Đám người phía trước đều dừng bước, đồng loạt nhìn về phía họ.
Khuôn mặt Cố Thư Trì bỗng trở nên rất kỳ lạ, chưa bao giờ Ôn Thư Bạch thấy anh như vậy.
Nhưng lúc này trong mắt anh dường như chẳng còn ai khác nữa, anh kéo tay cô tiến về phía cửa ra vào.
"Này này này—thầy làm gì vậy!"
Ôn Thư Bạch vừa nhìn sang vị thiết kế đang ngơ ngác, vừa vội vã kéo tay anh lại muốn ngăn cản. Nhưng anh như người bị mất kiểm soát vậy, cô càng níu thì anh càng mạnh mẽ hơn, dù cô có gọi tên anh thế nào cũng vô ích.
Sức cô không thể bằng anh, đành lảo đảo bước theo phía sau.
Cô nhìn thấy Cố Thư Trì như thể đột nhiên phát bệnh, không ai biết chỉ trong vài giây trước đó anh đã chịu kí.ch thích gì.
Vậy nên, họ trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người kéo nhau ra khỏi cửa hàng, bỏ lại vị thiết kế và đám nhân viên đang bối rối đứng tại chỗ.
Sau khi họ đi, trợ lý đứng bên cạnh vị thiết kế tiến lại, nhỏ giọng hỏi: "Sếp, họ làm gì vậy?"
"Không lẽ định huỷ hợp đồng phút chót sao?"
Vị thiết kế lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng huỷ hợp đồng thì cũng không đến mức vậy, anh Cố đã đặt cọc rồi mà."
Nói rồi ông ra hiệu, gọi cả đám nhân viên lên phòng làm việc tầng trên: "Lên đi, lên đi."
Ông đi cuối cùng, trước khi lên cầu thang, vẫn còn nhìn ra ngoài qua kính trong suốt.
-
Ôn Thư Bạch bị kéo thẳng đến bãi đậu xe rồi bị Cố Thư Trì đẩy thẳng vào ghế sau xe.
"Thầy làm gì vậy? Sao đột nhiên phát điên thế?"
Cố Thư Trì nở nụ cười nhếch mép, đóng cửa xe lại, trong khoang xe không bật đèn, ánh sáng từ đèn gara mờ mờ, cả hai chìm trong bóng tối phía ghế sau. Tai cô nghe thấy tiếng "cạch" rõ ràng.
Anh từng bước áp sát, dồn cô về phía cửa, một tay đỡ lên kính xe.
Ôn Thư Bạch giật mình mở to mắt, vừa định la lên thì miệng đã bị một bàn tay bịt lại.
"Ưm..."
Anh nắm lấy tay cô đang vùng vẫy, ép chúng lên kính xe.
"Đừng la."
Cô nhìn anh đầy hoảng sợ, không biết anh sẽ làm gì tiếp theo, sống lưng đã lạnh ngắt.
Anh ngước đầu lên, thấp giọng nhìn cô từ trên cao.
"Sao hôm nay không xịt nước hoa?"
Giọng điệu bình thường nhưng không còn cái lạnh căm căm ban nãy.
Ôn Thư Bạch không biết có phải mình tưởng tượng không, câu nói này nghe như không phải chất vấn mà như một lời quan tâm đơn thuần.
Nhưng nhìn dáng vẻ anh thì không hề giống đang quan tâm cô.
Anh càng tiến gần, tay bịt miệng cô dần buông ra.
Cô sợ hãi, không dám la, người run rẩy, vô thức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng anh, cũng không dám có động tác gì.
Cô lí nhí giải thích: "Em... em sáng nay ra khỏi nhà vội quá nên quên xịt mất thôi."
Giọng nói còn run run.
Cố Thư Trì nở nụ cười đầy ma mị, tay chỉ vào cằm cô, kéo nhẹ để cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng dịu dàng bất ngờ: "Ôn Thư Bạch, tôi có bảo cô rồi, người không ngoan sẽ phải chịu phạt."
Anh nói chậm rãi như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Nhưng Ôn Thư Bạch nghe mà thấy ngứa ngáy khó chịu trong người, cô lùi người ra sau ngồi thẳng dậy, lại sợ làm anh nổi giận nên cố gắng nói lý lẽ: "Cố Thư Trì, thầy đừng như vậy."
Không gian nhỏ hẹp càng làm cô cảm thấy ngột ngạt, không thể chạy đi đâu nên cô phải bình tĩnh trước đã.
"Sợ tôi sao?"
Còn hỏi.
Làm sao không sợ được cơ chứ?
"Thầy bình tĩnh đi."
"Cô thấy tôi giống đang mất bình tĩnh sao?"
Anh thở ra tiếng cười nhẹ, thả lỏng tay đang giữ cô.
"Cố Thư Trì, mọi người còn đang chờ chúng ta."
"Vậy thì sao? Ai gây ra chuyện này chứ?"
"Chỉ vì em không xịt nước hoa?"
"Chỉ vì thế? Cô nói như thể là chuyện đùa à?"
Ôn Thư Bạch cúi đầu, cô hoàn toàn không hiểu tại sao lại có quy tắc này, mà chỉ vì quên xịt nước hoa mà làm um lên như vậy thật quá đáng.
"Vậy thầy muốn em làm gì? Chịu phạt? Bị trừ tiền?"
Cố Thư Trì nhìn cô, ánh mắt đột nhiên mờ đi, anh chậm rãi cúi đầu lại gần tai cô, hơi thở ấm áp phả lên gáy khiến cô ngứa ngáy, tim đập nhanh, cô cảnh cáo anh:
"Cố Thư Trì, thầy đừng làm bừa, đây là nơi công cộng đấy."
"Hình phạt rất đơn giản."
Tiếng thở anh vang bên tai cô như đang hít hà từng hơi của cô.
Không gian chật hẹp, khoảng cách quá gần, anh hít một hơi thật sâu rồi bất ngờ thì thầm vào tai cô, giọng nhỏ đến mức như đang nũng nịu:
"Để tôi ôm một chút nhé."
...?
Nói xong, anh chậm rãi xoay mặt lại, khi nhìn về phía Ôn Thư Bạch lần nữa, trong mắt anh ánh lên sự ươn ướt, khóe mày cong lên, bộ dạng van nài thương cảm khiến cô không khỏi chạnh lòng.
"Thầy không uống nhầm thuốc chứ?!"
Cô không tin vào tai mình.
"Không."
Lúc này trong mắt anh vừa mờ ảo vừa lờ đờ như thể bị một thế lực nào đó chiếm lấy tâm trí, ngoan ngoãn và đáng thương đến lạ thường. Nhìn vẻ mặt ấy, Ôn Thư Bạch lại vô tình mềm lòng đến mức nực cười.
Ánh mắt đó—hơi giống một chú mèo con đang vòi vĩnh.
Chắc chắn là điên rồi, nhất định là điên rồi.
"Chỉ một chút thôi."
"Nếu em không đồng ý thì sao?"
"Tôi sẽ chết."
???
Quả thực là điên rồi.
Nhưng chưa kịp đợi cô trả lời thì anh đã tự ý vươn tay ôm cô vào lòng. Bản năng khiến Ôn Thư Bạch muốn đẩy anh ra nhưng lưng cô đã bị tay anh siết chặt không buông.
Ngay khi da tiếp xúc, cô như bị sét đánh, run bắn lên từng cơn. Không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên mơ hồ, đầy sự mập mờ khó tả.
Ngay sau đó, cô đứng đó bất động.
Nhiệt độ từ ngực anh truyền sang người cô, khi lại gần mới phát hiện ra trên người anh có mùi hương nhẹ nhàng kỳ lạ, thậm chí cô còn cảm nhận được lòng bàn tay anh đang nóng rực, cảm giác ấm áp lan dần từ gáy xuống cổ rồi lên đến má.
Cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng đến mức đáng sợ.
"Thầy là lưu manh à?! Cố Thư Trì, em bán tài chứ không bán thân nhé!!!"
Cô vùng vẫy điên cuồng như con rắn bị vồ, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể thoát khỏi cái lưới anh giăng ra.
"Chỉ một lát thôi, đừng động."
Anh nghiêng đầu vào sát tai cô, gục đầu lên hõm vai cô, giọng điệu thật ngớ ngẩn mà lại có phần nũng nịu.
Ôn Thư Bạch bị anh giữ chặt không thể cử động, thân thể cứng đờ, tim đập thình thịch, chỉ có thể nghe hơi thở anh bên tai.
Anh nhẹ nhàng cọ cọ nơi hõm vai cô.
Cô nghe hơi thở anh dần từ nhanh trở nên đều đặn, bình thản.
Hai người giữ nguyên tư thế đó không biết bao lâu, lâu đến mức vai cô đã hơi mỏi.
"Cố Thư Trì, em mệt rồi."
Giọng cô có phần nhượng bộ, như đang thương lượng với anh.
"Sao cô không xịt nước hoa?"
Anh lại bắt đầu lặp lại câu hỏi ấy một cách vô thức.
"Em nói rồi, em quên rồi mà—"
"Lần sau không được quên nữa."
Anh siết tay cô nhẹ nhàng rồi dần buông ra như thể đã ôm đủ rồi, từ từ thả tay, từ từ ngồi thẳng dậy bên cạnh cô.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy vành tai anh không biết lúc nào cũng đỏ lên.
Lúc này tim Ôn Thư Bạch vẫn đập rộn ràng không ngừng, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại, cô nhìn Cố Thư Trì đầy sợ hãi, một lúc không biết nên nói gì.
Hai người im lặng như vậy.
Một lúc lâu, cuối cùng là cô cất tiếng phá vỡ im lặng, có vẻ đầu óc đã hoạt động trở lại:
"Cố Thư Trì, hình phạt của thầy là lợi dụng người khác hả?"
"Đúng, nhớ chưa? Đây chính là hình phạt dành cho cô."
"Lưu manh."
Ôn Thư Bạch chợt ngượng ngùng, cảm thấy như đang dính vào chuyện trăng hoa—mà còn là bị ép buộc.
Góc mắt cô bất chợt ướt đẫm, tự hỏi vì sao mình lại bị anh đối xử như thế—chỉ vì cô không xịt nước hoa mà thôi.
Ánh sáng quá tối, anh có lẽ không nhận ra nước mắt cô, chỉ nói tiếp:
"Tôi là tên lưu manh đấy."
Nói xong, cô nghe tiếng cửa xe mở.
Cố Thư Trì không biết lấy đâu ra cái khẩu trang đeo vào, bước xuống xe với bước chân dài, vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường làm người khác khó gần.
"Nhanh xuống chọn váy đi."
Ôn Thư Bạch chỉnh lại chỗ áo bị cằm anh gập nhăn rồi mới theo anh xuống xe.
Hai người bước ra khỏi gara, trở về phố xá ồn ào, cô lại thấy ngượng ngùng vô cùng.
Cô đứng cách anh rất xa, liên tục kéo cổ áo mình lên, dù làm thế nào cũng muốn che giấu điều gì đó.
Nhưng dường như dù có kéo thế nào cũng không che nổi sự xấu hổ trong lòng.
Động tác đó bị Cố Thư Trì để ý, anh quay mặt sang, nhìn cô một cái rồi phát hiện mắt cô đã đỏ lên.
"Ôn Thư Bạch?"
Anh thử gọi một tiếng.
Cô phớt lờ.
"Ôn Thư Bạch."
Vẫn không phản ứng, thậm chí còn rút xa anh hơn.
Cô thật sự giận rồi.
Ôn Thư Bạch bước nhanh hơn, thi thoảng lại đưa tay quệt nhẹ khóe mắt, cứ thế đi đến trước mặt anh, càng đi càng để anh phía sau xa dần.
-
Khi đến cửa hàng thì đã có vài khách đến trước.
Lúc này, Ôn Thư Bạch đã lấy lại được cảm xúc, nghĩ dù sao cũng không thể nổi nóng vào lúc này nên khi bước vào cửa hàng, cô vẫn giữ nụ cười lễ phép như sáng sớm.
Người ra đón cô chính là Tiểu Trần, trợ lý bên cạnh nhà thiết kế sáng nay.
"Cô Ôn, cô đã về rồi sao?"
Ánh mắt cô ấy liếc qua vai Tiểu Trần, nhìn thấy Cố Thư Trì đang lững thững đi theo phía sau không xa, cố ý đợi anh bước vào rồi mới cùng mời hai người:
"Mời hai vị theo tôi, nhà thiết kế Alan đang trong phòng làm việc."
Tiểu Trần đi trước lễ phép dẫn đường, nhưng nhìn bộ dạng hai người có vẻ không được vui, cũng để ý thấy chiếc khẩu trang mới xuất hiện trên mặt Cố Thư Trì, trước đó còn hứng thú nói vài câu xã giao, giờ cũng khôn khéo giữ im lặng.
Hai người này như vừa cãi nhau ngoài kia.
Hoặc là đánh nhau.
Không thì sao tự nhiên lại đeo khẩu trang chứ.
Ba người bước vào phòng làm việc, đám người kia đang cúi đầu quanh tấm bản vẽ thảo luận, thấy Tiểu Trần vào đều ngẩng lên.
Alan là người đứng dậy đầu tiên, nhanh chóng tiến đến với nụ cười tươi:
"Cái này, anh Cố, cô Ôn, hai người vừa đi đâu vậy...?"
Hai người đều không nói gì, để Alan đứng đó hơi ngượng ngùng một mình.
Nụ cười của anh cứng đờ trên mặt, ánh mắt cầu cứu liếc về phía Tiểu Trần đang đứng sau lưng Ôn Thư Bạch.
Tiểu Trần vẫy tay ra dấu: đừng hỏi, đừng hỏi, nhưng đã muộn rồi.
Bầu không khí trở nên lạnh lùng, Alan khẽ cười gượng hai tiếng, thấy Cố Thư Trì đứng lạnh lùng ở đấy, liền bước tới nói chuyện với Ôn Thư Bạch:
"Vậy—cô Ôn, chúng ta bắt đầu chọn kiểu dáng, màu sắc và mẫu mã tổng thể trước nhé?"