Hot Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

Chương 32

Part 1: Những ngày sau đó…

Chỉ cần em nói em yêu tôi, tôi sẽ không ngần ngại ôm em mà nói rằng: “Ừ, anh cũng yêu em”

Từ hôm Minh Minh… tỉnh tò, ý lộn tỏ tình với tôi (bây giờ nghĩ lại vẫn xấu hổ kinh khủng) quan hệ giữa chúng tôi ít nhiều thay đổi. Chẳng hạn như, anh thường xuyên xuất hiện bên cạnh tôi, khi thì ở sân sau trường, khi thì ngay tại cửa lớp,… Khỏi phải nói điều này làm cho các nữ sinh trong học viện ganh tị thế nào. Ánh mắt họ nhìn tôi lúc này còn gấp cả mười lần phi tiêu của sát thủ ngày xưa vẫn dùng để ám sát! =.=! Bởi vậy mới nói ở đâu cũng vậy thôi, không nên quá nổi bật, khó sống! Mà có phải tại tôi làm chi cho cam, là tại cái mặt trắng đang kè kè bên tôi đây này +_+”‘

- Minh Minh à, anh có thể ít đi cùng em được không?

- Không!

- Anh…

- Anh cần phải “xác nhận”.

- Xác nhận cái gì?

- Xác nhận em là của anh!

“Thình thịch… Thình thịch…” Tôi đỏ mặt. Minh Minh à, rốt cuộc thì ai đã “dạy hư” anh vậy? Có biết là nói mấy lời này khiến người ta nổi da gà lắm không?

- Anh phát hiện ra một chuyện!

- Chuyện gì? – Mắt tôi sáng lên. Hú hú có gì hot có gì hot đây?

- Em…

- Em sao? Nói nhanh lên!

- Em… thật chẳng có tí tế bào lãng mạn nào cả, ha ha

- Ai cho anh cười em!

- Ê, đừng bỏ đi mà…

- Ghét!!!!!!!!!!!

- Này…

Và thế là tôi vùng vằng bước nhanh lên phía trước, Minh Minh lại lẽo đẽo chạy theo sau. Xin lỗi Minh Minh nhưng mà hình ảnh hai chúng ta lúc này thật khiến em liên tưởng đến việc mình … đang dắt một chú cún con đi dạo =.=”’

Thực ra tuy Minh Minh luôn nói chúng tôi là một đôi, nhưng kì thực tôi còn chưa nhận lời mà? Bởi vì… trong tôi vẫn còn vướng mắc chưa thể giải quyết. Ở bên Minh Minh thật vui, nhưng trái tim tôi thì hình như không đập mạnh như tôi tưởng. Dường như nó vẫn thiếu cái gì đó, nhưng là gì thì tôi vẫn còn rất mơ hồ chưa nhận ra được…

Hình như cũng từ hôm đó tôi không gặp Ryan. Tôi còn nhớ rõ ràng Ryan nói muốn lấy cho tôi một thứ, vậy mà sau đó lại không quay lại. Ừ thì lúc Ryan vừa chạy đi. Minh Minh đột nhiên xuất hiện, sau đó… sau đó… và tôi ôm nguyên cái mặt đỏ như gấc ấy chạy trối chết! Nhưng mà… ít ra Ryan nếu quay lại không thấy tôi thì đã phải gọi điện hoặc đến tìm tôi rồi chứ? Cứ im ắng thế này hoàn toàn không phải tính cách của anh ấy. còn nữa, tôi đã gọi cho Ryan rất nhiều, nhưng anh ấy chỉ trả lời qua loa mấy cuộc, còn nói nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tìm anh. Gì thế này? Công ty nhà anh ấy dạo này rất nhiều việc, và anh với thân phận là con cháu Trần gia phải đứng ra gánh vác… Nói chung thì nhiều lý do lắm, nhưng… thực sự tôi vẫn thấy khó chịu, khó chịu vô cùng. Mặc dù trước giờ không mấy tin tưởng vào trực giác nhưng lần này tự nhiên tôi lại có lình cảm, giữa hai chúng tôi đang có một vấn đề! Lại là gì nữa đây? Tại sao tôi không có lấy một ngày bình yên là sao?

- Ha ha…

- Ha ha ha!!



Tiếp tục là những tràng cười vô cùng khiếm nhã, mà lòng tôi hiện giờ thì đang bực bội vô cùng.

- Gì nữa đây?

- Ha ha…

- CÁC ANH ĐỂ TÔI YÊN MỘT NGÀY THÌ CHẾT NGƯỜI SAO? ĐÙA DAI THẾ NÀY CÁC ANH THẤY VUI LẮM À?

Tiếng cười im bặt. Có vẻ như đây là lần đầu tiên tôi nổi nóng với họ.

- Sao nào? Lần này là giấu cặp sách của tôi, vẽ lên sau áo tôi hay là trò gì mới đây?

- Judy, hôm nay em sao thế? – Anh chàng “nhân đạo” nhất cuối cùng không nhịn được cúi đầu khẽ hỏi tôi.

- Chẳng sao cả! Chịu hết nổi mấy người rồi!

- Này cô em… – Một tên trong số đó lên tiếng. Theo đánh giá của

tôi mà nói, đây có lẽ là kẻ chuyên bày ra mấy trò nghịch ác này, và cùng là kẻ dữ tợn nhất, tuy rằng khoác bên ngoài cái vẻ phiêu phiêu đúng chất lãng tử con nhà giàu. Trời! Lãng mạn cái đầu anh ta!!! Là quỷ sứ đội lốt cừu thì có!

- Tôi sao? Tôi làm sao? Từ ngày tôi vào đây các anh đã để tôi yên lúc nào chưa? Hay là ngày nào cũng bày ra đủ thứ chuyện? Tôi không biết bí mật của các anh là gì, và tôi cũng không có nhui cầu muốn biết, nhưng xin các anh, xin các anh cho tôi xin chút bình yên được không?

Mắt tôi ngấn lệ. Dường như mọi uất ức đã lên đến đỉnh điểm! Không suy nghĩ gì nhiều, tôi ôm mặt bỏ ra khỏi lớp. Mặc dù chạy đi rất nhanh nhưng hình như thoáng chốc tôi thấy được vẻ mặt thất thần, ngạc nhiên và… cả bối rối của mấy tên quậy phá đó…

***

Đã hơn một tuần nay tôi không gặp em… Không phải vì tôi giận em, hay ghét em, mà chỉ là, tôi không biết phải đối mặt với tình cảm của mình thế nào. Biết rõ là sẽ có ngày này mà sao trái tim vẫn đau nhói… Tình cảm tôi dành cho em đang lớn dần lên mỗi ngày, thậm chí nó còn lớn hơn cả tình bạn với Danny. Cho nên tôi mới nhất thời quên đi thế cục ba người của chuyện tình này… Tôi lao đầu vào việc học ở trường, rồi cả việc công ty, với lý do mẹ không khỏe, ba cần chăm sóc mẹ. Có qủy mới tin vào cái lý do vớ vẩn đấy! Ba tôi đã từng hỏi tôi rằng có chuyện gì sao, nhưng dĩ nhiên tôi vẫn nói chỉ là vì lo ẹ, hơn nữa cũng muốn làm quen dần với việc ở công ty. Ba khen tôi vậy là tốt, nhưng cũng không nên lao lực quá. Ông đi rồi nhưng tôi thừa biết ông chẳng đời nào tin cái lý do mà tôi đang cố tự bịa ra để dối mọi người, và dối chính lòng mình…

Nhưng… Judy, có lẽ cô ấy tin điều đó. Số lượng cuộc gọi thưa dần, tin nhắn cũng ít đi, cô ấy nói không muốn làm phiền tôi.

“Không phiền! Hoàn toàn không phiền! Với em anh thực sự không bao giờ thấy phiền cả… Judy! Em có biết anh đang rất nhớ em không?”

Trái tim tôi ngàn vạn lần kêu gào lên như thế, đôi chân tôi không biết bao nhiêu lúc muốn chạy ngay đến bên em, đôi tay này muốn ôm em thật chặt… Nhưng lý trí đã ngăn tôi lại. Tôi không từ bỏ em, không thể từ bỏ tình yêu này, nhưng tôi phải làm gì đây khi mà người bạn thân nhất của tôi cũng dành tình cảm cho em, và tôi hơn hết hiểu rõ tình cảm ấy như thế nào… Kéo dài suốt 13 năm, ngay cả trong tiềm thức có lẽ cùng thầm gọi tên em… Tình cảm ấy tôi biết rằng nó không thua gì tình yêu của tôi.

Nhớ em một thì trái tim tôi lại đau gấp bội…

Giờ phút này đây khi mà tôi đang nhớ về em da diết, em… có nhớ tôi như vậy không?

Chỉ cần em gọi tên tôi, một lần thôi, tôi sẽ chạy ngay đến bên em…

Chỉ cần em nói em yêu tôi, tôi sẽ không ngần ngại ôm em mà nói rằng: “Anh cũng yêu em”

Part 2: Lời cảnh báo không được nói hết

Khóc đã đời một trận xong rồi, tôi trở lại với cái vẻ tưng tửng yêu đời như thường =.=”’ Gì chứ, hận đời hay yêu đời thì cũng vẫn phải tiếp tục nhìn mặt nhau mà sống thôi. Họ trêu đùa tôi, phá phách tôi, được thôi, từ giờ tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa! Mặc dù chưa biết phải làm gì nhưng mà nếu họ còn tiếp tục mấy cái trò không đáng mặt đàn ông kia nữa, tôi sẽ “ra tay”, thề đấy!

Ngày hôm sau tôi bước vào lớp trong tư thế tràn đầy tự tin! Nhưng mà… gì thế này? Sao không ai “chào đón” tôi thế này? Cả lớp im ắng lạ, để tôi lẳng lặng về chỗ ngồi của mình trong một đống dấu hỏi lớn nhỏ.

- Em gái hết giận chưa? – Anh chàng kính cận bàn trên quay xuống hỏi tôi.

- Giận cái gi… à, hết sao được! – Tôi cao giọng.

- Ừ.

- Ê, em đùa thôi mà, chỉ cần các anh không bày trò trêu chọc em nữa, em sẽ “suy nghĩ” lại. Chúng ta làm hòa đi!

- Cái này… – Anh ta đưa mắt nhìn mấy người, những cái nhìn”khó hiểu” – OK thôi! Để anh đi bảo với bọn nó.

- Vâng! – Tôi cười toe. Hôm nay trời thật là đẹp a!!!



Chưa bao giờ tôi thấy bầu trời xanh và cao như ngày hôm nay! Ha ha, cuối cùng tôi cũng sắp có được những ngày bình yên rồi.

- Đi theo anh! – Một bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay tôi và kéo đi. Tôi hoảng hồn định la lớn nhưng khi nghe được giọng nói quen thuộc ấy liền tạm dừng ý định đó lại.

- Martin, anh làm cái gì thế?

Đúng vậy, người đang lôi tôi đi một cách bất định này chính là anh chàng “nhân đạo ” nhất 99747 – Martin.

Martin không nói gì, cứ thế kéo tuột tôi vào một góc khuất. Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ. Đôi mắt đen và sâu ấy như đang cố thâm nhập vào mọi ngõ ngách trong tâm hồn tôi. Cái nhìn ấy khiến tôi thấy sợ…

- Marin…

- Em nghĩ bọn họ sẽ để em được yên sao?

- Bọn họ nào? À, lớp mình á?

- Ừ.

- Em thấy chẳng sao cả, có lẽ sau chuyện hôm qua…

- Sau chuyện hôm qua bọn họ sẽ còn…

- Còn sao cơ? Martin! Martin!

Martin đột nhiên ôm lấy đầu, gương mặt nhợt nhạt, đau đớn.

- Anh không sao chứ?

- Không – Martin trả lời yếu ớt – Có lẽ anh phải đi rồi, nhưng…

Martin cố gắng đứng thẳng người, nhìn tôi. Vẫn cái nhìn đó, nhưng giờ đây hình như còn ẩn chứ một điều gì khác. Gì nhỉ? Nhưng ít ra nó cũng nhẹ nhàng hơn trước.

- Judy… Em nhất định phải cẩn thận. Đừng nên quá tin vào một ai đó, nhất là… nhất là đừng tùy tiện ra ngoài, dù là gặp ai, đặc biệt trong những ngày này…

- Có chuyện gì sao Martin?

- Hiện giờ anh không thể nói, nhưng… em nhất định phải nghe lời anh…

- Martin! Martin!!!



Bệnh viện thành phố…

Martin phải nhập viện, trong tình trạng thần kinh bị chấn động mạnh. Anh ấy hôn mê đã ba ngày rồi mà chưa tỉnh. Hôm qua ba anh ta có ghé qua bệnh viện, nhưng rồi lại đi ngay sau khi nhận được một cuộc điện thoại có vẻ “không mấy thiện cảm”.

Martin vẫn nằm đó, gương mặt như đang say ngủ. Tôi băn khoăn không biết điều anh ta định nói với mình là gì. Dường như đang có một mối nguy hiểm gì đó liền kề mà tôi cơ hồ chưa thể nhận ra. Martin muốn cảnh báo cho tôi, cuối cùng lại thành ra thế này. Tự nhiên tôi lại liên tưởng đến cái bí mật giời ơi đất hỡi của 99747. Liệu chúng có liên quan đến sự việc của hôm nay không? AAAAA khó chịu quá đi!!!

Một vài thành viên của lớp có đến thăm, nhưng họ ở chưa đến 10 phút là đi ngay. Trời ơi có bạn bè nào như vậy không chứ?

- Xem chừng anh ta chưa thể tỉnh ngay đâu.

- Minh Minh, anh đến khi nào thế?

- Cũng mới thôi. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.

- Vâng.

Hai chúng tôi ra ngoài hành lang bệnh viện ngồi. chà, không khí thật thoải mái hớn cái mùi thuốc khử trùng trong kia nhiều.

- Mấy ngày nay em đều ở bệnh viện trông anh ta sao?

- Ai, Martin á?

- Ngốc – Minh Minh lay nhẹ mũi tôi – Chứ còn có thể là ai nữa?

- Hì hì. Mẹ Martin mất từ khi anh ta còn rất nhỏ, ba anh ta thì bận tối ngày. Hôm trước ông ta có đến, nhưng lại đi ngay. Mà em cũng chỉ tranh thủ lúc rảnh thì đến thôi mà, dù sao ở đay vẫn còn bà giúp việc nhà anh ta chăm sóc mà.

- Em đang giải thích với anh đấy à?

- Giải thích cái gì, đây là em kể lại thôi mà.

- Haizzz

- Anh thở dài cái gì?

- Em không thể nói là ” Vâng, vì sợ anh giận nên em đang cố giải thích cho anh đây” được hay sao?

- Tại sao phải nói thế?

- Ngốc!

- Ê, đừng có suốt ngày chê em ngốc đi, coi chừng ngốc thật đó.

Minh Minh cứ gọi tôi là ngốc, nhưng cái biệt anh ấy lại khiến tôi nhớ đến Ryan. Anh ấy cũng luôn chê tôi ngốc nghếch như vậy…

- Ngốc, nhưng anh vẫn yêu.

- Hả?

Tôi ngơ người. Cái này… còn trực tiếp hơn cả trực tiếp nha.

Nhìn gương mặt phơn phớt hồng của tôi, Minh Minh bật cười:

- Rồi, không đùa nữa. Hai ngày nữa em rảnh không?

Đùa thôi à? Có chút hụt hẫng nha, như thể một đứa trẻ được cho kẹo, và khi kẹo đưa đến tay nó rồi người cho kẹo lại đưa tay về: ” Xin lỗi, ta nghĩ không thể cho con được!” TT^TT

- Có chuyện gì ạ?

- Hôm đấy là một ngày đặc biệt.

- Đặc biệt?

- Đúng vậy, em chỉ cần biết thế thôi.

- Ê, nói em nghe đi!

- Không được.

- Nói đi mà…

- Không.

- Anh đi đâu đấy, nói em nghe đi trước đã!

- Chừng nào em đuổi được anh thì anh sẽ suy nghĩ về đề nghị này!

Thế là ngoài sân bệnh viện lại cóp hai con người đuổi bắt nhau (trong im lặng). Tò mò quá đi… Minh Minh anh đứng lại cho em!!!

Part 3: Nhớ…

Đã hơn một tuần, mà không, phải là 9 ngày, 216 giờ, 12960 phút, 777600 giây xa cô ấy…

Ryan bật cười trước suy nghĩ của mình.

Từ lúc nào anh bắt đầu rảnh rỗi đến nỗi ngồi đếm thời gian một cách vô vị như thế?

Từ lúc nào hình ảnh cô bé ngốc nghếch ấy cứ hiện lên trong vô thức như vậy?

Từ lúc nào…

Cứ thế này… thà rằng anh chạy thẳng đến trước mặt cô ấy và hét thật to rằng:” Anh nhớ em! ” cho rồi…

Tay lấy một ít thức ăn bỏ vào bể cá, ánh mắt Ryan trở lên xa xăm…

Có lẽ anh đã quá hèn nhát…

Là anh không dám đối diện …

Là anh luôn chần chừ hết lần này đến lần khác nói cho cô ấy nghe tình cảm của mình…

Là anh chưa một lần thẳng thắn nói chuyện với Danny …

Đều là anh…

Đã vậy, anh sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa

Thử một lần đối mặt, nói ra tất cả, rồi… ra sao thì ra…

” Judy, anh sẽ thử một lần đặt cược tất cả vào em. Dù cho sự lựa chọn cuối cùng của em

là gì… anh… cũng sẽ không hối hận! ”

***

Tôi ngồi lặng lẽ dưới gốc cây đại duy nhất trong khuôn viên trường, đếm thử xem có bao nhiêu cánh hoa rơi. Nhưng mà… sao nãy giờ chẳng có bông nào rơi vậy? =.=”’ Ai za… ngay cả ông trời cũng hắt hủi mình T.T

Tôi thở dài ngước nhìn những bông hoa đỏ cánh tròn tròn kia. Thật đẹp nha! Thế mà mẹ tôi lại nói hoa đại có ma, không được chơi hoa đại! Nhưng tôi lại thích loài hoa này từ nhỏ, thích cái sự mong manh của nó. Hoa đại nhạt nhòa, so với nhiều thứ hoa khác thì không thể bằng, tuy nhiên như người ta vẫn nói, tạo hóa luôn công bằng với vạn vật. Hoa đại có một sức hấp dẫn riêng của nó, không thể phủ nhận…

“Vù…”

Một cơn gió chợt ùa tới, cuốn theo đó một cánh hoa rơi. Tôi vươn tay nhặt nó lên, bất giác mỉm cười…

“Ngốc!”



” Không hiểu ngày xưa mẹ làm sao nuôi được cái đứa khờ khạo này lớn bằng đây? ”



” Anh nói em bóc vỏ hành cơ mà, đây là tỏi. Ngốc quá đi thôi…”



Một ai đó vẫn luôn chê tôi ngốc nghếch, nhưng cũng lại luôn đứng đằng sau lặng lẽ thu dọn những rắc rối của cái đứa ngốc nghếch này …

” Chỉ là tình huống xấu nhất thôi, tin tôi đi. ”

Đó là

lần đầu tiên Ryan đứng ra phía trước bảo vệ tôi…

“Yên tâm đi, với tôi hôm nay cô vẫn là đẹp nhất!”

Anh luôn có cách khiến tôi tự tin hơn ở bản thân mình…

” Từ bây giờ, đừng xưng hô khách sáo như thế.”



” Không thích!”

Cái cách mà Ryan khiến chúng tôi trở lên thân thiết hơn cũng chẳng giống ai…



Haizzz từng đoạn kí ức rời rạc hiện về càng khiến trong tôi dâng lên cảm giác khó chịu.

Buồn, có.

Nhớ, có.

Mất mát, cũng có.

Dường như tôi đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng, rất quan trọng…

Cứ nghĩ luôn có một người ở sau lưng chờ đợi mình…

Chỉ cần ngoảnh lại là lại được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng ấy, nụ cười luôn mang lại cảm giác yên bình…

Cứ nghĩ…

Vậy mà chỉ một tic tắc thôi người ấy như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Không một lời từ biệt.

Như một cơn gió…

Đến và đi thảng hoặc trong giây lát mà thôi…

Buồn…

“You’re always on my mind

All day just all the time

You’re everything to me

Brightest star to let me see

You touch me in my dreams…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ ngổn ngang trong tôi. Ai za cái bài nhạc này là Minh Minh tự cài cho tôi đây mà.

“Anh lúc nào cũng ở trong tâm trí em, hàng ngày, hàng giờ.

Với em, anh là tất cả, là ngôi sao sáng nhất dẫn đường cho em.

Anh chạm vào em trong những giấc mơ.”

Lời bài hát cũng thật là… Cơ mà nãy giờ tôi lại nghĩ đến một người khác… Không ổn không ổn rồi…

- ”Đan Đan, em có đang bận gì không?”

- A, không ạ.

- ” Vậy em biết rừng phong phía Đông thành phố chứ?”

- Có.

- “Đến đó đi, anh có một bất ngờ cho em!”

- Ơ, bất ngờ gì cơ?

- ”Đến rồi biết.”

Tút tút tút…

Ha, gì đây nhỉ? Còn là “bất ngờ” cơ đấy! Tâm trạng tôi đột nhiên tốt hẳn lên. Haizzz mẹ tôi vẫn thường ca thán tôi là cái đứa vô tâm vô tính cũng là vì cái kiểu này đây =.=”’

Hura rừng phong thẳng tiến nào!!!

Part 4: Khi kế hoạch thực sự bắt đầu

Nếu hai chúng ta cách nhau 10000 bước chân, chỉ cần em bước lên một bước, anh sẽ đi tiếp 9999 bước còn lại để đến bên em!

- Chị cả, đã sắp xếp xong hết rồi!

- “Tốt, lần này ta sẽ chỉ đứng ngoài xem kịch hay thôi, mọi người chủ động làm theo kế hoạch đi!”

- Vâng…

Tút tút tút…

Tiếng điện thoại đơn điệu lại vang lên. Phía bên kia “Chị cả” đã lạnh lùng dập máy.

- Chị Rose, chúng ta nhất thiết phải nghe lời “chị cả” thế này sao?

- …

- Nếu bị phát hiện…

- Không còn cách nào khác… Chắc chắn sẽ không có cái nếu ấy!

- Nhưng…

- Chúng ta sẽ chỉ làm một nửa kế hoạch ban đầu.

- Là sao ạ?

- Hậu quả có thế nào cứ để mình cô ta gánh chịu!

- Vâng…

Đoạn hội ý ngắn giữa các thành viên trong Rose kết thúc trong im lặng. Mỗi người đều có cự định riêng ình. Thực sự việc làm lần này không nằm trong nhiệm vụ vốn có của hội. Là do “chị cả” quyết định, vậy… hãy để cô ta tự gánh lấy tất cả đi!

***

Ryan đứng từ xa nhìn Judy. Cô bé hoạt bát ngày nào giờ đang ngồi đó, lặng lẽ nghịch những chiếc lá rơi. Có chuyện gì với cô sao? Chỉ mấy ngày thôi mà cô lại thay đổi thế này… Nhưng… cô ấy lúc này cũng thật đáng yêu! Cái đầu bé nhỏ kia đang nghĩ cái gì nhỉ? Liệu có phải đang nhớ đến anh?

“Bé ngốc của anh lại quên sinh nhật rồi đúng không?”, Ryan khẽ thở dài. Judy không chỉ ngốc mà còn hay quên. Cô ấy có thể đọc vanh vách những gì liên quan đến người khác nhưng tuyệt nhiên việc của mình thì chẳng mấy khi nhớ… Từ khi quen cô, anh có lẽ đã kiêm luôn tờ giấy nhớ của cô rồi…

Cần trên tay hộp quà nhỏ, Ryan vẫn hướng về phía Judy thật lâu. Có là quá vội vàng không? Liệu cô ấy đã xác định rõ tình cảm của mình? Anh làm thế này… có khi nào là sai? Nhưng… nếu còn chần chừ thêm, anh sợ rằng sẽ mất cô mãi mãi… Không! Ryan không muốn điều đó xảy ra! Dù cô ấy có từ chối tình cảm của anh, dù cô ấy không chọn anh,nhưng vẫn còn hơn việc ra đi trong im lặng. Ryan hít một hơi thật sâu…

“Hôm nay sẽ là ngày quyết định tất cả, chấm dứt hay bắt đầu… đều phụ thuộc và em thôi, Judy!”

***

Danny đến rừng phong từ rất sớm, trên tay anh là bó hồng bạch mà Judy thích nhất. Hôm nay là sinh nhật cô, và anh muốn tự mình tổ chức cho cô một sinh nhật thật ý nghĩa. “Cô bé ngốc nghếch đó chắc chắn không nhớ sinh nhật của mình.”, nghĩ đến đây Danny bất giác mỉm cười. Có lẽ từ khi yêu cô, anh bắt đầu biết cười nhiều hơn, “tảng băng” ngày nào đã bắt đầu tan chảy. Người ta dần không còn thấy sự lạnh lùng bất cần của Danny nữa.

Là cô đã làm tan chảy trái tim lạnh giá của anh, cho anh biết thế nào là tình yêu, thế nào là nhớ nhung, khắc khoải, thế nào là hạnh phúc, và… cả những đau đớn nữa…

Nhưng giờ phút này đây anh mặc kệ tất cả!

Chỉ nhìn về phía trước mà thôi…

Rừng phong đỏ rực…

Một chàng trai đứng lặng trong gió…

Chờ đợi người con gái mình yêu bước đến

Với nụ cười rạng rỡ trên môi

“Nếu hai chúng ta cách nhau 10000 bước chân, chỉ cần em bước lên một bước, anh sẽ đi tiếp 9999 bước còn lại để đến bên em!”

Nhưng…

Một màu đen lại bất ngờ ập đến!

Như báo hiệu một dấu chấm cuối cùng …
Bình Luận (0)
Comment