Một nụ hôn cháy bỏng của hai người lại làm cho rất nhiều người nơi đây rất chướng mắt.
Đặc biệt là Bella, cô ta đã không còn kiềm chế được nữa,bản tính kiêu căng của cô ta liền dâng lên, cô ta đã nhanh chóng tiến lên kéo Lục Diệp Bằng ra.
Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn ngang nhiên đưa bàn tay của mình lên định đánh vào mặt của Lam Lam.
Vậy mà khi bàn tay cô ta còn chưa chạm đến sợi tóc của Lam Lam thì Lục Diệp Bằng đã kịp thời chụp lấy bàn tay của cô ta siết chặt lại.
Ngữ điệu rất tức giận, nghiến răng nói.
“Cô đang làm gì vậy?”
Lam Lam nghe vậy liền khoanh tay lại,nhếch môi thay cô ta trả lời một cách hờ hững với anh.
"Thì còn gì nữa, bạn gái của anh đang muốn đánh tôi đấy! "
"Anh đã nói cô ta không phải là bạn gái của anh.
" Lục Diệp Bằng bực tức nhìn qua Lam Lam lớn tiếng với cô.
Anh thật sự tức điên lên rồi, không hiểu cô đang bị gì nữa? Anh đã giải thích rất nhiều lần là anh và Bella thật sự không hề có gì với nhau.
Tại sao cô không tin anh chứ?
Lam Lam ngượng cười nhìn xung quanh.
Cái tên này làm cái quái gì vậy? Dám ở trước mặt nhiều người quát thẳng vào mặt cô sao?
Lục Diệp Bằng quăng bàn tay của Bella ra,nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng hòng đụng vào một sợi tóc của vợ tôi”.
Bella sững người.Hôm nay anh làm cho cô có chút hơi run sợ.Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy!
Bầu không khí đang hết sức căng thẳng thì có một tiếng nói đột nhiên vang lên.
"Người nào dám đánh em gái yêu dấu của Tần Hạo Thiên này vậy……!”
Tất cả mọi người liền xoay người lại.
Đó là tiếng nói của Hạo Thiên vang lớn khi đi cùng với vợ và ba mẹ của mình.
Lam Lam vừa nhìn thấy nét mặt giận dữ của mẹ, thì ngay lập tức cảm xúc của cô liền thay đổi,trở lại làm một đứa con ngoan đi đến bên cạnh mẹ của mình.
Cô không biết khi nãy mẹ có thấy cô và anh hôn nhau không nữa?
Bà Tần trừng mắt nhìn Lam Lam một lúc lâu, rồi mới di chuyển ánh mắt nhìn Lục Diệp Bằng.
Bà chợt suy nghĩ gì đó liền bật cười nhìn qua Tiểu Sơ, khẽ nói.
“Con dâu! Con hãy đưa bó hoa này cho Bella đi, vì người chụp được bó hoa chính là cô gái đó”.
" Sao ạ…! " Tiểu Sơ ngẩn người.
Bó hoa cưới chẳng phải là của Lam Lam chụp được sao?
Lam Lam cũng giựt mình, cô liền ngẩng đầu lên nhìn bà.
“Mẹ… Là con mà…!” Mẹ không lẽ không thấy bó hoa rơi vào tay của cô sao?
Bà Tần lại một lần nữa trừng mắt nhìn cô.
"Con muốn gì? Lại muốn kết hôn nữa sao? "
Câu nói của bà làm cho Lam Lam chợt căm nín.
Dứt lời, Bà Tần lấy bó hoa từ tay con dâu của mình đi từng bước đến trước mặt Lục Diệp Bằng,buông thêm ra một câu.
“Hơn hết, sau tiệc đám cưới ngày hôm nay,con phải quay về Mỹ ngay cho mẹ” Một câu nói của bà lại đánh thẳng vào tâm lý cả Lam Lam và Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng sững sốt giựt mình ngước mặt lên nhìn Lam Lam.
Trong lòng anh cố gắng nín nhịn cảm giác khó chịu đang từ từ dâng lên.
Anh siết chặt hai tay lại thật chặt.
Lại muốn chia rẽ anh và cô… Lần này anh nhất định sẽ không để cô rời xa anh thêm lần nào nữa.
Bà Tần liếc nhìn Lục Diệp Bằng, rồi cầm lấy bàn tay của Bella sau đó đặt bó hoa trên tay của cô,nhàn nhạt nói.
"Chuyện cố muốn làm thì làm đi.
"
Lục Diệp Bằng đưa mắt nhìn Bella, trong lòng anh không ngừng vang lên từng hồi chuông cảnh báo.
Bà Tần khẽ xoay đầu nhìn Lam Lam, nói lớn cho cô nghe.
“Con hãy chứng kiến một màn tỏ tình của cô gái này với chồng cũ của con đi”.
Lam Lam cau mày lại, thì ra mẹ là muốn tác hợp cho hai người họ.
Bà có suy nghĩ cho con gái của mình không vậy?
Bella đón lấy hoa cưới nở một nụ cười nhìn về phía anh.
Giọng nói có phần run rẩy vang lên
"Anh… Hôm nay em… "
“Đủ rồi đó!” Lục Diệp Bằng không đợi cô ta nói hết, anh đã tức giận lên tiếng cắt ngang lời của cô ta.
Sau đó anh liền quay đầu lại nheo mắt nhìn Lam Lam, gằn giọng nói.
"Anh và cô gái này không có gì với nhau, em tin hay không thì tùy.
Còn về phần của em, đã có gan về đây rồi thì đừng hòng bước chân rời khỏi anh lần nữa”.
Câu nói của anh dường như đang cảnh cáo vào nhà họ Tần.
Khi nói câu cuối cùng anh đã đảo mắt qua nhìn mẹ của cô nói thẳng.
Bà Tần nghiến răng.
"Cậu chắc chứ! "
Lục Diệp Bằng cười, một nụ cười mang đầy sự lạnh lẽo.
Nét mặt cũng đã đã nghiêm nghị từ lúc nào, anh nhìn thẳng bà từ tốn trả lời.
“Con đã nhường nhịn hai năm chỉ vì muốn tốt cho sức khỏe của vợ con,nhưng kể từ bây giờ những thứ thuộc về con… Lục Diệp Bằng này sẽ đòi lại hết”.
" Cậu… "
"Đừng quên hôm nay là đám cưới của Hạo Thiên đấy! " Sau lưng Tần Văn Hạo đã nhịn không được phải bắt buộc lên tiếng.
Ông đã mệt mỏi từ đầu buổi lễ cưới này đến giờ lắm rồi! Nhưng mọi chuyện dường như không còn nghe theo sự sắp xếp của ông nữa.
Lúc này Hạo Thiên mới lên tiếng khuyên can mẹ của mình.
"Mọi chuyện để sau này nói đi mẹ, Lam Lam mới vừa về mẹ lại đẩy em ấy qua bên đó.
Mẹ không sợ Lam Lam buồn sao? "
An Nhiên cũng gần như sắp khóc khi nghe mẹ lại đi một lần nữa.Cô bé liền nóng lòng lên tiếng
“Bà ngoại mà bắt mẹ con đi nữa, con sẽ không đi học, con sẽ theo mẹ qua bên đó ở luôn”.
Lam Lam vô thức nhìn xuống An Nhiên,nghe tiếng khóc của con gái cô liền ngồi xuống cuốn cuồn vỗ về con gái.
" Con sao vậy? Mẹ đã nói là sẽ không đi nữa mà!"
“Mẹ phải ở lại,mẹ phải đi hội trại cùng với con” An Nhiên rưng rưng bám chặt vào người của Lam Lam
Cứ nghĩ phải xa con gái thêm một lần nữa, trái tim của cô lại đau đớn.
Cô đã quyết định về đây thì sẽ không bao giờ trở về bên đó nữa.
Huống hồ mục đích của cô vẫn chưa hoàn thành.
Bà Tần sắc mặt tái mét.
Nhưng cũng không muốn làm căng lên ở đây.
Bà biết Lục Diệp Bằng là con người như thế nào, nếu như Lam Lam mà đồng ý quay lại với cậu ta.
Bà tin rằng hai người mà hợp sức lại cùng nhau chống lại bà,thì cho dù bà có là mẹ cũng sẽ là người bại trận trước với hai đứa này mà thôi.
Sau khi Lam Lam vỗ An Nhiên xong, cô ngước mắt nhìn Bella chằm chằm.
Cơn giận của cô càng lúc càng bốc lên.
Cô nhanh chóng đứng lên đi đến trước mặt cô ta đưa tay giựt lấy bó hoa lại, cao giọng nói.
"Bó hoa này người nào chụp được thì là của người đó chứ…! Mẹ của tôi nói gì, cô không cần quan tâm đâu… "
Dứt lời cô nhìn đến Hạo Thiên và Tiểu Sơ nở một nụ cười thật tươi.
"Để đứa em gái này lên khán đài nói vài điều dành tặng cho anh chị của mình chứ! "
Hạo Thiên trong đầu bỗng nhớ chuyện đám cưới lần trước, trong lòng anh không ngừng run rẩy.
"Này… Em muốn gì? Đừng nói lại phá nữa! " Một lần là anh đã đứng tim rồi, còn lần nữa sao?
Lam Lam chưa hiểu lời của anh.
Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ và khi ánh mắt cô nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng kế Lục Diệp Minh thì cô đã nhớ ra là chuyện gì rồi.
Cô bật cười.
"Chị Tiểu Vy cũng có ở đây nữa sao?"Nói xong cô nhanh chóng bước lại ôm chặt lấy Dương Tiểu Vy, ngữ điệu ba phần chăm chọc.
" Mà chị ra tù bao lâu rồi! Ở trong đó có thú vị không? "
Dương Tiểu Vy cứng người, hai tay run lẫy bẫy.
"Nói gì hả? "
Lam Lam chép miệng khẽ lắc đầu.
"Chị lại như vậy nữa! Em chỉ có lòng tốt hỏi thăm mà thôi! "
Lúc này ánh mắt của Lam Lam liền di chuyển xuống nhìn hai bàn tay của Dương Tiểu Vy và Lục Diệp Minh đang nắm chặt lấy nhau.
Cô liền giựt mình, sau đó cô lại nhìn qua hai người Dương Tử Lan và Thái Tứ Kiệt cũng đang nắm chặt tay nhau.
Trong đầu không ngừng đặt câu hỏi.
"Cái gì vậy…? Đừng nói là bốn người đã thay đổi vị trí của nhau… "
Nghe câu hỏi của Lam Lam thay vì trả lời thì mọi người chỉ biết im lặng nhìn cô.
Một lúc sau, người bước đến trả lời cho cô nghe chính là A Mẫn cũng đang có mặt ở đây.
A Mẫn nhìn cô bạn thân từ nhỏ đến bây giờ mới xuất hiện, cảm xúc dâng lên rất nhiều.
“A Kỳ để mình giải thích cho cậu nghe… Chuyện là cậu chủ nhà họ Lục tình chị duyên em đó, rồi sau đó là thành tình chị duyên chị ở trong tù luôn”.
Lam Lam hay điện thoại cho A Mẫn và biết cô ấy chính là người bạn thân lúc nhỏ của mình,nên bây giờ Lam Lam cũng xem A Mẫn giống như Tiểu Sơ là một người bạn tri kỷ của mình.
Bây giờ Lam Lam đã hiểu ra, trước đây cô cũng có nghe qua một chút.
Nhưng bây giờ mới thấy được tận mắt.
Còn về Dương Tử Lan và cậu chủ của Tập Đoàn Thái Thị không cần hỏi nhìn thôi cũng đã hiểu được sự tình bên trong.
Bà Tần hừ một tiếng.
“Con muốn phát biểu gì thì làm nhanh đi, sau đó thì theo mẹ về nhà”.
" Sao… Về nhà"Nét mặt Lam Lam thoáng chốc không vui, cô liền ngang bướng "Con chưa muốn về, còn tiệc khiêu vũ nữa mà! "
Người đàn ông của cô còn ở đây, sao cô có thể bỏ về được.
Dứt lời cô bước tới trước mặt Tiểu Sơ ôm chặt lấy cô bạn thân của mình.
“Hôm nay anh trai lấy bạn thân của mình, làm sao em có thể quậy phá được.
Người làm em gái như em sẽ lên chúc phúc cho hai người”
Lam Lam nói xong liền ngoắc hai tay của mình vào tay của Tiểu Sơ và Hạo Thiên đi về phía khán đài.
Ông bà Tần chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm đi theo sau.
Lúc này mọi người đã giải tán, chỉ còn Lục Diệp Bằng và Bella đang đứng ở đó.Thì anh mới mặt lạnh nhìn qua cô ta lạnh lùng hỏi.
"Cô là đang muốn đấu tranh gì? Muốn đấu với cô ấy sao? "
Bella không ngần ngại liền gật đầu.
“Cô ta không có quyền về đây,lại muốn cướp anh đi”.
Lục Diệp Bằng nghe xong chỉ bật lên một nụ cười mờ nhạt.
" Bella…!!! Đừng để cho tôi nhìn cô bằng một ánh mắt khác, không phải là cô ấy cướp tôi mà chính tôi là người cướp cô ấy lại… Bao nhiêu năm chờ đợi, tôi sẽ không để vuột mắt cô ấy lần nào nữa! "
Dứt lời, anh liền sải bước chân đi đến khu vực sân khấu.
Anh không muốn Lam Lam phải nảy sinh thêm hiểu lầm gì nữa.
Sau khi Lục Diệp Bằng đi khỏi chưa được bao lâu, thì tiếng nói của Dương Tiểu Vy liền vọng ra từ ngay phía sau Bella
"Đừng bỏ cuộc sớm như thế! " Một lời động viên được truyền ra từ miệng của cô ta.
Bella quay đầu lại
Dương Tiểu Vy bước lên nhìn Bella với một ánh mắt sắc lạnh đầy nội tâm.
“Cô đã hao tâm bao nhiêu năm mới tiếp cận được anh ta.
Bây giờ chỉ vì vợ anh ta quay trở về thì bỏ cuộc sao?”
Bella khẽ hừ một tiếng, hai tay siết chặt lại.
“Ai nói… Tôi sẽ không từ bỏ”
"Đúng… Phải như vậy chứ! " Dương Tiểu Vy vỗ vai khích lệ Bella.
Bella và Dương Tiểu Vy là cùng một loại người.
Khi đã muốn đều phải giành cho bằng được.
Và cô gái trẻ này còn có thể giúp cho Dương Tiểu Vy trả mối thù năm xưa.
“Bella…! Cô nên nhớ địa vị của cô không kém cô ta, cô cũng xinh đẹp hơn cô ta, còn so với tuổi tác cô lại trẻ hơn cô ta rất nhiều.
Cô sợ gì nữa? Lục Diệp Bằng không bao giờ lại từ chối một cô gái như cô đâu, anh ta từng yêu cô ta sâu đậm nhưng cũng có thể lợi dụng cô ta bất cứ lúc nào.
Việc cô bây giờ là chỉ cần nắm bắt thời cơ, đánh thẳng vào điểm yếu của anh ta mà hành động”.
Bella vô cùng thông minh, lời nói của Dương Tiểu Vy cô đã hiểu ra.
Cô liền nhếch môi.
" Cảm ơn chị ".
Dương Tiểu Vy gật đầu không nói gì nữa.
Bella là một người vẫn còn tính cách khá trẻ con có sự hiếu thắng trong lòng, từ nhỏ đến lớn cô chưa đòi cái gì mà không bao giờ đạt được.
Cô đã thầm theo dõi Lục Diệp Bằng từ khi cô còn học cấp ba.Cô đã yêu thầm anh từ lâu, nhưng vì gia đình cô đã đẩy cô sang nước ngoài du học.
Nên cô đã bỏ tình yêu của mình ở đây.
Sau đó cô nghe tin anh lấy vợ, cô đã khóc rất nhiều, cô đã muốn về nước ngay từ khi đó.
Lúc đó trong lòng cô rất căm ghét vợ của anh rất nhiều.
Vì cô ta đã cướp đi anh.
Rồi sự quyết tâm, ý chí đã giúp cô phải cố gắng học thành tài để quay trở về đây.
Phải cho anh thấy cô mới là người có thể xứng với anh.
Và rồi khi biết anh ly hôn, biết anh kết hôn chỉ vì hợp đồng hôn nhân.
Cô đã rất vui mừng,cô không chờ đợi liền quay về nước, cô cố gắng tìm một chỗ đứng nhất định phải cho anh thấy cô mới chính là người anh cần.
May mắn đã mỉm cười với cô khi cô đã trở nên nổi tiếng trong giới giải trí được mọi người dành tặng cho bốn chữ “Nữ thần thanh khiết” Lúc đó anh mới chú ý và mời cô hợp tác với công ty.
Hơn một năm nay,anh và cô cũng đã dần được mọi người ghép cặp với nhau.
Khi hai người lúc nào cũng xuất hiện chung với nhau.
Họ đã nghĩ anh và cô đã là một cặp.
Nhưng bây giờ không lẽ chỉ vì vợ của anh đã trở về thì bắt cô cô phải nhường lại anh cho cô ta sao…?
Không bao giờ…
Cô không bao giờ buông tay anh ra đâu..