[Hp] [Drahar] Tàn Khuyết Chữ Cái

Chương 17


"Mioen đã quyết định đi Bộ Pháp Thuật phỏng vấn, mình không biết cô ấy đi làm cái gì, chẳng lẽ là ứng cử Thần Sáng? Bồ tèo a, cái căn phòng lửa kia đã làm mình sinh ra bóng ma tâm lý, bảo mình đi làm tuyển thủ Quidditch chuyên nghiệp sao.

Mà bồ cũng biết cái này cũng nhiều mẹ nó phiền, nói thật chỉ đem Quidditch là một hoạt động giải trí còn được, chứ giờ coi nó thành nghề nghiệp, mất đi hứng thú là chuyện sớm hay muộn.

"
"Hay mở cái cửa hàng? Bán gì a? Mình có lẽ sẽ phụ giúp Tiệm giỡn.

Bồ biết Kate quyết định đi Mỹ tiếp tục học lên cao không, một năm chính là một trăm vạn, còn có Tomas, mẹ nó nhà cậu ta tốn 50 vạn lót đường Bộ Pháp Thuật, cho cậu ta cái chức gì tiểu bộ trưởng.

Mà mình thì nghĩ mãi không biết sau tốt nghiệp thì nên làm gì đây....."
"Mình cho rằng chúng ta ở Hogwarts bảy năm chính là cả đời rồi đi......"
"Mình muốn cầu hôn cô ấy, nhưng chúng ta hiện tại mới mười tám, mình cái gì đều không có, không có tiền, không nghề nghiệp, thậm chí liền cái con mẹ nó mục tiêu nhân sinh cũng không có, Harry chúng ta đã là bạn tốt nhiều năm như vậy, bồ biết mình vẫn luôn không có lý tưởng gì cao xa, nhưng nếu muốn cưới người ta, cũng không thể hai tay trống trơn cái hứa hẹn gì đều không cho được đi?"
"18 tuổi liền kết hôn có phải quá sớm? Quá sớm sợ sẽ tan rã không vui, bồ nhìn chú mình đi, mười chín tuổi cưới cô mình, 23 tuổi liền ly hôn, cả đời không qua lại với nhau, ổng hiện tại 67, hai người đến 50 năm không gặp lại một lần.

Mình không muốn nhất thời xúc động lại làm huỷ hoại tình cảm hai đứa.

Mình không quá thông minh, nhưng chút đạo lý này vẫn biết, có lẽ nên chờ sau 25 tuổi rồi nói sau.

Nếu khi đó hai người còn ở bên nhau......!Cái gì làm mình đối với tình cảm hai đứa không tự tin? Không có, mình là chính mình không tự tin a......"
"Bồ đừng an ủi mình, lời này cũng chỉ dám nói với mình bồ, mình thật muốn cưới cô ấy a, nhưng kết hôn đối bọn mình hiện tại thật không thú vị, chỉ làm trói buộc người ta.

Lời đi lại nói trở về, mình liền muốn làm cái công việc gì cũng không biết? Ách —— mình không uống nhiều mà, Hermione khẳng định có thể thẳng tiến Bộ Pháp Thuật, cô ấy ưu tú đến như vậy mà, ách ——"
"Đã gần một năm, trên ngón tay bồ cái ấn ký thế nào rồi? Để nhìn xem, D......N?
Ai a? Một chút manh mối đều không có? Mình nghe nói gặp được Linh Hồn Bạn Lữ là có cảm giác đặc biệt có thể nhận ra ngay đó! Khi lần đầu tiên xuất hiện ấn ký mình nhìn Hermione, trái tim nhảy bang bang lên, bồ chưa có cảm giác này với ai sao? Thật thảm, không biết bồ còn phải đợi bao lâu, mình vốn dĩ vẫn luôn trông cậy vào bồ có thể ở rể nhà mình đó......!Làm gì trừng mình a?!"

"Bồ thì sao, Harry, muốn làm gì? Thần Sáng? Được rồi, dứt khoát bồ làm gì mình liền làm đó, hai ta liên thủ còn có thể lại bắt được thêm hai tên kẻ xấu, hức! Cái gì, thôi bỏ đi, mình lại không phải mỗi lần đều làm rớt dây xích! Bồ đừng cười, cẩn thận mình dùng bình rượu đánh bồ, ha ha ha ha ha ha, mặt bồ so với mình còn hồng hơn a, lại uống chút đi lại uống đi......"
—— "Trời ạ! Hai người này ở chỗ này uống đã bao lâu rồi vậy hả?!"
Hermione đẩy cửa phòng, bị mùi cồn nồng nặc ập vào mặt hun đến nhíu mày, bạn trai cùng bạn tốt lắc tới lắc lui ngã trên mặt đất, trong tay nắm bình rượu cười ha ha, Harry ngây ngô cười giơ lên cái chai trong tay, Ron nhếch môi hét lớn: "Mione! Anh đã quyết định được mình muốn làm gì!"
Hermione bất đắc dĩ mà chống nạnh nhìn hắn, đi vào kéo rèm mở ra cửa sổ, gió nóng ấm áp rót vào phòng thổi tan mùi rượu, làm hai người dưới đất đều thoải mái đến nheo cả mắt.

Cô nàng xoay người rút đũa phép vung lên, vỏ chai rỗng bát ăn trên mặt đất bay là là ra ngoài, sau đó cô dựa vào bên cửa sổ khoanh tay nhìn Ron, "Là gì vậy a?"
"Thần Sáng!" Ron hét lớn, cùng Harry nhìn nhau, lại lần nữa cười ha ha lên, Hermione mắt trợn trắng lắc đầu, "Phải nói chúc mừng anh, nhưng vấn đề là, cục Thần Sáng cũng không nhận quỷ say xỉn!" Nàng trừng mắt nhìn hai người.
"Hermione, chúng ta hôm trước mới tốt nghiệp, hôm nay uống một chén cũng không có gì a," Harry nói, từ bên cạnh lấy ra một chai bia mở nắp đưa cho cô nàng.

Cô chớp chớp mắt nhìn cậu một hồi, chịu thua mà xua xua tay, tiếp nhận cái chai uống một ngụm rồi ngồi vào trước mặt bọn họ.
"To Graduate!" Cô nói, giơ lên chai bia.
"To Graduate!" Hai người lặp lại, bình rượu chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng vui vẻ thanh thuý.
( Truyện được đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo91)
Draco Malfoy trước nay đều không thích Bộ Pháp Thuật.
Cái chỗ đó là nơi các chính trị gia dơ bẩn tụ tập, nơi nơi đều là tường gạch màu đen, phản xạ ra u ám, người đi qua đi lại ăn mặc nghìn người một kiểu tây trang, lặp lại sinh hoạt đơn điệu.
Nhưng hắn hiện tại dưới cưỡng bách của cha, cũng đang tròng lên một kiện tây trang, hơn nữa bực bội mà nghe ông nói về cách như thế nào ở Bộ Pháp Thuật đả thông quan hệ, lợi dụng nhân mạch, tạo lợi ích cho mình, thao thao bất tuyệt.

Mẹ Draco đứng ở một bên nhìn con trai cao lớn đĩnh bạt, ôn nhu mà lộ ra một cái tươi cười.

Nhưng khi bà thấy Draco hơi hơi toát ra sự không kiên nhẫn, tươi cười lại chậm rãi thu trở về, thay thế là bất đắc dĩ cùng chua xót.

Cậu bé còn khóc oa oa vì bị một cái gai hoa hồng đâm vào tay của bà, sau chiến tranh đã trôi sạch sẽ sự ngây thơ hồn nhiên.

Trưởng thành sau một đêm cũng không phải điều tốt đẹp dễ dàng gì.

"Draco, lý lịch sơ lược của con đã được Bộ trưởng công thương quốc tế nhận rồi, ông ta cùng ta cũng xem như bằng hữu cũ, con phải biết rằng mỗi năm từ Hogwarts tốt nghiệp nhiều người như vậy, chỉ có 10% có thể đi vào Bộ Pháp Thuật làm việc.

Đây là một cái cơ hội khó có được, là đứa trẻ thông minh, con còn có được những phẩm chất tốt đẹp của gia tộc Malfoy, con nghe hiểu không? Nếu làm tốt, tương lai vị trí Hội trưởng chính là của con."
Lucius đứng sau Draco, con ông đã lớn lên so với ông còn cao hơn một chút, vì thế ông hướng bên cạnh rời một bước, nhéo bả vai Draco làm hắn ưỡn ngực.

Ông vừa lòng mà nhìn dáng người cao lớn trầm ổn của Draco, vỗ vỗ bờ vai hắn, "Bộ Pháp Thuật không có gì không tốt, dơ bẩn cũng là một phần phải gặp trong cuộc sống mỗi ngày, cũng không ai có thể cả đời đều sống ngay thẳng sạch sẽ, cái loại người này cả đời trừ bỏ được yêu thích cùng tán tụng thì còn có ý nghĩa gì cơ chứ?"
Có.

Có ý nghĩa.
Draco dưới đáy lòng nói, suy nghĩ của hắn bay tới một người nhân sinh tràn ngập tình yêu cùng tán tụng, lúc nào cũng chói sáng như ánh mặt trời, khiến hắn hé mắt nhìn thôi cũng cần dũng khí.

Nhân sinh của người ấy ai dám nói không ý nghĩa?
Lucius bất mãn hắn thất thần, nghiêm khắc mà dùng quyền trượng gõ lưng hắn một chút, Draco đột nhiên phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn.
"Draco......" Lucius nói, nheo lại mắt.
"Con đã biết, thưa cha."
Hắn gật đầu, xoay người ra khỏi phòng đóng cửa lại, đi đến ngoài trang viên mới phun ra một hơi.

Vừa mới trong nháy mắt kia hắn rất muốn đối với cha mình rống ra tiếng, kêu ông đừng đem nhân sinh của mình áp đặt lên người khác, nói rằng chính hắn cỡ nào thống hận Bộ Pháp Thuật tăm tối, cỡ nào muốn lột xuống tây trang trên người, đầu bù tóc rối đi vào đám đông hô to ta là Malfoy!
Từ khi hắn sinh ra, cha liền nói cho hắn đừng làm cái này, đừng làm cái kia, biểu hiện phải giống một phù thuỷ "Thuần huyết thống", thuần huyết không như vậy, không như vậy, không thể như vậy, cũng không thể như vậy, muốn như vậy, muốn như vậy, Malfoy không nói cái này, Malfoy không nghe cái kia, Malfoy không quan hệ loại người này, phải chọn người kia làm bạn bè.
Merlin biết, bảy năm, hắn không có dù chỉ một người bạn thực sự.
Draco nhớ rõ 17 tuổi năm ấy vào đúng sinh nhật, cha hắn gửi tới một phong thư, trên thư nói: "Draco, không cần trầm mê vào cái linh hồn ấn ký."
Ngay cả tình yêu của bản thân đều phải chôn vùi khi đứng trước lợi ích gia tộc, hắn như thế nào mới có thể thuyết phục chính mình đi làm một người con ngoan ngoãn, toàn tâm toàn ý nghe lời cha mẹ đây?! Nhận được những điều tốt nhất từ gia tộc, cùng vinh cùng bại với gia tộc, trả giá cả bản thân, tâm tình, cuộc sống chưa đủ, còn cần cả trái tim nữa sao?
Draco nhìn chằm chằm thảm cỏ xanh đẫm sương, đôi mắt đỏ rực, so với người có thể khóc oa oa lên còn có vẻ thống khổ hơn.


Hắn liều mạng nuột cục nghẹn trở về, sau đó dùng sức mà hít sâu vô số lần, mới dần dần bình ổn được tâm tình.
Hắn luôn nghĩ, có lẽ dũng khí của mình đã sớm ở cái vũ hội kia dùng sạch rồi.

Hắn thấy Harry đi vào, tất cả mọi người đều mải nhảy nhót mà hắn lại liếc mắt một cái liền thấy người kia, thấy cậu đi đến bàn dài cầm một ly rượu, thấy cậu xách theo cái ly đi khắp nơi, cái gì cũng hiếu kì nhìn một chút, ngó một chút, thấy cậu khi đèn đột nhiên tắt cảnh giác quay đầu xem xét, thấy cậu ở trong đám người cười đến vui vẻ, chính là thời khắc đó, trong lòng Draco có một cảm xúc như nổ mạnh.
Draco an ủi chính mình, chỉ là tiếp cận cậu một chút, không có gì ghê gớm, nhưng sau khi đi lên một bước, nhịn không được lại bước ra bước thứ hai, bước thứ ba, thẳng đến khi chính mình đã dán đến phía sau cậu, ôm được thân hình nho nhỏ nóng ấm vào lòng, độ ấm đến từ Harry Potter khiến nửa thân người hắn đều tê rần, không biết là phấn khích hay hồi hộp.
Bóng tối bao che cho hắn, làm hắn có lá gan muốn làm gì thì làm, Draco lừa mình dối người mà nghĩ sẽ không có ai thấy hắn làm cái gì, bởi vì ca sĩ quá hấp dẫn ánh mắt vẫn đang gào thét trên đài kia.
Draco từ lâu đã rất muốn hôn đôi môi Harry.

Cái ý niệm này không biết lúc nào nảy sinh, có lẽ từ cái buổi sáng giằng co ngày Tủ biến mất bị hủy, có lẽ còn muốn sớm một chút, nhưng Draco thừa nhận, hắn không dám.
Hắn chính là yếu đuối, chính là việc thừa nhận bản thân mình đem lòng yêu đối thủ một mất một còn cũng không dám.

Hắn tựa như một con chim cút, đem đầu vùi dưới lông chim, trong lòng lại hoang hoải chờ mong ước gì đối phương sẽ tới gần mình, chủ động mà thân cận mình.

Nghe đâu đó ai nói người nhát gan sẽ không có được tình yêu, có lẽ đúng vậy.
Khi Harry hé môi, tâm tình của hắn thực phức tạp, vui sướng, kích động, hoang mang, Harry biết là hắn sao? Hoặc là đêm nay bất luận người nào tới hôn cậu, cậu đều sẽ không hề khúc mắc tiếp nhận, xuất phát từ tâm tính thánh nhân hoặc là thuận theo không khí ly biệt của buổi tối đó? Hoặc là, Harry biết chính là hắn, cùng có cảm xúc giống như hắn......
Draco không dám nghĩ đến điều đó.
Draco sợ chính mình nghĩ nhiều liền sẽ từ lơ lửng mà rơi xuống, sợ chính mình sẽ không màng tất cả mà muốn cùng cậu ở bên nhau, đối mặt với lửa giận của cha, với sự bàn tán kinh ngạc của người đời, sẽ không quan tâm tất cả mà chỉ muốn ngày ngày bên cạnh cậu.

Nhưng là, hắn thừa nhận, hắn không có cái dũng khí này.
Không có.
Draco độn thổ đến Bộ Pháp Thuật, sửa sang cổ áo, đi một bước nghĩ một chút, đẩy ra của lớn của Bộ công thương, treo lên một cái mỉm cười xa cách thường trực.

Một Malfoy chói loá rạng rỡ, chỉn chu từ từng nếp áp đến lọn tóc, mặt mày đẹp đẽ, vân đạm phong khinh xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chứ không phải như bên trong sôi sục tình yêu, yêu người ta yêu đến tan nát trái tim nhưng không dám bước lên tranh đoạt.
****
Harry cùng Ron như ý nguyện trở thành Thần Sáng.
Trở thành một Thần Sáng là nguyện vọng từ nhỏ của Harry, nhưng khi ước mơ thực hiện được lại không mỹ diệu như trong tưởng tượng, ngày qua ngày bắt giữ truy đuổi, trắng đêm không ngủ tra manh mối, mỗi ngày trôi qua so với khi ở Hogwarts thi cuối kì còn muốn khẩn trương hơn.


Hơn nữa cậu có khi cũng sẽ ở trong Bộ gặp được Draco, trong đầu luôn là nụ hôn kia, lại không biết như thế nào tiếp lời, mỗi lần chỉ có thể mặt vô biểu tình hai người đi ngang qua nhau.
Mà Draco Malfoy vẫn luôn đều biểu hiện lạnh nhạt trước sau như một, giống đêm đó người hôn Harry không phải anh ta.

Có khi Harry cũng sẽ hoài nghi chính mình có phải nghĩ lầm hay không, nhưng thanh âm ở trong lòng cậu kêu gào không sai, vì thế Harry liền cứ giữa do dự cùng kiên quyết bồi hồi không thôi, nôn nóng bất an.
Cậu không phải một người giỏi biểu đạt tâm tình, đối với người mình thích, cậu tựa như một con hamster sợ hãi chạy trong lồng, đâm đông đụng tây, đối với chuyện tình yêu không có hiểu biết, có lẽ yêu đối thủ của mình là quyết định sai lầm, nhưng cậu không biết nên làm gì hay nói gì.
Harry cũng từng nghĩ tới, thích Draco Malfoy quả thực chính là chuyện chê cười lớn nhất trong nhân sinh của mình.

Cái người ngạo mạn kiêu căng lạnh như băng kia, trước nay chưa bao giờ hoà hảo với cậu, chỉ để che giấu cái nhút nhát khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhưng anh lại cô độc, không biết làm sao, ở một khía cạnh nào đó hai người thực giống nhau.
Còn có chuyện gì so với việc cùng đối tượng thầm mến làm việc cùng một toà nhà thảm hại hơn sao? Có! Đó chính là mỗi ngày cùng anh ta gặp mặt, mà người ta coi bạn như không khí!!
Harry thường xuyên vuốt ve ngón tay che lên ấn ký, việc này có thể làm cậu bình tĩnh lại.

Cậu trở thành Thần Sáng đã gần hai năm, mỗi một ngày đều vội chân không chạm đất, trước mặt đội trưởng cùng mấy đồng nghiệp ghé vào cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng cái gì, mà cậu hai mắt thất thần, chăm chú nhìn người đàn ông ngoài cửa.

Vóc dáng cao lớn, lưng thẳng đĩnh đạc, đầu hơi cúi, anh đang cùng một người lùn nói chuyện, mái tóc bạch kim đã dài qua vai được buộc gọn gàng bằng một cái kẹp tinh xảo.

Họ nói về giao dịch buôn bán, công thương sổ sách, Harry không hiểu nhưng ánh mắt không thể nhấc rời.

Cậu biết mình không nên chọn lúc họp mà phát ngốc.
Draco kết thúc nói chuyện, lơ đãng hướng phía cậu nhìn lướt qua, hai người tầm mắt chậm nhau, bỗng như có dòng điện ở trong không khí.

Đôi mắt xanh xám giống một cái động sâu không đáy lạnh lẽo nhấn chìm Harry, cậu cuống quít mà xoay đầu như trốn chạy.

Lúc sau lại cẩn thận mà liếc ra, ngoài cửa đã trống không, anh đi rồi.
"Harry, cậu thấy thế nào? Cậu cảm thấy cái kế hoạch này tốt chứ?" Đội trưởng nói.
"A? Cái gì?" Harry kinh ngạc nói.
"Corey vừa mới nói, cậu dùng Thuật biến hình ngụy trang thành bộ dáng anh ta, còn anh ta biến thành cậu, sau đó cùng nhau phục kích kia tên kia?"
Harry chớp chớp mắt, nỗ lực phục hồi tinh thần lại từ một giây đối diện vừa rồi..

Bình Luận (0)
Comment