Cố Thư Trì khẽ ho một tiếng.
"Điều một: Giờ làm việc từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều."
Ôn Thư Bạch đang cầm cuốn sổ tay, ngẩng lên ngạc nhiên: "Tốt thế ạ?"
Trong bối cảnh thị trường việc làm khó khăn hiện nay, ngay cả giờ hành chính 9-6 cũng hiếm.
Cô nghĩ bụng, có lẽ do biệt thự hẻo lánh này xa trung tâm nên anh cho thêm một tiếng để đi lại.
Khá là nhân văn.
Tốt?
Sau lớp kính râm, Cố Thư Trì nhếch mày khẽ cười khẩy, tiếp tục:
"Điều hai: Từ 12 giờ đêm đến 8 giờ sáng không được làm phiền tôi, càng không được ở lại nhà."
Ôn Thư Bạch hiểu ngay - đây là giờ nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy là điều dễ hiểu.
Hơn nữa, khi thêm bạn, cô đã thấy dòng chữ nổi bật trên trang cá nhân trống trơn của anh:
[12AM-8AM - KHÔNG LÀM PHIỀN]
Với lại 5 giờ đã tan làm rồi, ai rảnh mà ở lại làm thêm?
"Điều ba: Bình thường không được tự ý vào phòng tôi."
Nghe đến đây, mọi thứ vẫn bình thường. Ôn Thư Bạch còn cẩn thận ghi chép vào sổ, sợ bỏ sót chi tiết nào.
"Điều bốn: Cô phụ trách liên hệ đối tác."
"Điều năm: Không được thúc giục tôi vẽ."
...
"Vậy tất cả tác giả đều ghét bị thúc giục hả?"
"Điều sáu: Gọi điện mà tôi không nghe máy thì không được gọi lại lần hai."
Nghe đến đây, Ôn Thư Bạch đã bắt đầu linh cảm chuyện chẳng lành. Những lời cảnh báo của Rita giờ đã hiện rõ hình hài - người này quả thực có những yêu cầu kỳ quặc.
Một họa sĩ lừng danh không cho ai làm phiền hay thúc giục khiến trợ lý kẹt ở giữa như bánh sandwich bị ép từ hai phía.
Từ điều thứ bảy trở đi, mọi thứ càng trở nên kỳ lạ và vô lý hơn.
"Điều bảy: Đi làm phải xịt nước hoa."
...
Cô từng nghe đủ loại yêu cầu công sở: đồng phục, trang điểm, búi tóc, hay đi giày cao gót.
Nhưng xịt nước hoa là cái quái gì? Không hiểu còn tưởng cô đi xin việc làm nhân viên quầy bán hàng đấy.
"Tại sao thế?"
Ôn Thư Bạch không hiểu nổi. Xịt nước hoa liên quan gì đến công việc này? Hơn nữa, một sinh viên nghèo như cô đâu có tiền dư để mua mấy thứ xa xỉ đó.
Cố Thư Trì liếc nhìn cô rồi đảo mắt đi chỗ khác, mặt không biểu cảm: "Điều tám: Không được hỏi tại sao."
"???"
Có bệnh.
Ôn Thư Bạch nhíu mày khó hiểu, cắn răng nghe tiếp.
"Điều chín: Không được nhắc đến mèo trước mặt tôi."
?
"Mèo làm gì thầy vậy?"
Người vừa mới ôn hòa nói quen tác giả Thiếu Nữ và Mèo giờ sao thay đổi thái độ 180 độ thế? Cô thắc mắc, là người yêu mèo từ nhỏ, cô không thể hiểu nổi sao có người lại xem mèo như kẻ thù.
"Vì tôi đã nói tôi ghét mèo."
"Tại sao chứ!"
Vừa thốt ra câu hỏi, cô chợt nhớ tới điều thứ tám quái quỷ của Cố Thư Trì, lập tức phồng má nhíu mày.
Nhưng anh lại thản nhiên trả lời: "Bởi vì—chúng phiền phức, ồn ào và đáng ghét."
"?"
Lần này Ôn Thư Bạch thực sự nổi giận, không thể chấp nhận cách miêu tả đó về loài mèo.
Dù biết mỗi người một sở thích, không thể ép ai cũng yêu mèo nhưng cô không thể im lặng trước những lời nhận xét ác ý vô cớ về một sinh vật đáng yêu. Thế là cô buột miệng:
"Anh là cá hóa thành người hay sao mà ghét mèo thế?"
Ngay cả cách xưng hô "thầy" cũng biến thành "anh".
Nói xong cô chợt nghĩ, không đúng, làm gì có chuyện anh là chú cá hiền lành vô hội?
Trong lòng cô nghĩ đúng ra anh phải là một con chuột mới đúng.
Nhưng cô không dám nói ra—nói ra chắc ngay lập tức Cố Thư Trì sẽ đuổi cổ cô đi.
Kỳ lạ thay, người tự nhận ghét mèo lại để lại đầy dấu chân mèo khắp phòng vẽ. Có vẻ như miệng nói ghét mà lòng lại yêu nhưng cô không dám chắc.
"Điều mười: Tôi nói một là một, không được cãi lại hay nghi ngờ."
Ôn Thư Bạch méo miệng.
Đồ giả tạo.
Cô đã hiểu ra, tiền thật sự có thể mua được tất cả.
Giả tạo hơn cả túi nilon.
Nhưng cô nuốt giận, nghiến răng ghi vào sổ tay.
-
Khi Cố Thư Trì kết thúc màn liệt kê những quy tắc kỳ quặc, đồng hồ đã điểm giữa trưa.
Những ấn tượng tốt đẹp ban đầu về anh giờ tan biến hết. Không biết có phải vì đã ký hợp đồng khiến anh chắc chắn cô không thể bỏ chạy nên giờ mới vênh mặt ra điều kiện như vậy.
Ôn Thư Bạch ngồi phịch xuống sofa, mệt mỏi nhìn vào cuốn sổ chi chít chữ chỉ cảm thấy hoa mắt. Trông thì có vẻ bình thường nhưng quy tắc nhiều như từ điển.
Cô đã hiểu thấu câu nói đó:
Tiền khó kiếm như ăn shit, lương gấp ba thì khổ sở gấp sáu.
May mắn là mỗi ngày cô chỉ phải chịu đựng đến 5 giờ chiều là có thể thoát thân.
Cố Thư Trì nói cả buổi giờ cũng khô cổ.
Anh đưa cho cô một lọ nước hoa còn nguyên hộp: "Xịt đi."
Ôn Thư Bạch nhíu mày, dù không mấy hứng thú nhưng vẫn đón lấy lọ nước hoa với vẻ mặt khó chịu. Khi mở hộp ra, cô nhận ra đó là mùi hoa dạ hương kinh điển nổi tiếng.
Cô bắt chước cảnh trong phim, xịt thử lên người mình.
Thực ra từ nhỏ cô đã có mùi hương cỏ cây tự nhiên rất nhẹ nhàng nhưng cô chẳng biết nó cụ thể là mùi gì - chỉ biết nó không hề khó chịu, ít nhất trong hơn 20 năm qua chưa ai từng phàn nàn về mùi hương này.
Cố Thư Trì ngồi đầu bên kia sofa, thấy cô xịt nước hoa xong mới gật đầu hài lòng, cởi bỏ lớp "áo giáp" phòng thủ của mình, nhàn nhã cầm ly nước lên: "Này, cô có đói không?"
Ôn Thư Bạch ngạc nhiên quay lại, phát hiện sau lớp che chắn kia lại là khuôn mặt điển trai trắng trẻo, thanh tú mà góc cạnh - dù lúc này cô chẳng có tâm trạng nào để khen ngợi.
Đẹp trai thì có quyền nói xấu mèo sao?
Cô lấy lại bình tĩnh, vẫn còn bực bội với đống quy tắc kỳ quặc. Không hỏi thì thôi, vừa hỏi đến bụng liền réo ầm ĩ, cô ngẩng mặt gật đầu: "Đói ạ."
"Vậy cô đi nấu cơm đi."
"?"
Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai nhúc nhích.
"Em là trợ lý hội họa, không phải bảo mẫu."
"Ừ. Trợ lý hội họa."
Anh gật đầu.
"Vậy cô trợ lý thân mến, lúc nãy tôi đã dặn cô điều gì nhỉ?"
Ôn Thư Bạch phồng mũi, nuốt giận vào trong. Phải rồi, anh là sếp, anh muốn gì được nấy.
Dù sao cô cũng đang trong thời gian thử việc, muốn giữ việc thì phải nhẫn nhịn.
Suy đi tính lại, đi làm thuê chỗ nào chẳng bị sai vặt, chỗ này còn chịu được.
Nấu ăn thì nấu, dù sao tay nghề của cô cũng dở tệ.
Anh chỉ bảo nấu ăn chứ có nói phải ăn được đâu? Đã muốn ăn đồ cô nấu thì cứ việc thưởng thức cho no.
Nghĩ vậy, cô nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, giọng điệu ngoan ngoãn: "Vâng ạ thầy Cố, em đi nấu ngay đây."
Cố Thư Trì nhìn theo bóng lưng cô, không hiểu sao có linh cảm chẳng lành.
Một tiếng sau, hai người ngồi đối diện nhau trước mâm cơm cùng chiêm ngưỡng ba món "đặc sản" trên bàn.
"Thầy Cố dùng bữa đi ạ."
Ôn Thư Bạch chống cằm cười tươi, ngoan ngoãn đẩy đĩa thức ăn về phía anh.
Cố Thư Trì nuốt nước bọt, lại ngước nhìn cô.
Con nhóc này thật sự định đầu độc mình sao?
Mùi khét lẹt bốc lên khiến anh khó lòng cầm đũa. Tay run run, anh gắp thử một chút rau xanh.
"Ít nhất món này chưa cháy khét."
Nhưng vừa đưa vào miệng, anh suýt nghẹn thở.
"Cô muốn đầu độc tôi hả?"
Mặn chát như vừa múc nguyên xô nước biển về nấu khiến anh ho sặc sụa.
"Không phải đâu ạ, thầy Cố, sao em lại dám hại thầy chứ."
Thầy chết rồi ai trả lương cho em đây?
Ôn Thư Bạch vội đưa khăn giấy, giả vẻ lo lắng: "Thầy Cố có sao không ạ?"
Cố Thư Trì ném cho cô ánh mắt sắc lạnh.
"Cô cố ý đúng không?"
Anh ho liên tục, cuối cùng cô cũng đưa ly nước lọc cho.
Kết quả vì uống vội, anh càng ho dữ dội hơn.
Ôn Thư Bạch vỗ nhẹ lưng anh: "Khó ăn đến thế sao?"
Thực ra không hoàn toàn cố ý nhưng đúng là có chút trả đũa.
"Cô tự nếm thử đi."
"Em không thử."
Cố Thư Trì nhíu mày quay lại: "Vậy là cô cố tình?"
"Tay nghề em vốn dở, là thầy bắt em nấu mà."
"......"
Mặt Cố Thư Trì đen như mực, lại ực một ngụm nước lớn.
Được, con nhóc này có bản lĩnh.
Anh lấy điện thoại gọi một cuộc.
Không lâu sau, chiếc Maybach đỗ trước cửa.
Ôn Thư Bạch tò mò thò đầu ra, thấy một phụ nữ trung niên hiền lành bước xuống, tay xách mấy túi rau củ đầy ắp.
"Thầy Cố, ai thế ạ?"
Cô chớp mắt tò mò nhưng Cố Thư Trì chẳng thèm để ý, chỉ cắm mặt vào điện thoại.
"Thư Trì à, rau mua về rồi nè, con muốn ăn gì không?"
Người phụ nữ vừa vào đã thấy Ôn Thư Bạch, vui vẻ chào: "Đây là...?"
"Trợ lý mới."
Cố Thư Trì vẫn không ngẩng mặt, trả lời hờ hững.
Ôn Thư Bạch không rõ thân phận người này nhưng vẫn lễ phép: "Cháu chào bác ạ."
Hai người chào hỏi xong, người phụ nữ liền đi thẳng vào bếp.
Ngay sau đó, mấy đầu bếp mũ trắng áo trắng từ xe bước xuống.
Cô tròn mắt kinh ngạc.
Cảnh tượng này chẳng khác gì nhà hàng Michelin, ngay cả xe đi chợ cũng là Maybach.
Xa xỉ quá mức.
Thì ra anh gọi đầu bếp tới nấu ăn.
"Thưa ông Cố, trưa nay ông muốn dùng món gì ạ?"
Cố Thư Trì lúc này mới ngẩng đầu, liếc nhìn Ôn Thư Bạch đang tròn mắt ngạc nhiên, đáp lạnh nhạt: "Tùy, các người tự quyết định. Tôi đói rồi."
Mấy vị đầu bếp lịch sự quay sang cô gái: "Còn cô..."
Chưa dứt lời, Cố Thư Trì đã cắt ngang: "Không cần quan tâm cô ấy."
Anh vẫn còn tức giận.
Ôn Thư Bạch vừa há miệng định nói, nghe vậy lập tức trợn mắt: "Tại sao! Em không phải người sao?"
Cố Thư Trì khẽ cười lạnh.
"Lúc nãy cô nấu ăn có coi tôi là người không?"
"Anh—"
Thực ra là không.
Nhưng cô bị chặn họng, không biết phản bác thế nào. Rõ ràng là anh vô lý bắt cô nấu ăn, đâu phải cô cố tình hại anh.
Hơn nữa, nhìn anh từ đầu đến chân thì chỗ nào giống người?
Câu nào ra dáng người?
"Thôi kệ."
Cô nuốt giận làm lành, gục mặt xuống bàn.
Mình có việc cầu cạnh anh, không thể chọc giận con hổ dữ này được.
Không lâu sau, các đầu bếp lần lượt dọn món lên.
Ôn Thư Bạch tròn mắt kinh ngạc. Trong 24 năm cuộc đời, cô chưa từng được thưởng thức bữa tiệc xa hoa như vậy.
Sang trọng chẳng kém nhà hàng 5 sao.
"Trời ạ, cả tôm hùm nữa?"
Cô nhìn chằm chằm vào con tôm đỏ au, không nhịn được thốt lên.
Cố Thư Trì liếc nhìn cô đầy khinh thường: "Cái này cũng chưa ăn bao giờ?"
Ánh mắt coi thường ấy khiến cô nghiến răng nghiến lợi.
"Chưa ăn thì ăn nhiều vào."
Ừm, nghe câu này xong, cô lại thấy... thôi, hình như cũng không ghét lắm nhỉ.
Khi món ăn đã dọn đầy bàn, bác Phó từ bếp bước ra, đến bên Cố Thư Trì: "Thư Trì, món ăn có vừa miệng không?"
Vẻ mặt Cố Thư Trì dịu hẳn xuống, dường như tâm trạng đã khá hơn, anh đứng dậy kéo ghế mời: "Bác Phó ngồi ăn cùng đi."
Các đầu bếp mang thêm bát đũa cho bác.
"Ngon thì ăn nhiều vào. Nhìn con gầy đi trông thấy rồi."
Ôn Thư Bạch đang cúi đầu ăn ngấu nghiến, nghe vậy không nhịn được ngước lên nhìn Cố Thư Trì.
Thân hình săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, gầy chỗ nào?
Đúng là một con lợn béo khỏe.
Đúng là trong mắt người lớn, trẻ con lúc nào cũng thiếu ăn.
"Bác Phó, ngày mai cũng phiền bác nhé."
"Được, được."
Bác Phó tuy khuôn mặt đã in hằn dấu vết thời gian nhưng rất nhiệt tình, mái tóc đen búi cao lộ vài sợi bạc.
"Cô bé này là trợ lý mới hả?"
Bác Phó cười hiền hòa quay sang Ôn Thư Bạch.
Cô vội gật đầu lia lịa: "Dạ vâng ạ, vâng ạ."
"Cô ấy còn chưa qua thử việc."
Cố Thư Trì bổ sung một câu với vẻ mặt vô cảm.
"Ôi dào, có người giúp là tốt rồi. Cô bé à, sau này nhớ chăm sóc Thư Trì chu đáo nhé, đứa trẻ này..."
Cố Thư Trì khó chịu ho nhẹ, bác Phó liếc nhìn rồi hiểu ý, vội ngừng lời.
Dù đã làm việc cho nhà họ Cố nhiều năm, xem Thư Trì lớn lên, nhưng bác rõ mình chỉ là người ngoài.
Quan hệ chủ - tớ, nói nhiều chỉ thêm phiền. Bác chỉ nhẹ nhàng vỗ tay Ôn Thư Bạch.
Thấy vậy, cô cũng đoán được ý bác định nói.
Dù không rõ mối quan hệ giữa hai người nhưng nghe cách xưng hô thân mật "Thư Trì", ít nhất họ cũng khá thân thiết.
Nhưng sao nghe cứ như giao phó cả đời cho cô vậy?
"Không sao đâu bác ạ, cứ giao cho cháu. Cháu sẽ chăm sóc thầy Cố thật tốt."
Ôn Thư Bạch vỗ ngực hứa hẹn, còn liếc mắt đầy thách thức với Cố Thư Trì.
Lông mày anh nhíu lại như sợi dây thừng rối.
Cô sao?
Vừa suýt chết dưới tay cô xong.
Bực mình, anh lại vục mặt xuống đánh chén một miếng cơm to tướng.
-
Khi mọi thứ đã dọn dẹp xong xuôi, Ôn Thư Bạch no nê ngả lưng trên sofa.
"Thầy Cố ơi, chiều nay có việc gì cần làm không ạ?"
Cố Thư Trì suy nghĩ, hôm nay thực sự chẳng có việc gì ngoài bản thảo đã trễ hạn từ lâu.
Nhưng anh cũng chẳng có tâm trạng sáng tác.
Thế là anh rút đại một cuốn sách từ kệ ném cho cô: "Đọc cái này đi."
Thực ra anh chỉ lấy đại, mục đích duy nhất là để cô có việc làm, đừng quấy rầy giấc ngủ trưa của anh.
Đang định lên lầu, anh chợt nhớ ra điều gì đó.
"Số điện thoại cô là số mấy?"
Ôn Thư Bạch ngẩng đầu, đọc một tràng số.
Cố Thư Trì khẽ nhếch mép, lưu số xong đi thẳng lên lầu.
-
1 giờ chiều, điện thoại Ôn Thư Bạch đột nhiên nổ như ngô rang.
Cuộc gọi, tin nhắn, lời mời kết bạn liên tục dồn dập.
Cô hoang mang mở điện thoại.
Phát hiện Cố Thư Trì vừa đăng một dòng trạng thái:
[Công việc liên hệ trợ lý Tiểu Ôn, số điện thoại: xxx]