[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 63


Harry bị đánh thức, còn chưa kịp định thần nó đã bị anh trai dựng dậy xoay như một con quay.

Từ mặc quần áo, mang giày đeo khăn quàng cổ tất cả diễn ra trong chưa đầy 5 phút.

Đến khi đứng giữa phòng khách nhìn ba mẹ vẫn còn đang mặc áo ngủ chạy ra nó mới bắt đầu tỉnh táo lại.
"Ba, có chuyện gì vậy?" Nó hoang mang hỏi.
"Ba không biết.

Bây giờ ba đi tìm hiểu, ở yên đây với mẹ con." James khoác vội áo chùng lên chuẩn bị ra ngoài.
"James, cẩn thận nhé." Lily không ngăn cản nhưng vẫn lo lắng căn dặn chồng mình.
Anh đưa cô ánh nhìn yên tâm rồi nắm chặt đũa phép nhanh chóng ra khỏi lều.

Lily ôm con trai mình và nắm lấy tay Harry.

"Lily, cháu nghĩ cô nên mặc thêm áo ấm đi.

Chúng ta phải rời khỏi đây." Cậu lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài rồi nói.
Tuy có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng Lily vẫn làm theo lời Harry khoác thêm áo chùng cùng với Harry rời khỏi lều trong sự hộ tống của cậu.

Bên ngoài, đám người liều mạng lao ra ngoài hoảng sợ la hét cầu cứu, khói lửa bùng lên khắp nơi mặt đất chất đầy những mảnh vỡ lều bạt bị xé rách, xa xa vọng lại tiếng gào thét thảm thiết xen lẫn với những tiếng cười bén nhọn đến rợn người.

"Sao lại thế này?" Lily nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt mà hoảng hốt.
"Lily, khóa cảng của cô đâu?" Harry chắn phía trước hai người hỏi.
"Chúng tôi đến đây bằng khóa cảng công cộng." Lily vừa né tránh những mảnh vụn cát đá văng tới vừa đáp.
Harry thở hắt ra cũng không theo đuổi đề tài này nữa chuyên tâm bảo vệ hai mẹ con họ đến một nơi vắng vẻ an toàn.

Đám cháy theo gió lan nhanh khắp nơi, những cột cờ cháy rụi chực chờ đổ sập trở thành cái bẫy chết người cho những ai đang chạy loạn bên dưới.
Rầm...!Cây cột lớn đổ xuống vài nữ sinh bên dưới.
"Á á á"
"Protego", Harry phóng ra bùa che chắn bảo vệ cho họ trước những mảnh gỗ và ngọn lửa văng tung tóe khắp nơi.
Lily tiến lên giúp đỡ các cô gái chạy khỏi nơi nguy hiểm muốn trấn an bọn họ nhưng các cô gái người Pháp quá hoảng loạn để hiểu Lily đang nói gì.
"Les filles, calmez-vous sil vous plaît.


Où sont vos parents?" Harry lớn tiếng hỏi.

(Các cô gái, xin hãy bình tĩnh.

Cha mẹ các cô đâu?)
"Je sais pas.

Nous sommes perdus" Một trong số đó lắc đầu nức nở đáp.

(Tôi không biết.

Chúng tôi bị lạc đường.)
"Bọn họ bị lạc đường và không biết người nhà ở đâu." Harry quay sang Lily dịch cho cô biết bọn họ đang nói gì.
"Chúng ta không thể bỏ mặc các cô ấy ở đây." Lily lắc đầu nói.
Harry thở dài rồi dẫn đầu đội ngũ xuyên qua khu vực loạn lạc tìm kiếm chỗ ẩn náu.

Bóng lưng thẳng tắp mà kiên nghị của thiếu niên thật làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Đột nhiên, tất cả ánh lửa chợt tắt ngóm.

Bóng đêm lan tràn mang theo cái lạnh thấu xương đổ ập tới.

Đây đó tiếng khóc nỉ non vang lên làm lòng người càng thêm tuyệt vọng.

Không khí băng lãnh ngập tràn buồng phổi, luồng hơi thở ra cũng kết thành sương trắng, Harry nương theo ánh trăng nhìn đến vài ba bóng đen khoác áo choàng rách rưới đang lướt nhanh đến nơi này.

Giám ngục? Con ngươi vàng kim của cậu ánh lên vài tia nghi hoặc.

Không có nhiều thời gian để tự hỏi Harry giơ đũa phép lên tính toán triệu hồi thần hộ mệnh nhưng có người còn nhanh hơn.

Bóng dáng thon dài màu trắng bạc lướt qua trước mắt xua tan đi giá lạnh mà lũ quái vật mang tới.

Nó xông thẳng tới đám giám ngục xua đuổi chúng đi thật xa rồi quay lại lượn quanh Harry một vòng và đáp xuống.
Đến lúc này cậu mới nhận ra thần hộ mệnh này mang hình dáng của một con rắn lớn với đôi mắt sắc bén cùng răng nanh thật dài.


Trông dữ tợn là thế nhưng nó lại cúi người trước Harry.

Cậu nâng tay chạm vào đầu con rắn cảm nhận khí tức thật ấm áp và an tâm, giống hệt với chủ nhân của nó.

Harry ngẩng đầu nhìn người đàn ông khoác áo chùng đen trầm mặc đứng phía xa.

Ánh mắt giao nhau, trong giây lát phảng phất như cả một đời người.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một tia sáng chói mắt phóng lên cao nhưng thứ nở rộ trên không trung không phải pháo hoa mà là hình ảnh cái đầu lâu khổng lồ hàm răng mở rộng một con rắn lớn vặn vẹo bò ra lại thụt vào.

Tiếng la hét hoảng sợ trong đêm đen chỉ vừa chùng xuống chốc lát lại tiếp tục vang lên.
Harry nhìn cái đầu lâu trên bầu trời, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Cậu chỉ đũa phép lên trời hô lớn, "Expecto Patronum"
Vô số đóa bồ công anh màu bạc phóng ra, trực tiếp dung nhập vào đầu lâu bung tỏa cánh hoa.

Đất trời sáng bừng lên một màu bạc chói lọi thay thế thứ ánh sáng xanh lá nhờn nhợt chết chóc trên bầu trời, dấu hiệu hắc ám dần dần biến mất.

Càng nhiều cánh hoa nở rộ phiêu tán như bông tuyết bao trùm cả ngọn đồi khiến tất cả giám ngục đang hiện diện trên ngọn đồi chật vật rời đi.
Khung cảnh quá mức kì vĩ khiến ai chứng kiến cũng phải ngỡ ngàng.
"Cậu ấy là ai vậy?" Một nữ sinh gần đó hỏi.
"Harry Potter, anh trai tôi đấy." Thằng nhóc Harry ưỡn ngực trả lời.
Một con hươu bạc nhảy nhót về phía này muốn thân cận với Harry, ngay lập tức con rắn bạc bên cạnh cậu phóng ra suýt nữa nhai luôn đầu con hươu, may mà nó né nhanh.

Con hươu bất mãn hí dài cúi đầu lắc lắc bộ sừng to lớn sừng sộ muốn đánh nhau.

Thần hộ mệnh đã xuất hiện thì người cũng không ở đâu xa.

James chạy hồng hộc đến vội vã xem xét Lily và con trai.

"Em có sao không? Còn cháu nữa, Harry?"
Cậu lắc đầu tỏ ý không sao, một tay đè đầu con rắn xuống ngăn không cho nó xông lên, tay còn lại thì vuốt cổ con hươu bạc.


Nó hài lòng dụi dụi vào người cậu vài cái rồi mới biến mất.

Snape đi đến bên cạnh Harry hừ lạnh cũng thu lại thần hộ mệnh của mình.
Tiếng bước chân hỗn loạn từ phía xa truyền tới, dẫn đầu là Bộ trưởng Bộ pháp thuật mang theo vài thần sáng bao vây nơi này.

Trông Fudge có vẻ lo lắng liên tục dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, miệng thì cứ lẩm bẩm "Phản rồi, phản rồi."
Một người đàn ông có bộ ria mép hẹp dài như bàn chải, mái tóc đen được chải vuốt chỉnh tề, trên người mặc áo vest xám, quần tây phẳng phiu, một đôi mắt sắc bén, khiến ông ta nhìn qua có chút cay nghiệt.

Cộng thêm vài thần sáng cung kính đứng phía sau tỏ rõ thân phận ông thật không tầm thường.

Ông ta chẳng hỏi chẳng tra ngay lập tức chỉ vào Snape, "Bắt hắn lại."
"Khoan đã.

Bộ pháp thuật bắt người lúc nào cũng không có lý do như vậy sao?" Harry lên tiếng ngăn cản.

Vẻ mặt bình tĩnh, ngữ điệu nhu hòa, thanh âm không quá lớn nhưng mang theo uy nghiêm không gì sánh nổi khiến những thần sáng xung quanh phải chần chừ không dám tiến lên.
"Gã là người phóng dấu hiệu hắc ám.

Lý do đó đủ chưa?" Ông ta hằn học nói.
"Ha" Snape phát ra một tiếng cười mỉa mai.

"Ngài Crouch, đầu óc là thứ rất hữu dụng mong ngài đừng phí phạm bằng cách để nó rảnh rỗi mà phải biết sử dụng một cách hợp lý.

Vừa rồi nhờ có những tay sai đắc lực của Bộ pháp thuật dập tắt đám lửa trong lúc nguy cấp mà ai cũng thấy thần chú dấu hiệu hắc ám được phóng ra phía bên kia ngọn đồi.

Tất nhiên, bất cứ ai có thị lực bình thường."
"Dù không phóng dấu hiệu hắc ám thì chắc chắn ông và đám người tấn công tối nay cùng một bọn." Barty Crouch không ngừng chụp mũ.
"Coi kìa ngài Crouch, bạn tốt của tôi, Hội phó Hiệp hội độc dược đồng thời cũng là giáo sư Hogwarts - cậu Severus Snape đây đã ở cạnh chúng tôi trong bữa tiệc sau trận đấu cả đêm và chỉ vừa mới rời đi vì lo lắng an nguy của học trò của mình sao có thể là đồng bọn của những kẻ gây rối tối nay được.

Tôi nói có đúng không Bộ trưởng?" Lucius cầm gậy đầu rắn ở phía sau bào chữa cho Snape.
"Đúng vậy, đúng vậy", Fudge lau mồ hôi gật đầu.
Mặt Barty Crouch trướng lên tím đỏ vì tức giận, không thể làm gì Snape ông ta lại chỉa đầu mâu vào Harry.

"Cậu là trẻ vị thành niên mà sử dụng pháp thuật, phải bị đuổi học bẻ gãy đũa phép."
"Ông không thể làm thế.

Thằng bé vừa mới bảo vệ tất cả mọi người, ông không thấy sao?" Lily bất mãn bước lên.
"Luật là luật, bà Potter." Barty Crouch hầm hừ.
"Luật pháp của ông không thể áp dụng với tôi, ngài Crouch." Harry nói.

"Và tại sao lại thế?" Ông ta nhướng mày hỏi.
"Bởi vì tôi không phải là người Anh." Cậu mỉm cười trả lời.
"Nếu không phải là người Anh thì cậu sẽ bị trục xuất khỏi nước Anh." Barty Crouch cúi đầu xuống gần Harry trầm giọng đe dọa.
Trục xuất? Harry nhếch môi, đúng là một lý do không tồi.
"Trường chúng tôi có chính sách riêng dành cho du học sinh.

Bộ pháp thuật không thể can thiệp vào quyết định của Hogwarts." Snape tiến lên chắn trước mặt Harry.
"Các người...!được lắm..." Barty Crouch giơ ngón tay chỉ thẳng vào Snape và Harry.
"Barty Crouch, đừng làm trò hề nữa." Fudge quát bảo ông ta lui lại.

Giờ là lúc so đo với trẻ con sao? Nơi tổ chức Quidditch World Cup bị tấn công, dấu hiệu hắc ám xuất hiện, giám ngục làm phản, bao nhiêu là chuyện làm sao mà giải thích với người dân được đây.

Fudge gấp đến độ đổ mồ hôi ròng ròng, lần này làm không tốt các chức Bộ trưởng của ông ta cũng khó giữ nữa là.
Thấy ở đây không có việc gì Fudge liền rời đi mang theo tất cả thần sáng.

Barty Crouch hậm hực buông một câu với Harry.
"Tận hưởng quãng thời gian còn lại ở trường đi, cậu Potter.

Vì Bộ pháp thuật không có chính sách nào cho dân nhập cư bất hợp pháp đâu."
Harry không nói gì cũng chẳng nhìn lão, bình thản cứ như chuyện đó không hề liên quan đến cậu vậy.

Nhưng cậu không quan tâm cũng không đại biểu không có ai để ý đến.
"Harry, cháu yên tâm.

Việc quốc tịch của cháu chú sẽ giải quyết." James lo lắng nói.
Harry lắc đầu không đáp lời chỉ khuyên nhủ, "Sắp sáng rồi, chú nên đưa hai người họ về nhà thôi."
"Ừ, cháu về chung với chúng ta nhé?" James gật đầu đề nghị.
"Cám ơn chú nhưng cháu có khóa cảng nên sẽ về nhà mình." Cậu từ chối.
Trước khi đi, Harry an bài tốt cho các nữ sinh người Pháp.

Cậu đưa họ đến lều của đội trị an nhờ người phụ trách tìm người thân cho các cô gái, lại nghe ngóng tình hình của nhà Weasley rồi mới khởi động khóa cảng.
Harry vừa trở về đến Gloucestershire thì đằng sau cậu cũng vang lên tiếng động lớn khi có người độn thổ tới.

Harry quay đầu lại nhìn Snape.
"Mời ta một tách trà được không?" Hắn ngỏ lời.
Cậu mỉm cười nhẹ nhàng.

"Được chứ.".

Bình Luận (0)
Comment