Ban đêm vầng trăng chiếu sáng thẳng lên những ngọn núi cùng với con suối đang chảy xiết trong rừng.
Một cơn gió mát mẻ như muốn thổi bay cả cơ thể bé nhỏ của A Vĩ đang nằm trên bãi cỏ.
Không hiểu sao, càng lớn cậu bé càng cảm thấy mẹ của mình không giống như những người mẹ của các bạn khác.
Đặc biệt là mẹ của An Nhiên.
Trước đây,A Vĩ luôn vẫn nghĩ người phụ nữ đó chính là một người xấu xa đã ra tay chia cắt giữa ba và mẹ của mình.
Nhưng bây giờ, cậu bé đã lớn dần hiểu ra được mọi chuyện mẹ của mình đang làm.
Thì ra từ trước giờ cậu đã hiểu lầm và nghe theo lời mẹ của mình hãm hại những người tốt.
Chính mẹ là người chia cắt gia đình của họ,còn cậu thì lại tổn thương An Nhiên hết lần này đến lần khác.
Phải chăng nơi này đã không còn thích hợp với cậu nữa.
Hai người trong đó mục đích chỉ là lợi dụng cậu để được thỏa mãn với h@m muốn trong lòng mà thôi!
Đã đến lúc,A Vĩ này phải rời khỏi nhà và đi tìm ba Giang Thâm của mình rồi!
Đúng lúc này,Chí Huy vừa từ bên trong lều bên cạnh đi ra,anh định đi vệ sinh thì nhìn thấy gần bờ hồ có một bóng dáng khá nhỏ,anh tò mò liền sải bước đến.
Khi anh nhìn thấy A Vĩ đang nằm ở dưới lại còn nhắm mắt,anh nhíu mày gọi tên cậu bé.
"A Vĩ! ! Sao cháu nằm ở đây?"
A Vĩ bỗng giựt mình liền mở mắt ra.
Thấy người lớn xuất hiện, cậu bé bất chợt bật người ngồi dậy.
Nhìn dáng vẻ trốn tránh của A Vĩ,Chí Huy có chút sững sờ.
Trước đây anh nhớ cậu bé này rất ranh ma.
Bây giờ gặp lại,anh cảm giác A Vĩ đã trở nên trầm tính ít nói, thậm chí từ sáng đến giờ cậu bé cũng không có một nụ cười trọn vẹn.
Chí Huy trầm mặc rất lâu, cuối cùng ngồi xuống nhìn thẳng A Vĩ chợt lên tiếng hỏi.
"Cháu làm sao thế? Bị bệnh rồi sao?"Anh định đưa tay sờ trán cậu bé thì A Vĩ lại vội vàng tránh né,dáng vẻ mang theo sự sợ hãi trong lòng.
Ngay sau đó,A Vĩ đứng dậy không nói gì với Chí Huy liền bắt đầu cắm đầu chạy.
Nhưng cậu vừa mới chạy mấy bước đã đâm vào một người.
“A…”
"Này cháu không sao chứ?"
Là giọng nói của một người con gái!.
A Vĩ ngẩng đầu lên.
Thì trước mặt cậu bé chính là ba mẹ của An Nhiên.
Lam Lam lo lắng ngồi thẳng xuống ân cần hỏi A Vĩ.
"A Vĩ! Cháu không sao chứ? Có đau chỗ nào không?"
Cho dù cô có căm ghét Dương Tiểu Vy đến đâu đi nữa thì đối với một đứa trẻ như thế này, cô không thể nào mà ghét được.
Vì quá khứ của A Vĩ cũng rất giống như cô từng ở trong viện mồ côi.
Cô cũng không hiểu Dương Tiểu Vy lại nghĩ gì mà để con trai của mình ở trong cô nhi viện từ khi mới sinh ra.
Cũng nhờ Hoắc Thiếu Tiên điều tra mà cô mới biết cô nhi viện thằng bé này ở trước đó cũng là cô nhi viện mà cô đã ở lúc nhỏ.
A Vĩ nhìn những cử chỉ lo lắng sốt sắng của Lam Lam, cậu bé đã không thể nào kiềm chế được sự ấm ức trong lòng liền nhào vào lòng của Lam Lam khóc lớn.
Trước đây không có một người phụ nữ nào có thể nói chuyện nhẹ nhàng với cậu như người phụ nữ này được.
Cô là người đầu tiên khi thấy cậu vấp ngã mà hỏi thăm.
Cả Lục Diệp Bằng và Lam Lam đều cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lam Lam vừa vuốt lưng vừa vỗ về A Vĩ.
"A Vĩ sao vậy? Tại sao lại khóc?"
Thấy vậy,Lục Diệp Bằng cũng ngồi xuống nhìn A Vĩ nhẹ nhàng hỏi.
"Con trai! Con sao vậy? Bị mẹ đánh nữa sao?"
Vừa nhắc đến mẹ, nét mặt của A Vĩ bỗng nhiên trở nên sợ hãi.
Đôi mắt bất giác nhìn xung quanh, cậu bé sợ rằng mẹ sẽ nhìn thấy cậu nói chuyện với các những người mẹ không thích.
A Vĩ nhìn Lục Diệp Bằng, rồi sau đó buông Lam Lam ra liền lủi thủi bước nhẹ bước chân tiếp tục đi.
Đầu mày Lục Diệp Bằng chợt nhíu lại,anh bước lên kéo tay A Vĩ lại, nét mặt trở nên nghiêm nghị nhìn A Vĩ.
"Có chuyện gì,con cứ nói cho ba nghe".
Cả A Vĩ và Lam Lam đều giựt mình trước câu nói của anh.
Ba!.
Anh xưng hô với A Vĩ là ba, như vậy là có nghĩa là!.
.
Lục Diệp Bằng liếc nhìn Lam Lam thì biết ngay người con gái này lại suy nghĩ lung tung nữa rồi!
Lục Diệp Bằng thở một hơi thật dài,xoa nhẹ đầu cô chợt nói.
"Bớt suy diễn lại".
Lam Lam đang mải mê suy nghĩ, thì hành động của anh làm cho cô có hơi giựt mình.
Đúng lúc này,A Vĩ mới ngẩng đầu lên nhìn anh, buồn bã hỏi.
"Chú đâu phải là ba của con đâu?"
Ánh mắt Lục Diệp Bằng trở nên gượng gạo.
"Nhưng con đã gọi ta là ba rồi mà! Bây giờ muốn đổi cách xưng hô sao?"
"Nhưng vợ của ba sẽ không vui đâu, cả An Nhiên nữa! ! Em ấy không thích con giành ba với em ấy nữa đâu!"Vừa nói A Vĩ xoay qua nhìn Lam Lam với một ánh mắt còn động lại hai hàng nước mắt.
Nghe A Vĩ nói như vậy,Lam Lam bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh lúc trước An Nhiên cũng thiệt thòi như vậy.
A Vĩ giờ đây đã hiểu chuyện, đã trở thành một cậu bé biết phân biệt đúng sai.
Nghĩ vậy,Lam Lam liền bước đến ngồi xuống nhìn vào nét mặt khôi ngô của A Vĩ.
Cô nhớ không lầm thì cậu bé này không phải là con của Lục Diệp Minh mà là bạn trai trước đó của Dương Tiểu Vy,nghe nói anh ta đang làm ở bệnh viện của chị Thi Thi.
"Cô không nhỏ mọn như vậy đâu! Con thích kêu là gì cũng được"Lam Lam cười nói với A Vĩ.
Lục Diệp Bằng đứng bên cạnh nghe vậy,trong lòng anh càng dâng lên rất nhiều cảm xúc.
Anh biết người con gái của anh sẽ không bao giờ để ý những chuyện lặt vặt như thế này.
Bởi vì cô là một cô gái rất tốt.
Nếu đổi lại là Dương Tiểu Vy,anh chắc chắn từ nãy giờ cô ta sẽ làm ầm ĩ lên rồi vô cớ gây sự.
Lam Lam đã sinh ra An Nhiên trong hoàn cảnh rất khó khăn, nên cô biết A Vĩ cũng rất cần tình thương của cha mẹ.
Lúc này,Lam Lam bất chợt đưa tay lên chạm vào gương mặt của A Vĩ, đôi mắt ấm áp nhìn cậu bé khẽ hỏi.
"A Vĩ!Con muốn về ở với ba của cháu không?"
A Vĩ giựt mình,hai mắt liền sáng lên.
Cả Chí Huy và Lục Diệp Bằng cũng khá là ngạc nhiên với câu nói của cô.
"Lam Lam! Em nói gì vậy!.
?" Lục Diệp Bằng sốt ruột.
Không phải cô muốn đem A Vĩ về ở với anh và cô chứ.
Không thể có chuyện đó xảy ra được.
Lam Lam hiểu sự căng thẳng trên nét mặt của Lục Diệp Bằng.
Cô thở dài lắc đầu.
"Ý của em là ba ruột của A Vĩ chứ không phải là anh.
"
Lúc này, Lục Diệp Bằng nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau thì anh lại chau mày lại nhìn cô.
"Là Bác sĩ Giang sao?"
Lục Diệp Bằng đương nhiên biết rất rõ về ba của A Vĩ.
Trước đó anh cũng từng nghe qua Giang Thâm là một bác sĩ có trình độ khá cao tay.
Chỉ là do anh ta vướng vào Dương Tiểu Vy nên mới đánh mất sự nghiệp của mình.
A Vĩ nghe đến người ba ruột của mình, thì ánh mắt cậu bé chợt sáng bừng lên.
Cậu bé thút thít.
"Dạ! Con rất muốn về ở chung với ba Thâm, chỉ có ba mới thật sự quan tâm đ ến con thôi!"
Lam Lam nghe A Vĩ nói vậy, trong lòng có sự chua xót cho cậu bé vừa có sự giận dữ giành cho Dương Tiểu Vy.
Đã làm mẹ rồi, cô ta đã không muốn chịu trách nhiệm rồi thì hà cớ gì giành lấy đem về rồi lại không màn quan tâm đến con trai của mình là sao?
Cô cũng không biết,có thật cô ta là người đã sinh ra A Vĩ hay không?
Cuối cùng sau một cuộc nói chuyện với A Vĩ, cả Lục Diệp Bằng,Lam Lam và Chí Huy đều hiểu rõ vì sao Dương Tiểu Vy muốn đem A Vĩ về lại bên cạnh cô ta.
Đúng là một người phụ nữ ích kỷ,vì muốn uy hiếp Giang Thâm không được lấy vợ và phải nghe theo lời của cô ta….
.
Mà cô ta lại nhẫn tâm chia cắt tình cảm cha con của người ta như thế!
Vì A Vĩ chính là sinh mạng của Giang Thâm,anh ấy rất yêu quý đứa con trai này.
Nên cứ như thế,anh ấy bị Dương Tiểu Vy uy hiếp hết lần này đến lần khác, nếu không cô ta không biết sẽ làm hại gì đến con trai của anh nữa.
Càng nghe mọi người càng thấy Dương Tiểu Vy đúng là một loại rắn độc.
Chỉ biết nghĩ cho mình, mà không nghĩ đến đứa con trai của cô ta đang rơi vào trạng thái trầm cảm.
Chuyện đã rõ như mồn một rồi,Lục Diệp Bằng cũng đã hứa với A Vĩ tìm cách liên lạc với Giang Thâm để đứa con trai nuôi này của anh thoát ra khỏi những người độc ác đó.
Nhìn A Vĩ bây giờ rất giống anh lúc nhỏ, cũng đều trải qua những khốn khổ như vậy.
Nói một hồi,Lam Lam chợt nhớ An Nhiên đang ở trong lều với hai vợ chồng độc ác đó.
Mặc dù con bé đã ngủ nhưng ai biết được hai tên kia lại kiếm chuyện làm hại con gái của cô thì sao?
Sau đó Lục Diệp Bằng để Lam Lam và A Vĩ đi vào trong trước còn anh thì có chuyện cần phải nói với Chí Huy một chút.
A Vĩ vì sợ mẹ sẽ la mình đi chung với mẹ của An Nhiên.
Cậu bé ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh vào trong chiếc lều trước Lam Lam.
Lam Lam cũng bước vào bên trong,khi thấy An Nhiên vẫn còn đang ngủ và hai tên kia cũng không có làm gì nữa,trong lòng cô liền thở phào nhẹ nhõm.
********
Ở bên này, lều của Chí Huy thì chỉ có anh, cháu của anh và Bella ở mà thôi! Vì là lều nhỏ nên chỉ có một gia đình ở.
Cô cũng biết gia đình Lục Diệp Bằng đang ở bên cạnh, nhưng bây giờ trong tâm trí của cô có lẽ đã không còn hình bóng nào của Lục Diệp Bằng nữa rồi!
Mà là của một người đàn ông khác.
Thấy Chí Huy đi ra ngoài từ nãy giờ vẫn chưa về.
Trong lòng cô bỗng chốc lo lắng.
Ở đây là vùng núi rất hoang vu.
Không biết người đàn ông này ban đêm đi đứng có ý tứ không nữa.
Suy nghĩ một hồi, cô nhịn không được liền đi ra ngoài tìm anh.
Bella bước đi ra ngoài chưa được bao lâu thì đã tìm thấy Chí Huy.
Nét mặt cô trở nên rạng rỡ,vui mừng định bước chân lại, thì tầm mắt của cô đã thấy người ngồi bên cạnh của anh.
Đó là Lục Diệp Bằng.
Hai người họ,bam đêm ra đây là đang nói chuyện gì vậy?
Nghĩ vậy, cô bèn bước thật nhẹ đứng sau lưng bụi cây để nghe xem hai người đàn ông này đang nói về vấn đề gì!.
?
"Cảm ơn cậu!.
!" Lục Diệp Bằng nhìn Chí Huy với một ánh mắt chân thành.
"Vì chuyện gì?" Thái độ Chí Huy khá hờ hững.
Hít một hơi thật sâu,Lục Diệp Bằng khẽ nói.
"Vì chuyện của Bella!.
Tôi cũng biết rất thiệt thòi cho cậu vì phải giúp tôi chuyện này.
Nếu không, tôi cũng không biết phải làm như thế nào nữa….
.
Quả thật Lam Lam ngoài mặt không để ý nhưng tôi biết cô ấy luôn suy nghĩ đến chuyện đó!.
.
Mà cậu cũng biết tôi rồi đấy! Tôi không muốn cho cô ấy phải đau lòng thêm một chuyện nào nữa".
Nghe xong,Chí Huy lườm liếc Lục Diệp Bằng.
"Hức!.
.
! Tôi làm là vì Lam Lam yêu dấu của tôi thôi! Cậu phải đối xử cô ấy thật tốt, để tôi mà biết cậu làm cho cô ấy rơi một giọt nước mắt nào nữa…….
Thì tôi sẽ không nương tay mà cướp cô ấy về lại bên cạnh tôi luôn đấy!”
"Cậu dám!.
" Lục Diệp Bằng trừng mắt nhìn Chí Huy "Khó khăn lắm cô ấy mới chịu yêu tôi, cậu nghĩ tôi sẽ buông tha cho cô ấy nữa sao?"
"Vậy mà lúc trước cậu còn nói một câu như vậy!.
.
! Lục Diệp Bằng như tôi,sẽ không bao giờ yêu con nhỏ đáng ghét đó,Tần Lam Lam không bao giờ xứng với một người đàn ông như cậu! ! Chủ Tịch Lục còn nhớ chứ!"
Bờ môi Lục Diệp Bằng cong lên, một nụ cười bất đắc dĩ hiện lên lại mang theo rất nhiều hạnh phúc.
"Đấy có thể gọi là do nghiệp mình tạo ra không? Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tôi yêu một người con gái còn hơn cả chính bản thân của tôi nữa! Phải nói là tôi rất rất yêu cô ấy".
"Vậy hai người khi nào sẽ kết hôn lại, tôi nghĩ cậu sẽ không để Lam Lam thiệt thòi chứ! Lần trước cậu đã làm cho cô ấy rất buồn rồi!"
Nhớ lại lúc trước anh thay Lục Diệp Bằng đến thử đồ cưới với Lam Lam.
Ánh mặt cô ấy lúc đó không lúc nào mà không nhìn ra cửa.
Có lẽ Lam Lam thật sự khi đó rất hi vọng về Lục Diệp Bằng,cho dù anh có thay thế anh ta đến đâu,thì làm sao có thể so sánh được người đàn ông bước vào lễ đường cùng cô.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng ngập tràn sự quyết tâm.
"Đương nhiên là cô ấy sẽ rất bất ngờ, những chuyện trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi đã tổn thương với cô ấy.
Tôi sẽ bù đắp lại cho cô ấy một buổi hôn lễ thật đáng nhớ! Lam Lam phải là cô dâu xinh đẹp nhất!.
"
Bên trong, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của Bella.
Lục Diệp Bằng đã yêu người phụ nữ đó đến như vậy, cô còn tiếp tục chen chân vào hai người họ nữa làm gì!
Một lúc sau,đến lượt Chí Huy thở dài.
"Sao vậy?" Lục Diệp Bằng nhíu mày, nhưng một lát sau anh chợt hiểu ra "Cậu và Bella!.
.
"
Bella có chút căng thẳng.
Đúng vậy cô muốn biết trong lòng của Chí Huy có thật sự dành vị trí nào cho cô không?
Chí Huy bật cười khổ.
"Tôi nghe lời cậu tán tỉnh cô ấy, làm cho cô ấy từ bỏ cậu.
Nhưng trong lòng tôi,không hiểu sao cũng không quên được hình bóng của Lam Lam!.
"
"Cậu!.
" Nét mặt Lục Diệp Bằng có chút không vui.
Làm đến mức như vậy! Mà cái tên này vẫn tơ tưởng đến vợ của anh là như thế nào?
Bella giựt mình kinh hãi.
Thì ra Chí Huy đến với cô đều do dụng ý của Lục Diệp Bằng sắp xếp.
Vậy người đàn ông đó đều đang lợi dụng cô sao?
Chí Huy mím môi, trong đầu nghĩ đến hình ảnh Bella của ngày hôm nay.
Thật lòng anh cũng thích cô nhưng còn yêu thì anh chắc chưa phải đến lúc.
"Cô ấy cũng rất là được, cảm giác rất thích!.
.
Nhưng! "Nói một nữa,Chí Huy liền ngừng lại.
Anh cũng không biết phải diễn tả như thế nào khi anh ở bên cạnh Bella.
Hai người đàn ông thì đang không ngừng đánh giá cô.
Còn Bella thì lại đang đau đớn trong lòng, vì cô đã nghe những thứ mà mình không nên nghe
Thì ra cô chỉ là một con cờ cho hai người đàn ông đá qua đá lại.
Cô cũng không dám tin được Chí Huy là một người đàn ông như vậy.
Phải!
Trước đây cô từng xem anh là một người đàn ông vô dụng, không biết làm gì chỉ biết đứng phía sau Lục Diệp Bằng.
Nhưng thời gian được gần anh, cô cảm thấy anh là người đàn ông có tình có nghĩa.
Có lẽ Lục Diệp Bằng là người đã giúp anh trong cơn hoạn nạn nên anh mới bán thân gì anh ta mà không hề than trách.
Cô không biết trong lòng cô đã thật sự quên đi Lục Diệp Bằng hay chưa, nhưng lời nói của Chí Huy đã khiến cô đau lòng rất nhiều.
Anh không hề có tình cảm với cô,mọi chuyện anh làm là vì Lục Diệp Bằng là vì người phụ nữ đó!.
Anh chỉ muốn giúp hai người họ được trở về bên cạnh nhau.
Nên anh mới tán tỉnh cô, muốn làm cho cô yêu anh.
Cô đúng thật quá khờ khạo,tin anh tuyệt đối.
Một chút nữa là cô đã yêu anh rồi.
Được lắm! Trần Chí Huy! Anh sẽ trả giá những gì anh đã làm với tôi.
Kết thúc cuộc nói chuyện của hai người đàn ông, Lục Diệp Bằng lại nhờ Chí Huy làm một việc vào khuya nay.
Chí Huy nghe xong chỉ biết thở dài đầy ngán ngẫm dành cho thằng bạn thân của mình.
.