Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 132



EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Mặt Dây Chuyền nhìn anh trai người yêu mình vừa mới đóng cửa lại đã xắn tay áo lên, một bộ "Bọn mình tâm sự xíu nào".
"Được rồi, tôi sẽ đề cập đến mấy vấn đề khác..." Sirius xắn tay áo cao lên chút nữa "Năm nay ông nhiêu tuổi?"
"...67." Vấn đề này khiến mảnh hồn của Chúa Tể Hắc Ám có chút lúng túng.
"Regulus bao nhiêu?" Sirius bắt đầu khởi động cổ tay.
"...35."

"Cuối cùng, lần đầu hai người lên giường, Regulus bao nhiêu tuổi!" Sirius nhếch mép, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
"...Năm thứ tư của Reg." Năm đó chẳng qua chủ hồn cảm thấy Reg vừa miệng, nên...đến tận khi Reg tốt nghiệp, mới nảy sinh chút tình cảm.
Sirius đột nhiên tặng cho Mặt Dây Chuyền một nắm đấm, sau đó là một cú đá vào bụng "Bố lột da mi!" Lúc đó em trai hắn còn chưa trưởng thành! Cái thằng già quắt queo vô sĩ này!
"Khụ!" Lực tác dụng cho thấy, không nói không ai biết Sirius đã ở Azkanban tận mười năm.

Mặt Dây Chuyền ôm bụng đứng dậy, anh cảm thấy Sirius còn lời muốn nói.
"Bố bất chấp mày là ai, cũng không quan tâm quan hệ của mày với tên Chúa Tể Hắc Ám kia là thế nào, nhưng mà..." Sirius nắm cổ áo Mặt Dây Chuyền, hắn không thích suy nghĩ, nhưng không có nghĩa hắn là thằng đần, hiển nhiên nhìn ra tên này không phải người bình thường "Bảo vệ Reg cho tốt, nếu thằng bé đau lòng một chút xíu thôi, bố sẽ cho mày biết thế nào là thủ đoạn trả thù của người đã từng là người thừa kế gia tộc Black." Mặc dù hắn đã sớm quên ba cái quý tộc đó, nhưng dù gì cũng học nó từ nhỏ, hiển nhiên phải nhớ chút ít.
Sau đó Sirius buông cổ áo Mặt Dây Chuyền, vén cái tay áo hơi lỏng lên lại "Bây giờ, là thằng đàn ông chôm em trai người khác đi mất, mày có gì muốn nói."
"Reg là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của tôi, tôi sẽ bảo vệ em ấy đến phút cuối cùng trước khi linh hồn này tan biến." Mặt Dây Chuyền nghiêm túc thề.
"Chậc!" Ngoại trừ tuổi tác, thì người đàn ông này quả là một người yêu hợp cách, nhưng cho dù là thế thì Sirius vẫn chả có chút hảo cảm nào với lão già có thể ra tay với trẻ vị thành niên này.

"Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của ông và Reg, nhưng mà..." Sirius lắc lắc cổ tay, sau đó lại thụi vào bụng Mặt Dây Chuyền một cú "Tôi vẫn rất tức giận!"
Mặc dù Mặt Dây Chuyền ở trạng thái linh hồn sẽ không sưng mình sưng mẩy, nhưng vẫn rất đau.

Cuối cùng, Mặt Dây Chuyền trực tiếp chui về trong hộp dây chuyền cho Sirius cầm lên.


Sirius cầm hộp dây chuyền, đi lên phòng Regulus.
Regulus vẫn chưa tỉnh, nhưng hai hàng chân mày nhíu chặt của anh cho mọi người biết anh ngủ không ngon "..." Cách xa quá, Sirius không nghe Regulus nói gì, đến khi khom người dán lỗ tai lại ".....Vol...dy..."
Sirius hung hăng trợn mắt với hộp dây chuyền trong tay mình, sau đó rất không tình nguyện đặt nó bên gối Regulus, chân mày anh giãn ra, Sirius im lặng ngồi một lúc, sau đó mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau khi Sirius rời đi, Mặt Dây Chuyền chui ra khỏi hộp dây chuyền, xoa xoa hốc mắt và xương sườn của mình, nằm bên cạnh Regulus, dùng ma lực của mình bao anh lại, Mặt Dây Chuyền nhẹ nhàng mở miệng "Tôi đây, Reg..."
Harry kết thúc bữa tối trước khi Sirius tâm sự với Mặt Dây Chuyền xong, vương miện và nhật ký đều ở trong balo, gõ gõ vương miện, vương miện không phản ứng, mở sổ ra, Mặt Dây Chuyền đang thảo luận cách chải chuốt ma lực cho chú Regulus với Vương Miện, có lẽ Vương Miện tạm thời sẽ không phân thân được đâu.
Harry xoa xoa đầu, sáng hôm nay lúc đến hang động, y lại xuất hiện tình huống trước đó, đau đớn lần này là từ vết thương cắt tay của y do bị độc của vũ xà ăn mòn, may mắn lúc ấy mọi người đều chú ý đến chú Regulus và Mặt Dây Chuyền, y lại trốn sau lưng Snape, hẳn không ai chú ý đến ống tay áo đột nhiên trống rỗng của y.
Y có nên vui vì vết thương lần này tuy xuất hiện nhưng không đau không?
Khép sổ, Harry tắm táp rồi đi ngủ, mai còn phải đến đường Bàn Xoay xem Snape có cần bổ sung tài liệu độc dược hay không, Harry cảm thấy gần đây mình thật là bận.
Ngày thứ hai, Regulus vẫn không tỉnh, nhưng từ cuộc thảo luận của Mặt Dây Chuyền và Vương Miện, có vẻ chú Regulus đang tốt lên.
Lúc ăn sáng, Sirius có thể nói là hung tàn ngược đãi thịt xông khói trên dĩa, sau khi thái lát nó ra xong thì kẹp vào bánh mì, hung hăng gặm.
Harry lặng lẽ giải quyết bữa sáng của mình, sau đó tranh thủ lúc Sirius lên lầu thì trốn đến đường Bàn Xoay.

Ra ngoài chặn một chiếc taxi lại, đường Bàn Xoay không có tuyến xe, mà Harry không thể biến mất một cách thần kì trên đường lớn được.
Harry gõ cửa nhà Snape, Snape sau khi mở cửa không dấu vết nhìn tay phải Harry một chút "Potter, xem ra mi đoán được ta tìm mi làm gì."
"Đúng vậy, giáo sư." Harry nhìn móng tay của mình một chút, cứ nhổ rồi kích mọc hoài, thành ra màu sắc rất nhạt.
"Potter, hết thuốc tê rồi..." Nhìn hai con mắt trợn to đầy hoảng sợ của Harry, Snape giễu cợt cười một tiếng "Yên tâm, ta không tàn nhẫn đến mức trực tiếp nhổ hết móng tay của mi, mặc dù ta rất muốn làm như vậy." Xoay người cầm một chai độc dược nhỏ trên bàn trà "Thuốc ngủ đậm đặc, đảm bảo mi sẽ ngủ như một con griffin chết."

Giáo sư, nhìn ánh mắt của thầy, con rất hoài nghi đây là thuốc độc á! Harry mở lọ, nhìn chất thuốc sền sệt có màu trong, ngửa đầu một hơi uống hết, một giây sau, Harry đã nằm trên sofa.
Nụ cười giễu cợt của Snape đã biến mất ngay giây phút Harry nằm xuống sofa, biểu cảm nghiêm túc, vung đũa phép ếm mười mất bùa kiểm tra, ánh sáng đỏ chiếu vào khuôn mặt âm trầm của Snape.
Trước kia hắn cho rằng trên người Potter xuất hiện mấy vết thương từ đời trước là di chứng từ trận pháp linh hồn y thử trước đó, nếu linh hồn của Harry trở về thời đại này, vết thương đi theo cũng không lạ gì.

Nhưng mà, hôm qua khi hắn đang nghiên cứu cái bể cá, đột nhiên thấy ống tay phải trống không của Potter, trong trí nhớ của y, thứ này tuyệt đối không phải thứ tổn thương linh hồn.
Snape cảm thấy, hình như hắn đã tìm được nguyên nhân Potter dùng tất cả sức lực để giấu giếm, một lọ độc được đánh gục Potter, thêm vài lời nguyền, khiến hắn cảm thấy mình thật muốn cho thằng nhãi này một Avada cho nó gặp má Lily của nó luôn, nhanh hơn cách nó tìm chết như vầy nhiều.
Snape sầm mặt lôi một chai độc dược ra, đến lúc chuẩn bị cho Harry uống lại nhớ đến một Potter to gan dám dùng tận mấy bùa xoá trí nhớ với hắn.

Thành ra động tác đút ngừng lại, Snape ngồi đối diện Harry, nhìn gương mặt hệt ba nó của thằng nhỏ, Snape thật sự muốn đập vỡ một bình dược ăn mòn.
Bỏ chai độc dược vào tủ lại, sau đó lấy kiềm...
Sau khi Harry tỉnh dậy cảm thấy trong miệng mình có mùi ao lầy, mở mắt lập tức tìm ra nơi bắt nguồn — một bình độc dược xanh xanh trên bàn trà, thứ độc dược còn dư trong đấy có mùi như vậy.
HẾT CHƯƠNG 134.


Bình Luận (0)
Comment