hỏi, cô xứng sao?”

Từ trước đến giờ, ở bên cô ta hắn luôn cảm thấy không đúng nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chỉ vì cô ta mang họ Khúc. Nhưng mà bây giờ, Vu Ngạo Ân đã nói cho hắn chuyện của cô ta, cộng thêm việc lần trước cô ta bắt cóc Hạ Thi Văn, hắn không còn cách nào tha thứ nữa! Cô ta lừa dối hắn quá nhiều, ngay cả đến quyển nhật kí cô ta kể cũng là lời nói dối, vậy nên hắn sẽ không tin cô ta nữa, dứt khoát một lần còn hơn là dây dưa cả một đời…
Bình Luận (0)
Comment