Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 222



EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Hành lang yên tĩnh, mấy nhân vật trong tranh run rẩy ôm chầm lấy nhau, mấy bức tranh nhìn biểu cảm của Slytherin dọn hành lang này chung với Harry, trời ơi sắp ngất xỉu cả đám rồi, Harry cứng người, Snape....áp suất của Snape thổi qua toàn bộ sinh vật có trí tuệ đứng trong tầm ngắm.

"Har! Ry! Pot! Ter!" Snape đỡ tường đứng dậy, hồi nãy thằng nhãi Potter vứt hắn qua tận nửa cái hành lang.

Snape hiện tại phát hiện ưu điểm duy nhất sau khi mình thức tỉnh huyết thống đó chính là thể chất được cường hoá khiến hắn không có té gãy cổ!
"Chủ....chủ......nhiệm....." Slytherin kia run rẩy mở miệng "....thầy, thầy không sao chứ?"

"Gryffindor trừ năm mươi điểm, tất cả các bài luận trong tương lai của Harry Potter tăng thêm năm tấc, quét dọn toàn bộ hành lang, khung cửa sổ cộng thêm giáp trong lâu đài! Hôm nay không xong mai làm tiếp!" Snape thử bước một bước, kết quả phát hiện, dù cho thể chất đã được cường hoá, nhưng tránh bong gân khớp xương không nằm trong phạm vi cường hoá.

Harry nuốt nuốt nước miếng, mấy chuyện quét tước đó không phải vấn đề, vấn đề là, y lo Snape cảm thấy không hả giận, sau đó trực tiếp vứt một Avada qua giải quyết "Giáo, giáo sư, cần...." Ánh mắt tử vong của Snape bắn qua "Giáo sư con cảm thấy lao động phục vụ của con sửa thành trong hầm mới có thể biểu đạt sám hối của con!"
"..." Ánh mắt của Snape vẫn chết chóc như cũ.

Harry hít sâu, bước sang bên kia một bước, cảm nhận được bầu không khí như tu la địa ngục đang say hi với y kia đã giảm bớt, Harry chầm chậm đi qua, sau đó cúi đầu khom lưng "Thật sự xin lỗi thưa giáo sư, xin hãy để con đến văn phòng độc dược để con được biểu đạt xám hối của con!"
Động tác giơ tay của Snape trông giống như vỗ vào vai y, nhưng thật ra là đang tìm chỗ chống "Vậy đi thôi, ba thùng sên ngày mai của trò Zabini giao cho trò."
Dưới ánh mắt nhìn liệt sĩ của Slytherin kia và mấy bức tranh, Harry bị Snape chụp vai kéo đi, trên đường đi còn gặp các Slytherin khác Harry lại nhận thêm được một mớ ánh mắt thương hại.

Chỉ cần là sinh vật có trí tuệ, đều nhìn ra được tâm trạng của rắn chúa bây giờ phải nói là bão lớn trên biển, còn cái vai kia của Cậu Bé Vàng là thuyền đánh cá lênh đênh sắp chìm đến nơi.

Harry cảm thấy lực lượng trên vai mình như muốn bóp gãy cái vai y đến nơi, rất muốn nhắc giáo sư một câu, vai y có thể đập gãy cả cổng trường học, thầy không làm nó gãy được đâu, nhưng mà y chưa muốn trong hầm nhiều thêm một bộ xương griffin.

Cảm nhận được ma áp của Snape, mấy con rắn của Medusa che mặt cô nàng lại, mở cửa.

Snape sau khi vào văn phòng, nhanh chóng chống lên tay cầm ghế ngồi xuống, sau khi Snape ngồi xuống mặt đã đen nay còn đen hơn, hắn thật sự rất muốn quên đi cảm giác trên đuôi, nhưng vừa mới ngồi xuống đã cảm nhận được cảm giác đau đớn tê rần truyền từ đuôi lên vì hắn vừa mới ngồi trúng nó, nếu không phải mắt cá chân quá đau không thể đứng dậy nổi, hắn đã bật dậy rồi.

Harry đưa lưng về phía Snape tìm tìm độc dược hắn cần trên giá độc dược, Snape tuyệt đối sẽ không đến Bệnh Thất, mà y cũng không muốn nói lý do Snape bị như vầy là do y ném Snape qua vai mình với phu nhân Pomfrey.


Snape chống tay vịn hơi nghiêng người, nhanh chóng chuyển đuôi sang chỗ khác, lúc Harry cầm độc dược sang thì hắn cũng đã ngồi xuống lại, chẳng qua mặt đen đến mức khiến Harry muốn chạy ngay đi "Giáo sư, độc dược."
Đưa độc dược sang, Harry ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện, vẫn là bộ dạng hai tay đặt trên đầu gối ban sáng, Snape khi uống độc dược ngay cả lông mày cũng không thèm nhăn, nhưng đến khi cong người chuẩn bị bôi thuốc, hắn nhăn mày, ngoại trừ mắt cá chân, lưng hắn cũng có vấn đề, dọc đường đi không phát hiện là vì phần lưng đập vào tường đã tê rần, hiện tại cong eo một chút mới thấy đau điếng.

"Ừm..." Harry vừa muốn hỏi có cần giúp hay không, Snape đã tự khom lưng giải quyết, xắn ống cần, bắt đầu bôi thuốc.

Xắn ống quần lên Harry mới thấy mắt cá chân của Snape bị trặc đến biến dạng, sưng vù nguyên mắt cá, nhìn như còn trận khớp, đối với hành động có thể gắng gượng đi hết một con đường dài thế của Snape, Harry thật sự không biết làm sao hắn có thể làm được.

Snape nhíu mày nhìn mắt cá chân, vừa chuẩn bị kệ nó tiếp tục bôi thuốc, Harry đã ngồi xổm xuống dùng tông giọng nhỏ như muỗi mở miệng "Giáo sư, cái này để con..."
Snape nhướng mày, nhớ đến người nào đó vì muốn chống lại tác dụng của chân dược mà trực tiếp tháo khớp hàm mình "Tôi quên mất trò Potter là bậc thầy trong khoảng xương xẩu này."
Harry hiểu ý nghĩa của cái câu cà khịa kia quyết định ngó lơ những lời móc mỉa Snape dành cho mình "Ừm, giáo sư, có lẽ sẽ hơi đau ấy, thầy có muốn chuẩn bị tâm lý không?" Cảm giác nắn xương không kém gì mọc xương đâu.

"A, tôi nghĩ trò Potter hẳn không quên lí do vì sao mắt cá chân của tôi thành ra như vầy." Hồi nãy hắn còn lết về đến đây được, nắn xương nhằm nhò gì!
Harry rụt cổ, nâng cẳng chân Snape, nhanh chóng bao mắt cá chân của hắn lại, rắc một tiếng, xương trở về vị trí cũ, sau đó Harry tự giác lấy độc dược thoa lên, Snape hoàn toàn không ừ hử miếng nào.

Harry cẩn thận bôi thuốc, hơi do dự "Giáo sư, hồi nãy làm sao thầy ra được sau lưng con vậy?" Y hoàn toàn không cảm nhận được, nếu không y cũng không ném hắn đi như vậy.

"..." Snape hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề này chút nào, hồi nãy hắn vô tình đi ngang qua, nhìn thấy bộ giáp bị Potter doạ chạy, vốn muốn tiến lên châm chọc theo thói quen chút, ai dè mới mở miệng Potter đã quay đầu làm hắn hết hồn, ngay sau đó càng bất ngờ hơn khi y đi xuyên qua người hắn như đúng rồi, hắn vỗ vai y theo phản xạ thì bị vứt luôn.


"Giáo sư? Sao vậy...." Harry nói đến một nửa đột nhiên che mặt, độc dược còn dư trên tay toàn bộ lên mặt hết.

Y thề, chỉ cần có thể khiến cái này truyền thừa xuống, cho dù có bắt y nuốt Voldemort y cũng nuốt "Giáo sư, có phải hồi nãy con xuyên qua thầy như xuyên qua hồn ma không?"
Snape nhướng mày "Cái truyền thừa của trò lại nói cái gì?"
"Đó là năng lực của peryton, peryton sau khi ẩn thân sẽ giống hệt hồn ma, chỉ cần không chủ động tấn công hay chủ động đi đụng chạm người khác, thì sẽ không ai phát hiện, hơn nữa peryton còn có thể bám vào bóng của người khác." Đây là lý do griffin có thể về được nhà sau khi chạy loạn khắp nơi, là vì mỗi griffin ra khỏi cửa đều sẽ mang theo một peryton trong cái bóng của mình "Khi nãy chắc là do không kiểm soát được năng lực khi mới thức tỉnh đi..."
"Khoan đã, tình huống này mới xuất hiện hôm nay."
Ánh mắt Harry lướt qua đỉnh đầu Snape, sau đó nhanh chóng thu hồi "Có, giáo sư, cái đó đó..." Harry chỉ chỉ đầu Snape "Con cũng biết đại khái tại sao lại là tai mèo rồi..." Là vì chưa kiểm soát được năng lực, griffin là đầu ưng thân sư tử, kết quả của việc không kiểm soát được năng lực chính là chỉ biến có một nửa, lỗ tai từ đó mà ra chứ đâu.

"...." Snape cũng nghĩ ra, tại sao đuôi đau đến thế rồi "Potter, peryton khi biến thành sinh vật có gì đặc biệt?"
"Ừm, sau khi biến hình sẽ tạm thời mất đi cảm giác xung quanh, năng lực tấn công cũng không cao, nhưng có thể biến thành rồng lớn hay cái gì đó để chơi vật lộn, hơn nữa thời điểm chiến đấu hoàn toàn không thấy đau." Đương nhiên, sau khi biến hình xong vẫn sẽ đau, miệng vết thương sẽ xuất hiện ở những chỗ y chang "Tuy không phun lửa giống rồng được, nhưng hoàn toàn có thể kế thừa được thể chất của sinh vật biến thành..." Tỷ như biến thành hải yêu là có thể lặn xuống biển cả trăm thước này, thành titan là có thể đi tham quan dung nham có gì, biến thành tinh linh thì có thể....có thể mặc đồ đẹp —- sở trường của tinh linh là thao túng thực vật, nhưng thể chất yếu xìu "Nhưng muốn biến thành sinh vật nào nhất định phải có máu hoặc bám vào được bóng của sinh vật ấy ba ngày trở lên."
"..." Cho nên tại sao loại sinh vật mạnh mẽ này lại muốn đi làm bảo mẫu của griffin!
Nguyên nhân chính là do griffin quá không cẩn thận, hoàn toàn không ngại peryton cắn một miếng hay bám vào bóng nhìn chằm chằm bọn họ, hơn nữa thể chất của griffin tuy không bằng rồng với titan, nhưng cũng thuộc hàng ngon ghẻ trong top sinh vật huyền bí.

HẾT CHƯƠNG 229.


Bình Luận (0)
Comment