Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 277


Lam Lam đi đến văn phòng tranh với chiếc bụng đói meo, khiến cô vừa đến nơi đã kêu trợ lý của mình lập tức đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô.
Văn phòng của cô vừa mới mở nhưng lượt khách hàng phải nói nhiều hơn số kể,ngay lúc tình hình cô và anh đang căng thẳng như thế này, có lẽ sắp tới cô sẽ xin nghĩ công ty và chỉ tập trung vào văn phòng tranh của cô mà thôi!
Lam Lam đang kiểm tra hồ sơ của những khách hàng và lịch hẹn của họ ngày hôm nay thì cửa phòng làm việc đột ngột mở ra,sau đó một giọng nói mang nhiều sự uể oải của cô học trò đồng thời cũng là em chồng của cô vang lên.
"Sư phụ....! Em mệt quá!"
Lam Lam ngẩng đầu lên.
Lục Diệp Ngôn bước chân nặng trĩu sau đó liền ngồi xuống trước mặt Lam Lam,mệt mỏi liền nằm thẳng lên đống hồ sơ trên tay Lam Lam.
Nhìn dáng vẻ của Diệp Ngôn,trong lòng Lam Lam liền hiểu ngay.
"Sao....? Mẹ em lại gây khó dễ không muốn cho em đến đây nữa có phải không?"
Diệp Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, thở dài trả lời.
"Chỉ có sư phụ là hiểu em nhất, không những vậy mẹ còn cấm em không được đi chung với Thiên Dật nữa!"
"Lại nữa rồi sao?" Lam Lam khẽ nhếch mép.
Lam Lam vốn đã không muốn ai nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt của cô.Vậy mà những chuyện mà bà ta làm lại khiến cô một lần nữa …… rất chướng mắt.
Diệp Ngôn bất chợt nhớ ra điều gì đó liền ngồi ngay ngắn lại, nhìn Lam Lam chợt nói.
"Sư phụ có biết tin cái tên Diệp Minh đó không biết đã đắc tội với ai mà bị người ta đánh cho bầm mình không? Hình như có Dương Tiêu Khải và cả Thái Tứ Kiệt cũng bị như anh ta.....Em cũng chẳng biết bọn họ đã gây thù với ai".
Nghe xong Lam Lam chợt dừng tay lại, cô đóng sấp hồ sơ, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ngôn với dáng vẻ nghi hoặc.
"Cả ba bị đánh luôn sao?"
"Dạ vâng....! Đánh đến nỗi xem chút đã mất mạng".
Lam Lam cụp mắt xuống suy nghĩ.
Không lẽ là Lục Diệp Bằng.
Nhưng cũng không đúng lắm! Anh vừa mới về nước,với lại từ bữa giờ cô không nghe anh nói xích mích với bọn họ.
Vậy là ai? Không lẽ mấy người họ có chung một kẻ thù sao?
Còn Dương Tiêu Khải...Cái thằng nhóc đó đang làm gì vậy?
Làm người tốt không chịu, lại thích giao du cùng với những tên đó.
Lam Lam trầm ngâm, rất lâu sau lên tiếng.
"Vậy người nhà họ Lục có biết không?"
Lục Diệp Ngôn mỉm cười,nhanh chóng gật đầu vừa nói.

"Biết chứ! Em còn nghe bà nội nói tên Diệp Minh bị như vậy là rất đáng, không một ai trong nhà là thương xót anh ta ngoài Dương Tiểu Vy”.
Vài giây sau Lục Diệp Ngôn bất chợt nhớ ra điều gì đó.Cô nheo mắt lại, nhìn Lam Lam dè dặt hỏi.
"Chủ nhật này có phải sư phụ có tham gia cuộc thi bên hiệp hội với bác gái không?"
Lam Lam ngạc nhiên.
"Làm sao em nắm bắt thông tin nhanh vậy?"
"Thì hôm đó em cũng đi tham gia với mẹ" Diệp Ngôn thở dài nói "Hôm qua em biết sư phụ đi, cũng là do chị Thi Thi nói.....Nghe nói chị ấy dạo này bận lắm, có khi còn bỏ bê chồng con, làm cho anh Diệp Văn cũng đi sớm về khuya".
Lam Lam chợt nhíu mày, hỏi lại.
"Em nói sao? Lục Diệp Văn đi sớm về khuya..."
"Phải....! Có khi về nhà còn nồng nặc mùi rượu, lâu lâu em còn ngửi được mùi hương nước hoa của phụ nữ ở trên người của anh ấy nữa! Chắc là do khách hàng là nữ,nên mùi nước hoa bám vào người của anh ấy”.
"Có chuyện như vậy nữa sao?"Nét mặt của Lam Lam hoàn toàn trở nên khó coi.
Cô chắc chắn Lục Diệp Văn đã đi với người phụ nữ đó.
Tên khốn đó thật sự đã phản bội chị cô rồi sao?
Lam Lam nhịn không nổi liền rút điện thoại ra,gọi vào một số điện thoại quen thuộc.
Đầu dây bên đó bắt máy khá lâu, khiến cô trong lòng có chút bồn chồn.
Vài giây sau, cuối cùng người bên đó đã bắt máy.
"Alo.....!Tình yêu của tôi ơi! Sao cô bắt máy lâu thế?”
Đầu dây bên kia, mệt mỏi trả lời với cô bằng chất giọng thều thào.
"Lam Lam! Hình như mình bị bệnh rồi, mấy ngày nay mình thật sự không khỏe trong người, ăn gì cũng thấy buồn nôn".
"A Mẫn....! Cậu sao vậy? Bệnh rồi hả?" Lam Lam nghe giọng nói mệt mỏi của A Mẫn,trong lòng chợt lo lắng.
Bên kia,A Mẫn nằm trên giường sắc mặt trắng bệch,nhợt nhạt đến nỗi ai nhìn vào cũng phải run rẩy vì bộ dạng của cô.
"Mình chẳng biết nữa, trong người thấy khó chịu vô cùng, cả người mình đều bủn rủn, ăn uống đều không vô.....Có khi nào mình bị bệnh ung thư rồi không?"
Lam Lam giựt mình.
"Cậu mất trí rồi sao? Ung thư gì ở đây....? Cậu đang ở nhà có phải không, có ai chăm sóc cho cậu không?"
A Mẫn chợt mỉm cười nhẹ.
"Ai có thể chăm sóc cho mình, cậu quên mình mồ côi sao?"
Lam Lam chép miệng.
"Ý mình là.....!Hoắc Thiếu Tiên,anh ấy không biết cậu bị bệnh sao?"

Nhắc đến Hoắc Thiếu Tiên,A Mẫn liền lên cơn bực tức,không suy nghĩ liền quát lớn.
"Cậu đừng có nhắc cái tên khốn đó với mình....Mình đã chia tay với anh ta rồi, mình và anh ta không hề có liên quan gì đến nhau nữa".
Dứt lời,A Mẫn liền cúp máy.
Ngay sau đó cô nằm trên giường bật khóc lớn.
Hoắc Thiếu Tiên! Anh đúng thật là một tên khốn.
Kể từ sau ngày phát sinh quan hệ với anh lần đó.Cô đã từ từ nhớ ra khung cảnh của đêm hôm đó.
Đúng là Hoắc Thiếu Tiên là người tối hôm đó.Anh nói cô lôi kéo anh lên giường cũng đúng....Nhưng chi tiết làm cô kinh hãi nhất chính là buổi sáng ngày hôm đó, chính anh là người cưỡng ép cô làm chuyện đó thêm một lần nữa,anh làm cho cô đau đớn từ bên ngoài lẫn bên trong.
Quả thật mỗi lần cô nhớ đến đêm hôm đó, cô chỉ muốn chết ngay mà thôi!
Tại sao anh lại làm vậy với cô.
*******
Đến trưa,Lục Diệp Bằng liền lái xe đến chỗ văn phòng tranh của Lam Lam.Anh phải tranh thủ thời gian để dỗ dành cô.
Anh phải thừa nhận mot điều.Là anh luôn thua cô,lúc nào anh cũng là người làm lành trước khi hai người xảy ra chiến tranh lạnh.
Nhưng ngay lúc khi anh vừa mới bước lên, thì đã gặp Diệp Ngôn và được em gái báo lại tin tức là Lam Lam đã ra ngoài rồi.
Tâm trạng vui vẻ của anh lập tức chuyển sang hụt hẫng.
"Em có biết cô ấy đi đâu không?"Anh nhìn Diệp Ngôn hỏi.
Diệp Ngôn khẽ đáp.
"Em nghe nói là đi gặp một người khách hàng, nhưng vị khách đó cũng không thể nào bàn chuyện lâu như vậy được.Em nghĩ chị ấy có thể ăn trưa rồi mới về đây".

Nghe xong, gương mặt Lục Diệp Bằng liền xám xịt.
Anh bèn rút điện thoại ra điện cho cô.
Nhưng cô lại tắt máy.
Suy nghĩ vài giây,anh liền định bật định vị thì nhớ trực cô có mở máy đâu mà anh có thể tìm cô được.
Cả người Lục Diệp Bằng bỗng chốc mang một sự thất vọng,anh đưa mắt nhìn Diệp Ngôn, lên tiếng dặn dò.
"Khi nào chị về,thì bảo chị ấy liên lạc với anh".
"Dạ vâng! Anh trai".


Diệp Ngôn cười tươi.
Thấy vậy,Lục Diệp Bằng đành ngậm ngùi đi ra về với một sự khó chịu trong người.
Anh nghĩ đến đây sẽ được ôm cô, được hôn cô,được cô nũng nịu với anh chứ! Vậy mà không như những gì anh nghĩ.
********
"Cậu mau ngồi dậy ăn một chút cháo đi!" Lam Lam vừa hay tin A Mẫn bị bệnh, cô đã tranh thủ giờ nghỉ trưa mà đi tới nhà xem cô bạn của mình ra sao?
Nghe vậy,A Mẫn nằm trên giường, mệt mỏi từ từ ngồi dậy.Cô đưa mắt nhìn Lam Lam mỉm cười.
"Trên đời này chắc có một mình cậu là quan tâm đ ến mình thôi đấy!"
Lam Lam bĩu môi, bàn tay ân cần nhẹ nhàng đút vào miệng của A Mẫn từng muỗng cháo.
"Chẳng phải cậu là bạn của mình sao? Bây giờ cậu bị bệnh, không lẽ mình bỏ mặc cậu...."
"Mình biết rồi mà....! Tình yêu của mình" A Mẫn cười nhợt nhạt
Cứ như thế,A Mẫn ăn hết chén cháo trong vòng hai mươi phút.Sau đó cô được Lam Lam cho uống thuốc.
Nhưng không hiểu sao A Mẫn mới uống thuốc chưa được năm phút đã cảm thấy trong người mình bắt đầu trở nên khó chịu, giống như đang có một trận cuồng phong đang quét xuống dạ dày của cô vậy.
Không còn nhịn được nữa,A Mẫn nhanh chóng đưa tay bụm miệng,liền chạy nhanh vào phòng vệ sinh.Cô tức tốc nôn hết tất cả những gì mình vừa mới ăn ra ngoài hết.
Lần đầu tiên cô có cảm giác cơn buồn nôn này như muốn lấy mạng của cô vậy.Nó làm cho cô đau đớn, rát cả cổ họng.
Lam Lam nhìn thấy vậy, tâm trạng liền lo lắng.Cô đứng đằng sau vỗ nhẹ lưng của A Mẫn, khẽ nói.
"Cậu không sao chứ? Bệnh nặng lắm sao...?Hay mình đưa cậu đi bệnh viện".
Nghe đến hai từ "bệnh viện" A Mẫn như thấy ma liền sợ hãi, vội quay đầu qua nhìn Lam Lam lắc đầu.
"Mình không sao......!" Nhưng cô chưa nói hết câu, lại lần nữa quay trở lại nôn tiếp tục.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, cuối cùng A Mẫn mới dừng lại cơn buồn nôn của mình lại.
Lam Lam dìu A Mẫn ra ngoài, ngồi lên trên giường,cô chăm chú nhìn kỹ gương mặt của cô ấy.
"Mẫn....! Sắc mặt cậu kém lắm rồi, cậu bị bệnh gì vậy? Cậu thấy trong người không khỏe chỗ nào?"
A Mẫn ngước lên, giọng nói thều thào.
"Mình cũng không rõ nữa, chỉ thấy trong người cứ khó chịu, lâu lâu lại buồn nôn.Cả người thì luôn ê ẩm.....Mình cũng hay đau lưng, luôn thèm ăn những món mà mình trước nay không thích ăn....Mình cảm thấy trong người mình rất lạ...."
Nghe xong,Lam Lam chợt suy nghĩ hồi lâu.
Hiện tượng của A Mẫn khiến cô cảm thấy rất quen, dường như cô đã từng trải qua.
Lam Lam ngồi thẩn thờ một lúc lâu, thì ánh mắt cô lúc này chợt sáng lên.Hai tay đưa lên miệng nhìn A Mẫn run rẩy nói.
"Không lẽ cậu đã mang thai rồi sao?"
"Cái gì?" A Mẫn nghe xong liền kinh hãi giựt mình lập tức ngồi bật dậy.
Không phải như vậy chứ, cô nhớ rõ ràng ngày hôm đó mình về nhà đã nhanh chóng uống thuốc ngừa thai khẩn cấp rồi mà.
Chắc không phải như vậy đâu...!Không đâu...!Nhất định chuyện đó không bao giờ xảy ra.
A Mẫn lắc đầu thật mạnh, nhìn Lam Lam giọng điệu chắc chắn.

"Mình không có mang thai, cậu hiểu lầm rồi đấy!"
"Cậu chắc chứ!" Lam Lam dò xét.
A Mẫn gật đầu thêm một lần nữa.
"Cơ thể của mình,đương nhiên mình biết.Với lại mình đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi, không dễ mang thai như vậy đâu".
Nghe vậy, Lam Lam khẽ nhếch môi cười khẩy.
"Cậu thật là ngốc, cậu cứ tưởng là uống thuốc tránh thai là sẽ không có gì sao?"
Nét mặt của A Mẫn tái mét,bờ môi mấp máy.
"Ý cậu là sao?"
Lam Lam thở dài,cố ý rướn người lại sát gần A Mẫn, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy.
"Khi đó mình cũng uống thuốc tránh thai khẩn cấp như cậu đó thôi.....! Nhưng không ngờ chín tháng sau An Nhiên đã có mặt trên đời này, vậy cậu nghĩ xem mình đã an toàn hay chưa?"
Nghe Lam Lam nói như vậy,A Mẫn như chết lặng tại chỗ.
Trái tim của A Mẫn vô thức đập mạnh.Nếu như lời của Lam Lam nói là thật, thì không lẽ cô đang mang thai sao?
Cô như vậy mà lại có thai với Hoắc Thiếu Tiên trong khi cả hai đã chia tay với nhau.
Trời ơi! Có phải ông trời đang đùa giỡn với cô không?
Tại sao đứa bé lại đến vào lúc này.
Lam Lam nở nụ cười xấu xa, khẽ hỏi.
"Của Hoắc Thiếu Tiên phải không? Anh ấy mà biết mình sắp có con sẽ vui lắm đây".
A Mẫn run rẩy đưa tay kéo Lam Lam, bật khóc.
"Lam Lam! Bây giờ mình phải làm sao? Mình không thể mang thai được, mình và anh ấy đã chia tay rồi!"
"Nếu không, cậu quay lại với anh ấy đi, không lẽ Hoắc Thiếu Tiên lại bỏ mặc cậu và con của mình sao?"Lam Lam đang cố gắng thuyết phục.
A Mẫn khịt mũi, ánh mắt như sóng nước nhìn vào tấm hình trên đầu giường.
"Nhưng mình....."Trong lòng cô vẫn còn có chút nặng lòng với những chuyện mà Hoắc Thiếu Tiên đã làm với cô.
Thái độ của A Mẫn, làm sao qua mắt được Lam Lam.Cô đưa tay lấy khung hình của A Mẫn và Hoắc Thiếu Tiên, cười tươi nói.
"Yêu người ta như vậy thì nên cho anh ấy một cơ hội đi.Cậu mà cứ tiếp tục như vậy, mình sợ rằng Hoắc Thiếu Tiên sẽ bị người con gái khác dụ dỗ cho mà xem, đến lúc đó đừng có than khóc với mình".
A Mẫn ngượng mặt, cúi đầu xuống im đi lặng một cách lạ thường.
Lam Lam chép miệng, liền cầm túi xách đứng lên.
"Mình ra ngoài mua một chút đồ cho cậu.Cậu hãy yên tâm mình sẽ không nói cho Hoắc Thiếu Tiên về chuyện của cậu....Còn về phần cậu mau chóng nghỉ ngơi,sau đó đến bệnh viện của chị mình kiểm tra cho an toàn hơn".
Dứt lời cô quay người đi ra khỏi nhà.
Còn A Mẫn, tâm trạng cô dường như đã rơi vào một hố sâu không có cách nào ngôi lên ngay tại lúc này được, nước mắt không ngừng tuôn trào ra.
Bởi vì ngay tại lúc này, người mà cô đang chửi rủa trong lòng chính là người đàn ông đã làm tổn thương cô..

Bình Luận (0)
Comment