Tại nhà Họ Tần.
Lam Lam về nước đã được một tuần và cô cũng không hề có động tĩnh là sẽ quay trở về bên Mỹ.
Hơn hai năm qua cô ở bên đó ngoài việc dưỡng bệnh ra thì cô còn đi học thêm trao dồi kiến thức về hội hoạ của mình.
Bây giờ có thể nói ở trong giới Hội Mỹ Thuật không một ai là không biết về cô.
Họ từng muốn hợp tác với cô để định hướng phát triển tốt hơn ở nước ngoài.
Nhưng Lam Lam luôn một mực từ chối, vì cô thích tự do hơn với lại cô đã dự định về nước chứ không hề có ý muốn ở lại bên đó luôn,nên đương nhiên cô đều từ chối mọi lời mời.
Vì hai năm qua cô chỉ lo học ít khi đi làm, những bức tranh cô vẽ chỉ bán ra với mục đích là làm từ thiện nên bây giờ cô về đây,ý muốn mở phòng tranh cho riêng mình cũng cần một số tiền khá là lớn.
Ba mẹ cô thì khỏi nói.
Mẹ cô đã muốn cô về bên đó, làm sao bà có thể cho cô mượn tiền để mở phòng tranh được.
Lam Lam bây giờ lại ghét phải đi làm, dưới sự quản lý của người khác cô không thể nào có một cái đầu sáng tạo được.
Cùng lắm cô đem cầm cố vài món trang sức mà trước đó cô đã sở hữu từ vụ đám cưới hợp đồng với cái tên Lục Diệp Bằng đó.
Lục Diệp Bằng…
Một cái tên đã khiến cô quay về đây, không biết anh ta trong lòng đang toan tính chuyện gì nữa? Từ khi đám cưới hôm trước diễn ra đến giờ,anh không hề điện thoại cho cô một cuộc nữa là sao?
Lại đi chơi với người phụ nữ đó nữa chứ gì?
Đúng là một tên chồng xấu xa.
Lam Lam mặt mày khó coi xuống dưới nhà với một tâm trạng rất bực bội khi ngồi vào bàn ăn.
Bà Tần lại không quan tâm, bà vừa nhìn chén cơm vừa lên tiếng yêu cầu.
"Mọi chuyện xong rồi! Tuần sau con quay trở về bên Mỹ đi!”
Lam Lam giựt mình ngẩng đầu lên, nhìn bà chợt hỏi.
“Mẹ nói con sao?”
Bà Tần không ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng thái độ của bà thì không ai là không biết bà đang nói chuyện với Lam Lam.
“Nhà này có mình cô là ở Mỹ thôi đấy! Không nói với cô thì nói với ai”.
Lam Lam thay đổi nét mặt,ánh mắt xao động nhìn bà,ngữ điệu không mấy vui vẻ.
“Không…Con sẽ không về bên đó.
Con đã có những dự định riêng của mình”.
“Cạch…”
Bà Tần nghe cô nói xong, liền bỏ đũa xuống bàn một cái thật mạnh.
Bà ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Dự định gì? Dự định là trở về với cái tên đó nữa sao?”
Nghe vậy,Lam Lam thở dài khẽ lắc đầu.
“Con còn dự định riêng nữa,con muốn mở phòng tranh… Phát triển theo ước mơ của con”.
“Sao… Cái gì?”
Tất cả mọi người khi nghe xong đều ngạc nhiên đồng thanh lên tiếng.
Tiểu Ni kế bên cũng bỏ chén đũa xuống nghiên đầu qua nhìn Lam Lam khẽ hỏi.
“Phòng tranh sao?”
"Vâng…!Con đã chuẩn bị hết rồi,con sẽ mở một phòng triễn lãm tranh,chuyên phát vẽ bản thiết kế….
”Lam Lam gật đầu mạnh dạn trả lời.
Bà Tần liền phản đối.
"Không mở gì hết!Con phải về bên đó cho mẹ ngay lập tức ".
Bà Tần càng nói,Lam Lam càng cảm thấy quá đáng.
Sự tức giận khiến cô bỏ chén đũa xuống lập tức đứng lên, nhìn mọi người với một ánh mắt tràn đầy căm phẫn.
“Mọi người yên tâm,con sẽ không làm phiền mọi người nhiều đâu.
Sau khi con ổn định,con sẽ cùng với An Nhiên rời khỏi căn nhà này.
”
Dứt lời cô liền rời khỏi phòng ăn.
Mẹ cô liền giận dữ ở phía sau liền lên tiếng công kích con gái của mình.
“Để rồi xem,con có đủ khả năng để mở một phòng tranh như con đã nói không?”
Bước chân Lam Lam liền khựng lại.
Cô quay đầu lại nhìn mẹ của mình với ánh mắt không hiểu.
Bà Tần cong môi lên cười.
"Con cũng biết nơi đây là thành phố, thuê một chỗ không phải là chuyện nhỏ.
Con cần một số tiền khá lớn,con còn phải nuôi An Nhiên nữa!"Bà ngập ngừng rồi nói thêm một câu “Nói trước,mẹ sẽ không cho con bất kỳ một đồng nào để làm những chuyện vô bổ đó!”
Bà biết hai năm qua cô con gái của bà làm gì mà có tiền để mở một văn phòng.
Bà cũng đã có nghe Quản Gia Kim nói qua.
Vì để có thể trở về đây,Lam Lam đã mượn ông ấy một số tiền, vậy tiền ở đâu mà con gái của bà có thể thực hiện ước mơ của mình đây.
“Con mau nhanh nhanh trả tiền cho quản gia Kim…Đừng để mẹ phải thay con làm chuyện này!”
Lam Lam biết ngay mà, chuyện của cô Quản Gia Kim đó đều đã kể hết cho mẹ cô nghe rồi!
Bà Tần lại suy nghĩ gì đó, rồi lại nhìn Lam Lam chiếu tướng cô.
“Đừng nói với mẹ là con nhờ tên Lục Diệp Bằng đó mở phòng tranh cho con…” Bà khẽ thở dài “Lam Lam à! Nên buông tha cho người ta đi, bây giờ người ta đã có bạn gái con còn bám theo để làm gì?”
Nét mặt của Lam Lam tức giận đến nỗi hai bên lỗ tai đều đỏ ửng lên.
Cô không ngờ mẹ cô lại nói những lời đó với cô như vậy.
Một giây sau,Lam Lam xoay người đi lên lầu lấy những dụng cụ vẽ của mình đi ra ngoài mà không thèm nói với ai một tiếng nào.
Ông nội đã thay đổi nét mặt, ông nhìn qua Bà Tần liền khiển trách.
“Tại sao con lại công kích cháu gái của ba? Nếu Lam Lam muốn vậy thì cứ mở cho con bé đi!”
"Ba! Con là muốn Lam Lam hãy từ bỏ Lục Diệp Bằng mà trở về bên đó!"Bà Tần thở dài vội giải thích.
Tần Văn Hạo nghe vậy thì vội lắc đầu.
"Bà nghĩ Diệp Bằng sẽ để yên cho bà làm điều đó nữa sao? Tôi nghĩ nếu việc này tới tai của Diệp Bằng, không chừng nó chính là người mở phòng tranh cho Lam Lam mà không cần nhờ đến chúng ta nữa!”
"Ai cho phép cậu ta làm như vậy?"Bà Tần nhíu mày.
Tần Văn Hạo khẽ cười.
“Suốt hai năm qua bà đã tiêm nhiễm vào đầu Lam Lam những điều xấu xa mà bà dựng lên để nói xấu Lục Diệp Bằng truớc mặt của Lam Lam… Rồi thì sao, bà không thấy con gái của mình luôn bỏ ngoài tai sao? Con bé cũng về đây lại dính với Lục Diệp Bằng tiếp tục nữa đấy?”
“Ông mà biết cái gì?”
"Tôi không biết… Nhưng có lẽ bà đã hiểu rõ là hai đứa đó không thể tách rời nhau ra.
Chỉ là bà đang tự lừa dối bản thân không chịu chấp nhận sự thật mà thôi!"Tần Văn Hạo nói xong câu đó, ông cũng đứng lên rời khỏi bàn ăn cơm.
Thấy vậy Tiểu Ni cũng cất bước nhanh đi lên lầu.
Vừa vào phòng cô liền điện thoại cho một người.
“Lam Lam vừa mới ra ngoài, có lẽ con bé sẽ ra ngoài để vẽ tranh.
Con mau đuổi theo Lam Lam mau lên”
Dứt lời, cô cúp máy nói thầm trong bụng.
“Cô chỉ giúp hai đứa đến đây thôi! Còn chuyện sau này hai đứa phải tự nắm bắt lấy”.
*******
Lam Lam vừa đi vừa tức tưởi ấm ức chửi lẫm bẩm trong miệng.
“Tại sao ai cũng đối xử với mình như vậy? Đã trải qua bao nhiêu chuyện mẹ vẫn không hề thay đổi, mẹ cũng giống như anh lúc nào cũng ức hiếp mình, bắt mình phải làm những việc mà hai người đó sắp xếp.
Mình cũng có quyền được tự do chứ!”
Ting…Ting…
Lam Lam đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên một tiếng còi xe đã làm cho cô phải giựt bắn mình lên.
Ngay sau đó là một chiếc xế hộp được đậu ngay bên cạnh cô.
Lam Lam cau mày nhìn chiếc xe.
Nhìn là biết người bên trong chiếc xe là dạng người có tiền có địa vị nên mới sử dụng một chiếc xe cao cấp mắc tiền như vậy.
Mà hình như chiếc xe này là thương hiệu Rolls Royce mà… Người sử dụng loại xe này,không lẽ là…
Cánh cửa sổ xe liền mở ra, gương mặt của người đàn ông liền xuất hiện.
Biết ngay mà… Người yêu thích dòng loại xe này không ai khác chính là người chồng ác ma của cô chứ đâu.
Nhưng chiếc xe này khác với chiếc xe lúc trước rất nhiều.
Chắc là anh đã đổi xe.
Cũng phải thôi,người như anh đã bỏ vợ thì cũng phải bỏ luôn chiếc xe mà vợ đã từng ngồi chứ!
Lam Lam ngẫm nghĩ thì cơn giận càng nổi lên dữ dội.
Lục Diệp Bằng ngồi trên xe, hai mắt của anh đã được cặp mắt kính màu đen che lại,anh không nhìn cô nhưng giọng điệu lại hết sức ra lệnh với cô.
“Lên xe…”
Anh vừa nói dứt câu, Lam Lam chưa kịp trả lời thì lại có một tiếng nói của người phụ nữ được vang ra từ trong xe của anh.
“Anh Diệp Bằng! Chẳng phải anh đưa em về nhà sao?”
Là Bella… Cô ta cũng đang ở trên xe của Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng nghe xong liền trừng mắt qua nhìn cô ta.
Cô ta đúng là làm hỏng chuyện của anh rất nhiều rồi!Khi anh vừa nhận tin tức biết Lam Lam đang ở bên ngoài.
Anh liền vội vàng cầm chìa khóa xe phóng như tên bay ra khỏi công ty.
Vậy mà lại bị người phụ nữ này ngán đường.
Cô ta bắt anh phải chở cô ta về nhà.
Anh gì nghĩ cô ta là một cây hái ra tiền cho công ty nên anh mới nhẫn nhịn mà cho cô ta lên xe,chiều theo ý cô ta.
Khi đó anh muốn chở cô ta về nhà trước.
Nhưng vì sợ Lam Lam sẽ chạy mất nên anh chỉ còn cách đến gặp Lam Lam trước rồi sau đó anh cùng với cô chở cô ta về nhà.
Sẵn tiện anh muốn cho Lam Lam nhìn thấy anh và cô ta không hề có gì với nhau.
Lam Lam nhìn thấy Bella, cô liền nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Bây giờ anh lại muốn cô chứng kiến buổi hẹn hò của anh nữa sao? Đúng là nực cười.
Tên họ Lục chết tiệt này…! Khi dễ cô quá rồi đấy!
Cô không còn là một người có thể nhịn nhục như cái thời anh đối xử không tốt với cô vì Dương Tiểu Vy trước kia nữa đâu.
Lam Lam bước đến,đưa một tay khẽ dựa vào cửa xe, cô nhẹ nhàng khom lưng xuống nhìn vào hai con người bên trong, lạnh lùng nói.
“Chủ Tịch Lục! Có thời gian rảnh để hẹn hò với nữ thần của mình sao? Thật là hiếm có đấy!”
Nghe câu nói của cô,Lục Diệp Bằng chỉ biết thở dài.
Cô lại như vậy nữa rồi!
Bella mỉm cười, nhìn Lam Lam khẽ đáp.
“Vậy lúc trước anh ấy không làm những điều này cho cô sao?”
Lam Lam nghe xong có chút sững sờ hồi lâu,nhưng cô cũng quay lại trạng thái rất nhanh,cô khẽ nghiên đầu nhìn thẳng vào mặt anh nhưng lại trả lời với Bella bằng thái độ công kích.
“Có chứ…! Chẳng những như vậy.
Người đàn ông này,mỗi lần thân dưới của anh ta nổi lên thú tính thì anh ta có thể làm chuyện đó với tôi khi ngay còn ở trên xe luôn nữa đấy!”
Câu nói của Lam Lam đã khiến cho gương mặt của Bella sượng ngắt lại, cô ta cũng không biết phải làm sao để đối đáp lại với cô.
Bella hiểu ý của cô là đang ám chỉ điều gì.
Nhưng trái lại,thì Lam Lam đã làm cho Lục Diệp Bằng khá vui vẻ.
Lam Lam đã không ngại mắc gì anh phải ngại chứ! Những điều cô nói đều hoàn toàn đúng.
Anh còn nhớ lúc trước,mỗi lần anh lên cơn đói khát đều xử cô ngay và không cho cô một cơ hội phản kháng nào.
Lục Diệp Bằng rướn người thủ thỉ vào tai của Lam Lam với những lời nham nhở
"Nếu em muốn,thì chúng ta làm liền đi……!”
Lam Lam ngượng mặt liền đứng thẳng người lên, khẽ cười nhìn anh.
"Tôi không thích chơi ba,anh cùng bạn gái của anh chơi với nhau đi!”
“Alice…”
Lam Lam vừa nói dứt câu đã có người nào đó gọi tên của cô.
Lam Lam quay đầu.
Là Dương Tiêu Khải.
Cậu ta đang lái chiếc xe mô tô phân khối lớn.
Lam Lam lại là một người rất yêu thích tự do, nên cũng rất yêu thích những chiếc xe này.
Khi ngồi lên,cô đều cảm thấy rất thích thú.
Cô không thèm nói gì hết với Lục Diệp Bằng nữa,cô liền quay đầu đi đến trước mặt Dương Tiêu Khải với dáng vẻ hứng khởi.
"Cậu chạy xe này sao?"Cô nhìn Dương Tiêu Khải hỏi nhanh.
Dương Tiêu Khải gật đầu, rồi đưa cho cô một chiếc nón bảo hiểm.
“Chúng ta cùng nhau đi dạo vài vòng nhé!”
Lam Lam không suy nghĩ liền gật đầu rất nhanh.
Lục Diệp Bằng ngồi trên xe nhìn thấy cô đang được đeo chiếc nón bảo hiểm trên đầu,trong lòng anh liền nổi lên cơn thịnh nộ dữ dội.
Trước khi đi,Dương Tiêu Khải liền chở Lam Lam đến chỗ chiếc xe của Lục Diệp Bằng vẫn còn đậu ở phía trước đó.
Dương Tiêu Khải nhìn Lục Diệp Bằng với dáng vẻ đầy đắc ý.
Cậu ta quay đầu nhìn Lam Lam nói lớn.
“Chị ôm cho chặt vào.
Hôm này chúng ta sẽ đi ra biển chơi”.
Lam Lam nhìn Lục Diệp Bằng cũng như muốn chọc tức anh liền đưa tay ôm chặt lấy Dương Tiêu Khải.
Cô còn làm hành động đưa tay lên chọc quê anh.
Sau đó,Dương Tiêu Khải liền nổ máy xe rời khỏi.
Bàn tay của Lục Diệp Bằng đang để trên vô lăng siết chặt lại,anh không chừng chờ liền lập tức nổ máy xe, liếc nhìn qua Bella nói.
"Ngồi cho vững….
!”
Rồi anh bắt đầu vặn ga lên hết mức,liền nhanh chóng đuổi theo chiếc xe của Dương Tiêu Khải.
Muốn đấu với anh sao? Không đời nào đâu Dương Tiêu Khải…Lúc trước đã không được thì bây giờ cũng đừng hòng có được người phụ nữ của anh.
Bella cảm thấy sợ hãi vô cùng, người đàn ông này từ khi người phụ nữ kia về đây thì tính nết anh đã thay đổi hoàn toàn.
Anh luôn có thái độ với cô, thậm chí anh còn xa cách cô rất nhiều.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy anh nhìn ai mà bằng ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều khi anh nhìn người phụ nữ đó vậy.
Anh tuy đang tức giận nhưng cho đến khi anh chuyển ánh mắt nhìn sang cô gái đó thì cô cảm thấy mọi buồn phiền và những tức giận của anh cũng đều được xóa sạch bởi một nụ cười của cô vợ trước của anh.
Người phụ nữ đó không biết có ma lực gì mà đã khiến cho người đàn ông này lại u mê đến như vậy!.