Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 7



- o0o-
EDITOR: PARK HOONWOO
SỬA LỖI VÀ BETA: PARK HOONWOO
- o0o-
"Đây là đứa nhỏ kia?" Sau khi Dumbledore tuyên bố bắt đầu bữa tối liền nhìn thấy Harry và Moni ầm ĩ "Rất có cá tính, rất giống ba nó."
"Zi-----" Dao ăn của Snape xẹt qua dĩa phát ra tiếng kêu chói tai "Dumbledore, đồ ngọt trên bàn không đủ ngăn ngài rót nước đường vào não sao!"
"Úc, Severus, không cần nhìn bọn nhỏ qua ba mẹ bọn nó chứ." Dumbledore cắt bánh xốp phủ đầy sirô, nhét một miếng vào trong miệng.

"Nếu bọn họ có một Slytherin thì tôi sẽ!" Hắn thấp giọng mắng hai tên ngu xuẩn nào đó trên bàn dài Gryffindor.

"Ôi!" Harry đưa tay xoa xoa trán, tuy rằng rất đau, nhưng đây lại là một chuyện tốt.

"Harry, cậu sao vậy?" Hermione quan tâm hỏi.

"Không sao." Tuyệt vời, nếu trán của y đau tức là vũ xà vẫn chưa cắn nuốt hoàn toàn chủ hồn của Voldemort, điều này nói lên vũ xà này có thể sẽ không phải là tên mang đến hắc ám cho thế giới phép thuật kia.


"Có phải bệnh hay không?" Mất dinh dưỡng nghiêm trọng làm cho Harry trông như chỉ mới tám chín tuổi, Hermione rất lo lắng không biết Harry có không khoẻ chỗ nào không.

"Không, chắc là hơi mệt thôi." Harry xoa xoa vết sẹo của mình nói.

"Nga." Hermione cũng không nói gì nữa, chỉ là lấy một miếng khoai tây nghiền bỏ vào dĩa của Harry.

Sau khi tiệc tối kết thúc, Harry và Moni theo huynh trưởng Gryffindor vào ký túc xá trên tháp của bọn họ, phát hiện cái giường vốn dành cho Ron đã được Moni thay thế.

Mệt nhọc một ngày, vốn định cùng Moni tìm Ron hỏi một chút, bất quá nhìn Moni thiếu điều muốn mặc đồng phục rồi đi ngủ luôn là biết chuyện này không có khả năng.

"Người thừa kế..............Đài hiến tế.............A........." Bốn phía đen thui, chỉ có chút âm thanh đứt quãng không rõ ràng truyền đến từ bốn phía, y muốn giơ tay, nhưng lại phát hiện mình bây giờ ngay cả thân thể còn không có, nhưng y lại có thể cảm nhận rõ ràng có cái gì đó đang giam cầm mình.

Không rảnh nghe giọng nói đó, Harry dùng hết toàn lực dãy dụa, rốt cuộc ầm một tiếng, y thành công ngã thẳng từ trên giường xuống đất.

"Ối, Merlin!" Harry giãy khỏi cái chăn đang cuốn chặt mình, y phát hiện mình không nghĩ được lý do tại sao lại lăn luôn xuống giướng.

Sau khi tự hỏi 1 phút, Harry quyết định, kệ mẹ nó đi, chắc chả có gì ghê gớm đâu.

Xem qua thời gian một chút, mới 1 giờ sáng, thế là y quyết định lấy chăn lên giường ngủ tiếp, hy vọng là mình sẽ không mơ mộng chi nữa.

Bởi vì tối hôm trước ngủ không ngon, thêm cả Moni cũng không ngủ được vì lạ thời tiết, cho nên bộ đôi Gryffindor lại đi học trễ, bất quá từ Ron chuyển thành Moni mà thôi.

"Harry, cậu với Moni sao thế? Đến muộn gần nửa tiết!" Ăn trưa, Hermione tức giận tra khảo hai kẻ làm Gryffindor bị trừ mất vài điểm.

"Ôi, cậu đừng nhắc lại mà!" Lần này không giống ngày xưa chút nào, ngày xưa là do y và Ron đi lạc, nhưng lần này lại do hai người ngủ quên, "Hôm qua tớ cứ mơ thấy mấy cái gì đâu, lăn xuống giường rất nhiều lần."
"5 điểm! Giáo sư McGonagall trừ hai người các cậu, mỗi người 5 điểm!" Hermione xoã tung tóc bắt đầu mắng "Các cậu kiếm điểm trở về đi!"
"Được, Hermione." Harry oán niệm nhìn Moni, tại sao Hermione chỉ rít gào với mình tớ?
"Tớ là do không quen thời tiết, cậu là do ngủ quên." Moni nhàn nhã cắt thịt cừu "Hoàn toàn khác nhau."
U hung tợn cắn miếng bánh bí đỏ, đem nó trở thành Moni mà nhai nhai.

Bất quá, "Tê" y cắn trúng lưỡi rồi! Harry vội vàng lấy ly nước bí đỏ uống...........!
"Phốc! Khụ khụ khụ..........." Đáng chết, ngày quái gì thế này!

Từ ngày lăn xuống giường đó, Harry mỗi ngày đều sẽ lập lại giấc mơ đó, bất quá y vẫn luôn không thể nghe rõ câu nói đó, sau đó, Harry chỉ lặng lặng ở cái thế giới đen thui đó chờ Moni đánh thức bản thân.

Thứ sáu, Harry-không-ngủ-đủ-Potter bị Moni nắm áo kéo đến phòng học độc dược.

Y xoa xoa mặt, cố gắn làm mình tỉnh táo hơn một chút, bất quá nó chả có tác dụng gì mấy.

Snape khí thế cuồn cuộn đi vào phòng học, vung đũa phép trong tay lên, cửa sổ cùng màn tự động đóng lại, hắn giương mắt nhìn toàn bộ học sinh của mình, lạnh nhạt, ánh mắt trống rỗng làm rất nhiều tiểu động vật nhịn không được mà run cầm cập.

"Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược." Hắn mở miệng, thanh âm chỉ to hơn một chút so với thì thầm, nhưng mỗi người đều có thể nghe rõ ràng hắn nói gì, Harry vẫn luôn muốn học cái gì, rốt cuộc mỗi lần bố trí chiến thuật trước khi chiến đấu đều cần phải rống lên, mà điều đó thì chả hay chút nào.

"Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật.

Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũn chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy...!Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết - nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."
Thình lình giáo sư Snape bỗng nhiên nạt một tiếng: " Potter!" Đôi mắt trống rỗng nhìn là biết chẳng có ý tốt gì "Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"
"Con không biết, giáo sư." Qủa nhiên vẫn là mình, Harry ngầm bĩu môi.

" Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be - zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"
"Con không biết." Than ôi, Hermione tội nghiệp, cậu đừng cố gắng giơ tay càng ngày càng cao nữa, trừ phi cậu giơ nó lên trước mặt giáo sư thì thầy ấy mới chú ý, nếu không thì mơ đi.

"Vậy thì, Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?."
"Con nghĩ...........là chính tả?"
"Potter, đây là chút kiến thức dành i: lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dười tên: cơn đau của cái chết đang sống.

Còn be - zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thẻ giải hầu hết các chất độc.

Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử? Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi?"
"Gryfiindor trừ một điểm, vì không có thái độ học tập nghiêm túc." Hắn ác ý nhếch miệng, sự không có ý tốt hiện lên cực kỳ rõ ràng.

"..............." Bĩu môi, dù sao thầy luôn luôn tìm được chỗ nào đó để trừ điểm con.

Y rút bút lông chim ra, chấm mực viết lên giấy da dê được trải sẵn ----- dù sao mình đều đã nhớ rõ, thôi, tạo nét một chút là được.


Snape đem hai người chia thành một nhóm nhỏ, chỉ đạo bọn họ nấu một lại độc dược trị mụn ghẻ đơn giản, Harry chung nhóm với Neville, nhưng mà, y không nghĩ mình lại bị trừ thêm mớ điểm nữa vì những lý do hết sức kỳ cục.

Snape mang theo cái ánh mắt làm người khác dựng đứng lông tơ tuần tra vòng vòng xung quanh phòng học, mỗi khi có người thao tác không đúng đều bị hắn hung hăng phê bình, Gryffindor còn được khuyến mãi thêm trừ một điểm.

Y làm lơ cái ánh mắt ác ý nhìn mình, nghiêm túc bình tĩnh xử lý độc dược, thuận tiện ngăn cản hành động ném nguyên liệu vào vạc của Neville.

Chuẩn bị tắt lửa, sau đó............!"Đùng!"
Tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên doạ Harry trực tiếp đem mấy cái dược liệu còn sót lại quẳng luôn vào nồi, kết quả là.........!"Đùng!"
Độc dược bắn lên hoàn thành chuyến đi dài của mình trong vạc của Draco, và thế là..........!"Đùng!"
Cho dù Snape đã nhanh chóng quẳng cho học sinh vài cái bùa bảo vệ, nhưng cũng không thể ngăn cản hết mấy trận nổ mạnh liên tiếp này, những độc dược còn lại cũng thất bại nhờ vào mấy giọt bắn lên từ vụ nổ.

Giáo sư Snape không truy cứu trách nhiệm của bất cứ ai hay trừ điểm nhà nào, chỉ mắng một tiếng sau đó mang người bị thương đến bệnh thất.

May mắn chính là cả Harry và Draco đều phản ứng kịp thời nên không sao, chỉ có Moni bị nguyên cái vạc người khác làm ngã đổ hết lên người, Moni xui xẻo liền bị Snape trực tiếp ném lên cán và trôi nổi đi.

"Vừa rồi là..........." Ai làm nổ? Y đã xách Neville ra khỏi phạm vi xung quanh vạc, ai còn có bản lĩnh làm nổ cái độc dược đơn giản như vầy?
"............Blaise Zabini!" Draco cắn răng, cái tên kia đứng sau lưng cậu, nếu không phải cậu phản ứng nhanh là giờ này bệnh thất có một giường cho cậu rồi.

"Ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn!" Điều khó chịu nhất chính là, tên nhóc đen thui đó một vết thương cũng không có! "Tớ cũng không muốn mấy cái nút tay áo sẽ rớt xuống!" Cậu cũng vô tội, ai ngờ mấy cái nút áo lại rơi ra chứ.

"Nút áo của cậu làm từ gì?" Thứ quái nào có thể làm nổ cả vạc, ảnh hưởng đến người xung quanh như thế chứ! Draco cắn răng.

"Trò Zabini, trò rốt cuộc cho cái gì vào bên trong!?" Snape nhanh chóng bước vào, xông thẳng đến tên đầu sỏ chất vấn, biểu cảm trên mặt có thể doạ khóc một tân sinh Hufflepuff nhát gan.

"Nút tay áo." Thật sự chỉ là nút tay áo...............
HẾT CHƯƠNG 7.


Bình Luận (0)
Comment