Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 107

Lộ Viễn Bạch đột nhiên thay đổi động tác, người đàn ông còn đang định cúi người hôn với cậu không kịp phòng ngừa mà bị cậu kéo vào trong lồ||g ngực.

Không nghiêng không lệch mà vừa lúc đối diện cùng con mèo đang kêu meo meo trong ba lô.

Đôi mắt to màu ngọc bích của mèo con ở trong chiếc ba lô trong suốt đang không chớp mắt nhìn Đoàn Dự.

Sau đó: “Prprprprpr……”

Đoàn Dự: “……”

Nhìn con mèo đang nháo ầm ĩ kia, Đoàn Dự nhất thời không biết nói gì. Rõ ràng lúc nãy trước mặt vẫn là Lộ Viễn Bạch tại sao chủ một giây sau đã biến thành mèo con rồi.

Thân hình cao lớn của Đoàn Dự cong xuống, bị Lộ Viễn Bạch ôm ở trước ngực bốn mắt nhìn nhau với con mèo.

Sau đó anh khẽ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo của Lộ Viễn Bạch nhìn chằm chằm vào một tên paparazzi đang trốn sau bồn hoa cách đó không xa, giọng nói bình tĩnh như thường mà trả lời: “Không có gì, chỉ là muốn ôm anh một cái thôi.”

Nói xong thì đánh mắt ra hiệu cho tài xế, tài xế rất tinh ý, chủ động mở cửa xe giúp hai người. Mãi cho đến khi Đoàn Dự lên xe, một loạt hành động từ lúc ở ngoài cho đến khi lên xe của anh, Lộ Viễn Bạch đều dùng thân thể mảnh khảnh hơn của mình mà che chắn cho Đoàn Dự kín mít.

Tuy rằng trước đây lúc hai người còn hợp đồng kết hôn, Đoàn Dự cũng thường xuyên vì phối hợp với cậu mà diễn xuất trước mặt của công chúng, nhưng mà hiện tại quan hệ của hai người cũng không phải là mối quan hệ hợp tác không chút cảm tình như trước kia nữa.

Từ lần trước, lúc Đoàn Dự bị đưa lên mặt báo với cái danh tiểu bạch kiểm ô danh thì Lộ Viễn Bạch đã rất tức giận, càng thêm bức xúc khi đọc được những bình luận tiêu cực về anh.

Tuy rằng khi còn nhỏ Lộ Viễn Bạch rất nhát gan và sợ phiền phức, tính tình mềm mỏng, nhưng du͙ vọиɠ chiếm hữu của cậu vẫn cực kỳ cao.

Nếu bây giờ để cho Đoàn Dự bị người khác tùy tiện chụp ảnh rồi bôi đen, Lộ Viễn Bạch căn bản không bao giờ muốn.

Vậy nên tất nhiên nụ hôn tạm biệt sáng nay cũng phải bỏ.

Đoàn Dự ngồi ở trong xe nhìn Lộ Viễn Bạch ở ngoài xe đang dìu già dắt trẻ, mang theo hai nhãi con béo béo mềm mềm.

Ngay sau đó liền thấy Lộ Viễn Bạch đội mũ cẩn thận rồi giơ tay, gửi cho anh một cái hôn gió.

Đoàn Dự ngồi ở trong xe bật cười thành tiếng, chờ đến lúc chiếc xe rời đi, Lộ Viễn Bạch cũng không thèm liếc mắt nhìn đến tên paparazzi ở đằng kia một cái, dắt theo Thí Thí đến công viên tản bộ giảm béo.

Tên paparazzi kia ngồi ở bồn hoa bên cạnh, nhìn vào ảnh chụp trên máy, bên trong chỉ có một tấm chụp được một bên sườn mặt của Đoàn Dự, những bức còn lại đều là bị Lộ Viễn Bạch ngăn trở hết.

Nhưng là người trong ngành làm nhiều năm như vậy, anh ta cũng biết rằng cho dù không có ảnh chính diện thì bức hình này cũng sẽ nhanh chóng bùng nổ ở trên mạng.

Danh tiếng của Lộ Viễn Bạch cũng không nhỏ, vốn dĩ tòa soạn của bọn họ định đi phỏng vấn Lộ Viễn Bạch lúc đóng máy, ai ngờ khi tới đoàn phim lại nghe tin là Lộ Viễn Bạch đã sớm rời khỏi đây rồi, coi như một chuyến đi tay không.

Thế nên tòa soạn của bọn xã lúc này mới cử anh ta tới đây nằm vùng để nhìn xem có thể chộp được tin tức gì của Lộ Viễn Bạch hay không.

Nhưng mà an ninh của khu biệt thự cao cấp kia không phải là hệ thống mạnh thông thường, một người lạ như anh ta căn bản không có cửa vào, thế nên chỉ có thể nằm vùng ở ven đường gần khu biệt thự. Cứ tưởng rằng sẽ còn phải ngồi xổm ở đây thêm mấy ngày nhưng kết quả là ngày hôm sau đã gặp được người rồi.

Cũng coi như trong cái rủi có cái may…

Lộ Viễn Bạch dắt Thí Thí đi tản bộ ở công viên, thi thoảng sẽ mang theo nhãi con mập ú này chạy một chút. Nhưng mà chỉ mới gần hai mươi phút mà tốc độ của Thí Thí bắt đầu chậm lại, giống như một con rùa đen chậm chạp bò lê trên mặt đất.

Sau đó, nó nâng đôi mắt màu nâu sáng như pha lê lên, đáng thương hề hề nhìn Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch thấy thì cứng đờ khuôn mặt lại, hơi dời mắt đi, tuy rằng trên mặt từ chối nhưng cuối cùng vẫn đau lòng mà thả chậm bước chân lại.

Xem ra mang Thí Thí đi giảm béo không phải là chuyện đơn giản nữa rồi.

Lộ Viễn Bạch đi thêm khoảng một giờ nữa rồi mới tính toán mang theo hai nhãi con này về nhà, nhưng mà bây giờ Thí Thí đã thở d ốc không ngừng, đầu lưỡi nhỏ phun ra, giống như đang nói rằng nó chưa từng chịu đựng lượng vận động quá lớn như vậy.

“Gâu…”

Thí Thí nâng cái đầu bụ bẫm nhìn Lộ Viễn Bạch, tiếng kêu hữu khí vô lực.

Khuôn mặt thanh lãnh của Lộ Viễn Bạch bình tĩnh như thường, đôi mắt hoa đào nhìn Thí Thí.

Nói như thế nào thì đây cũng là nhãi con mập ú nhà mình, cuối cùng Lộ Viễn Bạch vẫn đau lòng ôm Thí Thí béo phì mềm mại như bông lên.

Thí Thí lăn lộn vài cái trong vòng tay của Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch còn nghĩ rằng Thí Thí không muốn để cậu ôm, ai ngờ nhãi con béo tốt này lăn lộn vài cái để tìm vị trí thoải mái nhất nằm trên tay cậu.

“Gâu!”

Tiếng kêu này có tinh thần hơn rất nhiều so với lúc nãy.

Lộ Viễn Bạch: “……”

Nó diễn sao?!

Nhưng cuối cùng Lộ Viễn Bạch cũng không thả Thí Thí xuống, mà ôm chặt nhãi con mập ú này đi về nhà.

Sau khi về nhà tắm rửa xong xuôi, cậu bắt đầu đứng trước tủ quần áo nghiêm túc chọn tây trang.

Hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với Lộ Viễn Bạch. Đây là ngày bà Lộ Vãn Phương muốn đi đăng ký kết hôn nên cậu cũng muốn đi theo họ.

Lộ Viễn Bạch nhìn số tây trang trong tủ quần áo. Cậu đã mặc tây trang rất nhiều lần rồi nhưng hình thức phần lớn đều quá long trọng. Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Lộ Viễn Bạch cũng chọn được một bộ có thiết kế đơn giản nhưng chi tiết tinh xảo. Đến lúc mặc trên người lại phát hiện không có chiếc cà vạt nào hợp.

Lộ Viễn Bạch không biết nghĩ tới cái gì, sau đó đi đến chiếc tủ quần áo cao ở bên cạnh, kéo tầng thứ hai trong ngăn kéo ra, trong đó có một đống cà vạt màu sắc, kiểu dáng phong phú.

Tất nhiên Lộ Viễn Bạch không thể có nhiều như vậy, tất cả những món này đều là cà vạt của Đoàn Dự.

Lộ Viễn Bạch chọn một chiếc từ trong đó ra một rồi mang lên, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

Ngày hôm qua đã hẹn với Lộ Vãn Phương là 10 giờ sáng, bây giờ cần còn cách một khoảng thời gian nữa, Lộ Viễn Bạch sửa sang lại chỉn chu rồi bước xuống lầu một xem một chút tin tức xã hội.

Ngay khi Lộ Viễn Bạch vừa mở ra thì thấy bản tin đang chiếu đến những bức ảnh mà tên paparazzi đã chụp lén sáng nay.

Bức ảnh đầu tiên chính là cảnh Đoàn Dự sắp cúi người muốn hôn môi Lộ Viễn Bạch, đến những bức tiếp theo là Lộ Viễn Bạch chế chắn trên ống kính, nhưng bức ảnh cuối cùng lại là một tấm đặc biệt có cảm giác khiến người ta nhìn là vui vẻ.

Đó là một bức ảnh tràn đầy tình cảm hiếu nghĩa của cha con: Lộ Viễn Bạch trước ngực đeo một chú mèo, trong tay lại ôm Thí Thí, khuôn mặt của Thí Thí mập mạp vô cùng hoan hỉ nhìn Lộ Viễn Bạch.

Giống y như một đứa con có hiếu.

“Lộ · lòng dạ hẹp hòi · Viễn Bạch.”

“Không cho xem! Lại không cho xem nữa rồi! Tôi biết ngay mà!”

“Ha ha ha ha, tôi đã biết ngay sẽ như vậy mà. Lần phát sóng trực tiếp trước đây Viễn Bạch cũng không để cho tổng giám đốc Đoàn lên trước ống kính, rõ ràng là muốn giấu cho riêng mình mà.”

“Phải cùng nhau chia sẻ chứ!”

“Lộ Viễn Bạch: Ai muốn chia sẻ với các người chứ!”

“Lộ Viễn Bạch: Lại tới nữa sao, đây không phải là người đàn ông ai cũng có thể nhìn thấy đâu.”

“Ha ha ha ha, cười chết tôi mất.”

“Chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý tới chuyện bức ảnh đầu tiên và bức cuối cùng đối lập với nhau sao? Ha ha ha.”

“Ha ha ha, Lộ Viễn Bạch đúng là hài hước mà. Bức ảnh đầu tiên còn dắt cho đi tản bộ, cuối cùng khi quay về lại là tự mình ôm chó rồi tản bộ.”

“Đừng nói nữa, tôi đang rất hâm mộ kia chỉ chú chó kia đây nè.”

“Con chó kia thật mũm mĩm nha, nhưng nhìn đáng yêu quá.”

“Trước ngực của Lộ Viễn Bạch còn đeo một chiếc ba lô đựng mèo nữa kìa.”

“Thật đúng là người tốt việc tốt mà, dìu già dắt trẻ đi tản bộ.”

“Quả nhiên cư dân mạng này quá non rồi, sao không ai nắm được trọng điểm thế. Hôm trước Lộ Viễn Bạch vừa mới đóng máy, hôm nay liền xuất hiện ở nhà đưa đón tổng giám đốc Đoàn đi làm, lại còn mang theo hai đứa con tản bộ, quả nhiên anh Viễn nhà ta đúng là một người vô cùng si tình!”

“Lầu trên trâu bò thật đấy! Dáng vẻ này của Bạch Bạch quả thật chính là người đàn ông của gia đình, vừa mới đóng máy đã gấp gáp về nhà, thật đúng là một người vô cùng si tình!”

Lộ Viễn Bạch không biết chính mình đã biến thành một hình tượng vô cùng si tình, cậu nhìn thời gian rồi tính toán đứng dậy ra cửa.

Lộ Viễn Bạch vừa mới đến huyền quan để đổi giày thì thấy Thí Thí đang cong mông lên, tung tăng chạy tới.

Lộ Viễn Bạch nhìn nó, tiểu gia hỏa này cũng thật ngốc nghếch. Mặc dù mới buổi sáng đi bộ ở công viên đã mệt không chịu được vậy mà vừa thấy Lộ Viễn Bạch muốn ra cửa nó vẫn muốn đi theo nữa.

Lộ Viễn Bạch hạ th@n xuống một chút, gãi gãi đầu chó cưng nhà mình vài cái.

Sau đó nhanh chóng đứng dậy, mở cửa rời đi, sợ Thí Thí đi theo ra tới.

Thí Thí còn đang hưởng thụ được chủ nhân gãi đầu: “???”

Lộ Viễn Bạch đi đến gara, xe của Đoàn Dự có không ít, liếc mắt đảo qua một vòng thì thấy chiếc rẻ nhất chắc cũng phải đến mấy trăm vạn.

Lộ Viễn Bạch nhìn vài lần, phát hiện chiếc nhẫn hồng bảo mà cậu mua tặng Đoàn Dự còn không đáng giá bằng một chiếc xe của anh.

Nhưng người đàn ông của cậu vẫn trân trọng đeo nó mỗi ngày, ngoại trừ những lúc bất đắc dĩ còn không thì căn bản sẽ không tháo xuống.

Lộ Viễn Bạch đều biết chỗ để tất cả chìa khóa xe của Đoàn Dự, sau khi mang theo một bó hoa hồng đã được người làm vườn cắt tỉa cẩn thận trong nhà kính trồng hoa thì Lộ Viễn Bạch lái xe ra khỏi Đoàn gia.

Rất mau đã đến chỗ hẹn để đón Lộ Vãn Phương.

Tuy rằng Lộ Vãn Phương đã có tuổi nhưng vì chú trọng bảo dưỡng nên thoạt nhìn vẫn vô cùng trẻ tuổi, khí chất trên người thành thục trí thức, hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản cùng kiểu với Uy Sâm.

Uy Sâm một tay cầm những giấy tờ cần thiết để làm thủ tục đăng ký kết hôn, một tay nắm chặt lấy tay của Lộ Vãn Phương, đứng ở ven đường chờ Lộ Viễn Bạch lái xe đến đón.

Nhưng mà hôm nay quả thực Lộ Viễn Bạch có mang theo một bó hoa hồng, Lộ · hoa đồng · Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch lái xe tới đây, đôi mắt hoa đào nhìn hai người, khóe miệng hơi cong lên một chút: “Hai người mau lên xe đi.”

Lộ Vãn Phương và Uy Sâm lên xe, Lộ Viễn Bạch lái xe chạy đến Cục Dân Chính.

Hôm nay tâm trạng của Uy Sâm cực kỳ có tinh thần, lúc nào cũng rất hưng phấn, Lộ Vãn Phương ngồi một bên nhìn thấy cũng cười không ngừng.

Lúc đến nơi, hai người xuống xe trước còn Lộ Viễn Bạch tìm một chỗ để đỗ xe.

Lúc Lộ Viễn Bạch vừa mới đỗ xe xong, cầm lấy bó hoa định đi đến nơi bà Lộ Vãn Phương thì đột nhiên lại không kịp phòng ngừa thấy một người đang đứng cách đó không xa.

Người nọ đang nhìn cậu, không phải ai khác mà chính là Thẩm Khang Dũng.

Hôm nay Thẩm Khang Dũng vừa từ Cục Cảnh Sát đi ra, định đến công ty xử lý công việc nhưng lúc xe đang quẹo về phía công ty thì thấy Lộ Vãn Phương đang nắm tay đứng bên cạnh một người đàn ông ngoại quốc ở ven đường.

Thẩm Khang Dũng vừa thấy Lộ Vãn Phương thì lập tức rất sửng sốt, sau đó vội vàng kêu tài xế dừng xe lại.

Nhưng mà ở đó không có biển cho phép dừng xe nên tài xế căn bản không có cách nào dừng lại. Mấy ngày nay xảy ra khiến cho Thẩm Khang Dũng thường xuyên nhớ lại những ngày trước đây khi ông ta còn cùng Lộ Vãn Phương ở bên nhau, hai người luôn nâng đỡ và sưởi ấm cho nhau.

Nhưng mà đã mấy năm rồi ông ta chưa gặp lại Lộ Vãn Phương, nhưng mà không ngờ hiện tại lại chỉ cần một ánh mắt đã có thể nhận ra đối phương giữa biển người rộng lớn.

Bởi vì không có biển cho phép dừng xe nên tài xế đành vòng một vòng trở lại giao lộ, nhưng đến lúc quay lại thì thấy Lộ Vãn Phương và người đàn ông ngoại quốc kia đã bước lên một chiếc Porsche.

“Đuổi theo chiếc xe đó đi.”

Sắc mặt của Thẩm Khang Dũng có chút khó coi. Thật ra mấy năm trước Thẩm Khang Dũng cũng đã chỉ người đi điều tra Lộ Vãn Phương, báo cáo lại tình hình gần đây của đối phương cho ông ta.

Nhưng khi biết đối phương có giao tình với một bạn trai người nước ngoài thì dường như đầu của Thẩm Khang Dũng vô cùng tức giận, cuối cùng không cho người đi tìm hiểu tin tức về Lộ Vãn Phương nữa.

Tài xế một đường bám theo chiếc Porsche kia, ai ngờ cuối cùng lại thấy nó đang đi về phía Cục Dân Chính.

Lông mày của Thẩm Khang Dũng nhảy dựng lên, lúc Lộ Vãn Phương xuống xe cũng thấy người ở trên ghế lái chính là Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cậu bây giờ, khuôn mặt lạnh nhạt, liếc mắt nhìn Thẩm Khang Dũng một cái rồi tính toán rời đi.

Ai ngờ lại bị Thẩm Khang Dũng kéo tay lại.

Thẩm Khang Dũng nhìn Lộ Viễn Bạch, bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi nên hốc mắt của ông ta cũng đỏ tươi lên như máu, giọng điệu chất vấn gầm gừ: “Con đưa mẹ con tới đây làm gì hả?!”
Bình Luận (0)
Comment