Lần đầu tiên gặp lại Vân Thanh, Ôn Thư Bạch suýt nữa thì không nhận ra cô ấy.
Vân Thanh sang Mỹ học đại học. Lần cuối cùng gặp cô là bốn năm trước – khi đó vẫn còn là một cô nàng da trắng trẻo, mặt mày non nớt. Giờ đây thì đã rám nắng thành màu bánh mật khỏe khoắn, vóc dáng cũng săn chắc hơn hẳn.
Mái tóc đen buộc cao ngày xưa giờ đã được cắt ngắn gọn gàng, còn đeo thêm một chiếc kính râm kiểu dáng lồng lộn. Trên mặt là lớp trang điểm đậm chất Âu Mỹ cổ điển.
Tuy gương mặt gốc của Vân Thanh nhỏ nhắn và thanh tú, nhưng không hiểu sao lại rất hợp với phong cách trang điểm đó. Trông cô đầy sức sống, khỏe khoắn, là vẻ đẹp rạng rỡ và phóng khoáng.
Ôn Thư Bạch đứng trước mặt Vân Thanh, nhất thời không biết nên bắt đầu khen từ đâu.
Vân Thanh giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt cô, bộ móng tay nổi bật và cầu kỳ lấp lánh khiến Ôn Thư Bạch hoàn hồn lại, không kìm được mà cảm thán:
"Thanh của tớ thay đổi nhiều đến không tưởng luôn đó."
Trong đầu cô vẫn còn in đậm hình ảnh Vân Thanh hồi cấp ba – một cô gái giản dị, làn da trắng như hoa dành dành.
Vân Thanh như được đại xá, có vẻ đã đoán trước được phản ứng này nên dang tay ra đòi ôm một cái.
Ôn Thư Bạch khẽ cười, cảm giác thân thuộc ấy lại ùa về. Cô nhanh chóng bước tới ôm lấy bạn mình.
Vân Thanh tựa cằm lên vai cô, ghé sát tai nói:
"Thật ra ban đầu tớ tính về vào tháng Sáu để dự lễ tốt nghiệp của cậu nhưng trường bên kia còn một đống việc chưa xử lý xong, thành ra giờ mới rảnh để về dạo một vòng."
Nói rồi cô lại khẽ hít hít mũi, hơi nhăn mặt lại:
"Cậu xịt nước hoa á!"
Ôn Thư Bạch lúc này mới sực nhớ ra – vì trước đây phải đi làm sớm nên sáng nào thức dậy cũng theo thói quen xịt chút nước hoa mà Cố Thư Trì tặng. Hôm nay rõ là thứ Bảy, nhưng lúc dậy vẫn theo phản xạ mà xịt một chút.
Vân Thanh buông cô ra, nhướn mày nhìn đầy nghi ngờ:
"Đừng nói là người đang theo đuổi cậu tặng nhé?"
Vừa dứt lời, cô đã nhếch môi cười gian.
"Không có đâu, là... ừm, sếp tớ tặng đó."
Cô nhất thời không biết phải gọi mối quan hệ với Cố Thư Trì là gì nên đành nói đại là "sếp". Dù sao cũng đúng, lương là anh trả mà.
"Sếp hả?"
Vân Thanh khoác tay cô, trợn mắt ngạc nhiên:
"Không lẽ sếp cậu đang có ý với cậu à? Ông ấy bao nhiêu tuổi rồi, có vợ con chưa, tài sản cỡ nào?"
Ôn Thư Bạch thấy phản ứng của cô bạn mà vừa buồn cười vừa bất lực:
"Không có gì đâu, đừng nghĩ bậy. Chẳng qua sếp tớ hơi kỳ lạ, bắt nhân viên đi làm phải xịt nước hoa. Sáng nay dậy theo thói quen nên mới xịt thôi."
Nhưng nhìn mặt Vân Thanh thì rõ ràng là không tin. Cô vẫn tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt tám chuyện:
"Ít ra cũng là đàn ông đúng không?"
Ôn Thư Bạch đọc được ý trong mắt cô, liền khẽ đẩy vai bạn:
"Thật sự không có gì hết! Làm sao cậu biết sếp tớ là đàn ông, chẳng lẽ nước hoa này là của nam à?"
Nói rồi cô cúi đầu ngửi thử mùi hương trên người mình – chỉ là mùi hoa dành dành dịu nhẹ, có gì đặc biệt đâu.
Vân Thanh khoát tay:
"Cậu đúng là thiếu hiểu biết. Ngửi một cái là tớ biết ngay hiệu gì, mẫu nào."
Nói xong, trước ánh mắt sững sờ của Ôn Thư Bạch, cô tự tin đọc vanh vách tên hãng và mẫu nước hoa.
Thực ra lúc nhận được, Ôn Thư Bạch cũng chẳng để ý tên mẫu. Cô chỉ thoáng thấy nhãn hiệu trên hộp mà thôi.
"Thế sao cậu biết là do đàn ông tặng?"
Vân Thanh cười tít mắt:
"Xin lỗi nha, tớ là Vân Thanh, hay còn gọi là Tracy quyến rũ vô biên. Mấy năm nay gặp đủ kiểu đàn ông rồi. Mấy ông vừa quê vừa có tí tiền rất hay tặng loại này."
Ôn Thư Bạch chớp mắt:
"Tặng nước hoa cũng có quy luật vậy hả?"
"Dĩ nhiên rồi. Nhưng mà... sếp cậu có phải kiểu đàn ông bụng phệ, đầu hói, tầm bốn năm chục tuổi không?"
Nghe tới đây, hình ảnh Cố Thư Trì hiện lên trong đầu Ôn Thư Bạch – một gương mặt rõ ràng chẳng liên quan gì tới bụng phệ với hói đầu.
"Ờm..."
Cô đảo mắt rồi nhẹ giọng:
"Thật ra sếp tớ còn khá trẻ."
"Khá trẻ? OH MY GOD."
Vân Thanh lại vòng ra trước mặt cô, trố mắt kêu lên:
"Cậu với anh ta thật sự không có gì à? Ý tớ là, kiểu như... 'tia lửa tình yêu'?"
Ôn Thư Bạch suýt thì lật ngửa mắt.
Tia lửa cái đầu cô! Có đốt trụi biệt thự nhà anh thì cũng chẳng thể nào có "tia lửa tình yêu" gì hết.
Chuyện này cô chắc chắn – cô với anh thì có thể là gì được chứ?
Nghĩ vậy, cô rút điện thoại ra, nhanh chóng gõ tên Cố Thư Trì. Màn hình hiện lên một gương mặt tuấn tú và sáng sủa. Vân Thanh cầm lấy, ngắm kỹ rồi quay đầu lại ngạc nhiên:
"Sếp cậu là họa sĩ hả?"
Xem ra cô ấy không biết Cố Thư Trì.
Ôn Thư Bạch gật đầu xác nhận.
Vân Thanh lại nhìn màn hình vài giây, rồi bấm vào phần thông tin cá nhân, vừa đọc vừa xuýt xoa, thỉnh thoảng còn buột miệng vài câu tiếng Anh.
"Anh ta chỉ hơn cậu hai tuổi thôi á?"
Ôn Thư Bạch lại gật đầu.
Hơn hai tuổi thì sao chứ? Cô khẽ cười bất lực. Trong mắt cô, người đó cứ như yêu tinh sống hai nghìn năm vậy.
"Anh ta tặng cậu nước hoa chỉ vì muốn cậu xịt khi đi làm thôi sao?"
Ôn Thư Bạch nhún vai:
"Chắc anh ấy thấy tớ nghèo không mua nổi, sợ tớ tiết kiệm quá mà dùng đồ rẻ nên tự mình tặng luôn."
"Vậy cũng coi như có tâm đó."
Vân Thanh giơ ngón cái lên tán thưởng.
Ôn Thư Bạch thầm lật trắng mắt trong lòng, nghĩ bụng: Nếu anh ta mà cũng được gọi là có lương tâm, vậy trên đời này chắc chẳng còn ai máu lạnh vô tình nữa rồi.
Vân Thanh đẩy điện thoại lại vào tay cô rồi khoác lấy tay cô dắt đi đến nhà hàng đã đặt sẵn:
"Cậu nhìn sếp của cậu ấy, trẻ tuổi tài cao, lại còn đẹp trai nữa. Sao không thử tấn công một phen?"
"Còn tấn công gì chứ? Ai chịu nổi nổi cái kiểu người như anh ta?"
Lúc trước Ôn Thư Bạch thật ra chưa từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng giờ bị Vân Thanh gợi một câu, đầu óc cô liền vô thức tưởng tượng thử vài kịch bản.
Làm trợ lý cho anh đã phiền thế rồi, nếu thật sự yêu đương thì chắc bị hành đến chết.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng lắc đầu lia lịa, hai tay cũng xua xua theo, tỏ rõ sự phản đối mạnh mẽ.
"Sao thế?"
Vậy là Ôn Thư Bạch kể hết cho Vân Thanh nghe về việc mình đã tìm được công việc này ra sao, rồi thế nào lại trở thành trợ lý của Cố Thư Trì.
Vân Thanh vừa nghe vừa nhíu mày. Cô tiểu thư sống trong nhung lụa như vậy xưa nay chưa từng chứng kiến kiểu "tra tấn" này.
Chỉ mới một tuần mà chồng chất từng đó "tội trạng", đủ để Ôn Thư Bạch kể than cả buổi chiều.
Lúc câu chuyện kết thúc cũng là lúc bữa trưa gần xong.
Vân Thanh kéo nhẹ khóe môi, mặt mày đầy vẻ khó tin:
"Vậy cậu còn không mau bỏ của chạy lấy người à?"
"Tớ nghèo mà, sắp sống không nổi nữa rồi."
Vân Thanh thì lại rất sảng khoái:
"Thiếu tiền hả? Sao không nói sớm?"
Thật ra Ôn Thư Bạch cũng từng nghĩ tới, cô biết Vân Thanh chẳng thiếu gì tiền, cũng biết chỉ cần cô mở lời thì Vân Thanh chắc chắn sẽ giúp không chút do dự.
Nhưng cô lại không mở miệng được.
Cô nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn từ bỏ. Cô đã lớn từng này rồi, tìm việc được thì tự đi tìm, mở miệng vay mượn bạn bè vì khó khăn thì chỉ khiến tình cảm sứt mẻ.
Huống hồ, cô chỉ có mỗi một người bạn thân quý như vậy từ hồi cấp hai đến giờ, cô không nỡ làm ảnh hưởng.
Bất ngờ, ánh mắt của Vân Thanh khựng lại, nhìn qua vai Ôn Thư Bạch thì bắt gặp một người.
Nhà hàng này nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà văn phòng ngay trung tâm thành phố, có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố và ánh đèn về đêm, không gian rộng rãi, mang tông vàng sẫm sang trọng, chỉ có điều giá cả thì không rẻ.
Thường thì buổi tối mới đông, giờ này nhìn quanh cũng chỉ lác đác vài bàn.
Thấy biểu cảm của Vân Thanh cứ thay đổi liên tục, lúc thì cau mày lúc lại nheo mắt, Ôn Thư Bạch cũng tò mò quay đầu nhìn theo ánh mắt cô ấy.
Vừa quay lại thì ánh mắt cô chạm ngay ánh mắt của một người đàn ông bàn phía sau.
"Bạch Bạch, kia có phải là sếp của cậu không đấy?"
Ôn Thư Bạch bị dọa suýt dựng tóc gáy, lập tức quay phắt lại, cúi đầu vùi luôn vào bàn:
"Tớ chịu thua thật rồi, sao cũng có thể đụng mặt được chứ?!"
Vân Thanh thì không hề có vẻ gì là chột dạ như cô, ngược lại còn đường hoàng quan sát Cố Thư Trì cùng người đi cùng anh.
Vừa ngắm vừa chậc chậc không ngừng.
"Bạn bè của sếp cậu cũng toàn dạng tinh anh đấy."
Ôn Thư Bạch ngẩng đầu lên từ giữa hai cánh tay, ngơ ngác hỏi:
"Bạn bè?"
Vừa rồi cô nhìn vội quá, đâu có để ý người ngồi cạnh Cố Thư Trì là ai.
Vân Thanh vẫn giữ vẻ mặt mộng mơ, dán người về phía trước, cuối cùng mới chịu thu lại ánh mắt và nhìn cô với vẻ như bắt quả tang:
"Ơ kìa Bạch Bạch, có cần phải hoảng thế không? Gặp sếp của cậu thôi mà?"
Ôn Thư Bạch nghĩ thầm: Vừa mới ngồi đây nói xấu người ta, quay mặt cái là đụng mặt luôn, có ai mà không chột dạ chứ?
Nhất là... khi nãy cô thấy rất rõ, đúng khoảnh khắc cô quay lại, ánh mắt Cố Thư Trì đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cái kiểu nhìn đó khiến cô lạnh sống lưng.
"Ơ kìa, người ta đi mất rồi."
Nghe đến đó, Ôn Thư Bạch mới từ từ ngẩng đầu lên, thấy chỗ vừa rồi của Cố Thư Trì đã trống trơn, cô liền thở phào một hơi rồi mới ngồi thẳng người lại.
Thế nhưng Vân Thanh vẫn chưa hết mê trai, nghiêng người về phía trước, cặp mắt lấp lánh:
"Nè Bạch Bạch, cậu thật sự không thấy sao?"
Ôn Thư Bạch không hiểu gì cả:
"Thấy cái gì?"
"Thì bạn của sếp cậu đó! Đẹp trai dã man luôn ấy!"
Ôn Thư Bạch quả thực không để ý nên vô thức quay đầu nhìn lại. Nhưng người đó sớm đã biến mất.
"Thư Bạch ơi, hay là cậu giúp tớ hỏi thử sếp cậu xem, người đi ăn cùng anh ta là ai đi mà."
"Tớ khuyên cậu nên dập tắt ý định đó đi thì hơn."
Ôn Thư Bạch bĩu môi đáp, vừa lắc đầu lia lịa.
"Tại sao chứ!"
Vân Thanh lấy trong túi ra chiếc gương tròn nhỏ viền hoa hồng, soi soi mặt mình rồi nhướng mày: "Bộ tớ không xứng chắc?"
Ôn Thư Bạch liền giật lấy cái gương, vừa kiên nhẫn vừa khuyên nhủ: "Không phải vậy đâu... nhưng cậu nghĩ xem, người như thế nào mới có thể làm bạn thân?"
Vân Thanh chu môi nghĩ ngợi một chút: "Chắc là... giống nhau?"
Ví dụ như cô và Ôn Thư Bạch.
Lúc mới quen nhau, cũng là do cô chủ động trước.
Ai cũng nói hai người không chỉ tên hợp nhau mà tính cách cũng giống y đúc. Nếu không phải cả hai đều thích con trai thì chắc là bị ship thành couple lâu rồi.
Ôn Thư Bạch búng tay: "Chuẩn! Cậu nghĩ mà xem, người như Cố Thư Trì, tính cách vừa lạnh lùng vừa khó ưa, thì bạn bè của anh ấy chắc chắn cũng không dễ sống gì."
Cô vừa dứt lời thì phát hiện mặt Vân Thanh bỗng thay đổi, ánh mắt hoảng hốt, chỉ tay ra phía sau lưng cô.
Ôn Thư Bạch lập tức cảm thấy cả người cứng đờ, vì hình như cô cũng lờ mờ đoán ra chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó là một tiếng hừ lạnh trên đỉnh đầu, rồi giọng nói không chút cảm xúc của Cố Thư Trì vang lên:
"Ai cơ? Ai tính cách kỳ lạ?"
Ôn Thư Bạch cứng đờ quay đầu lại thì thấy không biết từ lúc nào phía sau mình đã có hai bóng người cao lớn đứng sừng sững.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên...
Cố Thư Trì đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô như thể nhìn qua lỗ mũi. Cô gượng gạo cười hai tiếng rồi nuốt nước bọt:
"Thầy Cố, thầy nghe nhầm rồi... làm sao em dám nói thầy kỳ lạ được chứ..."
Nói xong còn cười khan thêm hai tiếng nữa cho bớt xấu hổ.
Cố Thư Trì toát ra một luồng sát khí lạnh buốt khiến Ôn Thư Bạch có cảm giác nhiệt độ xung quanh tụt vài độ. Cô vất vả quay đầu định cầu cứu Vân Thanh — ai ngờ tiểu thư này lại đang nhìn say đắm chàng trai bên cạnh Cố Thư Trì, ánh mắt chứa đầy thâm tình.
Thế thì còn cứu được gì nữa...