Sau chuyến đi ở Đảo Nam Á, Lục Diệp Bằng đã đưa Lam Lam trở về nhà trong một tâm trạng khá vui vẻ.
Lam Lam cũng không ngờ Lục Diệp Bằng đã để ý lời cô nói lúc trước,anh tậu luôn chiếc máy bay trực thăng để dành chở cô đi khắp thế giới.
Nghĩ đến trái tim của cô không ngừng cảm động, cô đang có một suy nghĩ trong đầu có nên không thử thách anh nữa không?
Nhìn anh như vậy cũng thấy tội mà thôi cũng kệ,ai biểu anh đã ức hiếp, chọc ghẹo cô hết lần này đến lần khác ở trên đảo làm gì?
Người như anh phải cho một bài học để cho anh chừa cái tật.
Lam Lam không cho anh chở cô đến nhà mà chỉ đậu xe ở gần đó.
Cô sợ sẽ có người nào nhìn thấy cô đi chung với anh.
Trước khi cô xuống xe,Lục Diệp Bằng đã nhanh tay giữ cô ở lại với anh thêm một chút nữa.
Lam Lam liếc nhìn anh.
“Chuyện gì nữa?”
Lục Diệp Bằng nhìn cô nhịn không nổi anh liền thu chặt tay ôm chặt cô vào lòng.
Anh hôn nhẹ lên tóc của cô khẽ nói.
"Lại xa nhau nữa rồi! Em cho anh ôm em một chút nữa đi!”
Nghe vậy,Lam Lam liền nghe lời, ngồi yên mặc cho anh ôm mình.
Lam Lam bất chợt suy nghĩ trong lòng.
Nếu đến công ty của anh làm thì anh sẽ giới thiệu cô là gì với mọi người.
Là nhân viên hay là phu nhân của Chủ Tịch.
Mà cô và anh cũng đã ly hôn rồi, không thể nào cô lại lấy thân phận đó được.
Nói là nhân viên thì cái tên này lại chắc chắn đêm việc riêng bóc lột sức lao động của cô nữa cho xem.
Vào công ty, cô sẽ gặp cái cô người mẫu gì đó của anh.
Nhìn thái độ hôm trước cô ta nói chuyện với cô là cô không thể nào nhịn nổi đưa tay véo mạnh vào eo của anh.
Lục Diệp Bằng nhăn mặt không hiểu cô đang bị gì nữa? Nhưng dù đau đớn,anh vẫn không chịu buông cô ra,anh cúi đầu xuống nhìn cô rồi hỏi.
"Em lên cơn nữa à?”
Lam Lam bực mình liền xô anh ra, cô khoanh tay lại,tỏ vẻ khó chịu với anh.
"Vào công ty rồi,em sẽ làm ở đâu… Nói trước là em không muốn gặp mặt bạn gái của anh đâu”.
Lục Diệp Bằng nghe xong đành thở một hơi thật dài,anh xoa mạnh đầu của cô rồi phá lên cười.
“Bà xã của anh xinh đẹp đáng yêu như vậy,đương nhiên em sẽ làm ở một nơi gần anh nhất rồi!”
“Này…!” Cô đưa tay véo má của anh nghiến răng nói " Đừng có giả vờ không hiểu lời của em…Cô Bella đó có thường xuyên xuất hiện trước mặt em không?"
Mùi hương trên cánh tay của cô đã làm cho anh chợt xao xuyến,anh liền cầm lấy tay của cô cắn nhẹ.
Không thể chịu thua,Lam Lam liền đáp trả bằng một cú đánh lên đầu của anh.
Lục Diệp Bằng kinh ngạc.
“Em dám ra tay đánh ông xã yêu dấu của em sao?”
"Hức… Này anh trai…! Anh chỉ là chồng cũ của em thôi,đừng có ở đó mà nằm mơ nữa"Lam Lam lườm anh một cái rồi chuẩn bị mở cửa xe đi ra.
Lục Diệp Bằng lại tiếp tục giữ cô lại.
“Anh không nằm mơ đâu, suốt cuộc đời này chồng của em chỉ có thể là anh thôi!Không ai có thể làm chồng của em khi anh vẫn còn tồn tại trên đời này”.
Lục Diệp Bằng mặc kệ cô sẽ nói gì.
Vì ngay vừa dứt câu nói anh đã cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi của cô.
Một nụ hôn nóng bỏng lại một lần nữa xảy ra trong xe.
Một lúc sau,anh mới chịu thả cô ra.
Trước khi xuống xe,Lục Diệp Bằng đã đưa Lam Lam một chiếc thẻ đen mà lúc trước anh đã từng đưa cho cô.
"Này là sao? Tự nhiên đưa chiếc thẻ này cho người ta để làm gì?"Lam Lam đương nhiên hiểu ra, nhưng lại tỏ vẻ như mình không hiểu.
"Thì cho em sử dụng chứ gì?"Anh liền trả lời.
"Em nào có cần tiền đâu…"Lam Lam lươn lẹo.
Lục Diệp Bằng dở khóc dở cười.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
“Không cần tiền… Tại sao em lại đi mượn tiền của Quản Gia Kim…”
"Em …"Lam Lam chợt câm nín.
Lục Diệp Bằng khẽ cười.
“Em cầm lấy đi,đừng có đi mượn tiền lung tung nữa.
Chồng của em nuôi em vẫn còn dư sức”.
Lam Lam hiểu câu nói của anh.
Sự xấu hổ bắt đầu bủa vây lên trên gương mặt của cô.
Trời ơi! Là ai đã nói cô mượn tiền vậy?
Chắc chắn trong nhà đã có nội gián, mách lẻo với anh nên anh mới biết.
“Anh làm như em thiếu tiền lắm vậy! Chẳng qua hai năm qua,em ở Mỹ chỉ lo học mà thôi!” Lam Lam bắt đầu bào chữa cho mình.
Lục Diệp Bằng nhịn cười.
“Thì anh có nói gì đâu…Anh chỉ là muốn em xài tiền của anh thay vì của ba mẹ mà thôi!”
“Hức…Anh đừng ỷ mình giàu có, rồi bắt em bán thân cho anh”.
“Cái gì vậy trời…? Chị hai của tôi ơi! Em nghĩ nhiều quá rồi đấy!” Anh đã thật sự bó tay với cô rồi.
Chuyện như vậy mà vợ anh cũng có thể nghĩ ra được.
Lam Lam lườm liếc anh, buộc miệng nói.
“Bây giờ em lấy tiền của anh trả cho anh bảy mươi triệu mà em đã thiếu nợ của anh … Vậy có được không?”
Lục Diệp Bằng nghe xong chịu hết nổi phải đưa hai tay day trán, đầy mệt mỏi.
“Thôi…Thôi ….
Thôi……Trả chiếc thẻ cho tôi cô ơi!” Nói rồi anh đưa tay lấy chiếc thẻ từ trên tay của cô lại.
Nhưng Lam Lam đã nhanh tay giấu chiếc thẻ vào túi xách của mình, cười hì hì nhìn anh.
“Anh nằm mơ đi! Tiền vào tay của chị rồi, không lấy được đâu cưng.
”
Cô còn cao tay nệm thêm một câu.
“Cái này là do anh ép em cầm chứ em không có đòi, mà tiền của anh nhiều quá để cho em giữ bớt cho”.
Lục Diệp Bằng nghe xong khẽ đưa tay qua nâng mặt của cô lên nhìn qua nhìn lại nhiều lần.
“Vợ của anh bây giờ đã có sở thích giữ tiền giùm anh rồi sao?”
"Không giữ tiền cho anh…Lỡ như anh cầm đi cho những cô bạn gái của anh thì sao?"Lam Lam không vui.
Lục Diệp Bằng thở dài, khẽ xoa đầu của cô.
"Nhà của anh còn cho em đứng tên nữa,huống hồ là những số tiền bạc lẻ này…”
"Hả…"Lam Lam nghe anh nói xong cảm nhận tai của cô đã bị ù đi hai bên,nghe chưa rõ lắm.
“Ai đứng tên…?”
Lục Diệp Bằng nhíu mày.
“Biệt thự anh đang ở là đứng tên của em…Không ai nói cho em biết sao?”
Lam Lam ngẩng người.
Chuyện này là sao? Cô có nghe ai nói gì đâu?
Lục Diệp Bằng lại hỏi cô thêm.
“Em không xem buổi lễ kết hôn của anh và Dương Tiểu Vy diễn ra vào năm đó sao? Hôm đó còn có rất nhiều nhà báo, thậm chí là được phát lên truyền hình nữa”.
“Sao… Phát lên ti vi luôn hả?”
“Ừ…!”
Lam Lam bất chợt đăm chiêu.
Cô chưa từng nghe qua, nói chi là nhìn thấy những đoạn phim đó.
Bây giờ khi anh nhắc lại cô mới chợt nhớ.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, cô cũng không biết rốt cuộc hai người này có kết hôn với nhau hay không? Nhưng sau một thời gian khi cô quá Mỹ,cô đã được mọi người kể lại là không chỉ mình anh bị cảnh sát bắt mà còn có Dương Tiểu Vy.
Nhưng họ không nói rõ cô ta bị bắt vụ gì.
Sự thật chuyện diễn ra ngày hôm đó đối với cô chỉ là nghe qua những người thân trong nhà kể lại.
Rốt cuộc ngày hôm đó đã có bao nhiêu bí mật mà mọi người đang cố giấu cô.
Nhìn vào nét mặt thay đổi của Lam Lam,Lục Diệp Bằng đã hiểu ra cô chưa từng nhìn qua những bài báo đó.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu vì sao cô khi về đây lại có thái độ lạnh nhạt với anh như vậy.
Nghĩ rồi, Lục Diệp Bằng đưa tay chạm vào mặt của cô, dịu dàng nói.
“Em đã không biết thì xem như không biết đi…Mọi chuyện đã qua rồi!”
Lam Lam nghe vậy liền nghiên đầu qua nhìn anh.
“Nhưng đối với em chưa qua đâu anh”.
Lục Diệp Bằng không hiểu ý của cô.
“Em nói vậy là sao?”
Lam Lam im lặng nhìn anh rất lâu, rồi sau đó cô rướn người hôn lên mặt của anh,rồi nhanh chóng mở cửa xe đi ra.
Trong lòng Lục Diệp Bằng lo lắng, hạ kính xe xuống nói lớn.
"Anh sẽ thu xếp không để em và cô ta chạm mặt ở công ty,em đừng suy nghĩ nhiều ".
Nhưng Lam Lam đã không hề nghe tiếng nói của anh nữa, bước chân cô gấp gáp đi thẳng vào trong nhà.
Lục Diệp Bằng nhìn theo bóng lưng của cô rất lâu.
Vẻ mặt mang theo nhiều tâm trạng trong lòng.
Bà ấy muốn anh và cô phải xa nhau như thế nào nữa sao? Nếu như bà ấy khi biết cô đi làm ở công ty của anh không biết bước tiếp theo, bà sẽ làm gì cô nữa đây?
Trong lòng anh bây giờ rất muốn đưa Lam Lam và An Nhiên rời khỏi căn nhà đó.
Để cô sống ở đó thêm một ngày nào,anh sợ càng lúc càng có nhiều người tác động vào đầu cô những thứ xấu xa về anh.
Còn Lam Lam nữa, anh không biết trong lòng vợ của anh đang sợ điều gì nữa.
Cô thật sự có thay đổi, nhưng tính khiêu chiến và đầy quyết đoán của cô đã bị mất đi.
Bây giờ anh cảm nhận được người con gái này luôn mang trong mình một nỗi sợ đầy bất an khiến anh ở bên cạnh cô cũng thấy lo lắng cho cô rất nhiều.
******
Căn biệt thự của nhà họ Tần đang yên ổn, thì Lam Lam vừa về đã làm kinh động đến mọi người lên.
“Con đã đi đâu ba ngày nay…?” Đó là tiếng nói đầy giận dữ của bà Tần khi nhìn thấy con gái cuối cùng đã trở về nhà.
An Nhiên vừa nhìn thấy mẹ, cô bé đã rối rít chạy đến thật nhanh cất lên giọng nói non nớt.
“Mẹ ơi…!”
Thấy Lam Lam không chịu trả lời, bà Tần lại đi đến trước mặt nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, nghiêm nghị hỏi
"Tại sao không trả lời mẹ…Con đã đi đâu trong suốt ba ngày qua,đừng có nói là con lại đi với nó?”
Nghe mẹ nói xong,Lam Lam đã hiểu ngay người mẹ vừa nhắc đến là ai.
Có vẻ mẹ đã ra tay che giấu rất nhiều chuyện, không muốn cho cô biết rồi.
Lam Lam nhìn mẹ của mình chằm chằm mà không hề trả lời câu hỏi của bà.
Cho đến khoảng hai,ba phút cô cúi xuống nắm chặt tay của An Nhiên thấp giọng nói.
“Lên phòng với mẹ”.
Sau đó cô ngước mắt nhìn lên mọi người "Sắp tới con và con gái sẽ dọn ra ở riêng,hai mẹ con của con phải bắt đầu cuộc sống lại từ đầu,mọi người hãy yên tâm con sẽ không động vào tiền của gia đình đâu”.
Dứt lời, cô liền kéo An Nhiên về phòng.
Mọi người nghe xong ai nấy đều phải giựt mình, nhất thời không thể nói lên được lời nào.
Khi Bà Tần định thần trở lại thì Lam Lam cũng đã đi lên phòng rồi.
Nét mặt của bà càng lúc càng trở nên tức giận.
“Cái con nhỏ này…! Lại nữa rồi!”
Bà vừa định đi lên phòng của cô,Tần Văn Hạo đã nhanh chóng kéo bà lại, ông cất giọng trầm trầm lên khuyên nhủ.
“Con mới vừa về, bà từ từ đã… Mình cứ làm căng, tôi sợ không phải là vài ngày mà ngay ngày mai Lam Lam hứng lên dọn đồ ra khỏi nhà luôn đấy”.
Sắc mặt Bà Tần càng khó coi hơn bao giờ hết.
Trong lòng của bà luôn nổi lên sự bất an mấy ngày qua, hôm nay Lam Lam đã trở về càng khiến sự lo lắng của bà đã hiện ra ngoài thêm thôi.
Lam Lam dẫn An Nhiên vào phòng của mình.
An Nhiên chau mày ngồi ở trên giường khoanh tay lại bắt đầu chất vấn cô.
“Con còn tưởng mẹ lại bỏ con đi nữa, mẹ đã đi đâu mấy ngày nay vậy?”
Lam Lam nghe xong, cô đang đứng lấy đồ phía bên trong liền ngưng lại ngó mặt ra nhìn cô con gái bé nhỏ của mình trả lời.
“Mẹ đi gặp mẹ chồng của mẹ đó con gái”.
“Mẹ chồng…?” An Nhiên tỏ vẻ không hiểu.
“Phải là mẹ chồng đấy!” Lam Lam sải bước chân đi từng bước lại đến chiếc giường ôm chặt lấy An Nhiên vào lòng.
Nét mặt của An Nhiên lại trở nên bí xị.
“Mẹ đi vắng,ngay cả ba cũng mất tích luôn…Ba đã không đến trường đón con mấy ngày nay luôn rồi!”
“Thật như vậy sao?” Lam Lam giả vờ ngạc nhiên trước mặt An Nhiên
An Nhiên gật đầu, ánh mắt mang dáng vẻ suy tư, rồi sau đó cô bé nhìn qua Lam Lam khẽ nói.
“Có lẽ ba đã thích cái người phụ nữ đó rồi! Mấy ngày qua chắc chắn ba đã đi với cô đó!”
Lam Lam trợn mắt lên nhìn An Nhiên, hít một hơi thật sâu cô liền đưa tay sỉ nhẹ lên thái dương của cô gái.
“Bớt suy diễn lại đi bảo bối của mẹ”
Lam Lam thở dài một hơi nói thầm trong lòng.
Ba của con đã hành mẹ suốt ba ngày nay, ba còn có thể nào có tâm trí đi với người phụ nữ đó nữa sao ….