Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 96

Nghe thấy lời nói trước quầy lễ tân của nhân viên phục vụ, khuôn mặt ban đầu mang theo nịnh nọt lấy lòng của thư ký trong nháy mắt trở nên khó coi.

Nhưng rốt cuộc vẫn có việc cần nhờ vả nên nói chuyện có chút khép nép lấy lòng:"Ngài Lưu là người luôn rất bận rộn, chờ ngài Lưu có thời gian cũng không biết tới khi nào, nhân viên có thể vào Tinh Huy năng lực đương nhiên không bàn cải, cậu lại phải làm việc ở quầy lễ tân thật đáng tiếc, chủ tịch chúng tôi hôm nay đến tìm ngài Lưu để đàm phán hợp đồng, nếu đàm phán thành công, tự nhiên cũng sẽ không quên cậu, nhất định sẽ ở trước mặt Lưu tổng nói tốt vài câu, chủ tịch chúng tôi cũng không chiếm nhiều thời gian, cậu xem..."

Nói xong thư ký nhướng mày với nhân viên phục vụ lễ tân tràn ngập ám chỉ.

Nhưng mà nhân viên phục vụ căn bản không quan tâm bộ dạng này của cô, lạnh lùng nhìn thư ký trước mặt, giống như xem một một tên hề nhảy nhót.

Thư ký còn muốn nói gì đó.

Ngay sau đó chợt nghe giọng nhân viên phục vụ mang theo chút trào phúng nói: "Tôi có thể vào Tinh Huy tất nhiên là tôi có năng lực, cũng không giống cô dựa vào cửa sau."

Thư ký bị nghẹn trong lúc nhất thời sắc mặt vô cùng khó coi:"Cậu..."

Nhân viên phục vụ trợn mắt nhìn thư ký:"Cậu cái gì mà cậu? Không thể gặp nghe không hiểu sao, công ty quy định nếu như không hẹn trước thì không thể gặp!"

"Lưu tổng của chúng tôi cả ngày đều bận rộn nhiều chuyện quan trọng, không có thời gian cho mấy người nói chuyện đâu.”

Thư ký nhìn nhân viên phục vụ trước mặt nghiến răng nghiến lợi một hồi.

Nhân viên phục vụ cũng tức giận nhìn cô:"Nhìn cái gì vậy, không phải tôi đã nói sao nếu muốn gặp Lưu tổng của chúng tôi thì ở một bên chờ đi, nếu không muốn gặp thì cút mau lên, Tinh Huy cũng không tiếp đãi người rảnh rỗi."

Thư ký lúc này tức đến nỗi hận không thể lấy đồ trên tay đập lên mặt nhân viên phục vụ, nhưng dù sao Thẩm thị bọn họ tới để đàm phán hợp đồng, thư ký cứng rắn chịu đựng lửa giận trong lòng.

Sau đó ôm đồ trong tay xám xịt quay về bên cạnh Thẩm Khang Dũng.

Thẩm Khang Dũng đứng ở đại sảnh Tinh Huy cặp mắt giả vờ đánh giá chung quanh, mặt vênh váo, bộ dáng kia giống như lãnh đạo xuống thị sát.

Thấy thư ký đã trở lại, thờ ơ liếc mắt nhìn thư ký một cái.

"Nói như thế nào?"

Thư ký thấy Thẩm Khang Dũng giả bộ thản nhiên trong lòng lửa giận càng tăng, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Nhân viên lễ tân nói rằng, không hẹn trước không thể gặp Lưu tổng."

Thẩm Khang Dũng nghe xong khuôn mặt nguyên bản đang giả vờ bình tĩnh nháy mắt trở nên khó coi, khuôn mặt thô lỗ gắt gao nhăn lại, mở miệng chất vấn:"Cô không nói cho bọn họ biết tôi là ai sao?"

Thư ký trong lòng xem thường gần như lên trời, nhưng trên mặt vẫn là kính cẩn nghe theo nói:"Tôi có nói nhưng..."

Thẩm Khang Dũng có chút không kiên nhẫn:"Nhưng cái gì?!"

Thư ký nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Khang Dũng lúc này mới nói: "Nhưng lễ tân vẫn nói là không có hẹn trước không thể gặp Lưu tổng, nếu chúng ta muốn gặp cũng chỉ có thể ở đại sảnh chờ."

Lời này từ trong miệng thư ký nói ra, có thể nói là thập phần khuất nhục.

Căn bản không đem Thẩm thị, Thẩm Khang Dũng để vào mắt.

Thẩm Khang Dũng sau khi nghe được cơ hồ là nắm chặt tay:"Lễ tân thực sự nói như vậy sao?"

Thư ký nhìn Thẩm Khang Dũng run rẩy gật gật đầu.

Sau đó tiếp tục nói:"Họ nói nếu chúng ta muốn gặp Lưu tổng cũng chỉ có thể ở đại sảnh chờ."

"Lưu tổng thỉnh thoảng mới có thời gian, khi nào rãnh mới có thể gặp..."

Thư ký nhìn sắc mặt Thẩm Khang Dũng giống như muốn ăn thịt người, không nói nữa, để tránh người trước mặt phát hỏa thì người chịu tội chính là cô ta.

"Mẹ nó! Lưu Hoán Minh tiểu tử chết tiệt kia! Bây giờ đã biết khoe khoang với lão tử rồi!"

Thẩm Khang Dũng nghe xong không khỏi thấp giọng mắng lên, nhưng bởi vì hiện tại đang ở Tinh Huy âm thanh cũng không dám quá lớn, có thể nói là vô cùng nghẹn khuất.

Không hẹn trước nên phải chờ Lưu Hoan Minh ở đại sảnh Tinh Huy, phải chờ tới cả thế kỷ mất.

Thẩm Khang Dũng trong lòng lửa giận ngập trời, lúc trước rõ ràng là Tinh Huy vi phạm hợp đồng trước, phá vỡ các quy tắc, hiện tại người ra vẻ đáng thương bày ra khuôn mặt tươi cười lại là ông ta.

Huống hồ Thẩm Khang Dũng so với Lưu Hoán Minh còn lớn tuổi hơn, trong lúc nhất thời không biết giấu mặt mũi vào đâu.

Có thể Thẩm Khang Dũng cũng không nghĩ tới, ông ta là chủ tịch Thẩm thị, tự mình tới cửa tìm người đàm phán hợp đồng lại bị người ta cự tuyệt ngoài cửa cả một ngày.

Nếu đổi lại năm năm trước, trong thương giới có ai mà không nịnh bợ ông ta, vậy mà chỉ sau vài năm công ty sa sút đã bị người ta trào phúng nhục nhã như vậy.

Thư ký nhìn khuôn mặt Thẩm Khang Dũng tức giận trong lúc nhất thời không dám trả lời, nhưng trong tay cô ta còn cầm không ít đồ, cầm một thời gian dài như vậy cánh tay đau nhức vô cùng, muốn bỏ đồ xuống sau đó nhịn không được mở miệng nói: "Chủ tịch chúng ta hiện tại phải..."

Thẩm Khang Dũng tức giận liếc mắt nhìn thư ký một cái:"Còn có thể làm sao bây giờ, chờ!"

"Tôi không tin hôm nay không thể chờ tiểu tử Lưu Hoán Minh kia ra."

Thư ký nghe xong lảo đảo hít vào một hơi

Mà Thẩm Khang Dũng lại hùng hổ tìm một chỗ ngồi xuống, bộ dáng hôm nay phải chờ cho được Lưu Hoán Minh.

Kỳ thật khi bị nhân viên Tinh Huy nói như vậy, phàm là người có khí phách hầu như là quay đầu rời đi.

Nhưng Thẩm Khang Dũng sẽ không.

Cho dù là mất mặt, bị trào phúng như thế nào Thẩm Khang Dũng cũng sẽ không đi.

Hạng mục này đối với Thẩm thị có lợi ích rất lớn, gần như có thể nói đây là mấu chốt giúp Thẩm thị xoay người sau vài năm sa sút.

Dự án này tuy là Tinh Huy chiếm phần lớn, nhưng lại là danh lợi song thu, chỉ cần đánh đúng chỗ thì Thẩm thị có thể trở về như trước.

Dù sao lúc trước khi Thẩm thị bắt đầu xuống dốc chính là thời điểm Thẩm Khang Dũng cùng Lộ Vãn Phương chính thức hoàn thành phiên tòa ly hôn, tuy rằng lúc ấy Thẩm Khang Dũng ở giới thượng lưu vẫn có chút địa vị, nhưng ông ta ở giới thượng lưu cũng là một kẻ tai tiếng.

Một ít người quyền quý coi trọng nhân phẩm, đối xử như vậy với người vợ tào khang hơn nữa đời người hiển nhiên có không ít người đâm cột sống Thẩm Khang Dũng nói mát, thường thường trào phúng vài câu.

Sau đó Thẩm Khang Dũng mang theo Thẩm Từ Văn tham dự tiệc rượu, những lời này càng nói càng nghiêm trọng.

Người có thế lực hiển nhiên sẽ không đem Thẩm Khang Dũng để vào mắt, một ít lại không ai dám làm trò trước mặt Thẩm Khang Dũng, những người quyền quý này cũng mặc kệ.

Dù sao người vợ tào khang không thể vứt bỏ đó là truyền thống từ xưa.

Mà Thẩm Khang Dũng hiện tại mang theo con trai riêng nghênh ngang đặt lên mặt bàn, tự nhiên làm cho một ít đứa nhỏ nhà quyền quý bất mãn.

Mặc dù người có tiền cuộc sống bên ngoài cũng vô cùng dơ bẩn, nhưng những thứ ghê tởm như con riêng của nhân tình sẽ không công khai ra bên ngoài.

Mà đứa con riêng xuất hiện ở trên tiệc rượu, tự nhiên làm cho những thiếu gia thiên kim danh chính ngôn thuận vô cùng bất mãn, dù sao sự tồn tại của những đứa con riêng này uy hϊếp đến cuộc sống cùng lợi ích của bọn họ.

Tất nhiên là không thích, người giật đồ của mình lại còn đi thích, cũng không phải đồ ngốc.

Cho nên đứa con riêng Thẩm Từ Văn nghênh ngang đi ra, tự nhiên có không ít người khinh thường.

Châm chọc khiêu khích cũng không ít, dù sao trước kia bọn họ cũng đều gặp qua Lộ Viễn Bạch, là người có bộ dáng rất không tồi, giáo dưỡng lễ tiết cũng đều phi thường tốt, chẳng qua có chút quá ngại ngùng.

Nhưng hiện tại đổi thành Thẩm Từ Văn lại nhìn không vừa mắt.

Thanh danh Thẩm Khang Dũng thối nát, tự nhiên cũng sẽ ảnh hưởng tới những người muốn cùng Thẩm thị nói chuyện làm ăn.

Thẩm Khang Dũng ngồi ở đại sảnh Tinh Huy, thần sắc trên mặt thập phần khó coi, hiện tại Thẩm thị đã không thể so năm đó, dự án lần này nói cái gì cũng không thể mất.

Nếu Lưu Hoán Minh cố ý muốn chấm dứt hợp đồng, cùng lắm thì ông ta lấy hết sức lực để cầu xin khách hàng như khi còn trẻ, khi còn trẻ Thẩm Khang Dũng có thể nắm được hạng mục lớn thì hiện tại ông ta cũng có thể.

Thẩm Khang Dũng cùng thư ký ngồi chờ ở đại sảnh, ai ngờ chờ lần này là chờ cả một ngày, thời điểm giữa trưa thư ký nhìn Thẩm Khang Dũng:"Chủ tịch chúng ta nên đi nghỉ ngơi một chút, ăn cơm chẳng hạn."

Thẩm Khang Dũng bất mãn liếc mắt nhìn thư ký một cái, sau đó tức giận nói: "Cô đi mua cho tôi một phần cơm trưa."

Thư ký nghe xong trong lòng chửi bậy trên mặt vẫn luôn miệng cười nói được sau đó nhanh chóng ra khỏi Tinh Huy.

Nhưng thư ký sau khi ra khỏi Tinh Huy lại không đi mua cơm cho Thẩm Khang Dũng đầu tiên mà cô ta lại đi vào một nhà nhà hàng tự mình ăn một bữa cơm trước.

Đã tức giận cả buổi sáng, còn bị chỉ tay năm ngón phải đi mua cơm cho Thẩm Khang Dũng.

Suy nghĩ một chút đi, Thẩm Khang Dũng không phải có thể chờ sao?

Có chuyện gì thì chờ ăn no rồi nói sau.

Chờ thời điểm thư ký đem cơm về, Thẩm Khang Dũng đã đói đến mức không biết đã tự mình rót rồi uống bao nhiêu là nước.

Thấy thư ký đã trở lại, vươn tay giật lấy hộp cơm trong tay thư ký, giọng điệu bất mãn nói: "Đi mua cơm sao lại lâu như vậy, cũng không biết thuê cô để làm cái gì."

Thư ký trong lòng lặng lẽ đảo mắt xem thường, ngoài miệng giải thích nói:"Hiện tại giữa trưa nên có rất nhiều người mua cơm, đến lúc này mới đến lượt tôi ngay khi mua được cơm tôi liền nhanh chóng trở về."

Thẩm Khang Dũng nghe xong sắc mặt lúc này mới hơi hơi tốt lên một chút.

Mà trong lòng thư ký lúc này đã chửi ầm lên, cũng may cô ta thông minh trước khi quay lại đã lau sạch miệng, nếu để cho lão già trước mặt nhìn thấy, cũng không biết sẽ trách mắng cô ta đến như thế nào.

Thẩm Khang Dũng ở Tinh Huy ngồi khô cả buổi sáng chỉ uống một chút nước nên bây giờ đói không chịu nổi.

Ông ta lấy hộp cơm và bắt đầu ăn.

Nhưng ăn chưa được mấy miếng, liền thấy một thân hình mập mạp của người đàn ông trung niên từ ngoài đến.

Thẩm Khang Dũng nhìn thấy, miệng cơm cũng quên nhai, người nọ không phải ai khác chính là em trai của Lưu Hoán Minh Lưu Hoán Đông.

Thẩm Khang Dũng nguyên bản đói bụng cũng chưa ăn được bao nhiều, nháy mắt buông hộp cơm xuống, tùy ý lau miệng rồi lôi kéo thư ký nhanh chóng đi đến chỗ Lưu Hoán Đông.

"Lưu tổng!"

Khuôn mặt đầy mỡ của Lưu Hoán Đông nghe thấy âm thanh quay đầu lại liền thấy khuôn mặt tươi cười chào đón của Thẩm Khang Dũng.

Lưu Hoán Đông không thể so với anh trai ông ta, là một tên bại gia chi tử, không có năng lực nhưng lại tốt số anh trai ông ta khắp nơi đều chống đỡ cho ông ta, ở công ty thì tỏ vẻ giám đốc, kì thực là người hèn mạt vô pháp vô thiên vô liêm sỉ.

Lưu Hoán Đông người này rất coi trọng mặt mũi sĩ diện.

Thấy Thẩm Khang Dũng hai gò má hơi hơi nâng lên:"Chuyện gì?"

Thẩm Khang Dũng nghiến răng nhìn khuôn mặt thiếu đánh của người trước mặt.

Bọn họ hiện tại không gặp được Lưu Hoán Minh, đành phải từ trên danh nghĩa Lưu Hoán Đông xuống tay.

Lưu Hoán Đông là người ít học, thích nhất là phùng má giả làm người mập ( làm việc quá khả năng).

Hiện tại ông ta không có cách nào khác để đi lên, chỉ cần xuống tay từ Lưu Hoán Đông, lừa dối ông ta dẫn bọn họ qua lễ tân vào thang máy.

Chỉ cần lên rồi, ông ta tự nhiên sẽ có thể tìm được Lưu Hoán Minh.

Thẩm Khang Dũng nhìn Lưu Hoán Đông trước mặt cười nói: "Lưu tổng chúng tôi lần này tới là vì hợp đồng lần trước,Tinh Huy đột nhiên nói muốn hủy tôi nghĩ hẳn là phải có hiểu lầm gì đó, dù sao Tinh Huy làm như vậy cũng không phù hợp với quy tắc, nếu dẫn tới tranh chấp thị phi sẽ không tốt lắm, Lưu tổng ngài cũng là người có năng lực, tự nhiên cũng biết Thẩm thị chúng tôi đưa ra điều kiện làm việc hầu như không ai có thể so sánh, lợi ích như thế này nếu đánh mất sẽ không tốt, ngài xem nếu không chúng ta đi lên đàm phán..."

Lưu Hoán Đông nhìn Thẩm Khang Dũng nháy mắt ra hiệu bộ dáng vô cùng lấy lòng, cằm mập mạp hơi hơi nâng lên, gần như là lấy lỗ mũi nhìn người.

Ngay khi Thẩm Khang Dũng nghĩ đã dỗ vị nhị thế tổ này vui vẻ, chợt nghe Lưu Hoán Đông nói: "Tôi quả thật có năng lực, nhưng mà..."

Lưu Hoán Đông nghiêng nhìn Thẩm Khang Dũng một cái, Thẩm Khang Dũng nhất thời trong lòng lộp bộp một tiếng, nuốt nước miếng.

"Việc này chủ yếu là anh trai tôi quyết định, anh trai tôi nói hủy hợp đồng thì hẳn sẽ hủy, không phải sau này cũng sẽ bồi thường tiền vi phạm cho mấy người sao?"

Nói xong vẻ mặt dửng dưng cất bước về đi phía trước.

Thẩm Khang Dũng cắn răng, vội bước nhanh đuổi kịp:"Lưu tổng vậy hợp đồng..."

Lưu Hoán Đông thích nghe những lời a dua nịnh hót, những lời này nói quá nhiều sẽ làm người ta cảm thấy phiền chán.

Lưu Hoán Đông không kiên nhẫn bỏ qua Thẩm Khang Dũng:"Được rồi, hợp đồng hủy bỏ chính là hủy bỏ!"

"Lưu tổng công ty chúng tôi cung cấp lợi ích...."

"Được rồi được rồi..." vẻ mặt Lưu Hoán Đông không kiên nhẫn xua tay, tràn đầy ghét bỏ, "công ty nhỏ của mấy người có thể mang lại những lợi ích lớn đến mức nào cũng không phải lớn trong mắt mấy người."

"Tôi nói thật cho ông biết, anh trai tôi đem Thẩm thị mấy người đạp xuống là vì chúng tôi có công ty lớn coi trọng."

Nói xong khuôn mặt đầy mỡ đầy vênh váo:"Ông có biết công ty lớn nào không? Đoàn thị, nhiều người quyền quý muốn hợp tác còn chưa có cơ hội!"

Thẩm Khang Dũng nghe xong lời đối phương nháy mắt trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời căn bản không tin được bản thân vừa nghe cái gì.

Đoàn thị vì sao lại hạ mình cùng Tinh Huy hợp tác?

Thẩm Khang Dũng trong lòng có dự cảm xấu, nhưng Thẩm Khang Dũng cũng không dám ngẫm nghĩ.

Lưu Hoán Đông đối với Thẩm Khang Dũng giọng điệu tràn ngập nhục nhã.

"Thẩm thị có thể cung cấp lợi ích, lợi ích kia nhiều sao? Có thể lớn giống như Đoàn thị sao? Ông cũng không suy nghĩ một chút, bồi thường tiền vi phạm cho mấy người đã là không tồi rồi, còn không mau cút!"

Bị ông ta chỉ vào cái mũi mắng, Thẩm Khang Dũng cơ hồ bị tức giận đến đỏ vành mắt, đôi tay gắt gao nắm thành quyền, nhiều năm làm ông chủ lớn Thẩm Khang Dũng chưa bao giờ bị người khác nhục nhã như vậy.

Nhưng hiện tại lại bị một tên nhị thế tổ hèn mạt nhục nhã.

Lưu hoán đông nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Khang Dũng, trong lòng hơi hơi có một tia sảng khoái, ông ta thích nhất là giả bộ uy hϊếp rồi nhục nhã người khác, như vậy có thể làm tôn lên địa vị của ông ta, giống như có thể nắm trong tay vận mệnh của người khác.

Nói xong Lưu Hoán Đông thăng quan tiến chức thuận lợi trộm nhìn Thẩm Khang Dũng một cái, sau đó xoay người bước vào thang máy lên tầng cao nhất.

Lưu Hoán Đông vào thang máy, nụ cười ác liệt trên mặt càng lúc càng lớn.

Đoàn thị...

Nghĩ công ty lớn như vậy đến Tinh Huy nói chuyện hợp tác, trong lòng Lưu Hoán Đông có tia suиɠ sướиɠ không nói nên lời.

Phỏng chừng Đoàn Dự còn không biết, ông ta năm đó còn thiếu chút nữa đã chơi được Lộ Viễn Bạch, nếu không phải cảnh sát đến, phỏng chừng không biết đã bị ông ta chơi thành bộ dáng gì nữa.

Thẩm Khang Dũng đứng tại chỗ, tư thế vừa rồi gần như thu hút tất cả sự chú ý của nhân viên Tinh Huy ở đại sảnh lầu một.

Thấy Thẩm Khang Dũng bị nhục nhã, tự nhiên có không ít người nhìn thấy chê cười, trong lúc nhất thời mọi người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau.

Tuy bọn họ nói chuyện với nhau âm thanh rất nhỏ, nhưng rơi vào trong tai Thẩm Khang Dũng giống như bị phóng đại vô số lần.

Thư ký thấy bộ dáng thẹn quá hóa giận của Thẩm Khang Dũng, có chút khϊếp đảm nói: "Chủ tịch chúng ta hiện tại..."

"Đi!" Thẩm Khang Dũng nghiến răng nghiến lợi:"Đi!!!"

Mẹ nó!

Thẩm Khang Dũng liếc mắt nhìn của thang máy đã đóng một cái, căn bản không nghĩ tới Đoàn thị sẽ cùng Tinh Huy hợp tác.

Người cầm quyền Đoàn thị Đoàn Dự cũng không phải người hiền lành gì, lúc trước thời điểm Lộ Viễn Bạch kết hôn, Thẩm Khang Dũng ngầm cho người điều tra đối phương.

Đoàn Dự trở về nước, trước khi về nước công việc kinh doanh ở nước ngoài cũng rất phát đạt, thế cho nên hiện tại mặc dù đã về nước nhưng công ty ở nước ngoài cũng vẫn nắm trong tay Đoàn thị có thể từ gia tộc sa sút nghèo túng quay trở lại đỉnh, không chỉ bởi vì qua trăm năm mọi người có nhiều kinh nghiệm đối sách, mà vì có đòn sát thủ cuối cùng Đoàn Dự này.

Đoàn thị là sản nghiệp quốc tế, ở thương giới trong nước cũng là lão đại dẫn đầu, Thẩm Khang Dũng nghĩ muốn nát óc cũng không ra Tinh Tuy rốt cuộc có điểm nào để lọt được vào mắt Đoàn thị.

Nhưng Thẩm Khang Dũng mới vừa đi tới đi lui vài bước, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi được mọi người vây quanh đi vào Tinh Huy.

Người đàn ông trẻ tuổi bộ dáng phi phàm, ánh mắt lạnh lùng, chưa cho bất luận một ai ánh mắt đi nhanh qua hướng bọn họ vào thang máy thông lên tầng cao nhất.

Mọi người vây quanh khuôn mặt đều tươi cười, mà người vừa rồi làm khó dễ bọn họ ở quầy lễ tân, lần này một tiếng cũng không nói ra.

Thẩm Khang Dũng nhìn thấy vậy, tay nắm chặt thành quyền, nghe nhân viên cách đó không xa nói người đàn ông trẻ tuổi này là nhân viên của Đoàn thị, tới đây đàm phán hợp đồng.

Đàn ông trẻ tuổi bình thường không thể có khí thế như vậy, không giống như nhân viên, trông giống lãnh đạo hơn.

Nhưng người có thể đi vào Đoàn thị đều rất có năng lực, có người như vậy cũng không ngoài ý muốn.

Ngay lúc Thẩm Khang Dũng khẽ quan sát người đàn ông, đôi mắt xếch của người đàn ông hơi hơi ghé mắt nhìn Thẩm Khang Dũng một cái.

Ánh mắt giao nhau, Thẩm Khang Dũng ngồi ngồi ở vị trí chủ tịch nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ không bị một người trẻ tuổi như vậy dọa sợ.

Ai ngờ ngay sau đó người đàn ông trẻ tuổi đó đối với Thẩm Khang Dũng cười lạnh một cái.

Nụ cười kia ngập tràn ý tứ trào phúng.

Thẩm Khang Dũng nhất thời trong lòng lộp bộp một tiếng.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mắt hiển nhiên là biết ông ta, nhưng mà đây là nguyên nhân khiến Thẩm Khang Dũng trong lòng không yên.

Đoàn thị cố ý.

Đoàn thị biết dự án này đối với Thẩm thị có bao nhiêu trọng yếu mới ra tay cướp đoạt.

Đoàn thị căn bản không phải vì Tinh Huy mà tới, mà là vì Thẩm thị.

Đoàn Dự...trong lúc nhất thời ngực Thẩm Khang Dũng đập mãnh liệt, Đoàn Dự động vào bọn họ nguyên nhân chỉ có thể vì Lộ Viễn Bạch.

Vừa nghĩ đến Lộ Viễn Bạch, Thẩm Khang Dũng cơ hồ hô hấp cũng khó khăn.

Người đàn ông trẻ tuổi hơi hơi nâng tay, những người nguyên bản đang vây xung quanh hơi lui về sau.

Sau đó người đàn ông trẻ tuổi đi vào thang máy một mình.

Một khắc kia ngay khi cửa thang máy đóng lại, khuôn mặt lúc trước vẫn còn đang nghiêm túc của Phó Hành Vân trong nháy mắt khôi phục lại vẻ tùy ý.

Sau đó lấy điện thoại từ trong túi quần tây ra, gọi rồi nói.

"Tôi đến rồi, lập tức cùng Lưu Hoán Minh ký hợp đồng, việc này là anh em làm giúp cậu, đừng quên cho vợ tôi chữ ký đấy."

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ đầu bên kia truyền đến:"Chữ ký thì có thể, dấu môi son thì không được."

Phó Hành Vân nghe thấy không có dấu môi son liền nóng nảy:"Cậu nghĩa rằng tôi thích sao, còn không phải vợ tôi muốn sao?"

"Là cậu thì sẽ cho sao?" Đoàn Dự cau mày, hiển nhiên là không muốn, "Cậu không tức giận à?"

"Đương nhiên là giận!" Phó Hành Vân phẫn nộ nói: "Dám câu dẫn Điềm Điềm nhà tôi nếu đổi lại là người khác thì đã sớm đánh gãy chân hắn rồi! Nhưng có thể làm sao bây giờ, Lộ Viễn Bạch là vợ cậu, tôi có thể làm gì? Tôi làm sao có thể chống lại ánh mắt của Điềm Điềm không cho em ấy đi xem phim của Lộ Viễn Bạch?"

Phó Hành Vân tưởng tượng đến khi vợ nhà mình thấy Lộ Viễn Bạch, anh ta nghiến răng như thể chưa từng thấy bộ dáng như thế trong đời.

Anh ta còn chưa đủ sao? Một hai phải xem Lộ Viễn Bạch!

Cứ như anh khiến cho vợ mình cảm thấy cô đơn từ ngày này sang ngày khác vậy.

Phó Hành Vân tuy rằng trên mặt không phải rất nguyện ý, nhưng nếu có thể làm cho vợ vui vẻ, anh ta vẫn có thể bỏ ra chút thời gian: "Như chúng ta đã thương lượng từ trước, tôi thay mặt cho cậu, cậu cho tôi chữ ký cùng dấu môi son."

"Chỉ có thể ký tên."

"Đoàn Dự làm anh em nhiều năm như vậy, đừng ghép tôi với đống ngân phiếu trống vào một chỗ."

Âm thanh Đoàn Dự thập phần thản nhiên:"Tôi là thương nhân."

Phó Hành Vân: "Ai mà không phải?"

Đoàn Dự: "Vô gian không thương." (không gian không phải thương nhân)

Phó Hành Vân: "..."

Đoàn Dự: "Không cho cậu cũng là suy nghĩ cho cậu."

Phó Hành Vân trong lúc nhất thời nghĩ không thông: "Cậu có thể thay tôi quỳ bàn giặt sao?"

Đoàn Dự không nói gì, không nghĩ tới địa vị của Phó Hành Vân so với anh tưởng tượng còn thấp hơn.

Sau đó miệng thản nhiên nói: "Vợ của cậu lấy dấu môi son làm gì?"

Phó Hành Vân gần như không suy nghĩ bật ra: "Làm kỷ niệm."

Nguyên Lịch Đường nói với anh như vậy.

Nhưng khi Phó Hành Vân trả lời Đoàn Dự bản thân cũng bắt đầu cảm thấy không đúng, làm kỷ niệm chỉ cần chữ ký là được rồi, lấy dấu môi son làm gì?

Phó Hành Vân trong lúc nhất thời sắc mặt có chút khó coi, anh bị Nguyên Lịch Đường lừa.

Phó Hành Vân bình thường là một người thông minh, nhưng khi đối mặt với vợ đáng thương thỉnh cầu như vậy khó tránh phải hồ đồ.

Muốn dấu son môi, ai biết là cất làm kỷ niệm hay lén hôn lên.

Tưởng tượng đến hình ảnh kia Phó Hành Vân gần như trong nháy mắt sửa miệng: "Không cần."

Đoàn Dự ngữ khí trêu chọc, "Cậu cam tâm tình nguyện quỳ bàn giặt?"

Phó Hành Vân cắn răng: "Trở về tôi sẽ xử lý em ấy."

"Được rồi, đến chỗ ấy làm việc tôi giao đi."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Đoàn Dự đưa điện thoại di động tùy ý đặt trên bàn làm việc, rũ mắt nhìn tài liệu trong tay.

Tổng cộng bốn tờ.

Có hai tờ là của Lộ Viễn Bạch, còn lại là của Lưu Hoán Đông cùng Thẩm Khang Dũng.

Nhìn thấy mặt sau của hai tờ giấy kia, hai mắt Đoàn Dự tối sầm.

- -

Lộ Viễn Bạch buổi sáng sau khi diễn liền cùng huấn luyện viên ở phòng tập thể thao khách sạn tập vận động tổ hợp.

Lộ Viễn Bạch mấy ngày nay vì chuyện tiếp xúc thân mật với người yêu, mỗi ngày vào buổi tối đều đặc biệt tìm một số sách đặc thù để học tập.

Sách có rất nhiều thể loại y tá, cảnh sát, giáo sư...

Gọi chung là sách đồi trụy.

Vì lần gặp nhau tiếp theo, Lộ Viễn Bạch tính toán học tập trước một chút, nhưng mỗi lần mở sách ra giống như mở ra cánh cửa của thế giới mới, Lộ Viễn Bạch mặt đỏ tai hồng.

Nhưng là thân là chồng, Lộ Viễn Bạch muốn cho vợ mình một trải nghiệm tốt, đành phải kiên trì xem, có đôi khi cảm thấy thẹn quá thì chà đạp ga giường.

Nhưng vì vợ nên không thể không xem, gần đây Lộ Viễn Bạch nghĩ nên xem một số video thực tế để làm phong phú thêm kinh nghiệm.

Những loại phim này Lộ Viễn Bạch chưa bao giờ xem qua, khác với những tiểu tử trẻ tuổi huyết khí phương cương, cậu có thể gọi là cấm dục, căn bản không có du͙ vọиɠ gì cả.

Tự nhiên cũng không biết đi đâu tìm tài nguyên.

Nhưng trực giác nói cho cậu biết, huấn luyện viên chắc chắn có.

Lộ Viễn Bạch nhìn huấn luyện viên đang uống nước ở một bên, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Huấn luyện viên chú ý tới ánh mắt của Lộ Viễn Bạch, chợt giơ tay lên che tầm mắt cậu, thanh âm thảm thiết: "Anh Viễn!"

Lộ Viễn Bạch do tập thể thao, tóc trước ướp nhẹp mồ hôi, Lộ Viễn Bạch không chịu nổi liền vuốt ra sau đầu.

Lộ Viễn Bạch thấy huấn luyện viên né tránh ánh mắt cậu.

Âm thanh thản nhiên: "Làm sao vậy?"

"Anh thật là đẹp trai!"

"..."
Bình Luận (0)
Comment