Hotboy Tôi Yêu Thầm Cũng Thích Tôi

Chương 33

—— đây là quá trình hoàn chỉnh thích Trì Đông Dương của Tiêu Tùng Hứa.

Cuối cùng, sau kỳ nghỉ đông, mọi người chào đón một cách nồng nhiệt cho kỳ học mới sau lễ khai giảng.

Mặc dù cuộc sống học sinh trung học mang theo áp lực lớn, nhưng vì có người mà mình thích, nhiều nỗi buồn cũng trở nên dễ chịu và nhiều niềm vui trở nên thăng hoa.

Trong lần khai giảng đầu tiên, "người ấy tưởng" tiến gần, nhưng nhanh chóng bị ánh sáng tinh tế của Tiêu Tùng Hứa làm mê hoặc.

Cuối cùng, khi đối phương tới gần, anh tự tay gỡ bỏ cánh hoa anh đào, xác nhận bằng chính đôi mắt của mình.

Tiêu Tùng Hứa không phải là người tự luyến.

Mặc dù học kỳ trước được Hàn Nhan tỏ tình, cũng coi như là một kinh hỉ lớn đối với anh...

Tuy nhiên, cậu vẫn không thay đổi, chỉ cần mọi người đối với cậu tốt, thì đều xem như là thích.

Rốt cuộc thích là một cái gì đấy rất phức tạp, với nhiều cảm xúc đan xen giữa chua chát và ngọt ngào.

Do đó, ít nhất là phải có trình độ như Trì Đông Dương mới có thể được xem xét là "thích".

Khai giảng ngày hôm sau, sách giáo khoa được phân phối đến trường.

Học sinh lớp 12 lại có sách mới để học.

Năm nay lại giống như năm trước, dùng hình thức "rút thăm" để tìm ra người may mắn để đi lấy sách.

Mà lần này kẻ may mắn lại rơi trên đầu Tiêu Tùng Hứa xui xẻo.Hai người được giao nhiệm vụ lấy sách là Tiêu Tùng Hứa và Cán bộ thể thao.

Nhưng Trì Đông Dương xung phong nhận việc, lấy đi tờ thăm trên tay Tiêu Tùng Hứa, trực tiếp ôm vai Cán bộ thể thao ra ngoài cửa.

"Chờ chút, Trì Đông Dương, tớ có thể tự mình đi lấy sách!" Tiêu Tùng Hứa gọi lại từ phía sau.

Trì Đông Dương quay lại, mỉm cười từ chối, "Cho tớ một cơ hội, tớ muốn đi cùng huynh đệ tốt đi lấy sách."

Huynh đề tốt Cán bộ thể thao tỏ vẻ: "???"

Đừng cọ nhiệt với tôi chứ.

Nhưng khi hai chàng trai trở về với sách, lại ồn ào đến túi bụi.

Đường đường là hai đại hài tử thành niên, nhưng lại như học sinh tiểu học, so sánh xem ai là Ultraman mạnh mẽ hơn. Chỉ là một vấn đề nhỏ lông gà vỏ tỏi mà lại nói đến thảo luận từ dương xuân bạch tuyết cho đến cây nhà lá vườn, các loại nói có sách mách có chứng đều từ miệng họ nói ra.

Chờ đến khi hai người họ ngồi xuống, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.

Tiêu Tùng Hứa đến gần nghe được nguyên nhân của sự náo loạn này là...

Bìa cuốn sách luyện tập Vật lý của học kỳ 1 rốt cuộc có màu gì.

Lúc Trì Đông Dương và Cán bộ thể thao đi lấy sách, phát hiện bìa của quyển sách Vật Lý rất quen mắt.

Trì Đông Dương ngay lập tức phản ứng lại, bất ngờ khi phát hiện ra rằng bìa của cuốn vật lý luyện tập mới này, cũng giống với cuốn học kỳ 1, cả hai đều có màu xanh lam.

Cán bộ thể thao tỏ vẻ: Làm thế nào có thể có sự trùng hợp như vậy? Nhà xuất bản khác nhau thì màu sắc phải khác nhau chứ.

Trì Đông Dương tỏ vẻ: Không có khả năng, mỗi ngày tớ đều xem cuốn sách luyện tập vật lý, quyển sách vật lý của học kì 1 chắc chắn là màu xanh lam.

Sau đó hai người liền như vậy mà tranh cãi. Đây không phải là cuộc tranh luận chính thức, chỉ là giống học sinh tiểu học không có việc gì mà tranh cãi ầm ĩ. Tiêu Tùng Hứa nghe mà không hiểu gì, ban đầu không có ý định tham gia vào cuộc tranh cãi này, chuẩn bị rời khỏi...

Nhưng Cán bộ thể thao lại kéo cậu lại, nói rằng: "Sóc nhỏ, cậu nói, bìa sách vật lý kỳ 1 là màu gì?"

Tiêu Tùng Hứa vẫn nhớ rõ màu xanh lam, liền trả lời: "Trì Đông Dương nói rằng nó giống với..."

"Chậc." Cán bộ thể thao không phục, "Có người mới là quên ngay người cũ."

Cái gì "người mới"? Cái gì "người cũ"?

Tiêu Tùng Hứa hiện tại thực sự rất mẫn cảm với mấy từ này.

Hơn nữa, cách mà Trì Đông Dương đối xử với đối tượng, đặc biệt là sự tồn tại của Tiêu Tùng Hứa...

Tiêu Tùng Hứa càng trở nên cảnh giác hơn, suýt nữa là không kiềm chế được sự giận dữ.

Phản ứng của Trì Đông Dương so với Tiêu Tùng Hứa lớn hơn nhiều, anh nắm cổ áo của Cán bộ thể thao như là một hành động uy hiếp, "Chú ý ngôn từ của mình."

Tiêu Tùng Hứa chỉ cười nhẹ:

Đúng vậy, Trì Đông Dương chắc chắn sẽ để ý đến việc mọi người ghép hai người họ thành cp để vui đùa?

Sau đó, Tiêu Tùng Hứa nghe Trì Đông Dương nói một câu khác:

"Sóc nhỏ chỉ có người mới, không có người cũ."

Cán bộ thể thao, dựa vào lời nói của Trì Đông Dương, hiểu rằng "người mới" chỉ là Trì Đông Dương, "người cũ" chỉ là chính mình.

khi Trì Đông Dương chỉnh sửa như vậy, thì Tiêu Tùng Hứa chỉ tồn tại Trì Đông Dương, chưa bao giờ có Cán bộ thể thao.

Mặc dù họ đều biết đối phương chỉ đang nói đùa...

Nhưng trò đùa này đã khiến Tiêu Tùng Hứa cảm thấy nhức nhối.

Tiêu Tùng Hứa: Haha, thật ngọt ngào...

Cán bộ thể thao: Chết tiệt, chết người.

"Để chứng minh sự công bằng và công chính, tớ có bằng chứng."

Trì Đông Dương nhanh chóng kéo ngăn kéo ra, lấy ra cuốn sách vật lý kỳ 1 và đặt nó trên bàn.

Bìa của cuốn sách vật lý thật sự là màu xanh lam. Sau đó, Trì Đông Dương và Cán bộ thể thao, hai người bốn bỏ lên năm thì cũng cao 4m.....

Một người nghiêm túc mà khó chịu, một người nghiêm túc mà khoe khoang.

"Trì Đông Dương, cậu không mang sách cũ về nhà à?" Tiêu Tùng Hứa giơ tay về phía quyển sách.

"Mang về rồi, chỉ là lại mang đến." Trì Đông Dương giải thích, "Bên trong có nhiều chỗ cậu viết, tớ muốn thường xuyên ôn tập."

Lời này có vẻ giống như đang nói...

Vì bên trong đều là những kí ức cùng cậu, cho nên muốn mang theo mọi lúc để ôn tập.

Tiêu Tùng Hứa giữ im lặng, mở cuốn sách luyện tập bên trong.

Nhanh chóng, một tấm thẻ kẹp sách lóe sáng trước mắt cậu ——

Đó là một bông hoa anh đào với hình dáng hoàn hảo, vẻ đẹp rực rỡ.

Sau khi xử lý kỹ thuật khô, nó được bảo quản với sự hoàn hảo nhất.

Hình dáng của bông hoa này...

Tiêu Tùng Hứa cảm thấy nó quen mắt nhưng không thể nhớ chính xác.

—— Trì Đông Dương đã lấy một mảnh từ đỉnh đầu của cậu.

Nếu đó thật sự là bông hoa của ngày hôm qua...

Tại sao Trì Đông Dương lại quyết định bảo quản nó?

Trì Đông Dương nhìn không giống người ngày thường sẽ làm những món đồ thủ công tinh xảo này...

Vào một buổi tối, người này đã đã đem bông hoa anh đào mới này thành một tiêu bản...

Này phải tốn bao nhiêu chi phí chứ?

Này phải tốn bao nhiêu công sức chứ?

Dưới hoàn cảnh không có yêu cầu từ bất kỳ ai, Trì Đông Dương vẫn sẵn lòng làm như vậy...

Liệu đó có phải là sự chứng minh, có khả năng...

Tiêu Tùng Hứa cảm thấy trong lòng như có một cái trống lớn đang đập.

Có lẽ...

Có lẽ có 0.01% khả năng...

Trì Đông Dương có thể...Thích cậu?

Cho nên, Trì Đông Dương ngày hôm qua, thật sự...Muốn hôn cậu?

Tiêu Tùng Hứa kẹp tờ giấy kia, mừng thầm, nhưng cảm thấy một chút không chắc chắn theo cách nào đó.

Cậu giương mắt nhìn Trì Đông Dương, hết thảy nghi hoặc đều đã được giải đáp. Bởi vì Trì Đông Dương chú ý đến tiêu bản trong tay cậu...Giờ phút này, trên mặt thiếu niên hoảng loạn, giống như trộm viết thư tình bị phát hiện.

Trước phản ứng như vậy, hầu như ngay lập tức đã viết lên khuôn mặt "Tờ giấy hoa anh đào này có liên quan thật sự đến cậu" và "Tôi thật sự đối với nó dụng tâm kín đáo".

Trì Đông Dương ngẩng đầu một cách sợ hãi, liếc mắt nhìn Tiêu Tùng Hứa, rồi không nói một lời.

Tiêu Tùng Hứa cũng bị cảm nhiễm, đưa tờ giấy kẹp trở lại cuốn sách luyện tập, rồi yên lặng đem quyển sách để lại chỗ cũ. Hai người không dám nhìn nhau, cũng không dám mở lời.

Giằng co hồi lâu. Cuối cùng, Trì Đông Dương quyết định từ bỏ sự chống cự, tự ôm đầu nằm trên bàn, nhìn Tiêu Tùng Hứa một cách tự nhiên, thừa nhận:

"Đúng như cậu nghĩ đó."

"Trì Đông Dương, tớ..."

"Tiêu Tùng Hứa, tớ đối với cậu, chính là như cậu đang tưởng tượng đó."
Bình Luận (0)
Comment