Ôn Thư Bạch không hiểu sao Tô Kỳ lại đột nhiên nhớ tới mình lúc này. Suy nghĩ một lát, cô đáp lại rằng mình mới vào làm chưa lâu.
[Tô Kỳ: Ôi trời, đỉnh quá! Làm sao vào được vậy?!]
Thư Bạch hơi bối rối. Ban đầu đây không phải vị trí cô tự ứng tuyển mà do headhunter tìm đến. Nhưng sợ nghe có vẻ khoe mẽ nên cô bèn gõ mấy chữ qua loa:
[Ôn Thư Bạch: Cũng không có gì đâu... Chắc thấy tớ đáng thương nên nhận vào thôi.]
[Tô Kỳ: Gần đây có đồng nghiệp bảo tớ, trợ lý của Cố Thư Trì không ai làm quá 3 tháng, thật không đấy?]
Thư Bạch chỉ nghe Rita nhắc nhở, chưa từng nghe tới chuyện "không quá ba tháng". Nhìn dòng tin nhắn, cô bỗng thấy hứng thú.
[Ôn Thư Bạch: Cái này tớ không biết.]
Cô gõ mấy dòng, định buôn chuyện như hồi đại học nhưng chợt nhớ tới Đường Thanh Thanh, lập tức xóa hết chỉ để lại câu trả lời nhạt nhẽo.
[Tô Kỳ: Vậy à? Dù sao cũng chúc mừng Bạch Bạch nhé, giỏi thế, lương chắc cao lắm nhỉ?]
Ôn Thư Bạch nhìn dòng tin nhắn này không hiểu sao lại ngửi thấy mùi chua lè nhưng cô cũng không nói nhiều. Cô nghĩ, đã lên trang web xem rồi thì việc gì phải cố tình hỏi cô nữa nên bèn trả lời qua loa vài câu.
Lúc này, cô không để tâm lời Tô Kỳ, cầm bút lên tập vẽ. Cô điều chỉnh giá vẽ hướng ra cửa kính, ánh sáng chan hòa. Vừa vẽ cô vừa cảm thán, giá ngày nhỏ có điều kiện thế này thì biết đâu giờ đã thành họa sĩ truyện tranh nổi tiếng.
Nhưng ngày ấy làm gì có. Nhớ lại cảnh bố mẹ cấm học vẽ, phải lén lấy giấy nháp nguệch ngoạc thì cô thở dài. Cô phác họa hình một chú mèo, nhìn sơ qua khá giống nhân vật mèo chính trong truyện "Thiếu Nữ và Mèo".
Rồi cô vẽ thêm một bé gái - chính là hình ảnh cô trong ký ức. Không giỏi vẽ người, nét bút đi đi lại lại vẫn không ưng ý. Cô bé tựa vào bàn ngủ say, chú mèo lim dim mắt nằm gọn trong vòng tay.
Đúng lúc cô đang loay hoay sửa nét vẽ, một bàn tay khác chạm nhẹ vào tay cô. Hơi lạnh từ đầu ngón tay lan tỏa khiến cô giật mình. Quay lại, cô thấy khuôn mặt thanh tú nghiêng nghiêng bên cạnh. Anh nắm tay cô, dẫn từng nét bút hoàn thiện khuôn mặt cô bé từ vô hồn trở nên sống động.
Thư Bạch ngẩn ngơ, không buông tay anh ngay mà để anh hướng dẫn từng chi tiết. Cô há hốc mồm như vừa chứng kiến phép màu.
Khi bức vẽ gần hoàn thiện, anh buông tay ra.
"Thầy..."
Cô nhìn bức tranh, lúng túng không biết nên ngạc nhiên hay thán phục. Điều cô tốn công sức không làm được thì anh lại hoàn thành dễ dàng.
"Thế nào?"
Thư Bạch ngẩng lên, thấy nụ cười đắc ý của Cố Thư Trì, cảm xúc rối bời. Đây là lần đầu cô thấy anh vẽ.
"Đỉnh quá!"
Cô giơ ngón tay cái, bộ dạng như kẻ nhà quê lần đầu thấy cảnh lạ. Cố Thư Trì bật cười.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Chuyện nhỏ mà cũng kinh ngạc? Đi ăn thôi."
Anh nhẹ nhàng kéo tóc cô rồi cúi xuống ngắm chú mèo trong tranh. Đôi mắt anh thoáng xúc động, nhưng giọng nói ngay sau đó lại lạnh lùng:
"Cô thích mèo đến thế à?"
"Ừ, đây là mèo của em."
Anh đột nhiên đơ người, ánh mắt dán vào trang giấy. Một lúc sau mới lên tiếng:
"Mèo của cô?"
Thư Bạch chỉ vào hình vẽ: "Vâng, mèo của em. Chỉ là đã lâu lắm rồi. Giá lúc đó có điện thoại thì em có thể cho thầy xem ảnh."
Cố Thư Trì nuốt nước bọt, im lặng nghe cô tiếp tục:
"Nếu không vì nó, có lẽ em đã không học vẽ."
Gương mặt anh quay lại, dường như bị thu hút.
"Hồi đó em luôn nghĩ, vẽ chẳng phải là máy ảnh thủ công sao? Không chụp được thì em sẽ vẽ lại."
Nói xong, cô ngẩng lên nhìn khung cảnh yên tĩnh ngoài cửa sổ rồi chìm đắm vào ký ức.
-
Năm 14 tuổi, một buổi chiều tưởng như bình thường.
Sau giờ học thêm, cô hớn hở đeo ba lô về nhà, vừa leo cầu thang vừa hát thì chạm mặt bố đang xách một túi giấy vụn bước ra.
"Bố ơi..." - Thư Bạch khẽ gọi.
Người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ cũ kỹ, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ già nua trước tuổi. Ông liếc nhìn cô với ánh mắt khó chịu rồi lẩm bẩm: "Đồ ăn hại!"
Cô đứng chôn chân nhìn bóng lưng còng của bố, bỗng niềm vui tan biến. Từng bước nặng nề leo lên cầu thang, cô tự hỏi nhà lại xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày nay không khí gia đình căng như dây đàn. Càng đến gần cửa, không khí càng ngột ngạt.
Bước vào nhà, chỉ nghe tiếng khóc nức nở từ phòng khách. Đồ đạc vỡ tan tành trên sàn.
Mẹ cô ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe đầy oán trách: "Mày về đấy à?"
"Dạ..." - Cô cúi đầu như kẻ có tội.
Gia đình này đã bao lần cãi vã vì cô và chị gái. Lần này, biết đâu lại tại cô.
"Đừng quấy rầy tao!"
Cô gật đầu, lủi thủi về phòng. Đã quen với bầu không khí ngột ngạt ấy, nhưng ít nhất cô còn có chút an ủi.
Như thường lệ, cô đóng cửa lại định đến chỗ mèo con. Nhưng hôm nay, ổ mèo trống trơn.
Tim cô đập thình thịch. Có lẽ nó lại trốn dưới gầm giường sao?
Lục tung phòng mà chẳng thấy bóng dáng chú mèo đâu, nỗi bất an như cơn lốc xoáy cuốn lấy trái tim cô.
Cửa sổ phòng cô luôn đóng kín vì nuôi mèo. Cô cuống cuồng chạy vào bếp, nhà vệ sinh - những nơi nó chẳng bao giờ tới - vẫn không thấy đâu.
Cuối cùng, cô run rẩy bước ra phòng khách: "Mẹ ơi... con mèo của con đâu rồi?"
Mẹ cô quăng cho cái nhìn khinh bỉ: "Mèo với chả miu! Tao vứt rồi!"
Giọng điệu nhẹ bẫng như vừa quẳng túi rác.
Thư Bạch đứng hình, miệng há hốc: "Mẹ nói đùa đúng không?"
"Đùa gì? Cái con mèo tồi tàn với đống tranh vẽ vớ vẩn của mày, tao vứt hết rồi! Cả ngày không lo học hành, không biết cái nhà này còn có thể trông cậy vào ai nữa!"
Bà tiếp tục trút giận lên đầu bố cô, chị gái cô, rồi đến cô và con mèo, cùng thành tích học tập lẹt đẹt.
Thư Bạch chợt nhớ tới túi giấy vụn bố xách đi. Đầu óc trống rỗng, tiếng mẹ trở thành tiếng ồn vô nghĩa. Cô phóng ra khỏi nhà.
Bố đã đi mất. Cô lục tung khu phố tìm mèo con.
Nó tên Đao Đao vì trên mặt có vệt lông đen hình lưỡi liềm. Cô từng đeo cho nó chiếc vòng cổ làm từ nhẫn tự chế, nói dù có đi đến chân trời cũng nhận ra.
Nhưng tìm khắp nơi, kể cả chỗ đầu tiên gặp nó vẫn không thấy bóng dáng.
Khi trở về nhà, những bức tranh ghi lại kỷ niệm cũng đã biến mất không dấu vết.
-
Mỗi khi chìm vào ký ức, Thư Bạch cảm thấy như mình đang rơi xuống biển sâu không đáy, cảm giác ngạt thở bủa vây khiến cô tưởng chừng không thở nổi.
Cố Thư Trì vẫn ngồi xổm bên cạnh, thấy cô im lặng lâu, đưa tay vẫy trước mặt: "Này – này – Sao cô cứ hay thẫn thờ thế không biết?"
Nhưng Thư Bạch chỉ cảm thấy lòng ngột ngạt khó tả.
"Rồi sao nữa?"
Thấy cô tỉnh lại, Cố Thư Trì thong thả ngồi bệt xuống đất. Dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô cảm nhưng có vẻ anh rất hứng thú với câu chuyện của cô.
"Giờ vẫn nuôi nó à?"
Thư Bạch ủ rũ lắc đầu: "Không còn nữa."
Cố Thư Trì khẽ cười khẩy: "Người yêu mèo như cô mà không nuôi nữa? Tôi tưởng cô đi làm kiếm tiền là để mua pate cho hoàng thượng nhà cô đấy chứ."
"Hóa ra chỉ là nói suông thôi, xem ra cũng chẳng yêu thương lắm nhỉ."
Anh ngả người ra sau, hai tay chống xuống sàn, giọng điệu mỉa mai. Nhưng Thư Bạch nghe những lời châm chọc ấy mà không nổi giận, chỉ lặng lẽ cúi đầu cười khổ: "Cứ coi như tại em đi."
Lần này đến lượt Cố Thư Trì bí lời, vẻ mặt giễu cợt lúc nãy đóng băng.
"Trách em không đủ khả năng bảo vệ nó, và cũng trách em bây giờ không đủ khả năng nuôi thêm một con mèo nào nữa."
Cô ngẩng lên nhìn anh: "Thầy tưởng ai cũng giàu có như thầy sao? Giờ em còn chẳng lo nổi cái ăn, lấy đâu ra tiền nuôi mèo?"
Cố Thư Trì thấy mắt cô đỏ hoe, bĩu môi: "Thôi được rồi, tôi không nói nữa. Đừng có khóc đấy, không lại bảo tôi bắt nạt."
Vừa dứt lời, anh chống tay đứng dậy. Không ngờ Thư Bạch thực sự òa khóc.
Bao nhiêu uất ức dồn nén bỗng trào ra, cô vừa khóc vừa nói: "Cố Thư Trì, thầy đúng là loại người đứng núi này trông núi nọ. Thầy có trái tim không vậy?"
Cố Thư Trì đứng đó nhíu mày, định cãi lại nhưng thấy cô như vậy lại "chậc" một tiếng đầy bực dọc, chống nạnh nhìn cô khóc.
"Đúng là đồ hay khóc nhè."