Hợp Hoan Đại Ma

Chương 12

Người đi đường thấy gã trung niên bị đánh, bọn họ vẫn bình bình thản thản, lạnh lạnh nhạt nhạt mà đi, giống như không thấy vậy.

Thế nhưng khi bọn họ thấy Diệp gia hòn ngọc quý Diệp Bội Linh bị Cố Phi đánh, bọn họ ngây người sửng sốt trong giây lát, liền nhanh chân rời đi, không muốn ở lại nơi thị phi dù chỉ một giây.

Nghe qua trước kia có ba người nhìn thấy nàng đi đường đạp cứt chó, nàng đã cắt lưỡi ba người này để họ không nói lung tung.

Hiện tại nàng bị đánh bất tỉnh, mặt mũi sưng phù đến phụ mẫu nhận không ra, thử tưởng tượng kẻ nhìn thấy sẽ có kết cục gì? Cho nên, đi nhanh cho lành!

Hả? Đâu rồi?

Cố Phi xoay người lại, thì gã trung niên nhân đã biến mất không thấy, hắn nhìn quanh, mơ hồ thấy gã đã chạy thật xa, giống như biết võ công, hơn nữa tu vi vẫn là rất cao, khả năng cao hơn hắn.

Quái, không hiểu thấu.

Cố Phi ngơ ngác một giây, sau đó lắc đầu, phe phẩy trong tay quạt giấy tiếp tục đi dạo.

Bên trong một cái hẻm gần đó, Mộ Trường Thanh đang chuyên chú xem Xuân Cung Đồ, phía dưới mơ hồ có vật gì đội quần mà lên.

Sực nhớ tới điều gì, Mộ Trường Thanh vội vàng nhìn ra ngoài, hắn lập tức sửng sốt.

Tiểu thư đâu?

Mộ Trường Thanh thu lại Xuân Cung Đồ, lướt nhanh ra ngoài, bên ngoài vắng tanh, có một thiếu nữ nằm dưới đất.

Mộ Trường Thanh lướt nhìn qua thiếu nữ, ngay lập tức phủ định, y phục thì giống, nhưng không phải tiểu thư.

Tiểu thư hắn mặt không có mập như vậy, hơn nữa trên tay không có đeo Diệp gia không gian giới chỉ, vả lại tiểu thư mắc bệnh sạch sẽ, sẽ không nằm dưới đất như vậy.

Nhìn thấy phía xa có một bạch y thanh niên, Mộ Trường Phong lướt đến chặn đường.

Cố Phi không hiểu thấu bị một gã trung niên chặn đường, hắn cau mày định hỏi, thì Mộ Trường Phong đã hỏi trước: " Tiểu huynh đệ, ngươi có thấy nhà ta tiểu thư? "

" Nhà ngươi tiểu thư? "

Cố Phi chưa kịp nói "ta làm sao biết?" thì Mộ Trường Thanh đã nhảy vào mồm hắn nói tiếp: " À, là Diệp gia thất tiểu thư Diệp Bội Linh, tiểu huynh đệ có hay không thấy? "

" Không thấy! " Cố Phi không cần suy nghĩ liền nói.

" Vậy làm phiền tiểu huynh đệ rồi, cáo từ! " Mộ Trường Thanh nói rồi, liền đạp thân pháp lướt đi.

Lại một cái cao thủ?

Mẹ nó, có cần phải đả kích ta như vậy không?

Chờ đó, lão tử chịch chịch thành thần, để xem còn kẻ nào dám trước mặt ta trang bức?

Thả mấy lời ngoan thoại trong lòng, Cố Phi lại vui vẻ đi tiếp, lần này hắn đi về hướng ngược lại, bởi vì hướng kia, không tốt.

...

" Mẹ nó, tên não tàn Mộ Trường Thanh không đi theo, làm ta bị đánh một trận vô ích! "

Gã trung niên nhân bị Diệp Bội Linh đánh trước đó đứng trong một cái hẻm vắng lầm bầm, gã không phải sợ Mộ Trường Thanh, mà gã sợ lão bất tử Diệp Vấn Thiên.

Gã không dám phóng thần thức dò xét, nên không biết Mộ Trường Thanh không phải là không đi theo, mà đang chuyên tâm xem Xuân Cung Đồ, nào có tâm trí để ý xung quanh?

Gã đưa tay lên mặt lột, một tấm mặt nạ bị lột ra, gã từ một cái trung niên nhân biến thành một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn, nếu có cường giả nhìn thấy gã, nhất định sẽ kinh ngạc hô Cuồng Đao Lý Thế Tường.

Lý Thế Tường lấy ra không gian giới chỉ trộm được từ Diệp Bội Linh, tìm tìm một lúc, một thanh màu đen đại đao xuất hiện trong tay gã, trên thân đao chạm khắc vô số phù văn.

Đại đao ẩn chứa kinh người Lôi Điện Chi Lực, mắt thường có thể thấy quanh thân đao có từng tia lôi điện xoẹt xoẹt.

" Ha ha ha, không ngờ tin tức là thật, Diệp Vấn Thiên lão bất tử lại đem Tử Cực Lôi Đao đưa cho cháu gái làm đồ chơi! "

Lý Thế Tường cười to, ném đi trong tay không gian giới chỉ, đạp thân pháp lướt đi, biến mất trong hẻm vắng.

...

Cố Phi ra tay rất có chừng mực, chỉ bị thương ngoài da, Diệp Bội Linh rất nhanh tỉnh lại.

" Thật suất khí, thật mạnh mẽ nam tử, ta muốn cho ngươi sinh hài tử!!! " Diệp Bội Linh nghĩ về Cố Phi gương mặt, trong lòng hét to.

Nếu để đám thiếu gia kia biết Diệp Bội Linh suy nghĩ trong lòng lúc này, khẳng định sẽ tức chết.

Bọn hắn bỏ biết bao nhiêu công sức, cũng không có được Diệp gia hồn ngọc quý cảm tình, thế mà Cố Phi mấy chục cái bạc tai liền câu mất hồn nàng.

...

Bạo nổ!!! +4000 điểm tích lũy.

Hả? Làm sao lại tăng?

Cố Phi nhìn quanh, trên đường lúc này rõ ràng không có nữ nhân nào.

Không hiểu thấu!

Mặc kệ, bạo tăng liền tốt!

Cố Phi phe phẩy quạt giấy, đông tây ngắm cảnh, hô hấp không khí trong lành mà địa cầu không có, tâm tình mỹ mỹ, miệng khẽ ca hát.

Có chút thèm ăn, Cố Phi hướng Cực Nhạc Lâu đi đến.

Trên đường đi, trong lòng nghĩ nghĩ, cái kia Dạ Nguyệt mỹ nữ cởi ra có hay không đẹp mắt.

Vẫn là chờ chịch chịch tăng level, sau lại ép nàng cởi ra nhìn.
Bình Luận (0)
Comment