Bella nhìn Chí Huy với ánh mắt sắc lạnh, thở một hơi thật nặng nề, cất giọng lên uy hiếp.
"Không phải anh muốn là được, đây là mệnh lệnh của tôi.Bắt buộc anh phải làm theo tôi".
"Cô bị thần kinh hả?"Chí Huy tức giận liền chửi thẳng cô ta.
Câu nói của anh càng làm cho Bella kích động, cô bước tới nắm chặt cổ áo của anh.
"Anh phải giúp tôi chia rẽ bọn họ.Anh là nợ tôi đấy!"
Nhìn thấy dáng vẻ của Bella hiện giờ,anh đột ngột nhớ lại Dương Tiểu Vy năm đó, cũng từng phát điên lên ngay tại buổi lễ đám cưới của hai người họ.Không lẽ cô gái này chính là Dương Tiểu Vy thứ hai muốn chia rẽ Lục Diệp Bằng và Lam Lam.
"Cô yêu Lục Diệp Bằng lắm sao?" Rất lâu sau,anh mới cất giọng trầm trầm hỏi cô ta.
Bella không chừng chờ liền gật đầu nhanh chóng.
"Tôi yêu....!Yêu anh ấy rất nhiều!"
"Nhiều là bao nhiêu!"
Bella suy nghĩ một chút rồi sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của Chí Huy dõng dạc trả lời.
"Tôi có thể yêu Diệp Bằng hơn vợ của anh ấy, tình yêu của tôi dành cho anh ấy.....!Cô ta không thể nào so sánh được đâu".
Nghe xong,Chí Huy chỉ biết nở một nụ cười thật lớn.Anh cười vì cô gái này đã quá tự cao về bản thân mình rồi.
Bella nhíu mày,tỏ ra nghi hoặc.
Chí Huy khẽ một hơi thật dài, lắc đầu nói.
"Tình yêu của Lam Lam dành cho Lục Diệp Bằng, cô không thể nào tưởng tượng được nổi đâu.Anh ta đã nợ cô ấy rất nhiều...."
"Sao....?"
Thái độ của người đàn ông này càng ngày càng khiến cô chướng mắt khi lúc nào anh cũng nhắc đến tên người phụ nữ đó trước mặt cô với một ánh mắt thâm tình như vậy.
Chí Huy đột ngột ép Bella vào một góc, đôi mắt như chim ưng nhìn thẳng vào cô, nghiến răng nói.
"Tôi có thể giúp cô thử chia rẽ hai người họ.....Nhưng cô không được phép đụng vào Lam Lam, đây là giao kèo giữa tôi và cô"
"Anh....."Giọng cô run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bella chỉ vừa mới ngẩng đầu lên chưa được mấy giây thì Chí Huy đã bất giác cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.
Hai mắt Bella mở to lên,kinh hãi nhìn anh.
Chí Huy làm càng cắn chặt môi cô, đưa đầu lưỡi xông vào cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô gái nhỏ này.
Sau mấy giây ngẩng người thì không biết từ lúc nào bàn tay Bella đã bất giác đưa lên ôm chặt lấy anh.Cô cũng ngửa cổ ra đáp lại nụ hôn của anh, đầu óc trống rỗng không thể nào buông người đàn ông này ra được.Cả cơ thể mềm nhũn, bám chặt lấy anh.
Trái tim cả hai đập mạnh,hơi thở hòa quyện vào nhau.
Cho đến khi, có tiếng nói của người ồn ào bên ngoài thì cả hai mới buông nhau ra.
Chí Huy thở hỗn hển nhìn vào nét mặt đỏ ửng của cô, khàn giọng nói.
"Quên anh ta đi....! Đừng yêu Lục Diệp Bằng nữa....Cô hãy...."
"Anh im đi....!" Bella lấy lại bình tĩnh,vội cắt ngang lời của anh
Cô xô mạnh anh ra,nhìn anh với dáng vẻ đầy giận dữ,lớn tiếng cảnh cáo.
"Nếu anh còn làm một lần như vậy nữa, thì anh đừng có trách tôi".
Dứt lời, cô sợ hãi liền bỏ chạy.
Chí Huy nhìn theo bóng lưng của cô khẽ mỉm cười,anh đưa tay lau đi vết son mà cô đã để lại trên môi của anh,buông nhẹ ra một câu.
"Để anh giúp em quên đi anh ta".
*******
Lam Lam trở về Bắc Kinh chỉ chưa đầy một tháng đã làm cho rất nhiều người trong giới chuyên môn luôn muốn lôi kéo cô về phía họ,có rất nhiều người đã gửi email liên lạc,muốn biết hiện tại bây giờ cô dự định như thế nào, muốn định hướng phát triển ở đây luôn sao? Nếu ở lại đây thì họ luôn muốn hợp tác với cô tạo ra một thị trường mới ở tại nơi đây.
Nhưng tất cả Lam Lam đều xem qua rồi để đó và cô không hề hồi đáp bất cứ một ai.Vì trong đầu cô đã định hướng riêng cho mình hết rồi!
Sau khi biết được Lục Diệp Bằng nói đã sang tên căn biệt thự cao cấp mà anh đang sở hữu qua cho cô thì trong đầu cô đã nghĩ ra một suy nghĩ có một chút ích kỷ và hơi tư lợi về cho mình.
Cô đã nhanh chóng liên lạc với người môi giới bán nhà đất.Được biết căn biệt thự của anh là nằm ngay khu viên mặt tiền với vị trí đất đỏ lớn nhất tại Bắc Kinh.Tổng diện tích hơn mười ngàn ki lô mét vuông,bao gồm bốn sân cỏ ngoài vườn chiếm tỉ lệ diện tích gần năm ngàn mét vuông.
Tổng trị giá của căn biệt thự đó lên đến 130 triệu USD.
Khi nghe xong thật sự cô chỉ muốn ngất xỉu đi tại chỗ.Không ngờ có một ngày cô có thể sở hữu một khối tài sản lớn đến như vậy, với số tiền này cô dư sức mở rất nhiều phòng tranh.
Không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì, cô liền lập tức hẹn với người môi giới ra để bàn bạc.
Lam Lam định hôm nay sau khi nói chuyện với người môi giới xong, rồi sẽ đến căn biệt thự đó xem thử.Không biết Lục Diệp Bằng có thường xuyên đến dọn dẹp không nữa?
Để đến khi căn biệt thự này có người đến xem mà thấy bừa bộn thì lại nói cô không biết giữ gìn nữa.Lúc đó không biết cô phải giấu mặt vào đâu nữa.
Rời khỏi phòng,Lam Lam vừa bước xuống nhà, thì liền giật nảy mình lên khi người mẹ yêu quý của cô không biết từ lúc nào đã đứng chờ sẵn ngay ở cầu thang.
Thấy con gái ăn mặc đẹp, Bà Tần biết ngay cô lại muốn ra ngoài nữa.
"Muốn đi đâu nữa?"
Lam Lam nhẹ nhàng mỉm cười cúi đầu chào mẹ của mình,rồi từ tôi trả lời.
"Thì con ra ngoài tìm kiếm chỗ để mở văn phòng tranh rồi!”
Bà Tần kinh ngạc, mấp máy hỏi.
"Con có tiền sao? Lấy ở đâu ra?".
Lam Lam vừa cúi người mang giày vừa ngẩng đầu lên nhìn mẹ trả lời.
"Thì tiền của con chứ ở đâu.....!Mẹ yên tâm con không có xin xỏ ai trong nhà đâu mà mẹ lo".
Dứt lời, cô liền đứng thẳng người chuẩn bị đi ra.
Bà Tần nhanh chóng kéo cô lại.
"Nói cho mẹ nghe, có phải Lục Diệp Bằng cho con tiền có phải không? Hai đứa quay lại rồi sao?"
Lam Lam nghe xong liền tỏ vẻ ngây thơ trước mặt của bà.
"Mẹ nói ai? Lục Diệp Bằng là ai vậy mà có thể cho con tiền.Con không biết gì đâu.....!Để con đi, mẹ lôi kéo là trễ cuộc hẹn của con đấy!"
Dứt lời,Lam Lam liền nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài, mặc kệ mẹ của cô có lên cơn giận dữ như thế nào.
“Này…..Cái con nhỏ này!” Bà Tần tức anh ách vì cái thái độ của cô lại trở về như lúc xưa….Thích chọc tức bạ
*****
Trong cuộc họp thường ngày ở Tập Đoàn Thế Giới,Lục Diệp Bằng luôn luôn là người chủ trì.Anh ngồi trên chiếc ghế Chủ Tịch và đang nghe người của Bộ Tài Chính báo cáo doanh thu hơn một tháng vừa qua.
Ngoài đầu tư vào nhà đất với những công trình kiến trúc thì công ty của anh cũng đang tập vào các mỹ phẩm làm đẹp của phụ nữ.Doanh thu mỗi tháng đều được ước tính bằng tiền triệu trở lên.
Khi không còn những người làm anh phải chướng mắt thì tâm trạng của anh cũng nhẹ đi phần nào.
Khi cuộc họp gần như sắp kết thúc thì từ bên ngoài Á Hiên đột ngột chạy vào bên trong, bước đến nhìn Lục Diệp Bằng với dáng vẻ đầy hốt hoảng, giọng điệu có phần run rẩy.
"Chủ Tịch....Có chuyện lớn rồi!"
Lục Diệp Bằng nghe vậy lập tức nhíu mày.
"Chuyện gì?"
Á Hiên không vòng vo lập tức đi thẳng vào vấn đề, cúi người xuống thì thầm vào tai của anh.
"Bên công ty môi giới gọi điện thoại qua hỏi anh định rao bán căn Biệt Thự Alice với một cái giá là bao nhiêu?"
"Cái gì.....? Rao bán...."
Lục Diệp Bằng sững người.
Biệt thự Alice là căn biệt thự đầu tay của anh.Tự anh lượm từ viên gạch cất công xây lên.Tên Alice là anh lấy tên nghệ danh của Lam Lam để đặt cho biệt thự mà anh dành riêng để tặng cho cô.
Là ai...Ai đã rao bán biệt thự của anh?
Á Hiên gật đầu.
"Vâng....! Họ còn nói một lát nữa sẽ tới gặp phu nhân đưa ra một cái giá hợp lý".
"Cậu nói sao....? Phu nhân....Lam Lam hả?"
"Dạ...!"
Lục Diệp Bằng đưa tay gõ lên trán mấy cái.Lại là người con gái đó nữa sao?
Hết bán xe,rồi bây giờ cô lại muốn bán luôn biệt thự của anh.
Có phải anh đã nuông chiều cô quá rồi không?
Lục Diệp Bằng chợt suy nghĩ.Không lẽ bữa trước anh đã vô tình nói cô đứng tên căn biệt thự thì hôm nay cô lại tuyệt tình bán biệt thự của anh luôn sao?
Không lẽ cô không niệm tình đó là quà của anh tặng cho cộ
Có lẽ anh phải cho cô gái này một bài học để thôi không phá phách nữa quá.
Ngay sau đó,Lục Diệp Bằng nhìn toàn thể mọi người rồi thông báo kết thúc cuộc họp.Sau đó anh chạy đi thẳng ra đến điểm hẹn mà cô vợ của anh đang gây chuyện l.
Thấy vậy,Chí Huy liền tò mò kéo Á Hiên lại hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
A Hiên nhìn Chí Huy rồi khẽ nói nhỏ với anh.
"Chủ Tịch bị vợ của mình cướp lấy tài sản ngay giữa ban ngày ban mặt"
"Sao....?"
"Chị ấy đang rao bán biệt thự mà anh ấy đang ở"Á Hiên thở một hơi thật dài.
"Hả...?" Chí Huy như vừa nghe một chuyện cười, liền không nhịn được cười lớn.
Trời ơi, Lam Lam đã trở về bản tính như lúc xưa rồi sao? Anh vẫn còn nhớ vụ năm xưa cô bán đi chiếc xe của Lục Diệp Bằng, để cho tên đó phải điện thoại cho anh đến chở cậu ta về.
Nghĩ thôi anh đã thấy mắc cười rồi, nhất định anh phải chạy theo xem hai cái người này lại làm trò con mèo gì nữa!
*****
Ngồi trước mặt Lam Lam là một người đàn ông trung niên, mặc trên mình một bộ đồ vest mang theo nụ cười thật tươi khi đối diện là một người con gái xinh đẹp như là cô.
Người đàn ông đưa cho Lam Lam một số mức giá thị trường cho căn biệt thự của cô mà cô đang sở hữu.
"Căn biệt thự đó có giá là bao nhiêu?" Lam Lam nóng lòng liền đi thẳng vào vấn đề.
Người đàn ông khách khí, mỉm cười nhìn cô liền đáp ngay.
"Giá khởi điểm là 130 triệu USD thưa cô".
Ông ta nhìn từ trên xuống dưới người của người con gái trước mặt.Hình như ông chưa bao giờ gặp cô lần nào.Nhưng căn biệt thự mà cô ra giá với ông lại chính là căn biệt thự cao quý của Chủ Tịch Lục.
Vậy người con gái này là ai? Tại sao có thể rao bán căn biệt thự của Chủ Tịch Lục mà không phải là một người nào khác.
Ông đưa tay cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, rồi dè dặt nhìn cô hỏi.
" Cô là ai? Tại sao cô muốn bán biệt thự của Chủ Tịch Lục".
Nghe xong,Lam Lam có chút hơi giật mình trước câu hỏi của ông ta.
Cô không ngạc nhiên khi ông ta không nhận ra cô mà chính là cô chưa từng nói sẽ bán căn biệt thự này.Chỉ là cô muốn biết chắc chắn là cô đang sở một căn biệt thự với giá trị là bao nhiêu mà thôi.
"Lam Lam!Em to gan quá rồi.....! Dám bán căn biệt thự của anh sao?"
Đúng lúc này, tiếng nói đầy hung hăng của Lục Diệp Bằng liền vang lên khiến cho những suy nghĩ trong đầu của Lam Lam cũng nhanh tan biến trở về với hiện tại.
Lam Lam Lam giật nảy mình lên,nhanh chóng quay đầu lại.
Nét mặt Lục Diệp Bằng trở u tối, bước chân anh khá nặng nề khi đến trước mặt của cô.
"Đi bán nhà mà không có giấy tờ.....!Cũng được nữa sao?"
Dứt lời,anh liền ngồi xuống bên cạnh của cô.
Đôi mắt sắc bén của anh như muốn đăm thủng vào gương mặt bé nhỏ của người con gái này vậy.
Lam Lam bị bắt tại trận, gương mặt bắt đầu tránh né đôi mắt của người đàn ông này.
Lục Diệp Bằng nhìn thấu sự run rẩy trên đôi mắt của Lam Lam,anh đưa tay nâng mặt cô qua, bắt cô phải nhìn anh, nghiến răng nói.
"Muốn bán,để ôm tiền bỏ trốn sao? Đừng có mơ..."
Lam Lam sững sốt trước câu nói của anh.Hơi thở có chút căng thẳng.
Cô có tính ôm tiền bỏ trốn bao giờ đâu.Cái tên này lại lên cơn à!
"Buông ra..."Lam Lam tức đến nỗi xô thẳng tay của anh ra khỏi gương mặt của mình.
Nhưng Lục Diệp Bằng càng nhích lại ngồi gần cô hơn,anh đưa tay qua ôm lấy eo của cô rồi nhìn người đàn ông đối diện, lãnh đạm nói.
"Cô ấy là vợ của tôi.....Có chuyện lớn, thì ông nên bàn với tôi thay vì là cô ấy".
Trong lòng anh rất giận dữ khi anh đi đến đây, không phải cô bán biệt thự của anh mà chính là cái tên đàn ông trước mặt này từ nãy giờ cứ dán chặt ánh mắt nhìn vào ngực của cô.
Nếu anh không đến kịp thì ông ta còn nhìn cái gì ở cô nữa.
Hôm nay Lam Lam cũng là mặc trên mình chiếc váy cúp ngực màu kem,làm cho hai quả đào trắng phiếu no đủ của cô cũng vì thế càng thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp váy ấy,không những là người đàn ông trước mặt đang nhìn cô mà tất cả những người đàn ông trong quán này đều nhìn cô bằng ánh mắt đói khát.
Sự ghen tuông khiến Lục Diệp Bằng ngay lập tức đứng lên cởi chiếc áo vest bên ngoài của anh ra, khoác lên người của cô.
Lam Lam trong lòng vẫn còn đang bực bội vì câu nói lúc nãy của anh, cô liền kéo áo của anh ra.
"Không cần tử tế với tôi....".
Rõ ràng khi nãy còn xem cô là tên cướp, lên mặt với cô.Bây giờ lại tỏ vẻ làm bộ làm tịch.
"Khoác vào cho anh...."Lục Diệp Bằng nghiêm mặt.
Nhất thời Lam Lam tức đến run bần bật, cô đưa mắt nhìn qua người đàn ông đối diện, nói nhanh.
"Căn biệt thự đó không phải là của anh ta......!Nó là của tôi".
Khi nãy cô đến đây chỉ muốn tìm hiểu đôi chút giá cả về căn biệt thự này để cô có thể cho một người nào đó thuê lại kiếm một chút tiền để cô có thể chi trả cho văn phòng tranh mà cô sắp phải mở ra.
Nhưng từ lúc tên đàn ông đáng ghét này xuất hiện, cô đã không thể nào chịu nổi cái tính hóng hách của anh nữa rồi.
Bờ môi Lam Lam cong lên,cao giọng đưa ra lời quyết định.
"Lập tức chốt giá....Nhanh chóng bán nó đi cho tôi, càng sớm càng tốt!".