Hợp Đồng Sinh Con

Chương 25

Những ngày tháng mùa đông lạnh lẽo kết thúc, một mùa xuân tươi trẻ lại đến và sắp qua đi, Sam Sam ngồi ở trong căn phòng ở nhà ba mẹ mình nhìn ra ngoài, bác sĩ nói cô sắp đến ngày sinh rồi. Sam Sam xoa xoa trên bụng mình, cô ghét cảm giác này. Dù chưa ai công bố nhưng K đã hoàn toàn bị thu mua, đại gia tộc đã sụp đổ chỉ còn vài người trụ lại chính là các anh chị em họ và ông nội cô. Dù có là vậy cô vẫn lo Lucy có thể làm hại đứa con sắp trào đời này của cô. À cô là sinh đôi một cặp luôn. Thật tuyệt khi ông trời mang đến cho cô hai thiên thần nhỏ đáng yêu. Từ cái ngày đứng dưới mưa đó cô đã trở về sống với ba mẹ mình và ít gặp Dương Chí Phong, cô cảm giác giữa mình và hắn ngày một bị đẩy ra xa, thứ liên kết chỉ là hai đứa nhỏ trong bụng và bản hợp đồng. - Tiểu thư có khách đến gặp cô.

Quản gia Trương nhìn Sam Sam đang đứng ở trong phòng ngồi đờ đẫn nhìn ra ngoài thì thoáng buồn. Ông là chưa bao giờ thấy tiểu thư như vậy từ ngày đó. Không đợi Sam Sam trả lời mà vị "khách" quản gia Trương nói trực tiếp vào phòng. Biết điều ông rời khỏi nhường không gian cho cặp vợ chồng này.

- Cô là muốn thách thức tôi sao, nên nhớ bản hợp đồng giữa chúng ta còn chưa hết hiệu lực đâu.

- Anh đâu cần phải lớn tiếng, con sẽ nghe được đó.

Sam Sam mỉm cười quay lại nhìn Dương Chí Phong, cô bỗng nhận một tin nhắn. Nhìn vào tin nhắn Sam Sam ngạc nhiên, của Lucy, là Lucy sắp về đây.

- Dương Chí Phong.......

Cô đột ngột gọi thẳng tên họ của hắn làm hắn ngạc nhiên. Sam Sam tiến tới chỗ hắn nắm lấy cánh tay hắn cầu xin.

- Làm ơn, xin anh hãy giúp tôi bảo vệ hai đứa bé này có được không?

- Có chuyện gì sao?

- Lucy sắp tới đây rồi, tôi sợ chị ấy sẽ làm hại con của chúng ta.

Dương Chí Phong nhìn cô, cô là vẫn nhớ đến cụm từ "chúng ta" sao? Không nói gì hắn nắm tay cô kéo đi. Mấy nữ hầu trong nhà tò mò nhìn vợ chồng tiểu thư đi đâu mà gấp vậy chứ? Ấn cô ngồi trên xe, Dương Chí Phong ngồi chỗ lái trực tiếp lái xe rời khỏi biệt thự nhà cô.

- Anh định đi đâu?

- Đến chỗ Mạc Đình. Lăng Phong hiện cũng đang ở đó. Cô sẽ được họ bảo vệ an toàn thôi.

- Nhưng...

Sam Sam có chút hỗn loạn nhưng rồi cũng là im lặng không nói gì. Cô biết Lucy rất giỏi, nếu muốn Lucy dễ dàng tìm ra cô không tốn chút sức lực. Nhưng là vì sao Lucy phải "đuổi cùng giết tận" như vậy chứ?

Văn phòng luật sư LL ở London.

- Ngọn gió nào đứa em đến đây vậy Lucian Taylor? À không phải gọi là Lâm Sinh Sinh chứ nhỉ?

Liz ngồi ghế xoay gác chấn lên bàn làm việc cười tươi hớn hở hỏi. Trong đại gia tộc cô là người duy nhất chưa bị động chạm một chút nào, đơn giản là Lâm Sinh Sinh loại cô ra khỏi vòng trả thù. Bản thân Lâm Sinh Sinh biết không nên động vào con ác quỷ ma ranh là Liz. Liz còn nguy hiểm hơn bề ngoài rất nhiều. Vì một con người có thể tự giữ lấy một đống tài sản khếch xù từ khi còn nhỏ thì tất nhiên không phải tầm thường.

- Nhìn chị vẫn khỏe.

- Tất nhiên, phải khỏe để mà thưởng thức cuộc vui này chứ?

Liz đứng dậy, cô mời Lâm Sinh Sinh ngồi xuống ghế uống trà. Lâm Sinh Sinh nhìn Liz.

- Sao chị đưa cho Sam Sam máy ghi âm và cả lá bài đó?

- Sam Sam sẽ nghi ngờ nhưng không chắc chắn. Con bé không dám đặt cược hay đảm bảo vì Sam Sam sợ bản thân bị tổn thương lần nữa.

Liz nhấp một ngụm trà lên tiếng. Sinh Sinh nhếch miệng cười.

- Đừng làm như chị rất hiểu Sam Sam. Chẳng qua Sam Sam đang muốn tránh xa gia tộc càng tốt để bảo vệ hai đứa con trong bụng. Sam Sam không hề ngốc, chị ấy rất thông minh và nhạy bén, ngay từ nhỏ tôi đã nhận ra điều đó.

- Có lẽ. Nhưng đoán xem ai đang đến gặp Sam Sam đây?

Liz cười, Sinh Sinh mỉm cười, cô luôn có tai mắt bên cạnh bảo vệ Sam Sam. Việc nuốt chửng K chẳng qua cô có ba nuôi hậu thuẫn, có Liz và Lâm Thiên giúp đỡ. Chỉ cần hai đứa trẻ ra đời cô sẽ chấm rứt đại gia tộc họ Lâm. Còn ba mẹ cô, cứ từ từ mà tiêu diệt sau vì cô nghĩ đến Sam Sam. Chị gái cô cần họ vào lúc này.

Chiều đó, căn nhà ngoại ô của Lâm Thiên.

- Chị muốn sao hả Lucy?

- Là Lâm Sinh Sinh đúng chứ?

- Chị ngày càng thông minh ra đấy.

Lâm Thiên mỉm cười uống cà phê lên tiếng. Lucy đứng ở cổng nhìn thằng nhóc 19 tuổi mà tinh ranh vô cùng kia.

- Tại sao?

- Chẳng sao cả. Đó là một thỏa thuận, chỉ là một thỏa thuận thôi.

- Không, là cậu đang trả giá. Cậu đang trả nợ cho ba mẹ mình.

Lucy phản bác. Lâm Thiên không nói gì cả, cậu nhóc đứng dậy cầm hành lí bên cạnh mình rồi tiến tới đặt vào tay Lucy một chùm chìa khóa.

- Đưa cho Lâm Sam Sam dùm em. Nói là sẽ gặp lại nhanh thôi.

- Cậu chạy trốn?

Lucy nhíu mày nhìn Lâm Thiên thì thằng nhóc vẫn là cười.

- Em không chạy trốn, em chỉ đi nghỉ thôi Lucy. Sắp tới em không muốn thấy đại gia tộc thảm hại thế nào. Chị cũng rút đi, đừng đối đầu với Lâm Sinh Sinh. Chị ta còn đáng sợ hơn cả Lâm Sam Sam đấy.

Lâm Thiên nói rồi rời đi. Lucy nắm chặt chùm chìa khóa trong tay.

- Không đâu, theo những gì tôi biết Lâm Sam Sam mới là kẻ đáng sợ thật sự.

Tự nói với mình Lucy cũng lên xe đến đại điểm đã định sẵn đó.

Tại nhà của Mạc Đình, cô hiện đang sống ở một căn hộ tầng hai của một ngôi nhà nằm vùng gần ngoại ô thành phố.

- Xin lỗi vì làm phiền.

Sam Sam mỉm cười từ từ đi vào trong nhà. Mạc Đình nhìn hai anh trai xã hội đen là Dương Chí Phong và Lăng Phong kia.

- Nhà cấm boy.

Mạc Đình vẫn như thường chỉ tay vào cánh cửa có biển cấm hẳn hoi làm ai kia khó chịu.

- Em có cần phải......

- Luật là luật.

Mạc Đình vẫn cương quyết không cho hai người vô thì một giọng nói vang lên.

- Nếu là tôi thì được chứ?

- Lucy?

Họ quay ra thấy Lucy đang đứng đó cầm theo một túi giấy đựng thức ăn. Nghe tiếng Lucy thì Sam Sam đứng phía sau hơi lo sợ.

- Chị đến đây.......

- Tôi không đến hại con cô.

Lucy nói rồi lướt qua Mạc Đình đi thẳng vào nhà rất tự nhiên. Sam Sam được Mạc Đình đỡ đi vào trong. Hai anh trai xã hội đen kia bị cô nhìn cảnh cáo cấm vào rồi đóng rầm cửa lại. Ai đời bị đuổi đứng ngoài như vậy chứ?

- Tôi nghĩ cậu sẽ còn vất vả dài dài.

Dương Chí Phong vỗ vỗ vai Lăng Phong rồi đi về phía cầu thang xuống dưới. Lăng Phong thở dài rồi cũng đi xuống theo. Rốt cuộc thì anh cũng đã theo đuổi Mạc Đình được năm rồi chứ ít. Có tiến triển ít nhưng chẳng là bao. Rốt cục thì Mạc Đình cũng là người sắt đá không tan chảy?
Bình Luận (0)
Comment