Sáng sớm, rốt cuộc chuyện gì đến thì nó cũng sẽ đến.
Hôm nay là một ngày quan trọng của rất nhiều người.
Là một ngày đại hôn của một người trong gia đình họ Lục.
Trong phòng bệnh, Lục Diệp Bằng vừa mới thay đồ đi ra ngoài.
Ánh mắt anh đã nhìn thấy người con gái anh yêu đang ngồi co ro ngồi ở trên giường trong dáng vẻ rất uất ức, gương mặt thấm nhòe nước mắt của cô.
Hai tay của cô thì lại không ngừng run rẩy siết chặt cái gối trong lòng.
Lục Diệp Bằng bỗng dưng cảm thấy lo sợ trong lòng, trái tim khẽ nhói lên khi nghĩ đến những giọt nước mắt của cô lại liên quan đến anh.
Anh nhanh chóng bước tới, ngồi xuống đưa tay gỡ từng ngón tay đang ôm chiếc gối của cô ra, giọng điệu hết sức ôn nhu vang lên.
“Anh sẽ về với em sớm mà!”
Nghe vậy,Lam Lam nắm chặt tay anh, cô đứng lên, bàn tay của cô bắt đầu di chuyển lên khuôn mặt của anh.
Từ đôi mày rậm rạp, một đôi mắt sắc lạnh mang thai theo đầy sự nguy hiểm và một sống mũi cao thẳng tấp, sau cùng là đến một bờ môi mỏng có sự ma mị lôi cuốn ở nơi đó.
Lục Diệp Bằng nhắm mắt lại cảm nhận từ ngón tay của cô đang di chuyển trên gương mặt của anh.
Ngón tay của anh cũng đã đưa lên chạm vào gương mặt của cô, anh rướn người hôn lên những giọt nước mắt còn động lại trên khóe mi của cô.
Lam Lam lần này đã chủ động, cô ôm chặt cổ anh, kiễng chân lên tìm kiếm đôi môi của anh mà hôn cuồng nhiệt lên đó.
Lục Diệp Bằng cũng ôm chặt cô, anh như muốn giam cô gái này trong lòng, anh tham lam muốn được nhiều hơn.
Anh không kìm được cảm xúc trong lòng,anh chỉ biết bây giờ anh đã yêu người con gái này quá nhiều rồi.
Sau một nụ hôn nóng bỏng ấy Lam Lam kéo anh ra, cô trầm mặc rất lâu rồi sau đó nói ra những nghĩ mình suy nghĩ trong lòng.
Cô đưa tay lên chạm vào môi của anh rồi hỏi như sự đánh giấu chủ quyền.
“Hôm nay môi anh có hôn cô ta không?” Rồi cô lại nắm lấy tay anh hỏi tiếp "Bàn tay của anh có nắm lấy tay cô ta không? "
Bây giờ sự ghen tuông của Lam Lam mỗi ngày đều hiện rõ ra bên ngoài,lúc trước cô không hiểu,nên luôn muốn che giấu tình cảm của mình dành cho anh,nhưng kể từ khi cô và anh nói rõ lòng mình thì sự chiếm hữu của cô dành cho anh ngày càng lớn hơn.Cô chỉ quan tâm ngay lúc này đây anh đã yêu cô mà không phải một ai khác.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, anh biết cô gái này trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều về buổi lễ ngày hôm nay.
Anh rất thích hành động ghen tuông của cô như vậy,nhìn như vậy anh mới biết được anh quan trọng đối với cô đến cỡ nào.Ánh mắt anh có phần cưng chiều không suy nghĩ liền đáp.
“Anh sẽ không làm gì nếu người đó không phải là em…! Anh hứa với em từ nay trở về sau, trên con người của anh đều thuộc về em, nếu ai đó muốn đụng vào người của anh thì cũng phải có sự cho phép của bà xã mới được”
Lam Lam bĩu môi, buông anh ra.
"Nói thì hay lắm, lỡ như hôm nay anh thấy cô ta xinh đẹp rồi anh nghĩ em không bằng cô ta nữa… Thế nào anh cũng nối lại tình cũ… "
"Ai nói em không bằng cô ta… " Không đợi Lam Lam nói hết, anh đã cắt ngang lời cô.
Lục Diệp Bằng lại kéo cô lại ôm trong lòng, anh nói khẽ vào tai của cô với những điều nham nhở.
“So với cô ta, em quyến rũ hơn rất nhiều đấy… Cho dù em đang bị bệnh, nhưng sự nóng bỏng và đầy gợi cảm của em tối hôm qua luôn khiến anh phát điên lên vậy”
"Đừng có nịnh… " Lam Lam bắt đầu đỏ mặt.
Lục Diệp Bằng càng nói thì cánh tay anh của anh càng ngông cuồng ở phía sau liên tục bóp chặt mông của cô.
"Anh không nịnh đâu, nếu em không tin vậy để anh chứng minh cho em xem… " Dứt lời anh cúi đầu cắn nhẹ lên cổ của cô…
"Này… "
Lam Lam hoảng hốt, cô không nghĩ người đàn ông này càng lúc càng bạo.
Gần tới giờ hôn lễ của anh mà anh còn muốn.
Nói thì vậy thôi, cuối cùng Lục Diệp Bằng cũng buông cô ra dưới sự luyến tiếc.
Anh cảm giác như đây là lần cuối cùng anh được ở bên cạnh của cô vậy.
Linh cảm kỳ lạ sáng nay luôn khiến anh thấp thỏm trong lòng.
Không biết còn chuyện gì có thể ngăn cách anh và cô nữa.
Lúc này cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, người đi vào là Cô Tiểu Ni và An Nhiên.
Lục Diệp Bằng nhìn qua cô Tiểu Ni khẽ nói.
“Nhờ cô hãy chăm sóc cho vợ và con của cháu, xong việc cháu sẽ về ngay đây”.
Tiểu Ni gật đầu,trong lòng luôn có sự lo lắng dành cho Lục Diệp Bằng và cũng như Lam Lam.
Cô biết mọi chuyện trước sau gì cũng phải đối mặt.
Nếu hai đứa có duyên tự khắc sẽ quay về bên nhau, còn nếu không thì hãy xem nhau từ trước đến giờ như một giấc mơ và đã đến lúc tỉnh lại trở lại hiện thực rồi.
Trước khi Lục Diệp Bằng rời khỏi phòng, Lam Lam đã ôm anh rất chặt, sau cùng là nói một câu khiến cho anh phải luôn suy nghĩ trong đầu.
"Cho dù có thế nào, anh cũng phải sống thật tốt, thật vui vẻ với những vì mình đã chọn… Em vẫn luôn yêu anh! "
Anh rời khỏi phòng mang rất nhiều tâm trạng, anh không biết hôm nay cô nói như vậy là có ý gì? Sáng hôm nay, anh cảm giác cô rất lạ.
Phải chăng cô đang có chuyện rồi phải không?
*****
Hôn lễ lần này cũng không khác là hôn lễ của anh và Lam Lam lần trước.
Vẫn tổ chức với sự quy mô rất lớn
Không những vậy, những khách mời cũng thuộc trong giới doanh nhân rất nhiều.
Ngay từ đầu, tất cả nhà họ Lục đều đến đông đủ.
Không chỉ gia đình nhà gái mà ngay cả gia đình chồng cũ của Dương Tiểu Vy cũng đã có mặt.
Gia đình nhà họ Tần đều đến rất đông đủ, thậm chí họ còn đến trước khi chú rể xuất hiện.
Khi Lục Diệp Bằng đến nơi,ai nấy trong nhà đều khá bất ngờ,họ còn tưởng anh sẽ biến mất tiếp tục.
Vì từ sau khi anh tuyên bố đi nước ngoài thì đây là lần đầu tiên họ mới gặp lại anh.
Bà nội vừa nhìn thấy anh đã tiến lên hỏi thật kỉ thêm một lần nữa.
“Diệp Bằng! Con đã suy nghĩ kỉ chưa?”
Lục Diệp Bằng hiểu ý của bà, anh chỉ cong môi lên cười rồi trao cho bà một cái ôm thật ấm áp khẽ nói.
“Bà nội hãy yên tâm, con sẽ không làm bà phải thất vọng vì con”.
" Bà nội vẫn luôn ủng hộ cháu của bà"
Sau cái ôm thắm thiết đó, Lục Diệp Bằng di chuyển vào bên trong thay đồ.
Hôm nay đám cưới cũng có mặt sự hiện diện của ba mẹ của Dương Tử Lan, bà Dương vừa thấy Mai Hoa lập tức tiến lên tiếp chuyện nhưng bên trong lại có sự chế giễu tận sâu trong lòng bà ta.
“Phu nhân của Nghị Viên hôm nay cũng còn can đảm đến dự đám cưới của chồng cũ của con gái mình sao?” Nói được một nữa bà ta liền dừng lại.
“Ấy chết…! Tôi quên mất, cô tiểu thư đỏng đảnh đó không phải là con ruột của hai ông bà, bởi tôi nói rồi cô ta là một loại người thấp kém làm sao có thể xứng được với những người thượng lưu như chúng ta”.
Mai Anh có sự giận dữ trong lòng, nhưng bà không muốn bộc lộ ra bên ngoài, bởi trong tâm trí của bà những người này chỉ xứng nằm ở dưới chân của bà mà thôi.
Bà xoay qua nắm lấy bàn tay anh chồng mình, mỉm cười khẽ nói.
“Ông à! Chúng ta không nên ở đây,tiếp chuyện với những hạng người thấp kém như thế này… Mình tranh thủ về sớm, con gái còn đang đợi chúng ta”.
" Bà nói rất đúng".Nói dứt câu, Tần Văn Hạo đã nắm lấy tay vợ mình đi vào bên trong.
Ba mẹ của Dương Tử Lan nghe xong, trong lòng càng thêm tức điên lên.
Đặc biệt là bà Dương… Bà ta rất muốn chửi mắng Mai Anh.
Nhưng quả thật bà ta không hề dám, vì dù sao đi nữa Tần Văn Hạo trên cương vị là một Chủ Tịch Tập Đoàn Tần Thị,vẫn còn là một Nghị Viên quan chức lớn ở thành phố.
Nếu manh động nhất thời, e rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn con gái Dương Tử Lan và con rể Lục Diệp Minh của ông bà rất nhiều.
Với lại hôm nay là đám cưới Dương Tiểu Vy với Lục Diệp Bằng, một người sau này có thể gọi là người thừa kế duy nhất Tập Đoàn Lục Thị.
Trước hết hai người phải thật yên phận thì sau này hai cô con gái mới gửi tiền về hàng tháng đều đều về cho ông bà.
Lục Diệp Bằng thay đồ xong, anh nhanh chóng tiến vào phòng cô dâu.
Dương Tiểu Vy đang ngồi trước gương vừa nhìn thấy anh, cô ta liền vội vàng đứng lên không cần nghĩ nhiều, cô ta lập tức chạy lại nhanh về phía anh.
Khi cô ta chuẩn bị ôm lấy anh thì ngay lúc này Lục Diệp Bằng nhớ câu nói của Lam Lam đã nói trước khi anh đi đến đây.
“*Hôm nay anh sẽ nắm tay cô ta, đôi môi của anh sẽ hôn cô ta có phải không? *”
Câu nói ấy khiến anh bất giác phải đưa tay lên ngăn chặn Dương Tiểu Vy lại, thậm chí anh còn lùi lại vài bước.
“Dừng lại”.
Anh đã hứa với cô, sẽ không làm hành động nào vượt quá giới hạn với cô ta, chỉ khi nào người trước mặt là người anh yêu.
Khi đó không cần cô mà anh chính là người chạy lại ôm cô thật chặt trong lòng.
Bước chân Dương Tiểu Vy chợt khựng lại,dáng vẻ của anh làm cho cô đầy sự khó hiểu.
"Anh sao vậy?Em chỉ muốn ôm anh một chút sau bao ngày xa cách thôi mà! "
"Em gấp gáp làm gì? " Lục Diệp Bằng nói với giọng điệu nhàm chán, ánh mắt của anh còn không thèm nhìn đến cô ta dù chỉ là một lần
Dương Tiểu Vy nghẹn lời.
Trong lòng cô đã bất an từ lâu, hôm nay thái độ hờ hững của anh như thế,càng làm cho cô sinh nghi.
“Anh đổi ý không muốn kết hôn với em rồi sao?”
Lục Diệp Bằng nhất thời có chút giựt mình.
Lúc này, ánh mắt của anh mới bắt đầu nhìn thẳng về cô.
Ngữ khí trở nên dịu dàng nói chuyện với cô.
“Em sao vậy, nếu anh đổi ý thì anh tới đây làm gì nữa… Anh chỉ đang mệt mỏi vì mấy ngày hôm nay phải lo thủ tục chuyển tài sản qua cho em” Anh bắt đầu chiếu tướng cô ta… Anh biết khi nghe tới đây, người phụ nữ này sẽ lộ rõ bản mặt tham tiền của mình ra ngay.
Đúng như lời dự đoán của anh.
Hai mắt Dương Tiểu Vy sáng rực, nụ cười càng lúc càng nở rộ lên khi nghe cô sắp có một khối tài sản lớn.
“Vậy khi nào anh chuyển cho em”.
" Ngay hôm nay… Khi chúng ta trao nhau lời thề" Anh trả lời rất nhanh.
Vì khi đó màn kịch cũng sẽ bắt đầu hạ màn.
Sự sung sướng càng hiện rõ lên trên mặt Dương Tiểu Vy, tâm tình cô rất tốt.
Cô nhìn anh nhanh chóng làm nũng, xoay một vòng rồi hỏi.
"Anh thấy em hôm nay như thế nào? Có xinh đẹp không? Có bằng cô ta không? "
"Em đang nói ai? " Lục Diệp Bằng tuy hỏi, nhưng anh biết người phụ nữ này đang nhắc đến ai.
Dương Tiểu Vy ngước mắt lên nhìn anh, nhếch môi.
“Thì còn ai ngoài cô vợ cũ của anh.Em muốn biết em với cô ta, anh thấy ai xinh đẹp hơn”
"Em muốn anh nói lời thật lòng không? " Lục Diệp Bằng hỏi.
Dương Tiểu Vy gật đầu, tâm trạng nghĩ đến khối tài sản mà cô chuẩn bị có mà khiến trên môi của cô luôn nở một nụ cười thật tươi, chăm chú nghe anh nói.
Lục Diệp Bằng nhếch mép nở một cười đầy mỉa mai, hít một hơi thật sâu anh từ từ nhắm mắt lại nhớ khung cảnh mà anh nhìn thấy Lam Lam mặc chiếc váy cưới khi cô đang bước vào lễ đường.
“So với em thì cô ấy đẹp hơn em rất nhiều, một cô gái vừa mới xuất hiện đã hớp hồn anh khi đó.
Lần đó là lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc nhất trên cuộc đời vì anh đã cưới được cô ấy”.
Dương Tiểu Vy nghe xong liền sững sốt,đáy mắt hiện lên sự phẫn nộ, ghen tức trong lòng.
Hai tay cô siết chặt lấy, nét mắt chợt căm phẫn.
Anh đang nói như vậy là đang chê cô không bằng cô ta rồi phải không? Nghe giọng điệu của anh, cô đoán anh vẫn còn một chút nặng tình gì đó dành cho Lam Lam lắm.
Đến bây giờ trong lòng cô cũng không biết anh có thật sự muốn cưới cô không? Và anh có tình cảm nào với Lam Lam không?
Hay trước giờ,anh đều gạt cô.
Người anh yêu thật sự chính là cô ta..