[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 93


Hai ngày sau đó, một con cú gửi một bức thư đến cho Harry.

Nội dung cũng không có gì đặc biệt, nhóc con Harry và bọn trẻ nhà Weasley hẹn cậu đến hẻm Xéo mua đồ dùng cho năm học mới.

Cậu cũng như bình thường mà gửi thư đồng ý gửi trả về.

Tới ngày hẹn, Harry cùng Snape đi đến quán Cái Vạc Lủng ở đường Charing Cross.

Vừa bước vào Snape đã cảm nhận được vài ánh mắt không có ý tốt từ bốn phương tám hướng phóng tới theo dõi từng cử động nhỏ của bọn họ.

Hắn nắm lấy tay của Harry kéo cậu ra phía sau quán vừa đi vừa bực bội lẩm bẩm.
"Thời tiết hôm nay thật là tệ."
Trong lúc Snape gõ lên mấy viên gạch để mở lối đi vào hẻm Xéo thì Harry ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng không một cọng mây xanh ngắt trên cao, một ngày nắng rực rỡ hiếm có ở London.

Một ngày như thế này luôn khiến cho người ta muốn đi ra khỏi nhà dạo chơi và người có suy nghĩ như vậy quả thật rất nhiều.

Nhìn dòng người đông đúc chen lấn qua những con đường hẹp càng làm tâm tình của Snape càng thêm xấu hơn, gương mặt âm trầm dọa sợ hết một đám nhóc trên đường đi.

Cá biệt có trường hợp một Hufflepuff nhút nhát đã tốt nghiệp rồi nhưng khi đột nhiên phải đối mặt với giáo sư kh.ủng bố nhất Hogwarts đã giật mình tới mức bật ngửa ra sau.

Harry nhanh chóng đỡ cậu ta dậy.
"Thực xin lỗi, anh có sao không?"
"Không...!không sao" Cậu ta nhìn gương mặt của Harry mà đỏ mặt lắp bắp.
Một tiếng hừ lạnh từ phía trước vang lên, Harry lại vội vàng quay đầu đuổi theo bước chân của Snape để lại chàng trai còn đang gãi đầu khó hiểu.
"Sao đàn em Potter có thể chịu đựng được người như thế nhỉ?"

Câu hỏi này nhận được cực kì nhiều sự đồng tình của đám động vật nhỏ xung quanh.
"Em cứ thích lo chuyện bao đồng như thế?" Snape liếc nhìn Harry vừa chạy tới.
"Hôm nay khó khăn lắm anh mới chịu đi ra ngoài đừng khó chịu nữa mà." Cậu nắm lấy tay hắn cười hì hì.
Snape cũng không thèm so đo với cậu nữa, hai người luồn lách qua dòng người đông đúc để đến mục tiêu của ngày hôm nay, tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn.

"Harry anh đến rồi." Nhóc con Harry reo lên muốn nhào lên người cậu ngay lập tức bị một cánh tay xách cổ kéo ra.
"Ta giả thiết con mắt gắn trên cái đầu của trò không phải để trang trí." Snape gầm gừ.
"Giáo...!giáo sư Snape." Nó la hoảng lên.
Harry vội tiến tới giải thoát cho nó.

"Mọi người đâu rồi?"
"Ở bên trong, để em dẫn anh vào." Harry lén lút trừng Snape một cái rồi tươi roi rói chạy vào trong.
Cửa tiệm đông đúc học trò đi mua sách giáo khoa, Harry và Snape đi theo sau thằng nhỏ tới nơi James, Lily và nhà Weasley đang đứng.
"Harry tới rồi đấy à? Chúng ta đã tiện thể lấy luôn sách giáo khoa năm 6 cho cháu.

Cháu xem còn muốn mua thêm loại nào không?" James giơ chồng sách lên cao cho cậu nhìn.
"Cám ơn chú.

Ưm...!Cháu nghĩ là cháu sẽ đi xem mấy quyển sách về tiên tri trong kia." Harry nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Ở phía sau cửa tiệm có một góc dành riêng cho lĩnh vực bói toán, gồm một cái bàn nhỏ, trên đó chất chồng các tựa sách như: Dự đoán những điều không lường trước, Cách ly bản thân với những trái bóng gây va chạm mạnh và dễ vỡ, Khi đồ vật trở nên tồi tệ.

Một cái bàn khác thì trưng bày quyển sách Báo tử - Những việc cần làm khi bạn biết những điều xấu xa đang đến.

Harry đi vòng quanh cầm lấy mỗi thứ một quyển sau đó tò mò nhìn vào một khu vực được quây lại bằng một tấm rèm nhung dày nặng phía trước đặt một tấm biển, Xem bói tình duyên, 2 galeons một lần.
"Em lại lề mề cái gì?" Snape từ đằng sau đi tới.

"Chúng ta vào trong xem thử đi?" Cậu hào hứng nói.
"Mấy cái trò lừa đảo này em cũng tin sao?" Hắn nhíu mày.
"Chỉ 2 galeons thôi mà.

Đi nào." Cậu nhún vai kéo tay hắn vào trong.
Phía sau chẳng có ai, không gian nhỏ hẹp chỉ đủ đặt một chiếc bàn nhỏ, một quả cầu thủy tinh lớn được để phía trên.

Ngay khi tấm rèm hạ xuống che đi tầm mắt của những người bên ngoài Snape nhanh chóng lấy ra một sợi xích có treo một chiếc đồng hồ cát nhỏ bằng vàng.

Quàng sợi dây quanh người hắn và Harry, Snape xoay đồng hồ trên mặt 5 vòng.

Ánh sáng mặt trời dần dần ảm đạm đi khi thời gian trôi ngược lại về thời điểm tối tăm nhất trước bình minh.

Snape thu lại xoay thời gian vén rèm cho Harry đi ra ngoài trước, James và Sirius đã chờ sẵn một đứng một ngồi bên cạnh những giá sách.
"Đến rồi à? Đi thôi nào." Sirius đứng dậy duỗi người ngáp dài.
James và Sirius dẫn Harry và Snape đi vào kho sách của cửa tiệm Phú Quý và Cơ Hàn.

Giấu sau từng núi sách chất chồng cao đến tận trần nhà là một cái lò sưởi âm tường cũ kĩ chứa đầy dụng cụ vệ sinh như chổi, giẻ lau, xô nước để lộn xộn như thể rất lâu rồi không sử dụng đến.
"Có rất ít người biết thực ra tiệm sách này là tài sản của nhà Potter" James cười híp mắt vừa vung đũa dọn dẹp đống đồ đạc vừa giải thích.

"Đây là mạng floo không được đăng ký, ngày xưa thường dùng để nhập lậu mấy cuốn sách cấm lưu hành.

Chú đã nối nó tới phụ cận dinh thự Lestrange, hô theo chú nhé."
James nói ra một địa chỉ rồi làm mẫu bước vào trong lò sưởi, ngọn lửa bùng lên anh biến mất trong ánh sáng xanh lơ của bột floo bị đốt cháy.


Harry và Snape nhìn nhau sau đó cũng đi theo.
Bọn họ đi đến một căn nhà bình thường trong một thị trấn hẻo lánh nào đó, nơi này không có đèn đường, dưới ánh trăng khuyết lờ mờ cả bốn mò mẫm đi theo một con đường mòn mọc đầy cỏ dại xuyên qua một cánh rừng thưa.

Khoảng 5 phút sau mặt trời bắt đầu mọc, trước mặt bốn người là một biệt thự sân vườn cổ kính với những bức tường treo đầy dây thường xuân khô héo.

Cánh cổng bằng sắt màu đen mạ vàng đã rỉ sét gần hết treo vắt vẻo trên khung phát ra từng tiếng kẽo kẹt khi có gió thổi qua.

Bước qua bãi cỏ héo úa, Harry nhìn căn biệt thự ba tầng trước mắt có chút ngờ ngợ.
"Sao em cảm giác như đã từng thấy ngôi nhà này ở đâu rồi."
"Đây là nơi Voldemort bị ông nội của em gi.ết ch.ết." Snape nhắc cho cậu nhớ.
"..." Harry ngay lập tức ngậm miệng.
Ngôi nhà được xây dựng theo lối kiến trúc Victorian cổ điển hình, lối đi uốn lượn trước hiên nhà dẫn đến bậc thềm bằng đá nứt nẻ vốn dĩ được thiết kế cầu kỳ bằng những chi tiết trang trí hình rắn khắc trên lan can bằng gỗ nhưng sau bao tháng năm dầm mưa dãi nắng đã mòn vẹt đi ít nhiều, hoa văn cũng không còn nhìn rõ nữa.

Những cửa sổ lớn bằng kính đục ngầu bám đầy bụi bặm.

Đúng là âm u đến thê lương, còn dơ dáy bẩn thỉu.

Sirius cẩn trọng kéo cửa từ từ mở ra một cái khe hở nhỏ.

Một luồng hơi mang theo mùi hôi bẩn đục nồng nặc xen lẫn mùi bụi đất sặc mũi trong nháy mắt chui ra vồ tới, Snape vội vàng lách người né tránh, cũng sẵn tay kéo Harry theo.
Mấy người đợi một lát cho không khí lưu thông rồi tiến vào ngôi nhà, bên trong tối om James, Sirius và Snape đều rút đũa phép phóng ra một bùa phát quang chiếu sáng không gian.

Đại sảnh rộng lớn nhìn một cái là thấy hết, trống không chẳng có một món đồ nội thất nào.

Trần nhà cao ở giữa có một sợi xích lòng thòng rủ xuống, chắc là dùng để treo đèn chùm.

Harry nhìn quanh không thể nào liên hệ nơi rách nát này với đại sảnh trang hoàng tráng lệ nơi Voldemort họp mặt tử thần thực tử ngày xưa.
"Harry cháu muốn xác nhận cái gì?" James hỏi.

"Tại sao Nasha Lestrange lại mua cái khung tranh vào 3 năm trước? Lúc đó Voldemort biến mất cũng đã mười mấy năm là điều gì khiến bà ta dù túng thiếu nhưng vẫn bỏ một số tiền lớn ra mua nó?" Harry nói ra những băn khoăn của mình.
"Đúng là rất kì quái.

Chúng ta thử đến phòng của Nasha Lestrange xem đi." James gật đầu.
James dẫn trước bước lên cầu thang đôi bằng gỗ dẫn lên lầu, Snape đi bên cạnh cậu còn Sirius cuối cùng.

Ba người ăn ý đặt Harry vào vị trí được bảo vệ ở giữa.

"Cầu thang có mối mọt đi cẩn thận một chút." James nhắc nhở.
Tiếng cọt kẹt phát ra dưới mỗi bậc thang, xen lẫn trong đó là tiếng kèn kẹt như thể có gì đó đang xoay chuyển theo dõi từng bước chân của họ.

Hành lang lầu hai chất đầy đồ đạc và rác rưởi, góc tường đầy mạng nhện, rõ ràng đã bỏ hoang rất lâu.

Phòng của Nasha Lestrange nằm ở cuối dãy hành lang, cửa phòng đóng kín, ổ khóa rỉ sét, không có chìa khóa.

Điều này không làm khó được mấy phù thủy dày dặn kinh nghiệm như bọn họ.

Sirius thi triển một bùa mở khóa đơn giản, ổ khóa long ra rớt xuống đất phát ra tiếng vang trầm đục.
Trong phòng bày biện một cái bàn, tủ gỗ và giường gỗ đơn giản, phía trên đều được phủ vải trắng.

Bức tường màu xám trắng loang lổ, giấy dán bong tróc không treo bất kỳ đồ trang trí gì, trên vách tường đối diện cửa ra vào có một cửa sổ nhỏ hẹp.

Cả căn phòng vuông vức, đập vào mắt là bốn bức tường màu trắng bệch, vô cùng áp lực.
"Nhân viên của Bộ đã mang tất cả những thứ có giá trị đi bảo quản." Sirius nhìn căn phòng gần như trống rỗng mỉa mai.
"May mắn là nhật ký của Nasha Lestrange không được tính là đồ có giá trị nhỉ?" James từ trong ngăn kéo cái bàn lôi ra một quyển sổ bằng da cũ kĩ.
Ba người còn lại tiến đến gần James để cùng nghiên cứu, đây cũng không hẳn là nhật ký nó gần giống như cuốn sổ đi chợ của các bà nội trợ hơn.

Nhưng xen giữa những danh sách mua sắm là vài dòng chữ chửi rủa trút giận của Nasha Lestrange, xem kĩ cũng thu được nhiều thông tin đáng giá..

Bình Luận (0)
Comment