[Hp/Tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 17


"Giáo sư Slughorn?" Harry hơi ngây người, "À, trưa hôm nay, lúc tan học, giáo sư đã hỏi tôi có thể tham dự buổi gặp mặt câu lạc bộ gì gì đó không, tôi nói tôi đang bị anh cấm túc nên không thể đi được.

Ừm, không phải giáo sư tìm anh nói gì đấy chứ?"
Đó chẳng phải là điều ngươi muốn sao?
Tom thu lại nụ cười cứng ngắc đến sắp hóa đá trên mặt, "Đừng nói với ta là cậu không ngờ rằng giáo sư ấy lại tìm ta, Potter.

Giáo sư Slughorn đã đến thư viện nói ta hủy bỏ cấm túc từ bảy giờ đến chín giờ tối mai cho cậu để cậu có thể tham dự buổi gặp mặt của thầy ấy.

Cậu suy nghĩ thế nào về chuyện này?"
"Giáo sư Slughorn thật tuyệt vời! Ừm, ngày mai tham dự buổi gặp mặt của giáo sư, tôi nên mang lễ vật gì được nhỉ? Tom, anh là học trò giáo sư yêu quý nhất, chắc hẳn anh biết giáo sư Slughorn thích gì?" Harry nói xong liền ngước mắt nhìn Tom, khiến Tom vốn đang định chất vấn nó chợt khựng lại mất mấy giây.
"Giáo sư Slughorn thích...!rất nhiều thứ." Cuối cùng hắn đột ngột thay đổi ý định, giả cười nhìn Harry, trả lời câu hỏi của nó, "Có điều, không biết cậu muốn dùng thứ gì để đổi lấy thông tin từ ta?"
"Đổi? Tom, tôi tưởng chúng ta là bạn bè chứ? Anh lại muốn trao đổi với tôi?" Harry nhìn Tom bằng ánh mắt như vừa bị làm tổn thương trách cứ, "Anh muốn gì thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo như vậy."
Tom lạnh lùng nhìn Harry lười biếng như không có xương dựa người trên ghế sofa xé bánh bí đỏ bỏ vào miệng.


Sau mấy phút suy nghĩ, cuối cùng hắn quyết định không nên giữ kiểu nói chuyện của Slytherin mà nên vào thẳng vấn đề, như vậy sẽ tiết kiệm cho hắn không ít thời gian.
"Thứ nhất, tại sao giáo sư Slughorn lại coi trọng cậu như vậy?" Tom đưa tay gõ gõ lên bọc bánh bí đỏ để trên bàn, ý nói nếu Harry không trung thực trả lời, hắn sẽ lấy lại.
"Làm sao tôi biết được?" Harry đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tom, "Có thể là bởi vì tôi học tốt Độc Dược? Dù sao thì lần nào trên lớp Độc Dược, giáo sư ấy cũng đều khen ngợi tôi điều chế Độc Dược rất tốt..."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Tom hoài nghi nhíu mày, đôi mắt đen đầy vẻ không tin, "Học sinh Slytherin từ trước đến nay luôn rất giỏi điều chế Độc Dược, chuyện này không có gì lạ.

Cậu mang Độc Dược cậu điều chế được trên lớp cho ta xem."
"Tất cả đều được giáo sư Slughorn giữ rồi.

Giáo sư ấy nói những Độc Dược tôi điều chế có thể sử dụng luôn được." Harry nói xong liền vươn tay lấy một cái bánh bí đỏ khác, "Vừa rồi anh nói thứ nhất, vậy anh có ít nhất hai vấn đề muốn hỏi hả? Vậy thì anh hỏi mau lên, sau đó thì nói cho tôi biết giáo sư Slughorn thích gì."
Tay của Tom vẫn đặt cạnh bánh bí đỏ như vẫn có ý định thu hồi lại số bánh bí đỏ còn lại.

Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp: "Thứ hai, từ sau giờ giới nghiêm tối hôm qua đến trước bữa tối hôm nay, cậu có đến khu sách cấm lần nào không?"
"Không!"
Câu trả lời này dường như quá nhanh rồi?
Vẻ hoài nghi trong mắt Tom rõ ràng đến mức khiến Harry đang nằm ườn trên ghế sofa không khỏi nhíu mày, "Tôi thật sự không hề đi đến thư viện.

Sau giờ giới nghiêm hôm qua, tôi luôn ở trong phòng ký túc xá, Alphard có thể làm chứng.

Cả ngày hôm nay, ngoại trừ lúc lên lớp, tôi đều ở trong hầm và tầng một cọ rửa ba nhà vệ sinh cáu bẩn như bị bỏ hoang, nào còn tâm trạng với sức lực đâu mà đến thư viện? Hơn nữa, nhiệm vụ cấm túc vì vào khu sách cấm lần trước tôi còn chưa hoàn thành, tôi cũng không phải Gryffindor, không có lá gan vào khu sách cấm lần nữa đâu." Harry nói xong, không chút ưu nhã nào trợn mắt lên, "Nếu như Huynh trưởng Riddle có thể thu lại hình phạt cấm túc của tôi, tôi thật sự vô cùng cảm kích."
"Đây là nội quy trường học, cậu nên nhận hình phạt vì hành vi sai trái của mình." Tom thản nhiên nói: "Có điều, cậu đã nói không dám đến khu sách cấm nữa, vậy thì miễn đi."
"Rửa nhà vệ sinh cũng được miễn chứ?"
"Chỉ lần đó thôi.


Còn nhà vệ sinh, cậu vẫn phải cọ rửa." Tom đứng lên, nhìn xuống Harry tựa như con mèo lười nằm ườn trên ghế sofa chậm rãi ăn bánh bí đỏ, "Ta đi kiểm tra thành quả lao động hôm nay của cậu, nếu để ta phát hiện cậu nói dối..." Hắn không nói hết câu, nhưng giọng điệu uy hiếp trong lời nói đã thể hiện hết sức rõ ràng.
Rời khỏi Phòng Sinh Hoạt Chung, Tom đi thẳng đến thư viện, không hề đi kiểm tra nhà vệ sinh như lời hắn nói.

Hắn biết Harry nói dối, nhưng dù không đi kiểm tra hắn cũng biết những nhà vệ sinh kia chắc chắn đã được cọ rửa sạch sẽ.

Một Slytherin xuất sắc tuyệt đối sẽ không để lại bất cứ sai lầm nào để người khác nắm được! Nếu vậy...
Tom rút quyển sách đã được giấu kín ra, lật đến trang giấy bị dính bẩn.

Dấu vết này rất giống với ngón tay bị dính bánh bí đỏ để lại.
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Một con mèo đột nhiên xuất hiện trong lúc hắn đang tìm kiếm Phòng Chứa Bí Mật.

Vết bẩn trong quyển sách hắn mới phát hiện trong thư viện.

Còn nữa, giáo sư Slughorn lại biết hắn đang ở khu sách cấm mà tìm đến...
Đây rốt cuộc chỉ là trùng hợp, hay là lời cảnh báo?
Hoặc cũng có thể là do hắn quá đa nghi, quá đề cao tên Harry Potter kia?
Một thằng nhãi mới mười một tuổi, dù pháp thuật có cao đến thế nào cũng không thể là một Người Hóa Thú (Animagus) được.


Nhưng mà...!Tom giấu quyển sách, đi quanh trong khu vực sách cấm, thậm chí còn đi vào khu vực sách cấm tất cả học trò.
"Khu sách cấm..." Ngón tay của hắn lướt qua những quyển sách phát ra những tiếng xào xào, có quyển thậm chí chữ trên gáy sách đã phai màu, mờ đi, tên sách ghép lại từ những chữ cái mạ vàng bong ra kia hình như không phải tiếng Anh...
"Tiếng Pháp?" Tom dừng bước, rút ra một cuốn sách có tựa Pháp thuật vĩ đại nhất bằng tiếng Pháp.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân người đang đi tới.
Hắn lập tức cất quyển sách đi, theo bản năng lấp vào một góc tối sau giá sách, còn dùng thêm một bùa Tan Ảo Ảnh.

Chỉ chốc lát sau, một bóng người liền xuất hiện trong tầm mắt hắn, mà người đó đang cầm một quyển sách.
Dumbledore...
Tom mở lớn hai mắt, dáng người quen thuộc kia hình như đang tìm kiếm thứ gì đó khác thường có trong khu sách cấm, sau đó rút ra vài cuốn sách rồi vội vàng rời đi.
Dumbledore đến thư viện lúc nửa đêm, hơn nữa còn bí mật lấy đi vài cuốn sách? Là Chủ nhiệm nhà Gryffindor, ông ta có thể lấy bất kỳ cuốn sách nào, dù ở khu tự do hay khu sách cấm đều là chuyện dễ dàng, nhưng tại sao ông ta lại bí mật lén lút tới vào lúc nửa đêm như vậy?.

Bình Luận (0)
Comment