[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 77

Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: BĐ

Quay trở về từ hang động bờ biển, không bao lâu sau Voldermort liền nhận được tin tức của Dolohov, Chiếc Cúp đã biến mất khỏi hầm vàng của Bella. Voldermort giận dữ tự mình đi xem, còn gϊếŧ không ít yêu tinh Gringotts, cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì. Cúp Vàng do Bella tự mình đi lấy, đi cùng còn có vợ chồng Malfoy.

Tên thuộc hạ xảo quyệt kia... Voldemort khép đôi mắt đỏ tươi đứng trầm ngâm giữa bãi máu. Hắn không tin Bella sẽ phản bội hắn, vậy người làm chuyện này chỉ có thể là Lucius. Dấu hiệu Hắc Ám không có phản ứng... Voldemort mở đôi mắt đỏ giận dữ, ác độc; có lẽ gia đình bạch kim giảo hoạt đều còn sống, đi cậy nhờ Cứu thế chủ như sợi dây thòng lọng treo cổ kia.

Voldemort nhẹ nhàng vuốt ve ống tay áo của mình, hắn nhận ra bên người mình có điều quái lạ. Dưới tầm mắt Chúa Tể Hắc Ám mà gia đình Malfoy lại đào tẩu dễ dàng đến thế, chưa kể là chúng còn thao túng được kẻ hầu trung thành nhất của hắn – Bella Lestrange. Kẻ phản bội đầu tiên mà Voldermort nghĩ tới vẫn là Snape, nhưng rất nhanh hắn cũng gạt ý tưởng này khỏi đầu. Thằng Malfoy con cố ý châm ngòi, cũng làm Snape hoàn toàn bại lộ, nếu bảo bọn chúng là cùng một giuộc thì không đúng lắm, huống chi Snape đã gϊếŧ Dumbledore. Cho dù kẻ này thật sự không trung thành với phe Hắc ám, Hội Phượng Hoàng cũng sẽ không nhận kẻ phạm phải tội như vậy...

Còn Đuôi Trùn thì sao? Đuôi Trùn luôn bị Voldermort giữ bên người, nó là một đứa vô tài và phản phé, có khi nào sẽ bị kẻ khác lợi dụng? Nhưng dựa trên biểu hiện của nó thì không giống bị khống chế lắm... Voldemort bắt đầu tinh tế cân nhắc mỗi một kẻ bên cạnh hắn, hình như chẳng ai có vấn đề gì, nhưng hắn càng thêm cảm thấy ai cũng không tin được. Sắc đỏ ké trong mắt Voldermort hung tàn hơn mấy phần, không ai có thể trêu đùa Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại, tốt lắm! Hắn sẽ cho bọn chúng biết kết cục của đứa phản trắc, cũng cho những kẻ bên người một xô nước lạnh, chúng nó không còn đường nào khác hơn là vĩnh viễn trung thành!

Vì việc Trường Sinh Linh Giá mất tích tập thể mà Voldermort nổi cơn tam bành, vô cùng phẫn nộ, táo tợn và tàn nhẫn hơn mọi khi vô số lần. Cả Thái Ấp Malfoy bị bao trùm bởi bầu không khí nhát gừng như chuột sợ hơi mèo, một đám Tử thần Thực tử đi lại rón rén như ăn trộm, chỉ sợ tâm trạng chủ nhân không tốt sẽ trách phạt chúng. Tuy nhiên cũng rất nhanh, Voldermort chẳng còn tâm trạng nào để ý tới đám bề tôi kia nữa, tuy rằng Mề Đay Slytherin mất tích, không rõ tình huống của Vương Miện Ravenclaw, nhưng vì an toàn của bản thân, hắn không thể không tạm thời từ bỏ mọi hành động, tập trung chế tác Trường Sinh Linh giá cuối cùng.

Cái xác cứng ngắc của Bella bị bỏ vào phòng hắn, Voldermort cứ kiểm tra mãi để chắc rằng nó không bị ếm bùa chú khác, mới bắt tay vào việc chế tác.

Trong căn phòng tối đen như hũ nút, chẳng ai biết được đã có phép thuật tà ác nào diễn ra bên trong. Đột nhiên ba ngày sau, một tiếng kêu thê lương thảm thiết phá tan bầu không khí áp lực trong Thái Ấp, một trận lửa khổng lồ bùng phát thiêu rụi hơn nửa tòa nhà, không phép gì dập tắt nổi. Các Tử Thần Thực Tử chật vật chạy ra, chúng đều cho rằng đấy là lửa giận của Chúa Tể Hắc Ám, dấu hiệu trên cánh tay bỏng rát một hồi rất lâu mới an tĩnh.

Voldemort không vì sao hắn lại thất bại, nhưng đây không phải vấn đề hắn quan tâm nhất nữa, linh hồn của hắn đang bận đấu tranh mãnh liệt với nhau, tựa hồ những mảnh hồn bị chia ra ngoài đã quay trở lại... Chỉ là cách này không đúng! Không đúng! Tại sao trong đầu hắn lại xuất hiện quá nhiều Voldermort thế này! Mỗi kẻ đều đang đánh nhau để tranh đoạt cơ thể. Bọn chúng không hợp lại mà vô cùng bài xích, chém gϊếŧ lẫn nhau.

Không thể nào!

Voldemort phải tốn thời gian rất lâu, chủ hồn mới giành được quyền khống chế cuối cùng. Tuy nhiên, ba mảnh hồn khác của hắn lại rình rập bên cạnh như hổ rình mồi; còn mấy cái khác, cái trẻ tuổi nhất đang lẩm bẩm cái gì đó một mình, còn một cái khác lại chui vô góc run bần bật, hình như là mảnh hồn vừa phân tách, vô cùng yếu ớt và xấu xí.

Voldemort rít lên trong đầu: "Tụi bây im đi! Im hết đi!"

Một linh hồn hao hao con rắn đáp trả, vẫn bằng cái giọng sắc lẹm, rin rít: "Đồ ngu, mi còn có mặt mũi tồn tại à? Nếu không phải vì mi, tụi tao đâu có thành như vầy!" Đó là linh hồn tách ra từ Nagini, bên cạnh, linh hồn từ Chiếc Cúp và Mề Đay cũng tán đồng, đây là ba mảnh hồn mạnh mẽ nhất, có sức cạnh tranh nhất, chỉ chực chờ chủ hồn vô ý là lên chiếm cơ thể ngay.

"Chúng bây chỉ là đồ vật do ta tạo ra, bị hư thì quăng quách, ta có thể tạo lại cái khác!" Voldermort giận dữ nói.

Ba linh hồn kia nhìn nhau, mảnh hồn Nagini căm tức ngậm miệng, trong lúc chủ hồn đắc ý, đột nhiên mảnh Vương Miện nói.

"Mi có năng lực này sao? Nhìn cái thứ trong góc kia đi, thậm chí nó còn chẳng nói được một lời, yếu ớt, bất lực, rõ là vô dụng."

Thế là tất cả mọi Voldermort quay lại để nhìn cái mảnh hồn chút xíu, mỏng manh và bị thương kia, cái vật đó phát ra một âm thanh nức nở, sợ hãi và lùi sâu vào trong góc, giống hệt lời Vương Miện nói, nó chẳng nói được một lời, yếu đuối cuộn mình lại. Mấy mảnh hồn khác cười xùy và khinh thường ra mặt, bọn chúng chẳng có hứng thú gì với cái thứ bé bỏng đó, chỉ có linh hồn trẻ nhất, còn mang khuôn mặt người là nhìn lom lom cái vật dưới đất, vẻ mặt trầm ngâm.

Chủ hồn đảo mắt, thở hổn hển: "Ta chết thì bọn mi cũng không sống được đâu! Lo mà suy ngẫm tiếp theo phải làm sao đi!"

Các mảnh hồn đều biết hắn nói sự thật, tuy cạnh khoé lẫn nhau nhưng bây giờ chúng đã là châu chấu trên một sợi thừng. Vương Miện lại lên tiếng lần nữa: "Đi tìm cây đũa phép kia... chỉ có thực lực mạnh mẽ mới thống trị được đám pháp sư ngu dại đó."

Các mảnh hồn khác gật đầu, chẳng ai để ý tới cái vật khò khè trong góc nữa. Voldermort theo đuổi sức mạnh, chút nhỏ yếu này cùng lắm chỉ là dĩ vãng trong cái chớp mắt mà thôi.

Voldemort phái phần lớn thuộc hạ đi tìm tin tức cây Đũa phép, nhưng không bao lâu sau Bộ Pháp Thuật lại truyền tới tin không tốt. Lão Thicknesse bị chúng ếm Lời nguyền Toàn Trị đã bị ông Crouch kinh nghiệm đầy mình phát hiện. Từ sau khi con trai chết, lão già này càng thêm hung ác táo tợn, tự nhiên là không bỏ qua cơ hội này. Bộ Pháp Thuật lập tức tiến hành thanh tra giám sát, quân cờ phe Hắc ám cài vào bị tóm gần hết, kế hoạch ám sát Bộ trưởng thất bại, điều này cũng có nghĩa Bộ Phép Thuật đã thoát khỏi khống chế của chúng.

Khi nghe tin tức này Voldermort còn tức giận hơn nữa, ba bốn mảnh hồn trong đầu đồng thời mắng chửi cùng lúc làm đầu hắn đau muốn nứt ra. Voldermort không khống chế được mà rít lên bằng Xà ngữ, chờ hắn tỉnh táo lại, Yaxley đã thành một cái thây cháy đen co quắp, vài tên Tử thần Thực tử ban nãy còn ở đây cũng lần lượt chạy trốn hết. Tin tức đáng sợ này truyền khắp nhóm Tử Thần Thực tử nhanh như lửa cháy trên trảng cỏ, làm nhân tâm hãi hùng. Trong Thái Ấp rộng lớn nay đã sụp hơn nửa, một Xà Khẩu cứ buột mồm rít tiếng rắn một mình, một Chúa tể Hắc ám không khống chế được cảm xúc thường xuyên bạo nộ, những đều này nói cho nhóm Tử thần Thực tử, chủ nhân của chúng có lẽ đã điên rồi.

Nhưng Voldemort mặc kệ mấy kẻ này nghĩ gì, lúc này hắn chỉ muốn tìm cho được cây đũa phép Cơm Nguội. Không lâu sau, Chúa tể Hắc ám lại bỏ đi một mình, không ai biết hắn đi đâu. Snape cũng nhân cơ hội này mà đến Stinchcombe tìm Harry.

Trước khi về trường, Snape chẳng có cách nào liên lạc với Dumbledore, chỉ có thể truyền tin cho thằng nhóc, Harry lại bảo anh đến Stinchcombe tìm nó.

Snape Độn thổ tới quận Gloucestershire, chỗ này đã cách xa lãnh thổ Anh quốc mà anh quen thuộc, ngẫm nghĩ, Snape rút đũa phép ra, hô to: "Hú hồn Thần Hộ mệnh!"

Một chùm sáng bạc phóng ra từ đầu đũa phép, một con hươu cái màu bạc xuất hiện, nó xinh đẹp lung linh, phát ra ánh sáng trắng tinh thanh khiết, dạo một vòng trên không rồi dừng lại trước mặt Snape, cúi đầu.

Snape giơ tay lên, cách không chạm vào đầu con vật, trước giờ anh chưa từng để Harry biết được hình dạng Thần Hộ Mệnh của mình, mặc dù Harry từng hỏi qua. Vốn là anh không muốn để thằng bé biết, còn bây giờ là... không dám.

Anh không biết Harry có từng nghe tên chó đần hay người sói nhắc về Thần Hộ Mệnh của Lily hay không, Snape có chút khiếp đảm khi nghĩ tới phản ứng của Harry với đoạn tình cảm này, sẽ nghĩ nhiều hay để ý... Nhưng rồi anh cũng nhớ tới những lời Harry nói, phải tin tưởng thằng bé. Trong lòng Snape tự cổ vũ mình, anh nên tin tưởng cậu, mặc dù thằng bé biết hết quá khứ hay thậm chí chất vấn anh, Snape cũng có dũng khí trần thuật đúng sự thật lại cho cậu.

"Thực xin lỗi, Lily."

Snape vỗ nhẹ vào trán con hươu, câu xin lỗi này vì đã từng buột miệng thốt lời nói tổn thương cô, cũng vì đã tiết lộ lời Tiên tri khiến cô chết trẻ, càng vì anh không tuân theo lời hứa mà rời xa Harry... Đúng thế, sao anh có thể từ bỏ được, thằng nhóc chính là mạng sống của anh, đã từ lâu rồi, Snape không chỉ sống vì bản thân mình nữa.

Tỉnh lại từ trong suy ngẫm, Snape truyền tin cho con hươu đang ngây thơ nghiêng đầu kia: "Chúa tể Hắc ám chế tác Trường Sinh Linh giá mới thất bại, trạng thái tinh thần không đúng, mới vừa gϊếŧ Yaxley, bây giờ đang toàn lực tìm cây đũa phép Cơm Nguội. Bữa nay hắn đã rời đi đâu không rõ, mấy người phải cẩn thận."

Harry đang ngồi đọc sách trên sân thượng thì bỗng nhiên cảm nhận có gì đó đụng vào lớp bảo vệ Thái Ấp, chỉ chốc lát Corey liền tới thông báo có một con Thần Hộ Mệnh quanh quẩn bên ngoài. Bình thường Hội Phượng Hoàng có tin gì khẩn cấp cũng dùng Thần Hộ Mệnh báo cho cậu, Harry cũng không để ý, cậu xoa xoa đôi mắt mỏi vì đọc sách của mình, Độn thổ xuống vách đá ngầm ven đảo.

Đây là!

Harry mở to mắt nhìn chằm chằm con hươu cái màu bạc, con hươu đó vừa thấy cậu liền lộc cộc chạy lại, vui vẻ cọ tay cậu một cái rồi mới truyền lại âm thanh quen thuộc của người đàn ông kia.

Hươu cái nói xong liền đứng thẳng người lên, nó muốn quay về, Harry có chút sốt ruột, vội vàng la to: "Khoan đã! Chờ một chút!"

"Hú Hồn Thần Hộ Mệnh!"

Hươu cái giật mình nhìn người bạn hươu mới xuất hiện cạnh mình, hai con vật nhìn nhau một lúc, bắt đầu thân mật đụng vào nhau.

Harry làm động tác vuốt ve lên lưng chúng, cảm xúc giống như một làn khói bạc mỏng manh vô hình. Cậu nhìn về đằng xa, giữa gió lớn trập trùng, mằn mặn mùi muối và sóng biển.

"Đưa ta đi gặp anh ấy với."

Không biết con hươu bạc của Snape có hiểu không, nó bắt đầu chạy vụt đi. Con hươu của Harry suиɠ sướиɠ chạy băng băng theo nó, thỉnh thoảng lại cọ đầu vào be sườn màu ánh trăng lấp lánh của đối phương. Harry nhìn biểu hiện lấy lòng của Thần Hộ Mệnh mình mà che mặt xấu hổ, quả là chủ nào tớ nấy!

Cách đảo nhỏ không xa, Snape tránh trong bóng râm của một khoảnh rừng nhỏ. Đương nhiên, anh dễ dàng nhìn thấy bóng dáng Harry từ xa xa chạy lại, đi theo sau hai Thần Hộ Mệnh sáng lấp lánh. Thoạt đầu Snape có hơi hoảng loạn, muốn trốn đằng sau bóng cây, nhưng ma xui quỷ khiến làm sao, tay chân anh cứng đờ, bủn rủn, trái tim đập nhanh cuồng loạn trong ngực. Anh ngơ ngác đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn bóng dáng quen thuộc dừng lại cách mình chỉ mấy bước kia.

Vẫn là khuôn mặt trong trí nhớ, đôi mắt xanh toả sáng kinh người, Harry bước rất chậm, khác hẳn với vẻ vội vàng lúc nãy. Gió biển thổi xuyên qua tóc cậu, làm sợi dây buột xanh lục phất phơ.

Cậu cũng trực tiếp và thẳng thắn hệt như trước: "Em nhớ thầy lắm." Nụ cười hiện lên trên môi Harry: "Em ôm thầy một cái được không?"

Lo lắng và băn khoăn ít nhiều cũng tan biến sau câu nói "Em nhớ thầy", Snape buông bàn tay nắm chặt ra, khẽ nói: "Ừm."

Đôi mắt thằng bé sáng rực lên như ánh sao, nhào vào lòng anh, rồi bọn họ ôm chặt lấy nhau như víu tay giữa dòng nước xiết.

"Severus, em thật sự rất nhớ thầy."

"Ừa." Khoé môi Snape cong lên, rồi ngập ngừng một chút, anh nói: "Ta cũng thế."

"Thiệt hả?" Harry vui vẻ cực kỳ, cậu rời khỏi cái ôm, nghiêm túc nhìn Snape. Cậu cứ nhìn mãi như thế đến khi Snape không được tự nhiên gật đầu xác nhận, mới vui vẻ hôn lên môi anh.

"Có khỏe không? Nhìn thầy lại gầy đi rồi, có bị thương không?" Harry kéo Snape, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, hơi buồn bực nhíu mày, sao lại gầy rồi? Cậu vất vả lắm mới nuôi Snape hơi béo một tí, vừa thả tới chỗ Voldermort lại ốm lại như cũ, mà có khi còn hơn nữa kìa. Harry đau lòng vuốt lưng người đàn ông, vốn đã không có mấy lạng thịt nay còn gầy tới độ cấn tay.

"Ta tốt lắm!" Snape chịu không nổi chuyện cậu cứ sờ tới lui rồi lải nhải mình, vội vàng xoa đầu Harry, đánh lạc hướng: "Trò cao hơn rồi này." Nói tới đây, anh cũng kinh ngạc ngước mắt lên, mới mấy tháng không gặp thôi mà cao lên rõ rệt quá.

Harry rõ là tự hào, khoe khoang: "Đúng, cao hơn thầy rồi nè."

Cậu cười đắc thắng: "Em có thể bảo vệ thầy!"

Thấy điệu bộ cố tình ra vẻ của cậu, Snape bật cười - tươi vui thật tình. Không nghĩ ngợi gì, Snape kéo tay Harry lại thưởng cho cậu một cái hôn. Bẵng một thời gian dài sống trong áp lực, nay được gặp thằng nhóc mắt xanh đáng ghét nên tâm trạng Snape bất chợt thả lỏng. Harry cũng vui vẻ ra mặt, cứ quấn quýt đòi thêm một cái, hai cái, rồi nhiều cái hôn hơn nữa.

Hôn đã rồi, Snape đụng vào cái thẹo trên trán Harry, lo âu nói: "Mảnh hồn đã giải quyết chưa?"

Harry gật gật: "Rồi, đừng lo lắng." Cậu không nhiều lời thêm, mà Snape thì thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của cậu.

"Vậy thì tốt..." Snape lẩm bẩm, "Về báo tin cho cụ Dumbledore đi, ta cũng phải về đây..."

Nhìn vẻ thất vọng thấy rõ của Harry, Snape an ủi kéo tay cậu, lại hôn lên sườn mặt cậu.

Harry nắm chặt tay người đàn ông không rời, thở dài: "Chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lúc, em còn có nhiều chuyện chưa kể hết..."

Snape có chút buồn rầu nhấp nhấp miệng, anh không biết phải dỗ người ta thế nào, hơn nữa bản thân anh cũng luyến tiếc.

Thấy dáng vẻ khó xử của Snape, Harry vực dậy tinh thần: "Thôi được rồi." Cậu che giấu tiếng thở dài, hôn lên môi người đàn ông, bàn tay dừng lại trên gò má anh, lưu luyến vuốt nhẹ từng chút. Trán hai người chạm nhau, đôi mắt phản chiếu hình bóng đối phương.

"Tự chăm sóc mình đấy, rất nhanh cụ Dumbledore sẽ trở về, chúng mình sẽ được gặp nhau."

"Được." Snape đồng ý, lúc này Harry mới buông tay ra, người đàn ông quay đầu bước đi. Hình như anh cũng không nỡ lòng, bước đi lúc nhanh lúc chậm, thế nhưng vẫn không quay đầu lại.

Cho đến khi khuất tầm mắt rồi, không thấy nhau nữa, Snape mới Độn thổ rời đi.

***

Nước Đức, đâu đó trong một thị trấn gần dãy núi Alps phủ tuyết, ở một nhà hàng nhỏ xập xệ, có hai người đàn ông trung niên đang dùng bữa tối.

Một người có mái tóc nâu và mắt xanh lam đang cất vào túi chiếc kính mẻ, loáng thoáng trong đó là một cậu thiếu niên mắt xanh trẻ tuổi đang vẫy tay. Cất đồ xong, ông ta vội vàng dùng nĩa gom mớ xúc xích và thịt muối trên dĩa lại thành một cuộn to rồi nhét vô miệng.

Ông nói trong khi nhồm nhoàm nhai: "Ăn nhanh lên, chúng ta phải đi gấp."

Nuốt vội phần thức ăn, ông kéo lấy dĩa bánh quả hạch trên bàn, đấy là phần tráng miệng cho bữa tối, rồi bắt đầu nhấm nháp. Dáng vẻ ăn đồ ngọt của ông rõ là hưởng thụ.

Người đàn ông đối diện Dumbledore có mái tóc vàng hoe hơi phai màu. Đôi mắt ông ta đầy uy nghiêm và cuồng ngạo của một kẻ bề thế, cũng tang thương và nhuộm đẫm tháng năm. Nếu mà có ai chú ý, thì người ta cũng phải ngờ ngợ lắm, vì nhìn hai người này rất giống những vị tướng danh tiếng đã về hưu, chỉ khác là khuôn mặt họ quá mức xa lạ, bình thường. Lão chủ quán vừa bưng cho hai vị khách nọ một ly bia to rồi ngờ ngợ đứng đó, cứ lục lọi mãi trong đầu mà chẳng nhớ được họ là ai. Thằng phục vụ vừa kêu một cái, lão quay qua cằn nhằn, rồi đột nhiên mọi kí ức và ấn tượng về hai người đàn ông này sẽ bay biến khỏi đầu, đơn giản như bị một cục tẩy bự xoá sạch vậy.

Lão chủ quán sờ cái đầu hói, lưỡng lự mê man đi ra sau bếp, chẳng hiểu mình vừa nghĩ về cái gì mà đứng đực ra đây.

Người đàn ông tóc hoe vàng, cũng chính là Chúa tể Hắc ám đời đầu, Gellert Grinderwall. Giống như đồng bạn, ông ta đeo lên một khuôn mặt Muggle từ sợi tóc lấy trên một kẻ qua đường cách đây ba trăm dặm. Trái với vẻ gấp gáp của Dumbledore, ông ta vẫn đang thản nhiên lật tờ "Nhật báo Tiên tri", vẻ mặt bắt bẻ, bên trong tờ báo toàn là mấy bài phỏng vấn viết nhăng cuội về cuộc đời Phù thuỷ Trắng vĩ đại.

"Chậc chậc, sức tưởng tượng thật phong phú. Mối quan hệ phức tạp? Giao dịch bẩn thỉu? Hừ!"

Vừa cằn nhằn, Grindelwald vừa xiên đại một cái trong dĩa, đút vào miệng, không ngờ lại cắn nhầm một miếng nấm. Ông ghét bỏ húp hết chén xúp rồi lại tập trung vô tờ báo.

"Chà! Thiệt là tà ác! Bất thường! Harry Potter mà anh muốn tìm là người này à?" Không biết đọc được cái gì, Grinderwall ngẩng đầu lên nhận xét một câu, sau đó bị Dumbledore lạnh lùng liếc mắt.

"Báo như thế này mà anh cũng tin, lo ăn uống cho xong đi, còn chỉ còn nửa tiếng nữa, chúng ta phải ra nhà ga, nhanh lên!" Dumbledore gắt.

Mang một tù nhân từ Nurmengard ra không khó, nhưng để làm được chuyện lẳng lặng rời đi, không bị phát hiện trong một thời gian ngắn - thì không dễ chút nào, hơn nữa kẻ vượt ngục còn là Chúa tể Hắc ám bị giam mấy thập niên vẫn là trọng phạm hàng đầu thế giới.

Vì cắt đuôi người truy lùng, Dumbledore đành chọn phương tiện giao thông xe lửa của Muggle, từ nước Đức đến nước Pháp, rồi lại trở về Anh, cách vượt biên này sẽ không bị Bộ Pháp Thuật các quốc gia phát hiện.

Bị rầy la, Grindelwald không vui mím miệng, nhưng ông ta lại không dám chọc Dumbledore nổi giận, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ giải quyết bữa trưa của mình, chỉ chốc lát sau, bọn họ liền biến mất trong nhà hàng, chẳng để lại chút dấu vết nào.

***

Ngày một tháng chín năm nay, Hội Phượng Hoàng lại lần nữa tề tụ ở Nhà Black, trên bàn ăn bày một tờ "Nhật Báo Tiên tri", vẻ mặt ai nấy đều xấu xí kì cục, bởi vì Snape chính thức bước lên chức Hiệu trưởng Hogwarts, cũng mang theo hai gã Tử thần Thực tử đến trường làm trợ lí, tội danh của anh cũng chính thức được xác nhận, không phải nghi ngờ gì nữa.

Đương lúc này, lò sưởi âm tường bùng lên ngọn lửa, Harry xuất hiện giữa màu xanh lục, vừa bắt gặp không khí nặng nề trong phòng. Cậu chỉ liếc mắt nhìn sơ qua tờ báo trên bàn liền biết ngay là có chuyện gì, không khỏi thở dài trong lòng.

"Được rồi mà, cũng đâu phải tin tức xấu lắm đâu, Kreaver vẫn canh gác trong trường, sẽ không có chút nguy hiểm nào tồn tại được lâu cả."

Mái tóc của Tonks hơi ngả sang màu đỏ, cô ủng hộ ngay: "Đúng, tôi còn nhớ kỹ con sư tử đó đây."

"Lấy sức mạnh của Kreaver, bọn Tử Thần Thực Tử không làm hại học sinh được, làm gì cũng phải ngó trước ngó sau ấy chứ." Thầy Lupin cũng đồng ý.

Lúc này, ông Kingsley đứng ra báo cáo: "Vụ ám sát vừa qua, ông Scrimgeour bị trọng thương, tôi sợ là ông ta không ổn rồi... Nhưng Tử thần Thực tử cũng tổn thất thảm trọng, bây giờ Bộ Pháp Thuật do ông Crouch tạm thời tiếp quản, dư luận cũng tạm thời khống chế được, nhưng tôi nghĩ Kẻ chớ gọi tên ra sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy."

"Tạm thời hắn không chú ý tới bên này đâu, hắn muốn tìm đồ của hắn, mấy ngày gần đây có lẽ sẽ quấy nhiễu Hogwarts." Harry nói, lời này của cậu làm không khí phòng họp căng thẳng lên ngay.

"Phòng ngự trường học vững chắc chứ?" Sirius hỏi.

Harry nhún vai: "Chính xác là thế, nên hắn không vào được."

"Chúng ta cũng không ngồi không." Ông Moody vỗ cái bốp lên bàn, mọi người lập tức quay đầu sang nhìn ông, "Chúng ta sẽ tác chiến...!"

"Không cần thiết, bọn mình không cần hy sinh vô ích như vậy. Mọi người kiên nhẫn chờ, đợi ông ấy về thì mọi chuyện sẽ kết thúc."

Có vài ba người đồng thanh: "Ai?"

Harry lắc đầu, đưa ngón trỏ lên môi. Sirius hậm hực ngồi lại, chú biết đó là bí mật đã được bàn trước.

Thầy Lupin hỏi: "Là cụ Dumbledore dặn con làm vậy hả?"

"Đúng, thưa thầy." Harry gật đầu thừa nhận: "Trong thời gian này chúng ta chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng thôi, sẽ không lâu lắm, trận chiến cuối cùng sẽ nổ ra ở Hogwarts."
Bình Luận (0)
Comment