Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 21

"Bỉ sao?"

Ôn Thư Bạch gật đầu, ánh mắt lấp lánh hy vọng.

Cố Thư Trì suy nghĩ một lát, dường như ấn tượng về nơi này khá mờ nhạt: "Hình như từng đi ngang Brussels một lần nhưng không ở lại lâu. Sao cô lại hỏi thế?"

"Em chỉ tò mò không biết người ta sống ở đó như thế nào thôi."

Cố Thư Trì nhìn cô đầy nghi hoặc, không hiểu sao cô lại quan tâm đến chuyện này: "Bình thường thôi, ngủ dậy đi làm ăn uống rồi lại ngủ. Chẳng khác gì cô đang sống cả."

"Không có gì đặc biệt sao?"

"Sao cô đột nhiên hỏi vậy? Mê bia bên đó rồi hả?"

Ôn Thư Bạch cúi mắt xuống, trong lòng cân nhắc có nên nhắc đến chị gái. Sau một hồi đắn đo, cô quyết định nói ra: "Em... có một người chị đang sống ở đó."

Cố Thư Trì nhướng mày ngạc nhiên: "Cô có chị gái? Chị ruột à?"

Ôn Thư Bạch gật đầu: "Nhưng chị ấy hơn em nhiều tuổi nên đã rời nhà từ rất sớm."

Cố Thư Trì im lặng một lúc rồi lại uống thêm ngụm bia.

"Sao chị cô không đón cô qua? Đã sống ở nước ngoài thì chắc cũng khá giả chứ?"

Anh nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Trước đây Ôn Thư Bạch từng than thở sau khi tốt nghiệp vì quá nghèo suýt nữa phải sống bữa no bữa đói. Anh không thể liên tưởng cô với hình ảnh một người chị giàu có ở nước ngoài.

Ôn Thư Bạch cắn môi thở dài: "Đã nhiều năm không liên lạc rồi. Năm em thi đại học có một chị lạ mặt tìm đến tự nhận là bạn chị gái rồi đưa cho em một tấm thẻ. Nhờ số tiền đó cùng khoản vay sinh viên mà em sống qua ngày, thỉnh thoảng vẽ tranh kiếm thêm chút ít."

Cô uống thêm ngụm bia. Loại này nồng độ cao hơn bình thường nên giờ đã thấy hơi chếnh choáng.

"Trước em từng gửi bản thảo cho tạp chí mong được cộng tác vẽ minh họa nhưng toàn bị từ chối."

Cô co chân lên ghế rồi nghiêng đầu nhìn Cố Thư Trì: "Nên em luôn ngưỡng mộ thầy Cố. Người như thầy không chỉ tranh được săn đón mà còn có cả danh sách chờ dài dằng dặc."

Dù hai năm gần đây vì thói trễ deadline nên ít người dám đặt tranh anh nhưng trước kia khi còn đang ở đỉnh cao sự nghiệp, anh đâu từng rơi vào hoàn cảnh khốn khó như cô.

"Đừng tô vẽ cuộc sống của tôi màu hồng thế."

"Thầy không hạnh phúc sao?"

"Không."

Anh trả lời không chút do dự. Vẻ mặt nghiêm túc khiến cô biết anh không phải đang cãi cố. Nếu là người khác, Ôn Thư Bạch đã mắng họ vô bệnh than đau rồi.

Những tác phẩm u ám của anh, những nét vẽ kỹ thuật điêu luyện hay những lời bàn tán của sinh viên trong trường - tất cả đều khiến người ta nghĩ anh là kẻ khó hiểu.

Nhưng lúc này nhìn vẻ mặt anh, Ôn Thư Bạch chợt tin anh đang nói thật. Không biết câu nói của cô chạm vào điều gì mà anh bỗng trầm ngâm buồn bã.

Thấy anh đăm chiêu, cô khéo léo không hỏi thêm. Hai người im lặng uống rượu mỗi người một nỗi niềm.

Nhưng cô không hiểu nổi, một người như anh còn gì để không hài lòng nữa.

Biển đêm đen như mực. Ôn Thư Bạch nhìn cảnh tượng tĩnh lặng ấy bỗng nhớ đến lời bác Phó từng nói rằng gia cảnh anh phức tạp nhưng không tiện nói rõ.

Cô lờ mờ đoán ra điều gì đó rồi quay sang nhìn anh với ánh mắt dò xét.

Cảm nhận được cái nhìn ấy, Cố Thư Trì liếc cô một cái đầy khó chịu: "Đừng nhìn tôi như thế."

"Em chỉ thấy thầy thật thú vị thôi."

"Ồ giờ thì tôi thú vị rồi. Lúc chê tôi phiền phức, lúc bảo tôi hạnh phúc, giờ lại nói tôi thú vị. Coi tôi là khối đa diện à?"

“Em không có ý đó, chỉ là… thầy Cố, thầy đã bao giờ chơi trò ghép hình chưa?”

Cố Thư Trì gật đầu:
“Trò chơi nhàm chán.”

“Sao lại bảo là nhàm chán chứ? Rất thú vị thì có! Em thấy bây giờ thầy giống như một bức tranh danh họa dạng ghép hình vậy đó.”

Hồi nhỏ, Ôn Thư Bạch từng nhìn thấy những hộp ghép hình cỡ lớn trong tiệm tạp hóa trước cổng trường. Hộp to đến mức choáng ngợp, đặt trên kệ cao nhất và dễ thấy nhất. Trên bìa là bức tranh khổng lồ của nàng Mona Lisa.

Khi ấy, cô chỉ biết đứng dưới nhìn lên mà thèm thuồng, nhưng rồi lại phải bỏ cuộc vì cái giá đắt đỏ in trên nhãn.

Hầu như ngày nào cô cũng phải ghé lại liếc nhìn một chút.

Cho đến một hôm khi cô vừa hí hửng bước vào tiệm thì thấy một cô bé mặc váy hồng, buộc tóc đuôi ngựa cao, đang ôm chặt lấy hộp ghép hình đó. Cô bé đứng cạnh bố mẹ, còn ông chủ thì đang dùng máy tính tiền bấm giá cho cả nhà.

Sau đó, trong ánh mắt vừa ghen tị vừa hụt hẫng của Thư Bạch, cô bé được cha mẹ dắt tay lên một chiếc xe hơi bóng loáng. Còn cô thì chỉ còn lại cảm giác trống rỗng với mùi khói xe vương lại trong không khí.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng nỡ bỏ tiền ra mua một hộp như vậy huống chi là hơn chục năm trước.

“Giống ghép hình thì sao?”

Ôn Thư Bạch cười tít mắt:
“Vì mãi không đoán được mảnh tiếp theo sẽ xuất hiện lúc nào.”

Cố Thư Trì khẽ cong môi:
“Nhỡ đâu cô đang nhìn thấy một bức tranh đã hoàn chỉnh thì sao?”

“Không thể nào.”

“Hửm?”

“Em luôn có cảm giác thầy giấu rất nhiều chuyện.”

Cố Thư Trì nhìn cô im lặng một lúc, sau đó nâng ly cụng nhẹ vào ly cô:
“Vậy thì mong cô thật sự tìm ra sự thật vào một ngày nào đó nhé, cô thám tử nhỏ.”

Ôn Thư Bạch chớp mắt. Vậy... là anh thừa nhận rồi sao?

Hoặc cũng có thể là anh đồng ý để cô tiếp tục khám phá con người anh?

Đột nhiên cô thấy hào hứng. Ở cạnh một bí ẩn đúng là thú vị thật.

Hai người cứ thế trò chuyện qua lại dưới ánh đêm, chẳng ai để ý đến thời gian. Đến khi rượu ngấm, Ôn Thư Bạch bắt đầu chếnh choáng, vừa lắc đầu vừa khen rượu ngon, còn cười ha hả như một người đã say bí tỉ.

Ngoài dự đoán của Cố Thư Trì, tối nay cô lại không hề khóc.

Anh cứ nghĩ với những gì đã trải qua trong ngày thì cô kiểu gì cũng phải khóc cho hả giận, nhưng không. Càng về sau, cô chỉ uống rồi nói linh tinh, chuyện gì cũng lôi ra kể, lúc thì nói về con mèo, lúc lại chuyển sang chuyện ký túc xá thời đại học.

Cố Thư Trì cũng không nói nhiều, cô hỏi gì thì anh đáp nấy, đúng kiểu một cái máy trò chuyện không cảm xúc.

-

Ôn Thư Bạch bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đặt ngay trên bụng.

Cô mở mắt ra, phát hiện phía trên đầu mình là một chiếc dù che nắng, trên người còn đắp tạm một tấm chăn mỏng. Mấy chai rượu đã được dọn đi, còn chiếc ghế bên cạnh – chỗ của Cố Thư Trì thì đã trống không từ lúc nào.

Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông inh ỏi, cô chẳng còn tâm trí để nghĩ nhiều, bèn vội vàng lục túi lấy ra. Trên màn hình hiện lên cái tên Vân Thanh.

Lúc này cô vẫn còn lơ mơ buồn ngủ, chẳng rõ có phải do tối qua uống rượu hay không, chỉ thấy mí mắt nặng trĩu như muốn sụp xuống.

Cô lười nhác bấm nghe máy, bật loa ngoài rồi đặt điện thoại lên ngực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Alô? Bạch Bạch ơi, cậu đang ở nhà không đó?”

“Không có.”
Giọng cô yếu ớt như không còn sức.

“Ơ, thế cậu đang ở đâu vậy?”

“Tớ đang ở nhà sếp tớ.”

Ôn Thư Bạch lúc này đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, Vân Thanh hỏi gì cô đáp nấy, hoàn toàn không mảy may suy nghĩ. Mãi cho đến khi nghe tiếng hét thất thanh từ đầu dây bên kia thì cô mới hơi bừng tỉnh.

Chính cái giọng the thé đó đã xua tan cơn buồn ngủ của cô không ít.

“Cậu ngủ qua đêm ở nhà sếp cậu hả?”

“Ừ, bọn tớ…”

Đang nói đến đây, Ôn Thư Bạch chợt ý thức được có gì đó sai sai, liền bật dậy ngồi thẳng trên ghế:
“Không, không phải! Thanh à, bọn tớ không có làm gì hết!”

Nhưng Vân Thanh bên kia rõ ràng không tin mấy, vẫn la oai oái:
“Tớ nói rồi mà, sáng nay đẹp trai họ Ngụy bỗng nhắn tin hỏi tớ có rảnh đi tiệc riêng của Chu Chính Dương không, còn bảo là do Cố Thư Trì mời đó!”

“Tớ cứ tưởng là nhờ ánh sáng của anh Ngụy, ai ngờ là nhờ ánh hào quang của cậu đấy, Bạch Bạch à! Chu Chính Dương đó nha, danh tiếng lẫy lừng luôn đó!”

Thật ra từ trước đến nay, Ôn Thư Bạch không mấy quan tâm đến mấy ông lớn trong giới thương trường, cô chỉ biết tên vài nhãn hàng nổi tiếng. Nếu không nhờ vụ của Đường Thanh Thanh lần trước, chắc cô cũng chẳng ngờ mình lại có cơ hội diện kiến một người từng tưởng xa tít như vậy.

“Không phải đâu, thật sự không như cậu nghĩ đâu!”

Ôn Thư Bạch định giải thích nhưng nghĩ lại, việc Vân Thanh được mời đến buổi tiệc kia đúng là có liên quan đến cô thật.

“Thế thì là như nào?”

“Tối qua bọn tớ thức trắng đêm để chạy bản thảo.”

“Chạy bản thảo? Thật hả? Anh ta ép dữ vậy luôn á?!”

“Thật, hoàn toàn là thật luôn. Tớ đã bảo rồi, sếp tớ là đồ b**n th**, bắt chạy bản thảo đến tận năm giờ sáng. Tớ mới vừa chợp mắt được chút thôi đấy.”

Cô đang bịa chuyện đầy vẻ nghiêm túc thì sau lưng bỗng vang lên tiếng của bác Phó:
“Thư Bạch, con tỉnh rồi à?”

Cô nghe tiếng liền quay đầu lại, vội chuyển điện thoại về chế độ nghe thường rồi đưa lên tai, đồng thời kéo điện thoại ra xa để trả lời bác Phó.

Bác Phó thấy cô đang nghe điện thoại nên hạ giọng:
“Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, con có về ăn chút gì không?”

Cô khẽ gật đầu. Còn Vân Thanh bên kia vẫn không ngừng truy hỏi, thế là cô bịa đại một lý do để hoãn lại:
“Chiều gặp rồi nói nha.”
Vân Thanh mới chịu cúp máy, dù giọng vẫn đầy nghi ngờ như thể đang bị treo lửng giữa chừng, không tin nổi một chữ nào cô nói.

Bác Phó bước lại gần, vẻ mặt dịu dàng, trong khi mái tóc của Ôn Thư Bạch vẫn còn rối bời sau một giấc ngủ.

“Bác Phó, thầy Cố đâu rồi ạ?”

“Bác cũng không rõ, tưởng là thằng bé ở đây chứ?”

“Hả? Nhưng lúc con tỉnh dậy thì không thấy thầy đâu nữa rồi…”

Bác Phó lắc đầu, nói rằng sáng sớm quay về thì đã không thấy ai trong nhà. Từ xa nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên bờ biển có một chiếc dù lớn dựng lên, cứ tưởng Cố Thư Trì dậy sớm ra đó tắm nắng.

Vậy mà khi bước tới gần thì cũng chỉ thấy một mình Ôn Thư Bạch ở đây. Hai người nhìn nhau khó hiểu, chẳng ai biết Cố Thư Trì đã đi đâu mất.

Ôn Thư Bạch vừa định đứng dậy vén chăn thì phát hiện trên chăn có vài sợi lông động vật rơi vương vãi.

Cô hơi nghi ngờ, nhặt mấy sợi lông đó lên, đưa lại gần để xem kỹ — trông như lông mèo.

Cô cầm mấy sợi lông giơ lên, tò mò hỏi:
“Bác Phó, khu này có nuôi mèo hả bác?”

Bình Luận (0)
Comment