[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 79

Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: Bạch Đường

Harry thu hồi đũa phép trong tay, ngẩng đầu lên nhìn tín hiệu Phượng hoàng bay lượn giữa không trung, đấy là lời triệu tập của Hội, cậu lẩm bẩm: "Cuối cùng..."

Vừa nói cậu thiếu niên vừa bước vào Đại Sảnh Đường Hogwarts, tất cả bắt đầu từ nơi này... và cũng kết thúc ngay tại đây.

An bình của Hogwarts bị đánh vỡ ngay giây phút này, cô McGonnagal mặc áo ngủ hớt hải chạy ra, bà chỉ huy đám học trò ầm ĩ chạy túa ra đến Sảnh đường tập họp. McGonnagal đã đồng ý với Harry là sẽ bảo vệ lũ trẻ, giờ đây bà đang tự ôm ngực mình, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, một bên chạy đến chỗ hai Chủ Nhiệm khác để thương thảo cách bảo vệ trường học.

"Hắn ta đâu? Người khác đâu?" Thầy Flitwick hỏi. Bọn họ đều ăn ý không gọi tên Snape, bởi vì không ai trong số các thầy cô chấp nhận sự ra đi đột ngột của cụ Dumbledore, cũng như ông Hiệu trưởng mới dẫn theo Tử Thần Thực Tử vào trường.

Vẻ mặt McGonnagal chù ụ xuống, nhưng bà vẫn nhớ lời hứa của mình với Harry, bèn hừ lạnh một tiếng: "Hắn là một tên hèn! Nhìn thấy trò Potter trở lại nên đã cắp đít chạy rồi!"

"Trò Potter ư? Trò ấy đâu rồi?" Giáo sư Sprout nhìn xung quanh hỏi.

"Trò ấy đang tìm gì đó nên đã chạy tới Tháp Ravenclaw." McGonnagal cố ý nói ra lời này, đây là do Harry nhờ bà nhắn lại, trong Slytherin thế nào cũng có gián điệp của Voldermort.

"Tìm đồ hả? Là thứ gì vậy?" Giáo sư Flitwick nghi hoặc hỏi.

"Đó là chuyện cụ Dumbledore giao cho trò ấy, hiện tại chúng ta cũng có việc chúng ta phải làm, đó là phong tỏa trường học, an toàn của tụi nhỏ nhờ vào chúng ta cả." McGonnagal trấn định nói.

Giáo sư Flitwick và Sprout há hốc kinh hoàng: "Tên trùm Hắc Ám sắp đến!"

"Dĩ nhiên cô phải biết là không điều gì chúng ta làm có thể ngăn chặn mãi mãi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là ai đó chứ?" Thầy Flitwick nói giọng the thé.

"Thú thủ hộ của Gryffindor sẽ không cho chúng vô dễ vậy." Cô McGonnagal quả quyết nói, làm hai giáo sư kia thở phào một hơi.

"Được lắm! Con sư tử từng cản hắn một lần rồi!" Giáo sư Sprout gật đầu.

"Đúng vậy, bây giờ chúng ta nên họp xem bảo vệ trường thế nào." McGonnagal nghiêm túc nói: "Tôi đề nghị chung ta thiết lập ngay một hàng rào bảo vệ căn bản chung quanh trường, sau đó tập trung học sinh của chúng ta đem về Đại Sảnh Đường. Phần lớn sẽ được di tản, nhưng nếu trò nào đã tới tuổi trưởng thành và muốn ở lại chiến đấu, tôi nghĩ chúng ta nên dành cho các trò đó cơ hội."

Hai giáo sư khác tán đồng ý kiến của cô McGonnagal, cũng bắt đầu tổ chức di chuyển cho học trò trong nhà. Lúc này đây, duy có nhà Slytherin là không có người dẫn dắt... Học trò Slytherin vừa bước ra khỏi phòng Sinh hoạt chung liền phát hiện tụi nó bị một đống hồn ma Hogwarts vây quanh. Mặt đứa nào đứa nấy tái nhợt, dưới sự bao vây của mười mấy hồn ma ồn ào, hung tợn, dẫn đầu là con Peeves tung ta tung tăng. Nó đang đắc ý dào dạt múa may tay chân, lè nhè hét: "Ê mấy đứa đầu heo! Đi lẹ lên không thôi ông sẽ biến bọn bây thành hồn ma hết!" Có được sự cho phép của chủ nhân Hogwarts, giờ đây Peeves oai dũng ngang phè hơn bao giờ hết.

Harry đứng trên Tháp Thiên văn nhìn Snape đi xa, thẳng đến nhìn không thấy đối phương cậu mới xoay người rời đi. Mở ra mật đạo bí mật, thoáng cái Harry đã vào phòng họp của Bốn nhà Sáng lập, nơi đó, ngài Gryffindor đang chán nản ngủ gục.

"Ôi chà! Cậu đã đến rồi, người thừa kế của ta!" Gryffindor kéo cằm nhìn phía Harry.

"Đã đến giờ khắc cuối cùng." Harry gật đầu với ông ta, cũng không ngồi xuống.

"Như vậy, chúc cậu may mắn." Gryffindor nháy mắt, không nói thêm điều gì dư thừa, trong lòng bọn họ đều biết, trận chiến cuối này có quá nhiều biến số, không ai biết kết cục sẽ ra sao.

"Như vậy, xin ngài cho tôi mượn sức mạnh, tôi sẽ bảo vệ cho Hogwarts." Harry cười nói.

"Chỉ cần cậu muốn thì nó vẫn luôn ở đấy." Hai bàn tay Gryffindor đan lại với nhau, hiếm khi nghiêm túc mà nói một câu.

"Tôi hiểu rồi." Harry rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Vậy thì hy vọng chúng ta có thể gặp lại lần nữa."

Nói rồi, cậu xoay người bỏ đi.

***

Đấy là một gian phòng rách te tua xơ mướp, rồi lại cực kỳ quen thuộc, giấy dán tường bong ra từng mảng, hầu hết các cửa sổ đều bị đóng chặt bằng ván gỗ, chỉ chừa lại đúng một cánh duy nhất. Xuyên qua cái khoảng trống duy nhất đó, có thể thấy từng tia sáng lạ lùng bắn ra từ tòa lâu đài, chỉ có trong phòng là đen thui như mực, chỉ đốt đúng một cây đèn con con.

Voldemort bước vòng quanh sàn nhà bẩn thỉu, còn Snape cúi đầu đứng ở chỗ tối nhất, đang báo cáo tình huống cho hắn ta.

"Mi nói nó tìm gì đó ở Tháp Ravenclaw à?" Âm thanh bén ngót của Voldemort vang lên, nhưng rất nhanh hắn ta đã bình tĩnh lại, kêu: "Đuôi Trùn!"

Tiếng cửa mở cót két vang lên, gã Peter run bần bật đi vào: "Dạ, dạ thưa... chủ nhân..." Vừa nói, gã vừa sợ hãi rụt rè nhìn thoáng qua Snape, lại vội vàng cúi đầu. Dĩ nhiên hành động nhỏ này của Đuôi Trùn không qua được mắt Snape, anh chỉ thấy gã ta có hơi kì lạ, cụp mắt suy ngẫm.

"Hạ lệnh tấn công Hogwarts." Voldemort lạnh nhạt ra lệnh, cho dù có sư thứu canh giữ thì tính sao, nó có thể bảo vệ được hàng trăm phù thủy hay sao?

"Vâng, vâng, chúa tể." Đuôi Trùn lắp bắp, gã lết thết ra ngoài, chẳng nói được một câu có ích, giống một con gia tinh đần độn, chỉ biết vâng lệnh hơn là một con người.

"Severus à, chúng ta hầu như thành công rồi, hầu như... nhưng ta lại có một vấn đề đáng nghi..." Ngón tay nhợt nhạt của Voldemort vuốt khẽ mép áo chùng của mình, hắn nhỏ giọng nói, âm thanh rét buốt dưới ánh đèn sáng tối càng thêm lạnh căm.

"Thưa chúa tể?" Snape nghi ngờ hỏi.

"À... Ta vẫn luôn quên hỏi mi, mi với tiểu thơ Dowle thế nào rồi?" Tựa như Voldemort mới nhớ ra, đột ngột săn sóc quan tâm sinh hoạt của thuộc hạ mình như vầy, chuông cảnh giác trong lòng Snape réo vang lên.

"Tôi... Chúng tôi có ở cạnh nhau một thời gian, nhưng sau khi khai giảng tôi phải về trường học nên không có quá nhiều liên hệ." Snape châm chước trả lời. Snape rõ ràng vì sao Voldermort lại giới thiệu một tiểu thơ máu thuần cho mình, không gì hơn là thử lòng trung thành và mượn sức mình. Voldemort cũng không để ý anh và Henaliphia có nên duyên hay không, hoặc là nói Voldemort căn bản không muốn thấy hai người họ thân cận nhau ảnh hưởng tới sắp xếp của hắn ta.

"À... Thế cũng khó trách..." Voldemort quái dị nói, hắn ta trào phúng cười: "Người đàn bà vô liêm sỉ đó ở bên ngoài lang chạ với đàn ông, bị ta bắt gặp; nói vậy chắc Severus cũng không vừa lòng với ả ta nhỉ, nhưng mi cứ yên tâm, ta đã giải quyết ả với tên gian phu kia rồi."

Bởi vì chế tác Trường Sinh Linh giá thất bại, thần chí Voldemort thường xuyên không thanh tỉnh, có khi hắn sẽ ở cù lao giữa hồ dạy dỗ Âm Binh, có khi sẽ mở sách cấm tra tài liệu; có khi sẽ tự mình ra ngoài tìm manh mối cây Đũa Phép Tử Thần, nhưng thời điểm mơ màng nhất sẽ có tính công kích lớn nhất, Voldermort sẽ không khống chế được mà ra ngoài tập kích kẻ khác. Lần hắn kể là một trong số những khi mất lí trí, đợi lúc Voldermort lấy lại ý thức thì phát hiện bản thân đang đứng trong một ngõ nhỏ âm y, trong tay đang tóm một pháp sư đã tắt thở. Chúa Tể Hắc Ám vừa chán ghét vứt bỏ cái thây trên tay, xoay người rời khỏi hẻm thì phát hiện Henaliphia đang nắm tay một người đàn ông lạ, ngọt ngào đi dạo trên đường.

Voldemort tóm cổ tại trận cô gái này và bạn trai, Henaliphia khăng khăng nói cô và Snape không hợp. Voldemort nhớ lại người cha Muggle bỏ vợ bỏ con của mình, liền... gϊếŧ luôn cô và bạn trai, đồng thời cũng Chiết Tâm Trí họ rồi thấy được hành vi của Snape. Kỳ thật Voldemort không thèm để ý Snape có hẹn hò với Dowle hay không, chỉ là lời nói hành vi của Snape làm hắn nổi lên lòng nghi ngờ, người yêu bí mật của Bậc Thầy Độc dược sẽ là ai?

Con ngươi Snape co lại, chỉ sợ chuyện của Henaliphia đã khiến cho Voldemort hoài nghi, nhưng anh không hoảng hốt quá lâu, trấn định nói: "Tôi với cô ấy cũng không lui tới nhiều, thật hổ thẹn với tấm lòng của chủ nhân cho chúng tôi."

"Thứ đàn bà này đâu xứng với mi, Severus à, mi nên tìm một người khác có huyết thống càng cao quý." Đôi mắt đỏ chót của Voldermort nhìn chòng chọc Snape, êm ái hỏi: "Mi nói có đúng không, Severus?"

Snape bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy ạ, thưa chúa tể."

"Vậy... nói thật với chúa tể của mi, người yêu bí mật đó... là một tiểu thơ xuất thân Slytherin, một cô gái mang dòng máu thuần khiết, sạch sẽ, cao quý, đúng không nào?" Voldemort nở nụ cười quái dị, chầm chậm đi đến trước mặt Snape, đôi mắt đỏ khè đó chưa từng rời khỏi mặt anh, như muốn đào sâu trí óc anh, moi móc xem người đầy tớ "trung thành" của hắn đang nghĩ gì.

***

"Hắn ta đang ở Lều Hét."

Lúc này, Harry đang phân công nhiệm vụ cùng thành viên của Hội Phượng Hoàng, cũng dặn dò Kreaver bảo vệ tốt học sinh. Sau cuộc họp ngắn, mọi người tứ tán rời đi; còn lại Ron, Hermione, Draco vẫn luôn đi theo sau Harry giúp cậu chặn Tử thần Thực tử, thẳng đến khi cậu cảm nhận được tâm trạng hoảng loạn của Snape thông qua phép thuật kết nối. Harry siết chặt tay, Snape đang ở xa xa phía cây Liễu Roi - đấy là nơi chứa đựng ác mộng của cả hai người. Lều Hét đã nằm quá phạm vi Hogwarts, Harry không thể cảm nhận được sự tình xảy ra trong đó; sau khi mảnh hồn trên đầu bị ăn mòn Harry cũng không nhập vào tầm nhìn của Voldermort được nữa, thẳng đến khi phép thuật trên Mề Đay kích hoạt, Harry chỉ kịp nói lại vị trí cho bạn tốt liền bị kéo qua.

Cảm giác bị vặn xoắn trong chùm màu sặc sỡ không còn làm Harry choáng váng nữa, ngay khi đáp đất, cậu đã rút đũa phép ếm thần chú ngay.

"Tốt lắm, quả nhiên chính là mi!" Voldemort rít lên phẫn nộ. Câu thần chú của Harry tiến đến ngay sau đó, làm hắn ta phải lùi đến một góc. Harry cẩn thận che chở cho người đàn ông sau lưng lùi lại một góc khác, nhìn chằm chằm vào gã mặt rắn.

"Thầy không sao chứ?"

"Không... sao."

Snape nắm chặt đũa phép của mình, sắc mặt tái nhợt cắn môi. Vừa rồi Voldermort không dùng bùa Đoạt mạng, nhưng thần chú đó trúng lên người cũng cách cái chết không xa. Mồ hôi ướt đẫm trán anh, mái tóc đen như tấm màn thưa che phủ hai gò má, Snape nhìn "chủ nhân cũ" với vẻ đề phòng.

"Severus, mi lại vì thằng nhãi này mà phản bội ta!" Voldemort gào lên, giống một con rắn bị đâm trúng chỗ đau.

"Ha! Severus chưa bao giờ là người của mi!" Harry hừ lạnh một tiếng, trào phúng nhìn về phía Voldemort: "Dumbledore đã cài thầy ấy cạnh mi, thầy vẫn luôn giúp đỡ cụ Dumbledore làm gián điệp. Và mi chẳng nhận ra điều đó, nhỉ?"

"Dumbledore... Dumbledore..." Tinh thần Voldemort có chút hoảng hốt, nhưng rồi đột nhiên tỉnh táo lại, gào rú: "Lão ta đã chết! Lão già yếu đuối nhu nhược đó! Lão ta là một kẻ lừa đảo, cả đời tuyên dương giải pháp đáng ưa chuộng nhất, tình yêu! Thứ mà lão cho là chiến thắng cả cái chết, cho dù lòng yêu thương đã không ngăn được lão ngã từ đỉnh tháp xuống và nát bấy như một hình nhân bằng sáp cũ mèm!"

"Mi nghĩ thế à?" Harry nói "Nhưng mi sai rồi."

"Dumbledore đã chết!" Khuôn mặt rắn của Voldemort bộc lộ một tia hoảng loạn, hắn cắn răng gầm rú, như thể làm thế mới có thể ổn định tâm trạng bất an: "Ta đã đem đến cái chết cho lão ta! Hết rồi! Thân xác lão mục rữa trong nấm mồ tối tăm vì đã cản đường Chúa Tể Hắc Ám!"

Ánh sáng lập lòe trên ngực Harry, cái huy hiệu phát sáng, đó là tín hiệu tụi Hermione nói cho Harry, tụi nó đã tới phụ cận rồi.

"Đúng vậy." Harry bình tĩnh nói: "Nhưng ông đã không gϊếŧ được cụ. Cụ đã chọn cách chết của cụ, đã dàn xếp toàn bộ việc đó với thầy Severus từ trước rồi."

"Chuyện mơ mộng trẻ con gì đây?" Con ngươi Voldemort rụt lại, hắn nhìn thoáng qua người đầy tớ đắc lực sau lưng Harry, trông rõ mồm một vẻ mặt bình tĩnh rắn đanh của anh, tựa hồ vô vàn khiếp sợ. Hắn cho rằng mình hiểu biết kẻ hầu này rất rõ, chuyện gánh ô danh trên lưng này không phải việc một Slytherin sẽ làm. Nhưng rồi giống như nghĩ tới cái gì, Voldermort phá lên cười khằng khặc, miệng hắn vỡ ra toang hoác, và cả gương mặt trắng bếch như con ma ăn thịt trong phim ảnh Muggle.

"Severus, nói cho ta, mi phản bội ta vì ả Máu Bùn bẩn thỉu đó sao?" Voldemort nhìn lướt qua người đầy tớ cũ – Snape đang quan sát Harry với vẻ âu lo – Voldermort cười rú lên: "Harry Potter! Có lẽ ngươi không biết, năm đó Severus vì mẹ của mi, đã hèn mọn quỳ gối dưới chân ta thế nào!"

"Ta biết," Harry phát ra một tiếng giống thở dài, một cánh tay vươn ra sau, mò mẫm. Snape đưa tay mình lên để cậu bắt lấy – trên mặt Harry toát lên nụ cười, kéo tay người đàn ông thân mật: "Ta biết thầy hết thảy những gì thầy làm, cũng cảm ơn thầy đã vì ta mà làm hết thảy."

Một chùm sáng rực rỡ xuất hiện trong mắt Snape, làm khuôn mặt tái nhợt của anh bừng rọi lên, đôi mắt đen lăng lăng nhìn sườn mặt của chàng trai trẻ, bàn tay siết chặt lại...

Vẻ mặt Voldemort đắng ngoét, hắn khịt mũi khinh rẻ: "Mi đúng là đệ tử ruột của lão gàn Dumbledore, mồm miệng treo đầy tình yêu tình ái."

"Đúng rồi, ta quên nói cho mi, không phải mi vẫn luôn tìm cây đũa phép Định Mệnh sao? Nó vẫn luôn ở trên tay thầy Dumbledore, hiện giờ đang được chôn ở hầm ngầm Hogwarts, đây là an bài của thầy Dumbledore và Severus. Mi sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được nó đâu." Harry lạnh nhạt nhìn về phía Voldermort, quả nhiên thấy được phẫn nộ tuôn trào như núi lửa.

"Dumbledore!" Trong họng Voldemort phát ra tiếng rú rít độc địa, rồi lại như nghi hoặc mà nhìn về phía Harry: "Lão không cho mi cây đũa đó à?"

"Có cây Gậy Tử Thần cũng đâu phải chuyện gì tốt đẹp, từ xưa tới nay... chủ nhân của chúng đều vướng phải kết cục tàn khốc."

"Đấy là vì chúng là những kẻ không có bản lĩnh, chỉ có ta! Chúa Tể Voldemort! Mới xứng có được Đũa phép Cơm Nguội!" Voldemort cao ngạo nói, chỉ đổi lấy tiếng thở dài của Harry. Voldemort híp mắt, hắn đã trở lại Hogwarts, bất kể là Mũ Miện hay Đũa phép.... đều sẽ giành được về.

"Vậy thì chúng ta quyết đấu bằng thực lực đi... Chờ ta gϊếŧ mi, ta sẽ đi tìm cây gậy phép quyền năng đó... còn mi, Harry à, mi vẫn chưa tìm đủ đồ vật của ta, phải không?"

"Nói tới cái đó... Chúa Tể Hắc Ám à," Harry nói một cách dịu dàng, "bảy cái Trường Sinh Linh giá chớ hả?"

"Mi biết... Mi lấy cái Mũ Miện rồi! Còn có... Không thể nào... Cho dù mi biết, mi cũng không tìm được vật đó!" Voldemort thét to, nhưng hắn nghĩ tới ba đỡ đầu họ Black của Đứa bé Sống sót - đã từng là người thừa kế dòng họ Black, nếu anh ta trở về nhà...

"Mi có hài lòng với món quà chú Regulus đưa không?" Thấy vẻ giật mình hốt hoảng của Voldermort, Harry vừa lòng gật đầu.

"Regulus Black..." Trong mắt Voldemort xuất hiện mê mang ngắn ngủi, lộ ra vẻ khác thường với cái tên xa xôi quen thuộc này, nhưng cảm xúc đó rất nhanh đã biến mất: "Vậy chẳng còn gì để nói thêm nữa..."

Harry buông tay Snape ra, khẽ siết đũa phép trong tay, cậu đối diện với Voldemort, hai kẻ giơ lên chiếc đũa, chỏ vào nhau, chờ đợi một trận quyết đấu sinh tử.

"Avada..." Trong lúc Harry ngỡ Voldermort sẽ dùng thần chú Đoạt mạng như đời trước, thì đột nhiên cậu nghe được tiếng kêu rên từ đằng sau. Harry vội quay đầu lại, cũng dùng một bùa Khiên bức lui Voldemort.

"Mi đúng là để ý hắn nhỉ, vậy thì cứ ở đó nhìn hắn chết đi..." Nói xong Voldemort biến thành một màn sương đen, thấm qua khung cửa sổ biến mất, nhưng Harry chẳng lòng dạ nào mà để ý hắn nữa.

Cậu chạy vọt tới, ôm lấy người đàn ông đang té dưới đất vô cùng khổ sở kia, vội vàng kéo ống tay áo anh ra, Dấu Hiệu Hắc Ám đã biến thành màu đỏ rực như dấu sắt nung mới ấn. Môi Snape đã bị anh cắn nát, vừa nãy cơn đau đến quá đột ngột, quá kinh khủng, như lột từng khúc xương ném lên lửa nướng, anh mới thất thủ kêu ra một tiếng.

"Harry..." Mấy đứa nhỏ đã tới từ nãy, vốn trốn trong góc thấy Voldermort đi rồi liền hớt hải chạy ra. Tụi nó đã nghe hết đoạn đối thoại hồi nãy, tuy rằng không biết vì sao thầy Dumbledore và Snape làm như thế, nhưng tụi nó cũng biết Snape thuộc phe nào, chưa kể là bồ tèo Harry của tụi nó còn...

Ánh mắt Draco phức tạp nhìn người đàn ông trắng bệch như tờ kia, còn Ron thì đần mặt ra, trâng trố nhìn hai người đang ôm nhau kia, hoài nghi mình thấy ảo giác. Chỉ có mình Hermione vội vàng giúp Harry đỡ Snape, để Harry kịp thời cứu chữa cho giáo sư.

Harry cúi đầu, ếm thần chú phong tỏa lên Dấu Hiệu Đen trên da, màu sắc đỏ chót bắt đầu nhợt bớt xuống làm tụi trẻ thở phào.

"Mấy bạn dẫn thầy ấy đi Quán rượu Đầu Heo tìm cụ Dumbledore đi."

Harry đang muốn đứng dậy, Snape lại kéo tay cậu, lực đạo rất yếu ớt.

"À, ờ, tìm ông Abeforth à..." Ron ngớ ra.

"Cụ ấy còn sống hả?" Chỉ có Hermione nhận ra trọng điểm ngay, cô bé trợn mắt hỏi.

"Ừ, Albus Dumbledore còn sống." Harry cúi đầu nhìn Snape, bóng tối dễ dàng che đi đôi mắt đã biến thành màu thẫm của cậu, trong đôi mắt đó, bão cuộn xoay vần, áp lực và tuyệt vọng giống như phải cõng theo một tảng đá lớn suốt hàng trăm năm.

"Đừng đi..." Snape khẽ nói, dường như anh đã nhìn thấu vẻ bất thường của Harry, giọng anh ấm ứ trong miệng: "Chờ Dumbledore lại đây..."

"Đúng vậy, Harry... Chờ cụ Dumbledore trở về, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đấy sợ nhất là Thầy Hiệu Trưởng!" Ron cũng vội khuyên nhủ.

"Đây là trách nhiệm của tôi." Harry lắc đầu, cậu cầm lại bàn tay lạnh lẽo của Snape, hôn một cái lên mu bàn tay, hành động này làm Ron bên cạnh hít một hơi sâu (ảo giác của nó càng thêm nghiêm trọng!)

Harry khẽ nói: "Em yêu thầy, Severus à."

Nói rồi, cậu buông tay anh ra, không đợi mọi người phản ứng, trong một vòng xoáy nhanh như chớp, Harry Độn thổ biến mất.

"Harry! Đừng đi!" Snape chống tay Hermione muốn đứng lên làm cô bé tái mét mặt – cô không chống đỡ nổi trọng lượng một người đàn ông thành niên, may là có Draco vươn tay đỡ.

"Hú Hồn Thần Hộ Mệnh!" Snape run rẩy cầm đũa phép thả con hươu bạc của mình ra: "Đi tìm Dumbledore, nói cho cụ ta. Harry một mình đi đối đầu với Chúa Tể Hắc Ám."

Tiểu động vật nhóm kinh ngạc nhìn mái lộc, DA quân đều biết Harry Thần Bảo Hộ là mẫu lộc, bọn họ thật sự thực yêu nhau.

"Đi theo nàng" Snape thấp giọng nói, Ron lúc này mới phản ứng lại đây giúp Hermione đỡ lấy Snape. Bọn họ vội vã hướng ra ngoài đi đến, ai cũng không chú ý tới, theo Snape phóng ra ma chú, ngực hắn chỗ tựa hồ có cái gì quang mang chợt lóe mà qua.

Voldemort cũng không có đào tẩu, mà là thừa dịp Tử thần Thực tử đối đầu với sư thứu, xông vào Hogwarts, hắn ta đi thẳng tới hầm mộ của cụ Dumbledore, trong mắt tràn ngập tham lam.

Chỉ là... khi Voldermort bắt gặp Harry đợi sẵn dưới hầm ngầm, bộ mặt trở nên dữ tợn: "Sao? Hắn ta chết rồi à? Nhanh thật nhỉ."

"Yên tâm, dù khi mi tan xác rồi, anh ấy vẫn sống khỏe re." Đôi mắt xanh đậm lạnh nhạt của Harry lom lom ngó Voldemort, làm một cơn rùng mình khó hiểu chạy dọc sống lưng hắn ta, như một con rắn bò ngược lên đầu – cảm giác lạ lùng mà Voldermort từng cảm nhận cách đây ít lâu, trong trận chiến ở Bộ Phép Thuật. Cái mặt rắn nức toát ra, phát cười rồ dại, không có vẻ gì vui sướng, đại khái là hắn ta đã sắp điên rồi.

Không đợi Harry có động tác gì, Voldermort lại biến thành một màn sương đen, thẩm thấu vào nền đất, luồn cúi như một đám mây châu chấu bay vù vù ra ngoài Hogwarts. Chúa Tể Hắc Ám rõ là không dám xáp lá cà với Harry Potter.

Nhưng thật đáng tiếc là khi màn sương đó đụng vô tầng phòng ngự trong suốt, nó bị bắn ngược trở ra. Voldemort tức tối vung đũa phép, tạo ra một tràn âm thanh khổng lồ, nổ lốp bốp; cuộc chiến đang dang dở bị thu hút, tất cả mọi người nhìn qua.

"Là Harry!" Trong đám người truyền đến từng trận tiếng hô, mọi người bắt đầu tụ tập lại bên này: "Mèn ơi! Đó là kẻ-chớ-gọi-tên-ra!"

"Đừng gắng sức nữa, đó là một phần tư lực lượng Hogwarts, mi không rời khỏi nơi này được đâu." Harry chậm rãi đi lên "Bây giờ Hogwarts chỉ có vào mà không có ra."

"Mày cố ý!" Rút cuộc Voldemort từ bỏ việc tấn công lớp màng chắn, xoay người đối mặt Harry.

"Ước mơ của mi là được trường sinh, vậy hôm nay ta sẽ giúp mi hoàn thành nó." Harry cũng không trả lời Voldermort, cậu nhẹ nhàng vung vẩy cây đũa lông đuôi sư thứu, lẩm nhẩm đọc: "Delirium hallucinaum."

Voldemort dựng lên một tấm chắn ngay tức khắc, nhưng cái vệt sáng màu tím đó xuyên thủng tấm chắn như cắt ngang một miếng bơ, con ngươi Voldermort co lại thành sợi chỉ - luồng sáng đập ngay vào ngực hắn, thời gian phảng phất ngừng lại khoảnh khắc này. Trên mặt Voldermort vẫn còn nụ cười đắc chí, nhưng chỉ vài giây sau, một tiếng hét thảm thiết phát ra, khủng khiếp tới nỗi không thuộc về con người.

"Không!"

Delirium hallucinaum là phép thuật cổ xưa, nó có thể làm kẻ trúng bùa mơ thấy ước mơ vĩ đại nhất đời hắn, sau đó trong khoảnh khắc tử vong tỉnh táo lại, cảm nhận sự tuyệt vọng khi có được rồi đánh mất, thê thảm chết đi.

Harry không biết giấc mơ của Voldemort có phải là được bất tử hay không, cậu chỉ biết mình thấy được bản thân và Snape nắm tay làm bạn cả đời, đáng tiếc là quá ngắn ngủi, thoáng trôi qua trí óc cậu như làn sương mờ mịt... Harry chớp mắt, ảo giác biến mất không còn, nhưng cậu vẫn thấy được khuôn mặt Snape như trước, Harry nỗ lực nở nụ cười, muốn trấn an người đàn ông, muốn anh đừng làm ra vẻ mặt đó, cậu há miệng ra như muốn nói gì đó, nhưng lại không có chút sức, rồi cậu thấy Snape hoảng sợ, miệng khép mở nói nhưng cậu không nghe được, rồi chìm vào bóng tối.

"Không!"

"Aaaaaa!"

Bãi cỏ trên hồ truyền đến hai âm thanh vỡ vọng, tiếng thứ nhất là hoảng sợ, tiếng thứ hai là tuyệt vọng. Voldemort ngã xuống bằng một động tác phàm tục cuối cùng, gương mặt rắn trống trơn, vô tri, đôi mắt đỏ quạch trợn trừng. Hắn đã chết.

Một giây im lặng ớn lạnh giữa những kẻ chứng kiến cuộc đấu, khoảnh khắc ấy ngưng đọng, trước lúc bọn họ kịp reo mừng chiến thắng, đột nhiên một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi diễn ra, Cứu thế chủ của họ thốt nhiên nhạt nhòa dần, cơ thể cậu trong suốt giống một con sứa hấp hối giữa biển rộng, phập phều, vô thực, và từng đốm sáng vàng bắt đầu bay lên.

"Đừng!" Snape gào lên, nhưng vì cơ thể chưa khôi phục, anh té rạp xuống mặt cỏ, đôi mắt đen sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Harry..." Vẻ mặt Hermione có chút nghi hoặc, rồi cô bé ý thức được gì đó, ký ức... Cô bé từng chỉnh sửa kí ức của ba má, còn bây giờ, hình như kí ức của cô cũng đang trôi đi, cô bé vội vàng nắm đũa phép viết lên mặt đất — Harry Potter là bạn tôi. Nhưng dấu vết đó cũng tan đi nhanh như một cục tẩy vô hình xóa đi mất, Hermione hốt hoảng tự viết lên tay mình tên cậu bạn, nhưng chữ H còn chưa viết xong, cô đã ngơ ngác nhìn vô cánh tay trống trơn của mình, không biết hồi nãy mình tính làm gì vậy cà, đúng rồi! Kẻ-chớ-gọi-tên-ra đã chết! Thầy Dumbledore còn sống, thầy Dumbledore đã tiêu diệt hắn!

Tiếng hoan hô vỡ òa trong đám đông, Tử thần Thực tử tận mắt thấy cái chết của chúa tể lập tức xoay người chạy, nhưng chúng chỉ có thể đâm đầu vào lớp màng phép thuật như những con ruồi không đầu.

"Bắt Tử thần Thực tử" Ông Kingsley la to, Thần Sáng toàn lực đuổi bắt nhóm Tử thần Thực tử trốn chạy. Con sư thứu đang chiến đấu anh dũng đột nhiên nhỏ xíu lại – lạ kì là chẳng ai để ý! Kreaver không bận tâm hình thể teo nhỏ của mình, nó gật đầu với cụ Dumbledore ở đó không xa rồi quay ngoắt, chạy thẳng vô lâu đài.

Đám đông ầm ĩ hò hét tới điếc tai, ăn mừng điên cuồng suиɠ sướиɠ kia như chẳng dính dáng gì tới người đàn ông tóc đen, anh vẫn quỳ gối ở nơi cũ, trên mặt cỏ ướt, nhìn đốm vàng cuối cùng tan biến vào hư không, không hề nhúc nhích giống như đã biến thành một pho tượng ngàn năm, đôi mắt anh mờ mịt, nhưng không che giấu được tuyệt vọng. Có ai đó kéo tay Snape, gầm rú gì đó bên tai anh, nhưng Snape không để ý, vẫn trơ trơ ra đó, đôi mắt chứa đựng cái chết.

"Severus là thành viên Hội Phượng Hoàng, mọi hành động của thầy ấy đều nghe theo sắp xếp của tôi." Dumbledore ngăn cản một Thần Sáng đang kéo tay Snape: "Tôi vẫn còn sống là bằng chứng tốt nhất."

"Đương nhiên, tôi hiểu rồi, nhưng căn cứ theo quy định, trước khi ông Snape được minh oan trước tòa, phải có Thần Sáng đi cùng, xin Ngài Hiệu trưởng hiểu cho." Ông Kingsley gật gật đầu, ánh mắt ông phức tạp nhìn người đàn ông dưới đất một cái, có Thần Sáng còn muốn nói gì đó nhưng bị đồng nghiệp ngăn cản.

"Nhưng..."

"Tôi hy vọng Thần Sáng không quấy rầy bất kì ai thuộc Hogwarts. Ý tôi là, cả học sinh lẫn giáo viên Hogwarts." Dumbledore mạnh mẽ nói, cụ nhướng mắt một cách uy phong để nhìn Thần Sáng vừa tỏ ý phản đối kia, hắn ta bèn tịt ngòi ngay tắp lự.

"Tốt lắm, Thần Sáng sẽ tôn trọng quy định của Hogwarts." Ông Kingsley mang theo người tiếp tục xử lý kết quả, hiện trường còn rất nhiều Tử thần Thực tử, đủ cho bọn họ bận rộn cả buổi.

"Thầy có khỏe không? Severus." Dumbledore thấp giọng gọi Snape.

"Giáo sư Dumbledore..." Lúc này Snape mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng vô biên, cằn cỗi, anh nói nhẹ tênh: "Vì sao... Trò ấy đã nói với tôi... với tôi, Trường Sinh Linh giá đã được giải quyết rồi... Vì sao..."

"Thầy tới phòng Hiệu trưởng với tôi nhé?" Dumbledore nhíu mày, cụ không hiểu Snape đang nói gì.

Snape từ chối sự giúp đỡ của Dumbledore, anh loạng choạng đứng lên, trầm mặc đi theo ông cụ vào lâu đài.

Một lần nữa cụ Dumbledore trở lại rời phòng Hiệu trưởng xa rời đã lâu, các bức chân dung treo tường đều có vẻ nghiêm túc khác thường, không một ai gà gật như mọi khi, thấy ông lão râu bạc, họ đồng loạt kêu lên: "Albus!"

Trong đó có một nữ hiệu trưởng gào lên to nhất, đôi mắt bà đẫm lệ. Dumbledore gật đầu với bà, thở dài. Bà Hiệu trưởng nức nở bụm mặt, chạy vội khỏi khung tranh, ánh nến lập lòe chiếu sáng bảng tên cẩn vàng dưới tấm chân dung: Annele Potter. Có lẽ bà Annele đang bận đi thông báo cho những tấm chân dung khác trong nhà Potter, hay đi dọc hành lang trống trơn để tìm vị gia chủ cuối cùng của dòng họ.

Đầu tiên, cụ Dumbledore ném một nắm bột xanh xanh vào lò sưởi, ngọn lửa xanh bùng cháy, loáng thoáng có bóng dáng Abeforth lướt qua, không đợi cụ mở miệng, Grindelwald đã xuất hiện trong đống lửa, Dumbledore lại thở dài lần nữa.

"Anh lại đây đi." Nói xong, ông cụ lùi lại đằng sau nhường đường, rất nhanh Grindelwald đã bước ra khỏi lò sưởi

"Anh không sao đấy chứ?" Grindelwald nhìn Dumbledore một lượt từ trên xuống dưới, thấy cụ không bị sao mới yên lòng, lúc này mới có tâm trạng quan tâm tới một người khác trong phòng, vừa thấy người đàn ông tóc đen, ông ta liền nhíu mày.

"Trí nhớ của anh có điều gì bất thường không?" Dumbledore hỏi, Grindelwald khoanh tay suy ngẫm một lúc, lắc đầu.

"Vậy... thì lạ quá."

"Severus, thầy có thể kể lại đầu đuôi cho tôi nghe không?" Dumbledore đi tới cửa sổ; trong lúc cụ và ông bạn già nói chuyện, người đàn ông tóc đen đã chạy tới đây, ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên dưới. Từ độ cao này có thể thấy trường học lộn xộn hư hao bên dưới, có rất nhiều điều cần cụ ra mặt xử lí bây giờ, nhưng quan trọng nhất vẫn là Snape, anh thoạt nhìn... giống một cái xác biết đi, như thể linh hồn anh đã chết từ cuộc chiến, chỉ còn lại cơ thể phàm tục trống rỗng, cằn cỗi như một cành khô hoang trên đỉnh đồi.

"Thầy Dumbledore... Tôi không biết... tôi không biết đã sai ở chỗ nào..." Bên dưới khung cửa sổ là cảnh tượng tàn hoang, nhưng không che được sức sống suиɠ sướиɠ mãnh liệt. Tay Snape run lẩy bẩy, cả linh hồn cũng lạnh băng: "Tôi... lúc tôi đi tìm trò ấy, trò ấy nói đã giải quyết mảnh hồn rồi, vì sao... vì sao trò ấy... trò ấy lại... biến mất..."

Snape cũng không khóc, bây giờ anh giống một đứa bé ngây ngốc, không biết gì, anh không biết đã xảy ra cái gì, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ hoang đường không thật.

Dumbledore mấy máy, bây giờ nhìn Snape không thích hợp, cụ đưa mắt ra hiệu với Grindelwald, tiếp tục hướng dẫn Snape nói thêm: "Trò ấy... nói với thầy là Trường Sinh Linh giá đã bị diệt à?"

"Tôi hỏi, trò ấy gật đầu rồi." Snape vòng tay ôm lấy mình, lẩm bẩm: "Harry... Harry mới rời Hogwarts, trò ấy nói đi tìm cụ, trò ấy bảo đi tìm cụ..."

"Ừ, trò ấy đã tới, sau đó đi rồi, sau đó lại xảy ra gì nữa?" Grindelwald nhíu mày, ông ta vẫn luôn ở với Dumbledore mà, chưa từng có ai tới hết.

"Tôi thấy tín hiệu Harry phát ra, liền rời Hogwarts trở lại bên người Chúa Tể Hắc Ám báo tin cho hắn, sau đó nghi ngờ tôi, ếm thần chú với tôi, Harry bèn chạy đến chỗ tôi... Chúa Tể Hắc Ám trừng phạt tôi bằng Dấu hiệu, Harry bận lo cho tôi nên để Chúa Tể Voldermort chạy mất, sau đó trò ấy giúp tôi phong bế Dấu hiệu, một mình đi tìm hắn ta, còn tôi đi tìm cụ..."

Dumbledore gật đầu, mấy đứa trẻ đỡ Snape đi nửa đường thì đụng mặt cụ, bọn họ liền cùng nhau quay lại Hogwarts.

"Sau đó thì sao?" Dumbledore tiếp tục hỏi.

"Sau đó..." Snape mở to hai mắt, như một kẻ say rượu đang cố nghĩ ngợi nhưng đầu óc lại không nghe lời: "Trò ấy... trò ấy quyết đấu với Chúa Tể Hắc Ám... Rõ ràng là Chúa Tể Hắc Ám thua... Vì sao... vì sao không thấy trò ấy nữa... Trò ấy đâu rồi? Dumbledore... trò ấy đi đâu rồi?"

Snape cứ lặp đi lặp lại, nhưng không nhìn vào Dumbledore, giống như anh đã biết rõ sự thật nhưng lại cố chấp vịn vào sợi rơm cứu mạng cuối cùng, cho dù biết... không có ích gì hết.

Dumbledore gật đầu với Grindelwald, ông ta ăn ý phát ra một thần chú hôn mê, ngăn cản tâm can người đàn ông này vỡ nát. Snape gục xuống đất giống một con diều đứt dây, mái tóc đen dính phết lên mặt, che đi giọt nước mắt lăn dọc gò má.

"Harry..." Dumbledore nỗ lực tìm tòi ký ức, khổ não lắc đầu: "Trong trí nhớ của tôi không có người này."

"Cái gì? Albus..." Không biết bà Annale đã trở về khi nào, bà kêu to: "Trò ấy là người thủ hộ của Gryffindor, cụ đã quên..."

"Không được nói! Annele, bà không thể tiết lộ bí mật của người thủ hộ Hogwarts!" Một ông già đội nón cam la lên.

"Bây giờ tính mạng gia chủ Nhà Potter của tôi còn không rõ, biến mẹ nó đi chứ không thể nói, Annale, tôi có thể cảm nhận được thằng bé, phép thuật của nó có liên kết với lâu đài!" Franker phẫn nộ hét.

"Ừa, tôi cũng cảm nhận được, nó còn sống, quỷ thần ơi, nó chưa chết!" bà Annale cũng vuốt ngực tự an ủi mình.

Dumbledore với Grindelwald liếc mắt nhìn nhau một cái, theo như mấy tấm chân dung biểu hiện, thật rõ ràng, kí ức bọn họ có vấn đề.

"Dobby!" Dumbledore hô. Một tiếng răng rắc vang lên, con quỷ lùn xuất hiện giữa phòng Hiệu trưởng.

"Thưa ông Hiệu trưởng, Dobby rất vui được phục vụ ngài!" Con gia tinh kêu lên the thé, trên đầu nó đội một cái nón hình thù kì cục trông như được may từ vải vụn, khá giống một chùm pháo bông hoặc cái nùi giẻ lau nhà.

"Giúp ta đưa giáo sư Snape về hầm nghỉ ngơi." Dumbledore giao người đàn ông đang ngất xỉu cho Dobby, ngẫm nghĩ lại nói thêm: "Mi phải chăm sóc thầy ấy một bước không rời, nếu có bất kì điều gì lạ thường phải báo cho ta biết ngay."

"Vâng, Dobby sẽ chăm sóc giáo sư Snape thật tốt, xin ông Hiệu trưởng yên tâm!" Dobby đấm ngực, nó vịn lấy tay Snape, giây tiếp theo, con quỷ lùn và người đàn ông liền biến mất.

Dobby đi rồi, hình như Dumbledore cũng nhớ ra gì đó, cụ lập tức lại cái kệ chuyên đựng kí ức, mở tủ ra. Vốn một tủ tràn đầy bình thủy tinh bạc lấp lánh nay đã thiếu non nửa, Dumbledore chớp mắt.

"Chỉ sợ là chúng ta phải nói chuyện một lúc." Ông cụ râu bạc rất nhanh liền chấp nhận sự thật, bèn quay sang nói với nhóm các bức họa.
Bình Luận (0)
Comment