Không kéo nổi Cố Thư Trì nhưng sợ anh sốt đến hỏng cả đầu óc, Ôn Thư Bạch vẫn nhanh chóng rót cho anh một cốc nước ấm.
Cô vừa cúi người lại gần, Cố Thư Trì liền cau mày, bất ngờ hắt hơi một cái rõ to.
Ôn Thư Bạch nhớ lại cảnh anh hắt hơi liên tục mấy hôm trước, liền quan tâm hỏi:
"Thầy Cố, chẳng lẽ thầy bị cảm từ trước rồi à?"
Anh nhăn nhó ra mặt, giọng đầy chê bai:
"Tránh xa tôi ra một chút."
Cô cúi đầu nhìn lại quần áo mình.
Hôm nay cô còn nhớ xịt nước hoa cơ mà. Thế anh lại định làm mình làm mẩy chuyện gì nữa đây?
Sợ anh sốt đến lú lẫn thật, cô bèn gọi điện cho Ngụy Tư Đình.
Theo hiểu biết của cô về giới bác sĩ, đáng ra giờ này họ phải bận rộn đến mức chẳng rảnh để tám chuyện mới phải.
Thế mà Ngụy Tư Đình không chỉ bắt máy rất nhanh, nghe xong cô kể tình hình của Cố Thư Trì xong còn lập tức bảo sẽ chạy xe qua ngay.
Anh cũng mô tả sơ qua vị trí đặt hộp thuốc trong nhà Cố Thư Trì, dặn nếu thấy tình trạng anh ấy có dấu hiệu nặng hơn thì cứ lấy thuốc trong đó cho uống trước.
Nhưng lúc Ôn Thư Bạch tìm được hộp thuốc, cô mới phát hiện chẳng có viên hạ sốt quen thuộc nào cả, chỉ có mấy lọ thuốc đã bị bóc nhãn, bên ngoài còn vẽ mấy ký hiệu kỳ quái.
Cô ngồi thụp dưới đất, xoay lọ thuốc mấy vòng vẫn không thấy cái nhãn nào tử tế, trong lòng hơi bất an, lại gọi hỏi cho chắc ăn.
Không ngờ Ngụy Tư Đình lại quả quyết:
"Yên tâm, đúng lọ đó rồi. Vì cậu ấy không phải sốt bình thường đâu."
Cô còn chưa kịp hiểu ý anh là gì thì sau lưng chợt vang lên tiếng động.
Cố Thư Trì đang vịn trán, loạng choạng bước ra khỏi phòng, lướt ngang qua người cô.
"Thầy Cố? Thầy uống thuốc trước đã nhé?"
Cố Thư Trì lúc này như mới hoàn hồn, dù sắc mặt vẫn lạnh tanh:
"Không cần. Tôi lên lầu nằm một lát."
"Em lên xem thử..."
"Không được lên."
"Cô không được lên lầu."
Anh lặp lại mấy lần như thế rồi tự mình vịn cầu thang bước lên, còn Ôn Thư Bạch thì đứng dưới, trong lòng cứ thấy là lạ.
Cô cầm lọ thuốc đi đến sát cầu thang, nhìn lên khoảng không vắng lặng phía trên, do dự một lúc lâu vẫn không dám bước lên.
Lần trước cô lén lút leo lên lầu hai, vừa đặt chân đến đã bị anh phát hiện ra dù không rõ anh ở đâu. Giờ thì chính anh đang ở trên đó, nếu bị bắt gặp lại thì càng khó ăn khó nói.
Cô đấu tranh tâm lý một lúc lâu, nghĩ tốt nhất vẫn nên đợi Ngụy Tư Đình tới rồi tính tiếp.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Ngụy Tư Đình hấp tấp chạy tới, nhìn còn sốt ruột hơn cả cô.
Anh mang theo một hộp dụng cụ y tế cỡ nhỏ.
"Cố Thư Trì còn ở phòng vẽ à?"
Ôn Thư Bạch lắc đầu:
"Không, ban đầu tôi định đỡ thầy ấy lên lầu nhưng kéo mãi không được, ai ngờ tôi vừa ra ngoài tìm hộp thuốc thì thầy ấy lại tự đi lên rồi."
Ngụy Tư Đình thở phào, vẻ mặt cũng dịu hơn lúc mới tới, khẽ gật đầu:
"Vậy thì tốt. Tôi lên xem thử."
Anh nói xong liền quay người bước lên lầu. Ôn Thư Bạch định ngăn lại — dù sao thì Cố Thư Trì vốn không cho người khác lên tầng hai — nhưng thấy tình hình khẩn cấp nên cô đành nén lại.
Hơn nữa, Ngụy Tư Đình là Ngụy Tư Đình, cô chỉ là cô. Biết đâu cái luật "cấm lên lầu" ấy chỉ áp dụng với mình cô thì sao?
Nghĩ vậy, cô đành quay lại chỗ ngồi, định tranh thủ làm tiếp công việc.
Bên phía nhà xuất bản thì đang sốt ruột giục bản hợp đồng. Chỉ mới bấy nhiêu thời gian mà trong hộp thư của cô đã nhảy liền mấy tin nhắn, toàn là hỏi xem Cố Thư Trì đã ký xong chưa.
Nhưng đúng lúc này thì anh lại bị sốt thế này, lấy đâu ra tinh thần để ký.
Họ cố tình gửi hợp đồng từ thứ Sáu, để sáng thứ Hai vừa đến là có thể nhận được bản ký tên rồi lập tức công bố tin vui trên mạng.
Nhưng lúc này thì mọi việc đều phải gác lại đã.
Cố Thư Trì là người tâm trạng thất thường, vừa mới gật đầu đồng ý đấy, ngay sau đó lại có thể lật lọng. Một lời hứa miệng thì chẳng thể nào chống đỡ nổi một bản hợp đồng chính thức.
So với cuộc thi, Ôn Thư Bạch lo lắng hơn về tình trạng của anh.
Cô nhớ lại vẻ cau có và mệt mỏi của anh lúc sáng, càng nghĩ càng thấy lạ. Chỉ mới cuối tuần thôi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh vậy?
Thế là cô lại quay vào phòng vẽ, bước đến chỗ anh từng ngồi, lúc này mới phát hiện dưới đất vương vãi đầy những mẩu giấy vo tròn, thậm chí còn có cả tranh bị xé vụn.
Cô cúi người nhặt một tờ giấy đã bị vò nát rồi mở ra xem thử.
Trên tờ giấy nhàu nát ấy là phác họa nửa khuôn mặt nghiêng của một người—là một người phụ nữ. Có thể thấy đường sống mũi cao thanh tú, đường viền hàm sắc sảo, cùng nét môi được vẽ khéo léo và chuẩn xác.
Chỉ là... đến đây thì nét vẽ ngừng lại. Không có mắt mũi hay chi tiết nào hơn. Anh vẽ dở rồi vo tròn vứt đi, chẳng thể nhìn ra người trong tranh là ai.
Ôn Thư Bạch ngắm khung phác họa còn dang dở, trong lòng cảm thấy tiếc hùi hụi.
Chẳng lẽ anh không hài lòng với bức tranh này?
Cô lại nhặt thêm một tờ nữa, nội dung cũng tương tự—vẫn là khuôn mặt nghiêng của một người phụ nữ, lần này có vẻ được vẽ nhiều hơn chút, đường nét ngũ quan đã bắt đầu hiện rõ, mái tóc búi cao trông rất tao nhã.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm học vẽ của mình, Ôn Thư Bạch biết rõ rằng với phần bố cục như vậy đã là quá đẹp. Tỉ lệ được cân đối chuẩn xác, chỉ cần đi tiếp các bước thông thường là hoàn thiện xong bức tranh.
Nhưng không hiểu sao Cố Thư Trì vẫn cứ vo tròn ném đi.
Những bức phác họa na ná như thế, anh vứt đi cả một xấp. Với Ôn Thư Bạch, chẳng bức nào có vẻ sai lỗi gì. Mà người trong tranh... cô cũng không nhận ra là ai.
Cô mang theo một trong những bản vẽ đó, quay lại trước máy tính, lục lại toàn bộ đơn đặt vẽ cũ, thử xem có ai yêu cầu tranh chân dung góc nghiêng không.
Nhưng cô tìm cả buổi cũng chẳng thấy yêu cầu nào khớp.
Điều này khiến cô càng thấy khó hiểu.
Cô lại quay lại phòng vẽ. Ngoài mấy bản vẽ bị xé vụn không ghép lại được, còn lại cô gom hết toàn bộ những tờ giấy bị bỏ trên sàn, từng cái một vuốt thẳng, mở ra xem kỹ từng bản.
Xem tới xem lui, chợt cô phát hiện có vài tờ giấy in đầy dấu chân mèo.
Giống hệt hôm đầu tiên cô đến đây—những dấu chân mèo màu sắc khác nhau, in loang lổ khắp mặt giấy.
Vài bức sau đó cũng vậy. Không chủ đề, không trật tự, như thể ai đó cho mèo giẫm bừa lên bảng màu rồi thả nó chạy lung tung trên giấy.
Ôn Thư Bạch đưa mấy bức tranh lại gần soi kỹ, phát hiện như lần đầu tiên mình đến—những dấu chân đó không phải được vẽ tay mà là dấu thật do mèo in lên giấy sau khi giẫm phải màu.
Cô không dám tin, cứ nhìn đi nhìn lại. Những dấu chân mèo này... rốt cuộc là từ đâu ra?
Cô bắt đầu đi khắp tầng một, lục lọi mọi ngóc ngách, thậm chí kiểm tra từng căn phòng. Nhưng chẳng thấy bóng dáng con mèo nào, điều này thật quá kỳ lạ.
Chẳng lẽ "người bạn nuôi mèo" trong lời anh nói cuối tuần lại mang mèo đến chơi?
Khi cô vẫn còn đang nghĩ về chuyện con mèo thì Ngụy Tư Đình từ trên lầu đi xuống. Gương mặt anh đã bình tĩnh lại, trông lại dịu dàng như lúc mới gặp.
Ôn Thư Bạch ngẩng đầu lên thấy anh, vội vàng đứng dậy đón:
"Anh Ngụy này, thầy Cố sao rồi ạ?"
Ngụy Tư Đình ngước mắt nhìn lên lầu một cái, giọng điềm đạm:
"Không sao rồi, tôi xử lý xong cả rồi. Cho cậu ấy nghỉ ngơi một lát là được."
Thấy anh định rời đi, Ôn Thư Bạch do dự một chút rồi gọi với theo:
"Anh Ngụy, tôi có chuyện muốn hỏi."
Anh nghiêng người, thấy cô có vẻ khó nói thì khẽ "ừm?" một tiếng.
Ôn Thư Bạch vội bước tới bàn, lấy xấp tranh vừa thu nhặt được đưa cho anh:
"Anh xem mấy bức tranh này là do thầy ấy vứt đi đó."
Từng bức từng bức giấy nhăn nhúm, cô đều đã cẩn thận vuốt phẳng lại.
Cô lần lượt đưa anh xem từng tờ, bắt đầu từ những bức vẽ khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ, sau đó đến những bức đầy dấu chân mèo.
Cô vừa rút tranh ra, vừa lặng lẽ quan sát biểu cảm của Ngụy Tư Đình.
Khi thấy nét vẽ ngày càng rõ ràng, từng gương mặt phác họa ngày một cụ thể hơn, anh đột nhiên nhíu mày, cầm lấy bức cuối cùng.
Bức cuối cùng đã gần như hoàn chỉnh, ngũ quan được vẽ khá rõ nét. Nếu là người quen, chỉ cần nhìn tranh là có thể nhận ra ngay đó là ai.
"Anh sao vậy? Anh Ngụy?"
Thấy gương mặt anh lại nghiêm lại, Ôn Thư Bạch chợt có linh cảm—người phụ nữ trong tranh e rằng không phải người bình thường.
Thế là Ôn Thư Bạch lại cẩn thận hỏi dò:
"Vậy... người trong tranh là ai vậy?"
Người phụ nữ trong tranh không nhìn rõ độ tuổi, điều đó khiến Ôn Thư Bạch bắt đầu suy đoán—liệu có phải là mối tình cũ nào đó mà Cố Thư Trì từng khắc cốt ghi tâm? Một "bạch nguyệt quang" không thể quên chăng?
Ngụy Tư Đình cầm bức tranh ngắm một lúc, giọng cũng trở nên nghiêm túc hơn:
"Cô nói sáng nay cậu ấy ném đi chính là bức này à?"
Trên sàn ngoài mấy bản đó thì không còn gì khác, Ôn Thư Bạch gật đầu rồi tiện tay lật ra vài tờ có dấu chân mèo:
"Còn mấy tờ này nữa. Tôi thấy lạ, chẳng phải thầy Cố không nuôi mèo sao?"
Ngụy Tư Đình nhíu mày sâu hơn. Anh nhận lấy tờ có đầy dấu chân mèo đủ màu, lắc đầu:
"Không, cậu ấy không nuôi mèo."
"Thế chuyện này là sao? Tôi lần đầu tới đây cũng từng thấy mấy bức tranh y chang vậy. Mấy dấu chân này nhìn qua đã biết không phải vẽ tay, chắc chắn là mèo thật giẫm lên giấy."
"Thế cô có hỏi cậu ấy không? Cậu ấy nói gì?"
Ôn Thư Bạch nhớ lại lời giải thích lúc đó, thật ra ngay từ đầu cô đã thấy khó tin:
"Thầy ấy bảo là có bạn mang mèo đến chơi."
Ngụy Tư Đình quay đầu đi chỗ khác. Anh là kiểu người không giỏi che giấu, nhìn cái là biết anh rõ ràng đang biết chuyện gì đó.
Nhưng dáng vẻ này của anh, lại giống như... không định nói cho cô biết.
Ôn Thư Bạch thử gặng thêm đôi câu nhưng Ngụy Tư Đình chỉ mập mờ cho qua, bảo anh cũng không biết rõ lắm, khuyên cô đừng suy nghĩ nhiều.
Nhưng anh càng lảng tránh, cô lại càng thấy tò mò.
Cô càng tò mò, thì anh lại càng vội muốn rời đi.
Cuối cùng, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói như để thoát thân:
"Cô Ôn, tôi còn việc ở bệnh viện. Nếu sau này Cố Thư Trì có gì bất thường nữa thì phiền cô báo cho tôi một tiếng."
Ôn Thư Bạch vốn không phải người cố chấp hay ép người quá đáng, thấy chẳng moi thêm được gì từ Ngụy Tư Đình nên cô cũng không cố nữa, đành để anh đi.
Đúng lúc đó, ngoài cửa có tiếng xe tới như thường lệ. Nhìn đồng hồ, cũng vừa vặn đến giờ bác Phó sẽ đến. Ôn Thư Bạch quyết định thử tìm đầu mối từ bác Phó xem sao.