Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 83


"Aaa tức chết mất, tức chết mất.

Rốt cuộc Lộ Viễn Bạch đang làm gì thế, không biết chuyện này đã bị vạch trần trên mạng sao? Cậu ta chẳng những không hối lỗi rồi chia tay với tên tiểu bạch kiếm kia mà bây giờ còn đi mua hoa cho tên đó.

Mẹ nó đây là chuyện người làm à."
"Chết tiệt, đau lòng chết mất.

Quả nhiên là shit còn chưa kịp ăn mà mùi hương đã lan tỏa khắp chốn.

Lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc Đoạn trên bản tin tài chính, tôi đã sốc tận óc luôn á.

Người gì mà vừa có tiền vừa có quyền, giá trị nhan sắc còn cao nữa chứ, dư sức lăn lộn trong giới giải trí.

Khi ấy tôi còn nghĩ người có thể kết hôn với anh ấy sẽ hạnh phúc như thế nào.

Bây giờ quả nhiên thực sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức người nào đó quan minh chính đại tìm tiểu bạch kiểm luôn.

"
"Hồi trước Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự kết hôn, nhà họ Đoàn vốn không đồng ý.

Nhưng Đoàn Dự vẫn bất chấp kết hôn với Lộ Viễn Bạch.

Không ngờ, Lộ Viễn Bạch lại phá hỏng mối quan hệ này."
"Tôi vừa tìm ảnh của Đoàn Dự trên bản tin tài chính.

Đẹp trai thế này Lộ Viễn Bạch vẫn có thể ngoại tình.

Này cũng quá không biết tốt xấu rồi."
"Rốt cuộc Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch kết hôn làm gì? Đoàn Dự muốn tìm loại người nào mà không được chứ?"
"Đôi cẩu nam nam kia có lẽ chỉ vui vẻ nốt đêm nay thôi, ngày mai thì chưa chắc đâu.

Đoàn Dự là người tàn nhẫn, sao có thể để yên việc người khác đội nón xanh cho mình? Có lẽ Lộ Viễn Bạch sắp sửa không còn xuất hiện trước mắt công chúng nữa rồi.

Có khả năng mấy bộ phim trước đó khỏi phát sóng luôn ấy chứ."
Về việc Lộ Viễn Bạch ngoại tình, đông đảo cư dân mạng ăn dưa bở đều lên án cậu một cách dữ dội.
"Studio của Lộ Viễn Bạch mới đăng bài đính chính kìa."
"Tôi mới trở về từ wb.

Cái bài đính chính kia chỉ để lừa gạt mấy thằng ngu thôi.

Người thân, là người thân sao không đặt một phòng khác mà phải chen chúc một phòng ngủ chính với Lộ Viễn Bạch cả tháng trời?"
"Bài đính chính này có thể viết sao cho có lệ hơn tí được không? Coi netizen là một lũ ngốc hay sao.

Sao mấy người không tự hỏi xem mấy lời này có đáng tin không? Ai tin chứ?!"
Trên mạng lời mắng mỏ bay tràn lan, nhưng lúc này Lộ Viễn Bạch lại đang đứng trước cửa, trong lòng bắt đầu có chút rối rắm.
Cậu tính tí nữa sẽ lén tặng hoa cho Đoàn Dự để tạo cho anh một bất ngờ.

Nhưng bây giờ cậu lại nghĩ: Xí nữa khi tặng hoa thì nên nói gì đây?
Lộ Viễn Bạch đứng ngoài cửa rối rắm một hồi lâu.
Nhưng so với sôcôla của ngày hôm qua mà nói, bó hoa hôm nay cậu tặng chắc chắn Đoàn Dự sẽ rất thích.
Lúc trước khi Lộ Viễn Bạch tặng Đoàn Dự một bó hoa hồng lớn, Đoàn Dự đã cho người cắm chúng vào bình, chăm sóc hơn nửa tháng.

Tuy rằng sau đó chúng vẫn héo đi, nhưng nếu cậu tặng hoa thì Đoàn Dự hẳn là vẫn sẽ thích nó.
Tuy rằng cậu vẫn chưa biết nên nói gì, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến khung cảnh cậu tặng cho Đoàn Dự một bó hoa bất ngờ, Lộ Viễn Bạch liền vui vẻ.
Sau đó, Lộ Viễn Bạch dường như nghĩ ra điều gì đó.
Hay hôm nay cậu lại tỏ tình với Đoàn Dự.
Từ cái ngày cậu quyết định thử bên nhau cùng Đoàn Dự cho đến giờ đã khá lâu rồi.

Đoàn Dự đã vì cậu mà làm rất nhiều điều, giúp cậu giảm chứng mất ngủ này, thậm chí còn giặt quần áo cho cậu nữa chứ.

Điều quan trọng hơn là Đoàn Dự cực giống một quản gia chính hiệu, trước này đều không đòi cậu tiền tiêu vặt.
Lộ Viễn Bạch hít một hơi thật sâu, khẽ siết chặt bó hoa sau lưng.

Vậy thì hôm nay cậu liền sẽ tỏ tình.
Đến lúc cậu phải chủ động rồi.
Tim Lộ Viễn Bạch đập rộn ràng.

Mặc dù cậu vẫn chưa biết lát nữa mình sẽ nói lời tỏ tình thế nào, nên thôi cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên vậy.
Sau đó cậu giơ bàn tay không cầm hoa đặt lên ổ khóa mã, bắt đầu bấm mã.
"Tới rồi, tới rồi, Lộ Viễn Bạch bấm mã mở cửa!"
"Mau nói cho lão tử biết rốt cuộc là ở đâu.

Hôm nay tôi muốn xem là cái tên tiểu bạch kiểm nào không biết xấu hổ đi làm tình nhân của người khác."

"Đôi cẩu nam nam! Mau phơi bày chúng đi!"
Ngay sau đó, chỉ nghe khóa mã vang lên một tiếng “bíp”, cửa liền mở.
Lộ Viễn Bạch đặt bó hoa sau lưng, mở cửa chuẩn bị bước vào.
Ngay khí đó, đằng sau cậu truyền đến rất nhiều tiếng bước chân nối tiếp nhau.
Lộ Viễn Bạch cảm thấy có điều gì đó không ổn, quay đầu lại nhìn.

Cậu bị một số lượng lớn cẩu tử và phóng viên rình rập trong góc tập kích, ít nhất cũng phải hơn chục người.

Nhất thời Lộ Viễn Bạch bị kẹt lại ngay trước cửa phòng.
Gần như ngay lúc tiếng mở khóa vang lên, paparazzi và phóng viên đã lao về phía Lộ Viễn Bạch với tốc độ kinh hoàng, sợ nhân vật chính của đợt dư luận này sẽ ngay lập tức đóng cửa trong giây tiếp theo.
Bọn họ ai cũng đều mang theo máy ảnh, rõ ràng là rất cồng kềnh.

Nhưng họ vẫn lao về phía trước tư thế chạy nước rút 100 mét.
"Vl, đây chắc chắn là buổi phát sóng trực tiếp kích thích nhất mà tôi từng xem."
"Vừa rồi tôi còn tưởng phát sóng trực tiếp có thể được tua nhanh nữa chứ."
"Hahahaha mấy người quay phim làm tôi mắc cười muốn chết.

Coi mấy anh nỗ lực chạy chưa kia, nhưng nghĩ lại thì ai cũng như ai thôi."
Ban nãy các phóng viên và paparazzi lao ra ngoài là để chụp ảnh.

Nhưng chiếu theo tình hình hiện tại, họ thấy mình đang tham gia chương trình cướp đoạt sinh mệnh thì đúng hơn.
Bởi vì người quay phim của buổi phát sóng trực tiếp chạy chậm, các phóng viên và paparazzi đã lao đến chụp ảnh Lộ Viễn Bạch trước, đồng thời cũng khiến cậu lộ mặt vào trong buổi phát sóng trực tiếp.
Tình hình khi đó trông chẳng khác gì một bầy tang thi công thành.
"Quá kích thích, cho tôi xem với!"
"Tới rồi, tới rồi, anh quay phim cuối cùng cũng chạy tới rồi."
Ngay khoảnh khắc này, các phóng viên và paparazzi nhanh chóng vây quanh tứ phía Lộ Viễn Bạch với bó hoa trên tay.

Thế là cậu liền xuất hiện trong màn hình phát sóng trực tiếp.
Biểu tình Lộ Viễn Bạch vẫn hết sức lạnh lùng.

Nhưng từ cặp mắt đào hoa kia vẫn có thể nhìn ra, cậu cũng rất ngạc nhiên trước tình huống này.

Dường như Lộ Viễn Bạch cũng không biết lũ phóng viên và paparazzi này đến từ đâu, đồng thời cũng không biết bọn họ xông đến đây để làm gì.
"Luống cuống, Lộ Viễn Bạch luống cuống rồi kìa!"
"Mau để cái tên tiểu bạch kiểm kia ra đi!"
Bên trong phòng phát sóng trực tiếp cư dân mạng ầm ĩ không ngừng.

Bên ngoài phóng viên cầm micro và triển khai một loạt các câu hỏi tới Lộ Viễn Bạch.
"Trên mạng tung tin rằng Lộ Viễn Bạch anh trong quá trình quay phim không chịu được tịch mịch cô đơn nên đã bao nuôi một tên tiểu bạch kiếm.

Cho hỏi anh đối với chuyện này có suy nghĩ thế nào?"
"Phản hồi của studio nói rằng người trong bức ảnh là người thân của anh.

Anh có thể cho chúng tôi biết mối quan hệ giữa hai người là gì không?"
"Ngài Đoàn có biết cậu ở trong khách sạn bao nuôi tiểu bạch kiếm không?"
"Ngài Lộ, ngài có biện giải gì cho việc ngoại tình của mình không?"
"Xin hỏi cậu cùng kẻ thứ ba đã duy trì mối quan hệ này bao lâu rồi?"
Các phóng viên và paparazzi mồm năm miệng mười* hỏi, nhưng Lộ Viễn Bạch hoàn toàn không hiểu mấy lời họ nói có ý gì.
(*Mồm năm miệng mười: lắm mồm lắm miệng, nói hết cả phần của người khác, có hàm ý chê bai.)
Tiểu bạch kiểm cái gì chứ, cậu không hề có kẻ thứ ba gì cả.
Bởi vì hôn nhân của thế hệ trước, nên Lộ Viễn Bạch ghét nhất chính là loại người không chung thủy.

Cậu vốn cực hận loại việc này, sao có thể làm những chuyện đó.
Lộ Viễn Bạch lạnh lùng nhìn đám paparazzi và phóng viên trước mặt.

Từ khi cậu bước chân vào giới giải trí này có màng kịch lớn nào chưa từng xem qua.

Tình cảnh hiện tại sao có thể khiến cậu sợ hãi, chỉ là nhất thời cậu vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Cư dân mạng thấy Lộ Viễn Bạch hồi lâu không trả lời, vội vàng muốn ăn dưa.
"Nói đi chứ! Đã dám ra ngoài tìm người khác thì phải dám nhận chứ."
"Chết tiệt, ai đó mau lôi tên tiểu bạch kiểm kia ra đi, nóng lòng chết đi được!"
"Lộ Viễn Bạch, tôi hâm mộ cậu nhiều năm như vậy.

Cậu vẫn luôn là người dám làm dám chịu.

Nếu cậu còn có chút lương tâm thì mau nói thật đi!"
Bên tai Lộ Viễn Bạch truyền đến tiếng sàn sạt.
Hoa trong tay Lộ Viễn Bạch bị người đè ép, mọi người chỉ thấy cậu lạnh lùng cúi xuống nhìn bó hoa, giọng nói có chút khó chịu: "Mấy người đè lên hoa của tôi."
Vừa dứt lời, khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch hiếm khi lộ ra chút biểu cảm.

Tay cầm hoa hơi hướng sang một bên, sợ nó lại bị người đè ép.
Nhất thời đám paparazzi và phóng viên đang thực hiện cuộc phỏng vấn căng thẳng hoàn toàn sửng sốt.
Này người anh em, cậu thực sự là một dũng sĩ.

"Lộ Viễn Bạch, anh quá đáng cmn rồi nhá! Giờ nào mà còn nghĩ đến mấy bông hoa mua cho tên tiểu bạch kiểm kia hả!"
"Cái thứ đệ nhất tra nam gì đây, nhìn mà huyết áp tăng vọt."
"Đoàn tổng không đáng bị thế này."
Lộ Viễn Bạch đem bó hoa giữ gìn cẩn thận, sau đó mới nhìn thẳng vào phóng viên, chính diện đáp lời: "Tôi không biết mấy người đang nói về điều gì, nhưng studio của tôi đã đưa ra tuyên bố bác bỏ những tin đồn đó rồi.

Điều đó có nghĩa là những câu mấy người hỏi chắc chắn là sai sự thật.

Mời mấy người nhanh chóng rời đi."
Lộ Viễn Bạch nói chuyện không hoảng không loạn, nhưng cư dân mạng và phóng viên rõ ràng là không hề tin mấy lời đó.
Ai mà tin nó là giả chứ?
"Aaa, giờ phút này rồi mà Lộ Viễn Bạch còn dám giở trò lừa gạt."
"Tôi thấy không khỏe tí nào, đừng nói là thật sự có người tin cái bài đăng đính chính kia của studio nhá?"
"Lúc này rồi mà Lộ Viễn Bạch vẫn là vịt chết cứng mỏ*.

Bằng chứng rõ rành rành đây nè."
(*Con vịt chết vẫn cứng mỏ: mỏ vịt vốn dĩ rất cứng, cho dù chết thì vẫn cứ cứng như vậy.

Sau này mọi người dùng “vịt chết cứng mỏ” để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không nhận sai.)
Lần này, phóng viên không thèm hỏi mấy câu ý tứ uyển chuyển nữa.
"Trên mạng có tin đồn nói ngài Lộ ngoại tình và còn đưa cả bằng chứng hẳn hoi.

Cậu có lời giải thích nào cho việc này không?"
"Ngài Lộ, cậu có quan hệ thân mật với tên tiểu bạch kiểm kia thật sao? Có phải hai người đã ngủ với nhau hơn một tháng rồi không? Chuyện này giám đốc Đoàn có biết không?"
"Ngài Lộ, cậu mua bó hoa này tặng là để tặng cho tiểu bạch kiểm kia đúng không? Vừa rồi chúng tôi ở góc kia quay chụp, có phải cậu định tạo bất ngờ cho đối phương không?"
"Ngài Lộ, trước giờ cậu luôn là người có đạo đức trong mắt công chúng.

Nhưng bây giờ đối với chuyện mình ngoại tình cậu có gì muốn nói không?"
Câu hỏi của các phóng viên ngày càng kịch liệt và táo bạo hơn, chỉ thiếu điều hỏi Lộ Viễn Bạch với tiểu bạch kiểm kia một đêm mấy lần.
Sắc mặt Lộ Viễn Bạch càng ngày càng lạnh: "Tôi đã nói rồi, tôi không biết mấy người đang nói cái gì.

Studio của tôi đã đăng bài đính chính rồi, chuyện cần nói đều nói trên đó cả rồi, giờ thì mời mấy người rời khỏi chỗ này!"
Lộ Viễn Bạch không muốn cùng đám phóng viên này cãi cọ.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng vào tặng hoa cho Đoàn Dự.

Nếu không mấy âm thanh ầm ĩ trước cửa này sẽ khiến Đoàn Dự đi ra ngoài rồi phát hiện cậu đã trở về mất, vậy thì còn bất ngờ gì nữa.
Khi đó lời tỏ tình của cậu liền chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lộ Viễn Bạch muốn đuổi đám người này đi rồi đóng cửa lại.

Nhưng phía trước có quá nhiều người, cửa phòng không đóng lại được.
Một đám phóng viên và paparazzi liếc nhìn nhau một cái, như thể đang lên kế hoạch gì đó.
Ngay sau đó, cả lũ cùng đi chen vào cánh cửa phía sau Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch cau mày: "Mấy người làm gì vậy hả?"
Nói xong cậu liền muốn ngăn đám người này tiến vào.

Nhưng đối phương quá đông, một mình Lộ Viễn Bạch căn bản không chống đỡ nổi.
Trong quá trình xô đẩy với đám người này, bó hồng trên tay cậu cũng rơi xuống đất, lập tức bị đám người này giẫm lên.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch lập tức trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào những bông hoa trên mặt đất.
"Cút!"
Mấy phóng viên và paparazzi sửng sốt.
Họ chỉ thấy chân mày của Lộ Viễn Bạch mang theo vẻ thù địch: "Cút ngay!"
Khuôn mặt của Lộ Viễn Bạch vốn dĩ lạnh lùng cao ngạo, hiện tại nhìn bọn họ bằng ánh mắt thâm thúy thế này, khiến cả đám phóng viên và paparazzi phải ngừng bước.
Đây là lần đầu tiên Lộ Viễn Bạch mất bình tĩnh trước công chúng.
Thấy đám phóng viên và paparazzi không nhúc nhích, Lộ Viễn Bạch liền tiến lên, kéo cổ áo của tên phóng viên dẫn đầu: "Tôi ngủ với người của mình còn phải thông báo cho mấy người?"
"Mấy người nghe cho rõ, người đàn ông của tôi, tôi thích ngủ như thế nào liền ngủ thế đấy, không tới phiên ngươi hỏi đông hỏi tây."
Nhất thời, cả phóng viên hiện trường và phòng phát sóng trực tiếp đều im lặng trong giây lát.
Không bao lâu sau, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu bùng phát đợt thứ hai.
"Lộ Viễn Bạch...!có chút đẹp trai..."
"Đây là vì tiểu bạch kiểm kia ra mặt?"
"Chết tiệt, tôi vậy mà lại bị vẻ mặt kia của Lộ Viễn Bạch mê hoặc."
"Vừa rồi khi phóng viên đặt câu hỏi tôi cũng không cảm thấy gì cả.

Nhưng sao khi Lộ Viễn Bạch vừa nói xong, tôi vì cái gì mà cảm thấy kiêu ngạo hả."
"Thôi xong, bây giờ tôi không thể mắng Lộ Viễn Bạch được nữa, mọi chuyện đều là lỗi của tiểu bạch kiểm!"
Ngay lúc Lộ Viễn Bạch đang tức giận giằng co với đám phóng viên, một giọng nam trầm thấp đột nhiên phát ra từ trong phòng ngủ chính: "Em về rồi à?"
Mới sáu giờ tối, Đoàn Dự ngày nào cũng đi tắm vào giờ này, tránh lúc Lộ Viễn Bạch trở về thời gian tắm rửa của hai người lại đụng nhau.
Khi Đoàn Dự quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động, liền hỏi.
Tuy nhiên, âm thanh này lại khiến nhiều người càng hưng phấn.
"Đến đây, đến đây, bàn phím của tôi đã sẵn sàng."

"Tiểu bạch kiểm!"
Khoảnh khắc tiếp theo mọi người chỉ thấy một người đàn ông từ phòng ngủ chính bước ra.

Người đó để trần thân trên, chiếc khăn tắm quấn quanh phần dưới.
Người đàn ông đó hiển nhiên là vừa mới tắm xong, cơ bắp săn chắc cường tráng, đường nét uyển chuyển, cao lớn, chân dài, là dáng người hình tam giác ngược hoàn mỹ, tự thân mang theo cảm giác tràn đầy sức sống và một vẻ hoang dã khó có thể diễn tả.
Gần như ngay lúc người đàn ông bước ra, làn đạn liền bắt đầu điên cuồng spam.
"Mẹ kiếp, kẻ dụ dỗ Lộ Viễn Bạch!"
"Không biết xấu hổ, lớn lên cũng ra hình ra dáng mà lại đi làm con giáp thứ mười ba!"
"Một đôi cẩu nam nam, coi tao hành các ngươi đây!"
"Mau chụp màn hình, chụp hình rồi phát lên mạng cho tổng giám đốc Đoàn nhìn!"
"Chết đi đồ tiểu bạch kiểm vô liêm sỉ! Xem tao vạch trần thân phận của mày đây!"
Tuy nhiên, khi màn hình phòng phát sóng trực tiếp được đông đảo cư dân mạng spam liên tục, vẫn có một số người phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
"Ừm...!Sao cái tên tiểu bạch kiểm này trông có vẻ quen quen."
"Để ý quen hay không quen làm gì, mắng trước rồi nói."
Bây giờ phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập tiếng chửi bới tiểu bạch kiểm, phủ đầy cả màn hình, căn bản là chả ai nhìn thấy rõ.
Khi Đoàn Dự bước ra khỏi phòng ngủ chính, anh nhìn thấy Lộ Viễn Bạch đang đứng ở cửa, cùng những người khác giằng co.
Lộ Viễn Bạch có vẻ rất tức giận, hung hăng nhìn đám người đối diện giống như một con sư tử nhỏ bị nhổ lông.
Đoàn Dự cau mày, sải bước đi tới.
Khi Đoàn Dự đến gần, hình ảnh người đàn ông trong phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng rõ ràng.
Thấy nhiều người vây quanh Lộ Viễn Bạch như vậy, Đoàn Dự liền vươn tay kéo cậu ra phía sau, từ trên cao nhìn xuống đám phóng viên và paparazzi đang chặn cửa.
Trong đôi mắt đen huyền hiện lên một cỗ áp lực đáng sợ: "Mấy người làm gì ở đây?"
Cánh phóng viên và paparazzi gần như sững sờ khi Đoàn Dự xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nhất thời cả đám không thể tin vào mắt mình, tên tiểu bạch kiểm bước ra từ phòng của Lộ Viễn Bạch không ai khác chính là Đoàn Dự!
"Dừng tay! Đừng mắng nữa!"
"Sao lại không mắng, tôi có thể mắng chết tên lừa gạt kia cùng tình nhân của anh ta!"
"Mấy người đóng làn đạn trước đã.

Xem xem cái tên tiểu bạch kiểm này có thấy quen quen không."
"Vl, tôi cũng cảm thấy hơi quen quen, trông giống với......"
"Đoàn Dự! Tiểu bạch kiểm đứng trước mặt Lộ Viễn Bạch chính là Đoàn Dự!"
"??? Sao tổng giám đốc Đoàn lại ở đây? Không phải Lộ Viễn Bạch ngoại tình sao?"
"Đừng nói là ngay từ đầu tin hot kia đã sai rồi nha.

Tiểu bạch kiểm trong phòng Lộ Viễn Bạch chính là Đoàn Dự!"
"Hình như...!là thật.

Đoàn Dự đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc giống hệt người trong ảnh!"
"!!! Đối tượng lừa dối của Lộ Viễn Bạch hóa ra là chồng của anh ta!"
"Sai! Ô long lớn như vậy, tôi mới vừa chửi bới Lộ Viễn Bạch cả một tràng dài đấy! Xin lỗi! Xin lỗi!"
(*Ô long là chuyện nhầm lẫn xấu hổ.)
Đoàn Dự nhìn đám phóng viên và paparazzi đối diện một cách nguy hiểm, như thể sắp ăn tươi nuốt sống bọn họ.
"Vậy… tiểu bạch kiểm lúc trước ở cùng với Lộ Viễn Bạch là..."
"Nam diễn viên nổi tiếng họ L vì cô đơn, tịch mịch nên liền bao nuôi chồng của mình để giải buồn."
"Khiếp, Đoàn Dự người này vừa ngông cuồng vừa cuốn hút."
Nhất thời cả phòng phát sóng trực tiếp đều oanh tạc, buổi phát sóng trực tiếp bắt gian liền bắt được chính chủ luôn.
Lộ Viễn Bạch kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông trước mặt.

Nhưng sau khi nhìn thấy Đoàn Dự, cậu không tự chủ được cảm thấy ủy khuất.
Hoa không có, Đoàn Dự còn bị lôi ra ngoài này, lời tỏ tình bất ngờ ban đầu của cậu đều bị phá hỏng.
Đoàn Dự liếc nhìn những người đó, sau đó quay sang hỏi Lộ Viễn Bạch: "Làm sao vậy?"
Giọng nói ôn nhu dịu dàng lúc này của Đoàn Dự có thể nói là một trời một vực với người khi nãy nhìn chằm chằm đám phóng viên.
Lộ Viễn Bạch không tự chủ được cong khóe miệng lên khi nhìn Đoàn Dự, bất giác cũng không thấy ủy khuất nữa.
Sau đó, cậu bực bội chỉ vào bó hoa mềm mại bị giẫm nát trên mặt đất: "Họ đạp hỏng bó hoa của em rồi."
Đoàn Dự nghe xong liền nhìn những cánh hoa rải rác trên mặt đất, rồi ngước mắt lên nhìn đám phóng viên và paparazzi.
Chỉ một cái liếc mắt liền làm cả đám phóng viên và paparazzi nãy sợ muốn vãi ra quần, đứng một chỗ không dám nhúc nhích.
Ai có thể nghĩ rằng việc Lộ Viễn Bạch ngoại tình lại là cái loại ô long chà bá này chứ.

Chẳng trách vừa rồi Lộ Viễn Bạch tức giận như vậy.
Người ta ngủ với người đàn ông của mình bọn họ còn rảnh rỗi xen vào như đúng rồi, còn tung tin đồn bịa đặt người ta ngoại tình, dù là ai cũng sẽ tức giận.
Đám phóng viên và paparazzi nhìn Đoàn Dự phía đối diện, bắp chân kiềm chế không được mà hơi run rẩy.
"Xin lỗi đi."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Đám phóng viên và paparazzi nghe vậy liền cúi đầu khom lưng xin lỗi.
"Rất xin lỗi, ngài Lộ xin lỗi cậu nhiều."
"Rất xin lỗi, bọn tôi biết sai rồi, mong đại nhân ngài tha thứ."
"Bọn tôi không nên tới đây chụp lén cậu còn mở phát sóng trực tiếp, tôi thật sự xin lỗi."
"Bọn tôi thật sự xin lỗi, bó hoa này cứ để bọn tôi bồi thường cho."
Trong khi đám phóng viên và paparazzi xin lỗi, những cư dân mạng ăn dưa bở trong phòng phát sóng trực tiếp cũng hùa theo.
"Mặt tôi bây giờ đau quá."
"Răng của tôi rớt hết rồi..."
"Tiểu bạch kiểm vậy mà lại là một bạn đời hợp pháp.

Nó thực sự cmn gây sốc cả trăm năm."
Tuy nhiên, Lộ Viễn Bạch đứng phía sau Đoàn Dự một chút cũng không muốn nhìn, rõ ràng là không có ý định tha cho bọn họ.

Nhưng sau khi nghe mấy phóng viên kia nói có phát sóng trực tiếp, lông mày của cậu lập tức nhảy dựng lên.
Ngay sau đó cậu vội cởi áo khoác đi về phía Đoàn Dự.

Lúc này còn đang phát sóng trực tiếp, vậy chẳng phải Đoàn Dự bị nhìn tự đầu đến đuôi hay sao.

Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Lộ Viễn Bạch nháy mắt liền mất hứng, thậm chí còn tức giận hơn.
Cậu vội bước tới che trước mặt Đoàn Dự.
Thấy có người quay phim đuổi theo Đoàn Dự, cậu không vui nói: "Không được quay!"
Lộ Viễn Bạch lúc này chẳng khác gì một con sư tử nhỏ xù lông, nhìn người quay phim một cách dữ tợn.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn Lộ Viễn Bạch, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

"Lộ Viễn Bạch: Không được nhìn, đó là người của tôi!"
"Ai cũng không được phép nhìn, Bạch Bạch không cho phép mấy người nhìn, đều nhắm mắt lại hết cho tôi!"
"Fuck, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lộ Viễn Bạch hành xử thế này đấy."
"Tổng giám đốc Đoàn vừa rồi thật sự rất cưng chiều Bạch Bạch, lúc cúi đầu hỏi chuyện cậu trông dịu dàng chết đi được."
"Tổng giám đốc Đoàn này cũng quá hoàn hảo rồi, quá ngông cuồng, em yêu anh chết mất aaaa."
"Bộ dáng vừa rồi của Đoàn Dự, thật là quá...!thu hút."
"Tôi thèm quá, thèm quá, Lộ Viễn Bạch cầu anh mở một lớp học đi!"
"Vừa rồi Lộ Viễn Bạch làm nũng với Đoàn Dự đúng không? Tôi chết mất, Lộ Viễn Bạch còn có thể như thế này à."
"Không được, Lộ Viễn Bạch này trêu người quá đáng.

Anh trước mặt người khác thì tỏ ra lạnh lùng, sau lưng vậy mà lại là cái dáng vẻ vừa gặp chuyện uất ức liền làm nũng với chồng."
"Không chỉ Lộ Viễn Bạch trêu người khác, người của Lộ Viễn Bạch cũng trêu người khác."
"Hahahaha không cho người khác chụp ảnh, có nghĩa là cậu ấy không muốn cho người khác xem sao? Không ngờ tính chiếm hữu của Lộ Viễn Bạch lại cao như vậy."
"Tôi xin lỗi Lộ Viễn Bạch vì những gì đã xảy ra trước đó.

Nhưng xin cậu hãy khai giảng một lớp học dạy bọn này cách quyến rũ một người đàn ông được không."
Ngay khi đám phóng viên và paparazzi nghĩ rằng chỉ cần họ xin lỗi xong là không có việc gì nữa thì thang máy tầng này mở ra, vài vị cảnh sát nhân dân cũng theo đó mà tới đây.
Cánh phóng viên và paparazzi vô cùng sửng sốt khi thấy cảnh sát xuất hiện ở đây.

Cuối cùng thì những người chặn cửa cũng bị cảnh sát bắt đi.
Mấy người đó ít nhất cũng sẽ bị giam trong đồn cảnh sát bốn năm ngày.
"Năm ngày tham quan khung cảnh sau song sắt?"
"Đừng đóng phát sóng trực tiếp.

Tôi nghĩ mình cũng có tội.

Nghe gió nói mưa, không có tí lý trí gì cả.

Hãy để tôi bị phán xét qua màn hình đi."
"Bạn vĩnh viễn có thể tin tưởng Lộ Viễn Bạch."
Sau khi phóng viên và paparazzi bị bắt đi, Lâm Mục cũng bước ra khỏi thang máy.
Anh ta hoàn toàn không ngờ đến tình huống này.

Lúc đầu Lâm Mục định để Lộ Viễn Bạch phát sóng trực tiếp để vả mặt tên chủ blog ẩn danh lan truyền tin đồn vô căn cứ.

Nhưng anh ta không ngờ sự việc mới nổ ra có nửa ngày mà đám phóng viên và paparazzi thất đức này đã tới thẳng đây rồi.
Lâm Mục xin lỗi và giải thích với Lộ Viễn Bạch.

Cậu không trách Lâm Mục, dù sao cũng quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra rồi.
Lâm Mục: "Vậy thì hoãn buổi phát sóng trực tiếp của anh Viễn đến ngày mai đi.

Chiều mai không có cảnh quay, đúng lúc có thời gian rảnh."
Lộ Viễn Bạch nghe xong liền gật đầu.

Trò hề khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi Lâm Mục rời đi, Lộ Viễn Bạch đóng cửa lại, nhưng trong lòng vẫn có chút phiền muộn.
Không có hoa, cũng không có cách nào tỏ tình với Đoàn Dự, hơn nữa còn khiến Đoàn Dự bị người khác nhìn hết.
Cứ nghĩ đến cảnh Đoàn Dự bị nhiều người nhìn thấy như vậy, Lộ Viễn Bạch lại cảm thấy khó chịu.
Đoàn Dự cúi người nhặt hoa dưới đất lên, sau đó nhìn Lộ Viễn Bạch: "Hoa này là tặng anh à?"
Lộ Viễn Bạch không vui, nhưng cũng không phản bác lời của Đoàn Dự, thành thật gật đầu.
Đây là cậu muốn đưa cho Đoàn Dự lúc tỏ tình, hiện tại tất cả đều đã bị phá hỏng.
"Anh nhận nha."
Nói xong, người đàn ông liền đặt bông hồng có chút nát vào bình hoa.
Lộ Viễn Bạch sửng sốt, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ủy khuất.
Đoàn Dự nhìn bộ dạng Lộ Viễn Bạch lúc này, tâm liền ngứa ngáy.
Sau đó anh bước tới kéo cậu qua, hai người cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha.
"Sao tự dưng lại tặng hoa cho anh?"
Lộ Viễn Bạch vừa ngồi xuống sô pha: "Em nghĩ có lẽ anh sẽ thích chúng nên liền mua cho anh."
Hôm nay Lộ Viễn Bạch đã lên kế hoạch tỏ tình xong xuôi hết rồi.

Cho nên bây giờ khi đối phương hỏi, cậu cũng không nói dối mà trực tiếp thẳng thắn.
Đoàn Dự duỗi tay ôm Lộ Viễn Bạch vào trong lòng mình, Lộ Viễn Bạch cũng không có tâm tình giãy dụa.

Người đàn ông nhìn cậu nói: "Không có hoa cũng có sao đâu, đừng buồn."
Vừa dứt lời Đoàn Dự liền hôn mạnh lên má Lộ Viễn Bạch, da thịt trên má Lộ Viễn Bạch hơi chùng xuống.
Cũng quá trêu người rồi.
Chỉ cần Lộ Viễn Bạch làm nũng hay bày tỏ ủy khuất của mình với anh, Đoàn Dự cản bản là không thể nhịn được việc không chạm vào cậu.
Lộ Viễn Bạch bị hôn liền hơi rụt cổ lại, nhưng cậu cũng không né tránh.
“Anh bị người khác nhìn hết rồi.” Cậu vừa nói vừa lớn mật dùng hai tay chạm vào cơ bắp của Đoàn Dự.
Cậu vừa chạm vào nó vừa thì thầm: "Tất cả đều là của em.

Vốn dĩ nó là của em mà.

Bây giờ bị người khác nhìn hết rồi."
Tay Lộ Viễn Bạch không ngừng chạm vào Đoàn Dự, hô hấp của anh cũng theo đó mà mỗi lúc mỗi tăng.
Bàn tay vốn dĩ đang đặt trên vòng eo trắng nõn của Lộ Viễn Bạch không tự giác dời xuống phía dưới.
"Lộ Viễn Bạch." Giọng nói của người đàn ông khàn khàn: "Em tặng hoa là muốn khiến anh vui hả?"
Lộ Viễn Bạch ngồi trên người Đoàn Dự gật đầu.
Đoàn Dự nuốt nước miếng, ôm chặt người nọ.

Hơi nóng thở ra phả vào lỗ tai Lộ Viễn Bạch: "Hiện tại anh đã rất vui rồi.

Nhưng nếu em hôn anh một cái, anh sẽ càng vui vẻ.".

Bình Luận (0)
Comment