Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 98

Những kí ức cũ cô ùa về, có kỉ niệm vui, có kỉ niệm buồn, có lúc ba người cãi nhau, anh cô và hắn đánh nhau đến suýt chảy máu, người ngợm xước xác, sau đó cùng nhau chịu phạt. Có lần cùng nhau trèo lên cây hái quả, cô ngã từ ngọn cây xuống, người bị thương chảy máu, gào khóc đòi hắn ôm, tất cả đều hiện ra rõ mồn một trước mắt cô, cô mỉm cười, nụ cười rạng rỡ. Hóa ra, cô cũng từng có những kỉ niệm đáng nhớ như vậy, đáng trân trọng như vậy…

Mỗi kí ức như là một gói quà đầy bí ẩn, cô cứ lần lượt mở nó ra, từng bất ngờ xuất hiện khiến cô vô cùng hạnh phúc, nhưng đến khi mở đến hộp quà cuối cùng, một đoạn kí ức đau khổ lại ùa về….

Đang đắm chìm vào những niềm vui tuổi thơ, cô lại không hề ngờ rằng biệt thự đột nhiên bốc cháy, cháy lớn một cách đáng sợ. Chính là đoạn này! Lần trước, khi cô ngất đi cũng đã nhìn thấy khung cảnh này, đám cháy bao vây hoàn toàn lấy ngôi nhà, làm cho một khoảng trời u tối bừng sáng dưới đốm lửa phập phùng. Muốn bước vào cứu người, nhưng cô lại không thể đi vào trong đó, chỉ đành giương mắt nhìn đám cháy dần dàn nuốt trọn láy căn nhà.

Mà đám cháy này, lại bắt nguồn từ chính căn phòng gỗ nhỏ kia, mà người tiếp tay đốt cháy…lại chính là cô! Lúc đó, một cô bé 4 tuổi một mình chạy vào trong căn phòng đó sau khi nghe một cuộc điện thoại, đã thử dùng một que diên châm lên tấm vải trắng, hi vọng sẽ nhìn thấy một tấm vải lửa để đưa mẹ thiết kế. Cháy quá lớn khiến cô bị nhốt trong căn phòng không ra ngoài được.

Từ trong đám cháy, có một người đàn ông đập cửa lao vào bế lấy cô, ba cô ánh mắt lo lắng mở cửa sổ, đẩy cô từ trên tầng hai xuống bên dưới đệm đỡ, sau đó… một mình chôn mình nơi đám cháy đó, không thể thoát ra được nữa, đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy ba…

Một cô bé 4 tuổi, có thể có suy nghĩ gì chứ? Cô chỉ biết khóc, liên tục gặng hỏi mẹ và anh rằng ba đang ở đâu, nước mắt trên khuôn mặt của tiểu thiên sứ đáng lẽ ra chỉ nên có nụ cười vui vẻ lại cứ khóc không ngừng, không kiêng nể gì mà gào thét nhìn mọi người dập lửa ở trong căn nhà…

Hạ Thi Văn nghĩ thôi mà cũng thấy trong lòng chua xót, nỗi đau đớn giương mắt nhìn người ba ruột của mình chịu chết trong căn phòng gỗ đó, thấu tận tim can, đau đến nghẹt thở. Cô… chính cô, vậy mà lại là người tiếp lửa cho điều đáng sợ này!

Nhưng điều đáng sợ nhất, không phải chỉ có thế này thôi! Trong lúc ba người cô chạy trốn khỏi nơi đó để tránh khỏi sự truy đuổi của gia tộc họ Khúc, bắt Khúc Thiên Minh quay về thừa kế tập đoàn, một điều đáng sợ hơn cũng đã xảy ra, mang đi người mẹ yêu dấu của cô….

Ba người họ chạy đến cánh rừng gần biển để tránh khỏi sự truy sát, không ngờ đằng trước đã có người chực chờ sẵn, tay ai nấy đều cầm một khẩu súng, nhắm bắn vào ba người. Mẹ cô cắn răng, buông cô đặt xuống dưới đất, xoa đầu cô rồi đặt tay cô vào tay Khúc Thiên Minh bên cạnh, giọng điệu xót xa đó, bây giờ lại hiện về, cô đã nhớ rất rõ rồi:

“Tiểu Thiên, Văn Văn, khi mẹ đếm từ một đến ba, hai đứa phải lập tức chạy, chạy thật xa nơi này, đến thành phố nhờ người giúp đỡ, nghe chưa?”

Lúc đó, cô còn rất nhỏ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, vẫn chỉ ngây thơ hỏi:

“Mami, còn mami thì sao? Mami đừng bỏ con và anh lại, con rất sợ. Mami, tại Văn Văn hư đúng không? Tại Văn Văn mới khiến cho ba mẹ ghét bỏ con đúng không? Văn Văn không cố ý đâu, con xin lỗi, nhưng mami đừng bỏ con mà, Văn Văn sợ lắm, mami…”

Mẹ cô khóc nấc lên, dang tay ôm cả hai đứa trẻ vào lòng, giọng run run, câu nói được câu không, dặn dò cẩn thận, từ trong đó, cô có thể nghe ra được sự bi thương ngập tràn:

“Mami không bỏ con, mami vẫn sẽ dõi theo con, hai đứa con là báu vật cả đời của mami, mami chỉ tiếc không thể tiếp tục yêu thương hai đứa được nữa, con chờ mami nhé, xong việc này, mami sẽ đến tìm con”

Nghẹn lời một chút, cố gắng kìm những giọt nước mắt lăn trên má, mẹ cô mới có thể tiếp tục nói:

“Tiểu Thiên, con là con trai mami, là đứa con mami tin tưởng nhất! Mami cầu xin con, nắm tay em con chạy thật xa, đừng….đừng bao giờ trở về nơi này nữa! Ngay bây giờ…đi đi, nhanh lên!”

Mẹ cô vừa dứt lời liền đứng lên, đẩy hai đứa ra ngoài, mỉm cười thật hạnh phúc nhìn hai đứa trẻ, cô thì thầm, giọng nói như được giải thoát:

“Hai tiểu thiên sứ của mẹ, cảm ơn hai con đã đến với cuộc sống này!”

Pằng!

Dứt lời, tiếng súng ở đằng sau vang lên, viên đạn nhanh chóng xuyên thủng qua tim người phụ nữ đang đứng đó che chắn cho hai đứa trẻ, sượt qua một bên má của cô, máu… lập tức bắn tung tóe. Hạ Thi Văn bị Khúc Thiên Minh kéo đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Mẹ cô ngã xuống trước tầm mắt cô, mặt vẫn mỉm cười, miệng thì thào “chạy đi” sau đó lập tức nằm bất động. Hạ Thi Văn không biết làm gì, chỉ có thể để mặc Khúc Thiên Minh kéo cô chạy thẳng, nước mắt vòng quanh, khóc đến nỗi khàn cả cổ họng, không thể nào nói được một câu nào!

Mới chỉ là một đứa trẻ, bỗng nhiên mất đi hai người thân thuộc nhất, đến anh trai sau đó cũng mất tích, từ một cô bé ngày ngày sống trong niềm vui và tiếng cười trở nên vô hồn, muốn khóc…không khóc được, ánh mắt trở nên vô hồn không sức sống, cô bé ngồi trên trực thăng mà như một cái xác không hồn không hơn không kém…

“Không được!”

Hạ Thi Văn tỉnh dậy từ trong mộng, mồ hôi chảy thấm ướt cả chiếc áo phông, đôi mắt ướt át mở to nhìn xung quanh căn phòng, miệng thở hồng hộc, tim cũng đập nhanh đến nỗi cô cũng không thể cảm nhận được.

“Thi Thi, cậu sao rồi?”

“Thi Văn!?”

Hai tiếng gọi bất chợt cất lên cùng một lúc, Hạ Thi Văn xoay người qua liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Diệp Tuyết Nhi, nhưng bàn tay lại bị một lực lớn của đàn ông nắm lấy, đó là Khúc Thiên Minh!
Bình Luận (0)
Comment