Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 150



EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Draco bên này đang vội vã bế Moni về Hogwarts, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt đầy kinh ngạc từ mấy phù thủy ven đường.

Con đường Draco bước qua vươn vãi máu tươi, cậu bế Moni gõ cửa văn phòng Snape, Snape đau đầu mở cửa, lời châm chọc còn chưa bay ra khỏi miệng, đã nhìn thấy Draco đang bế Moni, bèn để cho hai đứa đi vào.

"Xảy ra chuyện gì?" Snape lôi môt đống độc dược bổ máu và hằng hà sa số độc dược chữa thương khác xuống kệ, rót liên tiếp mấy chai khác nhau, nhưng nó chỉ khiến tốc độ máu chảy chậm hơn chứ không khiến vết thương lành lại.

"Chủ nhiệm, thầy có độc dược chuyên dụng để chữa vết thương do bạch kỳ mã gây ra không ạ?"
"Chờ đấy!" Snape lựa một chai độc dược rồi trộn nó với một lọ chữa thương thông thường, quơ quơ, hai loại độc dược hòa vào nhau biến thành màu trắng, giống như màu lông của bạch kỳ mã.

Draco vội vàng kiểm tra độc dược, sau đó đút hết cho Moni, vết thương sau lưng Moni nhanh chóng khép lại, tuy lớp da non rất mỏng, nhưng ít nhất sẽ không chảy máu nữa.

Draco thở phào nhẹ nhõm, trên cả quãng đường bế Moni đến đây, gấp gáp đến mức nhịp tim tăng nhanh, bây giờ đầu có chút quay vì thả lỏng rồi.


"Được rồi, ta nghĩ trò hẳn biết cách dùng mớ độc dược còn dư đó, còn bây giờ thì vác bạn trai nhỏ của trò lên và cút khỏi phòng làm việc của ta ngay!" Snape thấy Moni không sao nữa, lập tức nhịn không được đuổi người.

"Giáo sư, vết thương trên lưng Moni còn chưa lành hẳn, hơn nữa cánh tay của con cũng bị thương nhẹ, bây giờ không có sức bế Moni đến bệnh thất." Cậu đã giằng co khá lâu với bạch kỳ mã trước khi Harry chạy đến, thứ thức tỉnh nửa huyết thống này khi đối mặt với giống loài bạch kỳ mã có thể sử dụng phép thuật các kiểu ấy, cậu hoàn toàn không có chút lợi nào, thành ra tay trái vô tình bị bạch kỳ mã quẹt trúng, khi nãy lo cho Moni quá, bây giờ thần kinh đã thả lỏng, mới cảm thấy tay trái đau không chịu nổi.

Snape nhìn cánh tay Draco một chút, sau đó cầm một bình độc dược đổ lên, không quan tâm Draco bị mình làm đau đến mức nhe răng, Snape tiện tay vứt bình độc dược rỗng sang chỗ khác "Bây giờ hai đứa bây có thể lăn!"
Draco mượn biểu cảm trách móc che giấu khóe môi giật giật của mình, chật vật bế Moni rời khỏi đây.

Sau khi hai người rời đi, mặt mày Snape lập tức trầm xuống, sải bước vào phòng nấu độc dược, màu của nó khác hoàn toàn với màu hắn đoán, Snape cau mày ghi vào sổ ghi chép.....!
"Đùng!" Cách âm tốt đến mấy cũng không thể làm cho nhóm học sinh không nghe thấy tiếng nổ vang trời đó, Draco nghe, nhưng cậu không thể nào mang Moni đi hóng hớt bậc thầy độc dược nổ vạc được, nếu không thì hậu quả....Rùng mình, ôm chặt Moni tiến về Bệnh Thất phía trước.

Harry bên này hoàn toàn không biết tình trạng của Hogwarts, sau khi dặn dò bọn Zabini không được nói chuyện này ra, Harry và Ron mới đi trước mấy Slytherin đã sớm nhũn chân.

Trên đường, Harry nghi ngờ nhìn Ron ướt như chuột lột, mặc dù Ron cứ một khoảng thời gian là phải tưới nước, nhưng không đến mức giày cũng ướt chứ? Phải biết, Ron chỉ cần đảm bảo tất cả các chi có dính nước là được "Ron, cậu vừa mới làm gì thế? Sao thành chuột lột luôn rồi?"
"Khi nãy tớ tranh thủ Ravenclaw không có ai nhào vào cái chỗ kia kìa, kết quả vừa mới qua được cửa thứ hai xong, chưa kịp bước đến bước thứ hai đã xuất hiện dưới đáy hồ Đen." Ron cũng không biết phải làm sao "Thiếu chút nữa bị đám người cá kia bắt rồi." Vất vả lắm mới ngoi lên được, mới đau đớn phát hiện chỗ này không còn là phạm vị hồ Đen trong Hogwarts "Cảm giác được Moni đang sử dụng thần chú linh hồn, cho nên tớ mới phóng đến đây."
"Cậu qua cửa thứ hai rồi?" Harry ngạc nhiên, mấy bữa trước mới miễn cưỡng đứng trước cửa thôi sao?
".." Ron im lặng một chút, sau đó mặt mày lúng túng giải thích "Thật ra thì, trước đó tớ tìm lộn cửa, đó không phải cửa thứ hai, đó là cửa vào mật thất." Cho nên cậu mới có thể cảm nhận màn máu huyết sôi trào như thế.

"...." Harry trừng mắt nhìn, sau đó cũng không nói gì, chẳng qua khóe miệng có hơi không tự nhiên lắm.

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ mấy lúc ngàn cân treo sợi tóc ra, Ron vẫn đen đến khó tin như thế.

Quãng đường trở về Hogsmeade không tiếng nói, Hermione vẫn đứng chỗ đó chờ Harry, biểu cảm lo lắng của cô nàng khiến Ron khó chịu liếc bạn tốt của mình một cái, Harry chỉ nhướng mày "Ai mướn cậu không tỏ tình."
"Harry!" Vừa nhác thấy bóng Harry, Hermione đã lon ton chạy đến quét mắt nhìn Harry từ trên dưới, sau khi chắc chắn y không bị gì mới yên tâm, cô đã có ý định chạy đi kiếm giáo sư nếu mãi không thấy ai trở lại.

"Cậu không sao, tuyệt vời.

Đây là..." Hermione vừa thấy Ron đã trừng lớn mắt.

Đây không phải Ravenclaw cứ nhìn chằm chằm cô mãi sao?
"Đây là Ron Weasley, người giúp tớ chuyển Norbert đi hồi năm nhất." Sau khi Harry giới thiệu, Hermione đột nhiên nhớ ra rằng họ biết người này.


"Rất cảm ơn trò Weasley đã trợ giúp lần ấy." Hermione lịch sự cảm ơn.

"Không có gì đâu." Ron cố gắng nhỏ giọng, để nó không đến mức...má nó.

"Tôi không biết tại sao cơ thể của trò Weasley lại..." Hermione nhìn cơ thể ướt chèm bẹp của Ron một lúc, muốn nhắc nhở nhưng lại chợt nhớ bọn họ chỉ là người xa lạ.

"Trò Weasley thấy tớ bị đám Slytherin kia ép buộc nên lén đi theo muốn giúp." Harry hạ quyết tâm cứu rỗi Ron nếu không chắc đợi đến năm bốn quá.

"Tớ vô tình bị đẩy xuống hồ, cậu ấy đã nhào ra vớt tớ lên." Dù sao Hermione cũng không biết vị trí chính xác của hồ Đen.

"Ồ! Cảm ơn trò Weasley rất nhiều!" Hermione ấn tượng với hành vi dũng cảm này, vì thế cũng có chút ấn tượng với Ron.

"Không sao mà, bạn cùng năm nên giúp đỡ nhau." Ron ho nhẹ, sau đó tai cậu chàng đỏ ửng lên "Tớ nghe nói rằng Her...Granger có một phương pháp học tập rất độc đáo.

Không biết cậu có thể cho tớ mượn được đến lớp lịch sử phép thuật được không? Để ghi chú ấy?" Ron dám nói rằng cách ghi chú của Ravenclaw cũng chả hơn Hermione bao nhiêu.

Từ khi bước chân vào Ravenclaw, cái suy nghĩ Ravenclaw là mọt sách đã bay màu từ lâu, ai bảo bọn họ là mọt sách, chỉ riêng sổ ghi chép của cậu bạn chung phòng với cậu cũng có hàng trăm phân tích khác nhau của Gewart.

Nhóm Ravenclaw thậm chí có thể nhìn một cuộc cãi vả nho nhỏ giữa một cặp đôi mà phân tích ra đến thù hằn từ đời ông bà ba má đó.

"Hiển nhiên là được." Hermione rất sảng khoái, chỉ cần nằm trong phương diện học tập, cô rất dễ tính.

"Hermione, cậu mua socola chưa?" Harry ngắt lời, y muốn về Hogwarts xem tình hình của Moni cái đã.

"À, không mua được nhiều lắm.

Tớ không ngờ thứ này hot đến thế." Hermione run rẩy vì nghĩ đến tình trạng mua đồ điên cuồng khi ấy.

"Không sao, ngon lắm, cậu ăn thử đi." Đưa cho Hermione một hộp, sau đó cầm một hộp, đưa phần còn lại cho Ron.


"Coi như cảm ơn, số này cho cậu." Sau dó Harry như nghị đến gì đó "Oái! Suýt quên, giáo sư Snape cấm túc tớ!"
"Cấm túc? Bây giờ?!" Hermione trừng mắt "Cậu chưa ăn trưa đấy!"
"Giáo sư Snape nói nếu nhìn thấy mặt tớ vào buổi tối chắc chắn sẽ gặp ác mộng, nên thầy ấy bảo tớ đến cấm túc sau khi ăn trưa xong.

Nhưng..." Harry bất lực giơ tay "Giờ mà về ăn trưa thì thể nào cũng trễ."
"Được rồi.....Chúc cậu may mắn." Hermione hiểu rõ, nhìn Harry chạy về Hogwarts.

Vì Bệnh Thất sẽ không có độc dược Moni cần, Draco chắc chắn sẽ đến hầm.

Nghĩ như thế, Harry chạy thẳng vào hầm, chỉ là lúc này Draco và Moni đã ở trong Bệnh Thất.

Gõ cửa tận mấy lần cũng không ai mở, Medusa trên cửa vặn vẹo, lẩm bẩm nói tiếng rắn [Không cần gõ, giáo sư Snape vô tình làm nổ vạc.

Nãy giờ không hú hí gì.

Chắc bất tỉnh rồi.]
"Mở cửa cho tôi vào!" Harry cau mày.

[Xin lỗi, nhóc, cậu không có mật khẩu.

Tôi không thể mở cửa, mặc dù tôi rất lo cho giáo sư Snape.]
[Mở cửa!] Xung quanh không có ai, Harry xì xì mấy tiếng.

[Ồ ~ tuân lệnh xà ngữ giả thân mến ~] Medusa nháy mắt ngạc nhiên.
HẾT CHƯƠNG 152.


Bình Luận (0)
Comment