Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 298


Người phụ nữ đó không ai khác, chính là vợ của Lục Diệp Bằng ....Lam Lam.
Cuộc nói chuyện của Lục Diệp Bằng và Dương Tiểu Vy từ nãy đến giờ, không phải là cô không nghe thấy.Nhưng cô cũng rất muốn nghe xem anh sẽ nói gì và xem anh sẽ xử lý cô ta như thế nào.
Nhưng quả thật anh đã không làm cho cô phải thất vọng.Tình cảm của anh dành cho cô, người ngoài có thể không thấy nhưng đối với cô thì đều rõ mồn một.
Một lúc sau,Lam Lam hít một hơi thật sâu,nhẹ nhàng mở cửa , bước vào.
Trong phòng,sau khi đuổi Dương Tiểu Vy đi rồi, sự tức giận của Lục Diệp Bằng đã được kiềm chế khi nãy, thì lúc này bỗng chốc dâng lên dữ dội.Nếu không nghĩ đến ở đây là nhà họ Lục,anh nhất định sẽ cho người phụ nữ đó một bài học vì dám to gan, chạm vào người của anh.
Lam Lam không hề biết anh đang khó chịu, cho nên vừa mở cửa ra nhìn thấy anh đang đứng quay lưng lại với mình, cô đã không suy nghĩ liền chạy đến ôm lấy tấm lưng săn chắc vừa dài vừa rộng của người đàn ông của cô với sự vui sướng trong lòng.
Cảm nhận có người lại ôm mình,hai hàng lông mi của anh bỗng chốc nhíu chặt lên, nét mặt tràn đầy giận dữ.Nghĩ là Dương Tiểu Vy,anh nóng nảy kéo tay của Lam Lam xô mạnh ra, quát lớn.
"Tôi đã nói cô biến đi rồi mà, không nghe sao?"
"Á....."Lam Lam không kịp tay,theo lực đẩy của anh khiến cho cô mất thăng bằng liền té xuống đất, chạm vào vết thương ở tay làm cho cô bất giác rên nhẹ lên một tiếng.
Lục Diệp Bằng chợt quay đầu nhìn.Nhưng người trước mặt đã khiến anh một phen giựt mình đầy kinh hãi.
Khi người bị anh đẩy ra, chính là người phụ nữ của anh.
Trái tim chợt thắt khi anh biết mình đã làm trúng vết thương của cô.
"Bà xã! Em có sao không?" Lục Diệp Bằng sốt sắng, vội nâng người cô lên,trong lòng không ngừng tự chửi thầm mình.
Lam Lam hờn dỗi bắt chước anh, đẩy mạnh anh ra.
"Đừng có giả bộ,anh là đồ xấu xa....!Với người yêu cũ thì đối xử dịu dàng, với tôi thì thô bạo.Anh đúng là vô lương tâm".
Nghe cô nói như vậy,anh cũng đã đoán được những gì lúc nãy,Lam Lam đã chứng kiến tất cả.
"Em nghe hết rồi sao?"
Lam Lam không thèm nhìn đến anh liền quay đầu đi chỗ khác.
Lục Diệp Bằng thở dài đầy bất lực,ngay sau đó anh liền bế cô lên đi về phía giường.
Cả hai nằm xuống giường,anh đè lên trên người cô, không nói một lời nào anh liền rụt đầu xuống, chui vào hõm cổ cô, để lại một dấu hôn thật đậm ngay trên chiếc cổ trắng tuyết.
Lam Lam vì nhột mà bật cười khúc khích.
"Này.....Nhột quá!"

Lục Diệp Bằng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn tình yêu nhìn cô.
"Em tin anh thật lòng với em không? Em có tin những lời nói của cô ta nói khi nãy không?Em có tin anh thật lòng yêu em không?"Bàn tay của anh tham lam, bắt đầu trượt xuống du ngoạn trên cơ thể của cô, đặc biệt là những vùng nhạy cảm.
Lời nói của anh khiến Lam Lam chợt đau xót.Anh nói cô là người hiểu anh nhất,anh nói không sai.Hiện giờ cô biết anh đang lo sợ điều gì .
Lam Lam đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc còn đang rũ trước trán của anh, một nụ cười thoáng chốc hiện lên.
"Em tin anh,em tin anh thật lòng với em,em tin anh yêu em....Em tin anh...em chỉ không tin cô ta thôi!"
Nghe xong,Lục Diệp Bằng cười khẽ,anh cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Anh cảm ơn em! Những chuyện trước đây,sau này em sẽ không bao giờ gặp lại.Cho dù có ra sao đi nữa,anh cũng sẽ giữ em và con gái bên cạnh anh mãi mãi".
Lam Lam khẽ gật đầu, ôm chặt lấy anh.
Hành động của Lam Lam càng khiến trong lòng Lục Diệp Bằng có chút hưng phấn,anh áp đầu vào ngực cô,bàn tay thì liên tục len lỏi luồn vào trong váy tìm kiếm nơi mẫn cảm nhất của cô.
"Bà xã....! Đêm nay chúng ta ôn lại chuyện cũ ngay trong căn phòng này có được không?"
Lam Lam rất thông minh,anh vừa nói ra thì cô đã hiểu ngay ý đồ đen tối của người đàn ông này là gì rồi.
Cô đưa tay chụp lấy bàn tay đang làm càng của anh,lật người nằm bò lên trên ngực của anh, nũng nịu nói.
"Chồng em bị Dương Tiểu Vy chọc đến nỗi lên cơn hứng tình rồi sao....? Người nào chọc anh thì anh kêu người đó giải quyết,em không có trách nhiệm hầu hạ anh giùm cho người khác".
Mặc dù Lam Lam nói là vậy, nhưng cô đã bắt đầu có động thái quyến rũ.
Cô nhẹ nhàng hôn từ yết hầu của anh từ từ đi xuống đến bờ ngực vạm vỡ, khẽ đưa chiếc lưỡi ẩm ướt ra ngậm cắn chấm đỏ ấy,bàn tay cũng đã không yên phận muốn kéo chiếc khăn tắm trên người của anh ra.
Lục Diệp Bằng được dịp vui sướng,anh đưa tay luồn vào mái tóc của cô.
"Vợ của anh xinh đẹp như vậy,em không giải quyết thì còn ai nữa đây!"
Sau đó anh kéo cô lên, hôn thật sâu lên đôi môi của cô, cùng với đó là sự quấn quýt ôm chầm lấy cô.
Nụ hôn quá đỗi mãnh liệt, càng làm cho anh nổi lên cơn thú tính muốn ăn thịt cô ngay lập tức mà thôi.
"Chỉ có em mới khiến cho thân dưới của anh trở nên mất kiểm soát....Anh không thể nào chịu nổi được nữa rồi bà xã!"Lục Diệp Bằng dùng ánh mắt ngập tràn dục vọng nhìn cô như tuyên bố cuộc chiến của hai người đã chính thức diễn ra.
Ngay sau đó,anh liền đưa tay muốn cởi chiếc váy cô ra.Thì đúng lúc này, nét mặt Lam Lam đã thay đổi, cô đã có sự né tránh anh.
Lam Lam bất chợt ngồi dậy, không nói tiếng nào liền đi đến chiếc bàn trang điểm của mình trước đó.
Lục Diệp Bằng có chút hụt hẫng nhưng nhìn vào hành động của cô,anh có sự hiếu kỳ khi thấy Lam Lam đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Lục Diệp Bằng thu ánh mắt lại, liền bước tới về phía cô.
"Em tìm gì vậy?"
Nhưng lúc này,khi anh vừa nói hết câu thì trên tay Lam Lam đã cầm một sợi dây chuyền có khảm vài viên ngọc trai.
Lục Diệp Bằng nhận ra ngay sợi dây chuyền này, chẳng phải đây là kỷ vật của anh và Dương Tiểu Vy, vì trên đó thậm chí còn có ảnh của anh và cô ta.Khi đó anh từng nghĩ mình đã làm mất.
Anh vẫn còn nhớ lúc trước Lam Lam đã từng lấy của anh một lần khi cả hai lần đầu tiên đi xem mắt, nhưng lúc đó anh cũng đã đến nhà của cô và lấy lại.

Thời gian sau đó,anh cưới Lam Lam thì sợi dây chuyền này, anh cũng chẳng biết vì sao lại biến mất.
Anh cũng chẳng quan tâm, cũng không muốn tìm kiếm.Bởi vì lúc đó người phụ nữ anh cần quan tâm nhất chính là người đang đứng trước mặt của anh đây.
Lam Lam đứng bật dậy, cô đưa anh sợi dây chuyền, giọng điệu có sự áy náy.
"Sợi dây chuyền chưa mất, chỉ là khi đó em vô tình làm mất một viên ngọc trai trên đó.Em sợ anh giận,cho nên em đã giấu nó đi.....Em xin lỗi!"
Lục Diệp Bằng nghiêm mặt nhìn cô, chỉ chừng một giây sau anh đã cầm lấy sợi dây chuyền, rồi quay người đi đến cửa sổ.
Lam Lam tỏ vẻ không hiểu cũng vội đi theo sau lưng của anh.
Lục Diệp Bằng vừa mở cửa sổ ra,anh đã lập tức ném thẳng sợi dây chuyền đó ra thật là xa.

"Này....Anh làm gì vậy?"Lam Lam hoảng hốt.
Lục Diệp Bằng tỏ vẻ không quan tâm,anh quay người lại lập tức đưa tay ôm lấy cô vào lòng, giọng điệu có phần trách móc.
"Ai cần em phải giữ thứ đó, sợi dây chuyền đó có nát vụng ra từng mảnh thì nó cũng chẳng liên quan đến anh....So với em, sợi dây chuyền đó không là gì cả đối với anh".
"Diệp Bằng....!"Lam Lam ngẩng đầu lên, xúc động ôm lấy cổ anh "Anh nói thật không?"
"Anh nói thật! Nếu bây giờ đổi lại đó là chiếc khuy măng sét của em tặng anh.....Anh nhất định sẽ phạt em đấy!"Dứt lời,anh cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.
Lam Lam cười hì hì xô anh ra, chuyển đề tài.
"Hôm nay chúng ta sẽ ở đây sao?"

Lục Diệp Bằng mỉm cười, gật đầu.
"Ở lại một đêm thôi, ngày mai chúng ta sẽ về nhà".
Nghe vậy,Lam Lam bèn đi đến căn phòng thay đồ.Chừng hai giây sau, cô thò đầu ra nhìn anh, chợt nói.
"Ở đây không có quần áo, em mặc gì đây....Em không thích mặc đồ của ai trong nhà này hết, nhất là của người yêu cũ anh".

Chỉ nghĩ đến cô sẽ mượn đồ của một ai trong nhà, cô đã cảm thấy ớn lạnh rồi,huống chi là đồ của Dương Tiểu Vy.
Cô có bệnh rất sạch sẽ trong người,ngay cả đồ của chị Thi Thi cô còn không muốn đụng tới nữa.
Lục Diệp Bằng dở khóc dở cười, sải bước chân đi đến.
Ánh mắt anh trở nên gian tà, liên tục nhìn vào hai gò bông đảo của cô cứ phồng phòng lên xuống, thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp váy.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào quai váy của cô,khàng giọng nói.
"Ở trên giường em cần mặc đồ sao?"
Nghe xong câu nói của anh, gương mặt Lam Lam lập tức đỏ lên, lườm liếc anh.
"Đồ háo sắc....! Lỡ như An Nhiên buổi tối đòi ngủ chung với em thì sao?"
Lúc này,Lục Diệp Bằng bỗng giựt mình vì câu nói của cô.Chuyện này xém chút nữa, anh đã quên mất.Tình hình khi nãy, nhất định con gái của anh hôm nay sẽ bám lấy mẹ cho xem.
Nhìn dáng vẻ của anh,Lam Lam bật cười lớn.Cô đưa tay ôm lấy má của anh,cố ý chọc ghẹo.
"Ông Lục ơi! Bây giờ ông đang lo lắng sẽ bị con gái phá đám sao....? Vậy tại sao còn bắt tôi sinh con thêm cho ông nữa".
Lục Diệp Bằng đờ đẫn nhìn cô một lúc lâu, rất lâu sau anh mới lên tiếng.
"Vậy bây giờ chúng ta tranh thủ sớm một chút đi bà Lục".
Nghe anh nói xong,Lam Lam tức muốn nghẹn họng với người đàn ông này.Cô tưởng anh nghe xong sẽ kiền nén mà buông tha cô ngày hôm nay.Nhưng có lẽ cô đã lầm.
Lục Diệp Bằng nhướng mày,sau đó nhanh chóng bế cô lên.
Nhưng lúc này,Lam Lam bỗng nhiên suy nghĩ gì đó liền hét lên một tiếng.
"Em đói....! Ông xã,em đói bụng.Em không còn một chút sức lực nào nữa, mà anh lại muốn ăn thịt em sao?"Giọng điệu cô có phần uất ức, đưa tay đánh mạnh lên ngực của anh.
Lục Diệp Bằng giựt mình kinh ngạc,anh vội để cô xuống giường, chợt lo lắng, liền hỏi.
"Em đói sao?" Vừa hỏi xong,anh mới chợt nhớ khi nãy cô cũng có ăn gì đâu.Cô đói là phải.
Lam Lam trừng mắt nhìn anh, âm thanh nhỏ xíu lẩm bẩm.
"Em vừa đói vừa muốn đi tắm, cả người đều khó chịu.Nếu anh đã nói như vậy, thì thôi em đi về nhà đây!"

Dứt lời,Lam Lam lập tức đứng lên.
Nhưng Lục Diệp Bằng lập tức ngăn cô lại,anh mỉm cười cưng chiều cô vào lòng.
"Thôi được rồi! Anh chỉ nói giỡn với em một chút thôi! Em đi tắm đi, một lát anh sẽ đem đồ lên cho em....Bà xã của anh muốn ăn gì?"
Lam Lam ngẫm nghĩ giây lát, có lẽ nghe đến ăn, cô đã thật sự quên đi mệt mỏi mà vui vẻ trả lời anh nhanh chóng.
"Em thích ăn tôm hùm, hào sống, bào ngư vi cá....!Nhiều đồ hải sản mà phải là đồ tươi nữa".
"Trời đất....! Bà xã,em thật sự muốn ăn những thứ đó vào giờ này sao?" Cả nét mặt Lục Diệp Bằng hoàn toàn hoang mang không nghĩ vợ anh lại muốn ăn những thứ này ngay lúc này.
Gương mặt Lam Lam bỗng yểu xìu, khẽ cúi gằm xuống.Dáng vẻ làm anh liên tưởng đến An Nhiên hay làm nũng với anh.
"Anh không đáp ứng được sao?"
Nhìn cô như vậy,anh cũng phải đành chịu thua.Lục Diệp Bằng thầm thở dài đầy bất lực,anh đưa tay véo nhẹ má của cô, cưng chiều.
"Được rồi!Bà xã của anh là nhất,anh sẽ hồ biến ra cho em ăn đây".
"Vậy là anh nấu sao?" Lam Lam cười hì hì, hiểu được câu nói của anh.
Lục Diệp Bằng gật đầu.
"Khẩu vị của em, người làm trong nhà sẽ không biết cách, để nấu cho em.Để anh nấu cho bà xã của anh ăn".
Nụ cười Lam Lam càng lúc càng nở rộ, cô chủ động hôn lên môi của anh nhiều lần,buông nhẹ một câu.
"Chồng em là nhất,Em ăn no rồi sẽ đến lượt anh ăn no".

Vừa nói, cô liền đưa mắt nhìn xuống thứ to lớn đang được anh che đậy bằng một chiếc khăn tắm.
Không hiểu sao đến giờ, cô vẫn còn lo sợ cái thứ đó sẽ làm đau cô.
"Thật không?"Nghe cô nói xong,ánh mặt Lục Diệp Bằng chợt vui sướng.
"Em nói thật.....!" Lam Lam ôm cổ anh, nói nhỏ vào tai của anh "Em cũng nhớ anh lắm rồi!"
Câu nói của cô càng khiến anh trở nên háo hức hơn bao giờ hết.Cả hai nhanh chóng buông nhau ra,anh chuẩn bị đi tìm nguyên liệu để nấu món ăn cho cô.
Còn Lam Lam thì đã vào phòng vệ sinh để đi tắm.Trước khi anh đi ra, cô đã cảnh cáo anh là không muốn mặc đồ người khác.Nếu anh đưa cho cô một chiếc váy của ai đó trong nhà, cô nhất định sẽ không ra khỏi phòng tắm.
Nhưng cô đâu biết Lục Diệp Bằng cũng không có ý định cho vợ của mình sử dụng đồ của bất kỳ của người nào khác.
Ngay từ đầu, trên xe của Lục Diệp Bằng đã luôn chuẩn bị quần áo mới cho cả gia đình của mình.Không chỉ có quần áo của cô mà cả quần áo mới của anh và An Nhiên đều có đầy đủ ở trên xe.
Khi anh đem đồ lên cho Lam Lam cô cũng rất ngạc nhiên, cô không nghĩ anh lại có thể chu đáo chuẩn bị trước như thế.

Bình Luận (0)
Comment