Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 122


Lam Lam chẳng biết mình đã ở trong phòng vệ sinh trong bao lâu.
Khi cô mở cửa ra thì bắt gặp một người phụ nữ mà cô rất căm hận nhất trên đời.
Khi cô mở cửa ra thì bắt gặp một người phụ nữ mà cô rất căm hận nhất trên đời.
Dương Tiểu Vy nở một nụ cười đắc ý khi thấy hai mắt của Lam Lam đã sưng đỏ lên, thì cô ta đã biết Lam Lam đã khóc.

Giọng nói hết sức mỉa mai nhanh chóng cất lên.
Lam Lam không trả lời cô ta, cô lướt nhanh về phía bồn rửa mặt.
Tiểu Vy từ phía sau nhìn cô trong gương lại tiếp tục thái độ với cô.
" Tình hình đã thay đổi, cô cũng mau trả lại vị trí lại cho tôi.Đừng mặt dày nữa! ".
Nghe xong, Lam Lam lập tức nhìn cô ta trong gương, đôi mắt xinh đẹp không một chút phản ứng.

Cô vũ nhẹ vài hạt nước trên tay của mình, rồi sau đó quay người lại nhìn cô ta, nhếch môi nhẹ.
Lam Lam khoanh tay dựa người vào bồn rửa mặt, buông thêm lời nói.
"Dương Tiểu Vy! Cô nên nhớ, vị trí của tôi còn là vợ của Lục Diệp Bằng, cả toàn thành phố đều biết tôi là phu nhân của Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Lục Thị.....!Vậy còn cô, Dương Tiểu Vy là ai....!" Lam Lam tỏ vẻ trầm tư rồi bật lên nụ cười tươi "Là một con ếch nhái hay là một con hồ ly tinh và có thể chỉ là hạng qua đường….Cô thích cái nào? "
"Lam Lam! " Dương Tiểu Vy gương mặt giận dữ hét lớn.

Cô ta rất muốn tiến lên đánh Lam Lam.

Nhưng lại không dám ra tay.
Lam Lam không sợ, lại đặt câu hỏi với cô ta.
"Mà cô đã ngủ với chồng tôi chưa? Để tôi còn biết đường tính nữa...!"Nét mặt Lam Lam thản nhiên khi nói câu đó rất cười cợt,khinh thường cô ta.
Câu hỏi của Lam Lam đã làm cho Tiểu Vy nghe xong, bật cười lớn lên.

Trong phòng vệ sinh chỉ có hai người, nên tiện cho cô ta dương oai với cô hơn.
"Không nói đến quá khứ....!Chỉ mới mấy ngày trước hai chúng tôi còn đi Thượng Hải với nhau, vậy cô nghĩ một nam một nữ ở trong một căn phòng có xảy ra chuyện đó không"Tiểu Vy vênh váo trước mặt Lam Lam, cô ta thầm nói trong lòng.

Chắc chắn Lam Lam sẽ tức giận, sẽ ghen tuông như cô ta ngày hôm đó cho xem.
Nhưng lại không những gì Dương Tiểu Vy đang nghĩ.

Thái độ của Lam Lam rất hờ hững, thậm chí gương mặt không một chút thay đổi.

Không tức giận, không một chút ghen tuông.
Một lúc sau, Lam Lam vừa vỗ tay vừa cười lớn, bước từng bước tiến lại gần Tiểu Vy, cong môi lên khẽ nói.
"Vậy mà cô đánh đổi thân xác để lấy một vị trí thư ký nhỏ bé thôi sao? " Lam Lam nâng cầm Tiểu Vy lên xoay tới xoay lui.
"Cô đúng thật là rẻ tiền".
"Lam Lam! Cô nói gì vậy? " Tiểu Vy đã không thể nào kiếm chế cơn giận trong lòng mình nữa rồi.
Lam Lam bình thản đáp.

"Chẳng phải sao? Cô không lấy cái nào cao hơn vị trí đó mà chỉ là chức vụ Thư ký nhỏ bé.Nếu như là tôi....Tôi sẽ đòi hỏi rất nhiều.Nhìn cô bây giờ có khác gì anh ấy ăn bánh trả tiền đâu."
Lam Lam buông Tiểu Vy ra,trước khi rời khỏi còn quăng cho cô ta thêm một lời cảnh cáo.
"Khi nào cô nắm chắc phần thắng có thể đánh bại tôi, thì hãy lên mặt với tôi.

Còn bây giờ....!" Lam Lam nhếch mép "Người như cô không xứng để tôi để mắt đến cô đâu....!Đừng vọng tưởng"
Dứt lời, Lam Lam không thèm ngoảnh mặt lại,đi nhanh ra khỏi phòng vệ sinh.
Dương Tiểu Vy tức điên lên hét lên một tiếng rồi tự nhìn mình vào trong gương.

Ánh mắt cô dần hiện sự độc ác.
"Được lắm! Cô hãy chờ đó....!Sau này đừng có hối hận".
*****
Đến tối, cả nhà họ Lục đều biết Lục Diệp Bằng đã đưa Dương Tiểu Vy vào công ty làm thư ký của anh,thì không một ai là có thể chấp nhận nỗi.Đặc biệt là bà nội và Lục Diệp Phong.

Hai người liên tục phản đối,ngồi phòng khách đợi Lục Diệp Bằng về hỏi cho rõ.
Nhưng đợi đến tối chỉ có một mình Lam Lam trở về,còn Lục Diệp Bằng thì không thấy đâu.
Mọi người không hiểu giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Từ cái ngày hai người về sớm bất ngờ thì thái độ hai người đã thay đổi.

Cũng ít khi xuất hiện cùng nhau nữa.
Lam Lam lên phòng nhìn xung quanh căn phòng.

Mới còn tuần trước hai người còn vui vẻ, cười nói với nhau.

Nhưng hôm nay lại là bầu không khí ảm đạm bao phủ khắp căn phòng.
Lục Diệp Bằng không có ở đây nhưng mùi hương của anh vẫn còn ở đâu đó.

Một mùi hương luôn khiến cô đắm chìm trong cơn mê.

Nhưng cô vẫn sợ hãi khi mùi hương này tới gần cô.
Hôm nay anh đã về, nhưng lại không về nhà, chắc có lẽ đang ở bên cạnh người phụ nữ đó.

Hai người cũng đã ở bên nhau mấy ngày qua rồi.

Anh cũng đã quên đi sự tồn tại của cô.
Đồng hồ đã chỉ đến 9 giờ rồi.Lục Diệp Bằng chắc hôm nay cũng sẽ không về.

Lam Lam suy nghĩ xong liền đi lấy một bộ đồ ngủ ra chuẩn bước vào phòng tắm.

Đột nhiên có người gõ cửa, Lam Lam tưởng là anh đã về nhưng không ngờ khi cô mở cửa ra, bên ngoài chính là bà nội.
Bà nội bước vào rất khẽ khàng, bà đang lo lắng cho cô cháu dâu này rất nhiều.

Thậm chí còn rất thương là đằng khác.
"Lam Lam! Con...!"
"Bà nội! Con không sao đâu, con biết bà vô đây là vì chuyện gì? " Lam Lam lên tiếng rất nhanh, cô biết bà nội đang rất lo lắng cho cô.
Bà nội khóa chặt cửa phòng lại, kéo Lam Lam ngồi xuống giường, ánh mắt chợt đau lòng nhìn cô, giọng nói vì tuổi tác cũng dần yếu đi.
"Bà biết con đang buồn, con không thể nào giấu bà được đâu.

"
Lam Lam đè nén, không thể bật khóc trước mặt bà, cô khẽ lắc đầu.
"Bà nội! Con không sao....!Cô ta chỉ vào đó làm thư ký cho anh ấy thôi mà! Đó là công việc...!"
"Con ngốc thật hay ngốc làm bộ vậy" Bà nội gõ nhẹ đầu Lam Lam "Cô ta là người như thế nào, không lẽ con không thấy".
Lam Lam nhìn bà nội chằm chằm, chắc bà cũng đọc được suy nghĩ của cô.

Thái độ của bà dường như không thích Dương Tiểu Vy cho lắm
" Bà nội! Không phải,bà rất muốn anh ấy có con sao....!Bây giờ cô ta đã..

"
"Con nói cái gì? " Bà nội lập tức cắt ngang lời cô.
"Phải...!Bà rất muốn.

Nhưng bà muốn con là người sinh con cho cháu trai của bà.

Không phải rơi rớt từ bên ngoài".
Lam Lam thở dài, rụt đầu xuống.

Cô rất muốn khóc.

Cô nhắm nghiền hai mắt, sống mũi cay cay, khẽ nói.
" Hai người họ cũng đã có con với nhau rồi, con chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh ấy".
Bà nội kéo cô ôm vào lòng vỗ về.
"Con cũng có thể sinh con cho Diệp Bằng mà! Bà không thể nào chấp nhận ai ngoài con làm cháu dâu của bà được đâu".
Nước mắt Lam Lam đã âm thầm rơi xuống thấm nhẹ trên bàn tay già nua của bà nội.


Bà liền quay qua lau đi những giọt nước trên khóe mắt của cô.
Lúc này đây, sự kiên cường và mạnh mẽ của Lam Lam đã được trút bỏ.

Những ấm ức trong lòng mà sáng nay cô đã gánh chịu đã được bọc lộ ra bên ngoài.
"Con cứ khóc, ở đây có mỗi mình con và ta.

Con hãy khóc hết ra đi".
Lam Lam thật sự đã khóc, cô khóc rất dữ dội.
Sau một trận khóc rôm rã, cô không biết trong đầu cô đang suy nghĩ những gì liền lướt qua nhìn bà nội, rồi cất giọng nhẹ.
" Vào lúc này con không thể có thai với anh ấy được".
Bà nội kinh ngạc, lập tức nhìn qua cô.
"Con nói vậy là sao? " Đôi mày của bà nội chợt nhíu lại.
Dường như trong đôi mắt của Lam Lam, bà nhận thấy được cô đang che giấu cái gì đó.

Bà nhanh chóng nắm bắt trọng điểm
"Con có chuyện giấu bà phải không?"
Bàn tay run rẩy, ánh mắt có phần chần chừ của Lam Lam liên tục nhìn bà nội.
"Bà muốn nghe sự thật về con không?"
"Nếu con muốn kể thì bà sẽ lắng nghe...!" Bà nội gật đầu.
Từ lần đầu biết Lam Lam, bà luôn có linh cảm cô gái này rất có gì kỳ lạ.

Ánh mắt luôn làm cho người khác phải thương cảm,đau lòng khi thấy cô rơi lệ
"Con hãy kể hết mọi chuyện của con cho ta nghe đi".Cho dù có xảy ra bao nhiêu chuyện bà vẫn muốn bảo vệ cho cô cháu dâu này.Thật sự bà rất thích cô.
Hôm nay cô đã quyết định trước sau gì mọi người cũng sẽ biết hết tất cả.

Cô cũng không muốn bị anh uy hiếp hết lần này đến lần khác nữa.

Vì có như thế cô có thể đứng ra dũng cảm đối mặt với mọi chuyện mà cô đã gây ra.
Lam Lam hít một hơi thật sâu.

Rồi từ từ kể ra hết sự thật cho bà nội nghe.

Vì bà nội là người mà cô tin tưởng nhất trong ngôi nhà này và cũng là người cô thương nhất.

Cô không muốn giấu bà nữa.
Nhưng bỗng nhiên,Lam Lam chợt nhớ ra,hình như Lục Diệp Bằng có gắn camera trong phòng.Cô nghĩ nói những bí mật ở đây chắc chắn anh sẽ nghe thấy.Cô thì không muốn cho anh lại biết thêm quá nhiều về cô.
Cô nhìn qua bà nội,nhẹ nhàng nói.
“Chúng ta qua phòng của bà có được không?”
Bà nội không suy nghĩ liền nhanh chóng gật đầu dẫn cô về phòng của mình.
*******
Sau khi cuộc hẹn với khách hàng đã kết thúc, Lục Diệp Bằng vội vàng trở về công ty.
Khi anh vừa bước vào văn phòng, liền nới lỏng chiếc cà vạt ra, sự bực bội trong người cũng theo đó mà hiện ra.
Á Hiên luôn đi theo sau anh.


Thấy Tổng Giám Đốc đang khó chịu, anh cũng không dám lên tiếng.
"Cô ấy về chưa".Một lúc sau, Lục Diệp Bằng cất nhẹ tiếng nói lên hỏi.
Á Hiên ngẩn người ra giây lát.
" Dạ Tiểu Vy sao...? Cô ấy đã về từ sớm rồi! "
Lục Diệp Bằng lạnh lùng xoay người lại, cong con ngươi lên nhìn Á Hiên.
"Bây giờ tôi có nên thay thế chức vụ của anh luôn không? "
Câu nói của Tổng Giám Đốc làm cho Á Hiên chợt nhận ra, anh đã nói sai rồi.

Người Tổng Giám Đốc quan tâm không phải người phụ nữ mới nhận chức kia mà chính là phu nhân của anh ấy.
Bây giờ trong công ty không ai là không nghi ngờ mối quan hệ của Tổng Giám Đốc và cô thư ký mới đến,thậm chí bọn họ còn đồn đoán cô ta chính là nhân tình của Tổng Giám Đốc,nên người làm trợ lý như anh cũng phải bán tính bán nghi.
Nhưng lúc này đây,sự nghi ngờ của mọi người đều đã tan biến,khi người ở trong lòng Tổng Giám Đốc trước giờ chỉ có một mình vợ của anh ấy.
"Tôi xin lỗi! Phu nhân đã về cách đây hai tiếng rồi…Thưa Giám Đốc!”
" Cô ấy có đến tìm tôi không? "
"Không...!Thưa anh! "
"Cái gì? " Lục Diệp Bằng chợt nhíu mày.
Lục Diệp Bằng lật đật lấy điện thoại ra,xem cô có điện thoại cho anh không? Nhưng anh không ngờ người con gái ấy không hề gọi cho anh dù chỉ là một cuộc.
Nét mặt Lục Diệp Bằng bắt đầu trở nên tức giận.

Ánh mắt hiện lên tia sét muốn đ.â.m thủng người ở đối diện.
Cô không hề phản ứng gì khi anh đem Tiểu Vy về đây sao....Cô cũng không quan tâm chuyện anh đang giận cô sao?
Người con gái này thật lòng trong đầu đang suy nghĩ những gì? Cô thật sự muốn rời xa anh, để đến với người khác có đúng vậy không?
Hô hấp trở nên dồn dập.

Ánh mắt anh di chuyển đến Á Hiên, hỏi rõ từng chữ.
"Chuyện tôi đi công tác đột xuất ngoài cậu ra và Chí Huy thì ai còn biết nữa".
Á Hiên không suy nghĩ liền nhanh chóng trả lời
" Còn Phó Giám Đốc và vợ anh ấy biết nữa.....!Còn...!"
"Còn gì...!Nói mau".Lục Diệp Bằng nghiêm mặt.
" Họ còn muốn biết anh đang ở khách sạn nào.

Chỉ nói có việc muốn nói.

Nên...!Tôi"Á Hiên có phần ấp úng, anh sợ Tổng Giám Đốc sẽ nổi giận.
Anh quên mất một điều, Tổng Giám Đốc và Phó Giám Đốc luôn đối đầu nhau, Lục Diệp Minh muốn biết khách sạn Tổng Giám Đốc đang ở chắc chắn có lý do.
Lúc này, ánh mắt Lục Diệp Bằng thoáng qua một chút mảnh ghép trong đầu.

Anh nhớ lại tối hôm đó, rồi cất tiếng ra lệnh.
"Điều tra xem khách sạn tôi ở vào tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Cần thiết lấy luôn camera ở đó luôn cho tôi"
"Vâng tôi sẽ đi làm ngay! " Á Hiên nói xong, anh lập tức ra ngoài.
Anh phải lấy công chuộc tội với Tổng Giám Đốc.
Mẹ nó! Sao ả ta có thể xuất hiện vào tối hôm đó,chắc chắn có người nói cho cô ta biết.
Lục Diệp Bằng nghiến răng thầm chửi..

Bình Luận (0)
Comment