Gương mặt của Cố Thư Trì vẫn là dáng vẻ thản nhiên như chẳng có gì quan trọng, thậm chí còn ra vẻ rất hưởng thụ vị bạc hà trong miệng.
“Thật sự không lừa cô đâu.”
“Người lừa cô là con mèo kìa.”
“Con mèo thì đắc tội gì với thầy chứ?”
“Cô không biết à, tôi ghét mèo nhất.”
“......”
Ôn Thư Bạch bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng.
Anh bỗng vặn tay gỡ tay cô đang níu lấy mình, tiện tay nhét luôn cái lọ vào túi áo.
“Có hãng kẹo bạc hà nào lại dùng loại lọ như thế này không?”
“Tôi thích tự dùng lọ của mình.”
Nói xong anh nghiêng đầu qua chỗ khác định bước đi.
Ôn Thư Bạch bước nhanh lên trước chặn đường anh, vẫn chưa chịu bỏ qua: “Rõ ràng lúc ở nhà thầy em đã thấy cái lọ này rồi mà.”
“Trong hộp y tế ấy.”
“Lần thầy ốm, em còn hỏi thầy có cần uống thuốc không. Cái lọ đó cũng dán đúng loại nhãn như thế này.”
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Thư Trì bỗng khựng lại một thoáng.
Lúc đó anh ốm đến mức mê man, đầu sốt lả đi, căn bản không nhớ nổi chuyện cô từng quỳ bên cạnh đưa thuốc hỏi anh có muốn uống không.
Ánh mắt anh dần trùng xuống, không biết có phải cô nhìn nhầm không mà cứ cảm thấy có tia cô đơn thoáng lướt qua trên mặt anh.
Nhưng ngay sau đó, anh lại trở lại dáng vẻ tùy tiện như trước: “Tôi thích bóc vỏ rồi đổ vào lọ riêng, nhưng thuốc là thuốc, kẹo là kẹo.”
“Vậy được, nếu là kẹo bạc hà thì em ăn.”
Ôn Thư Bạch dứt khoát đưa tay ra, mở lòng bàn tay trước mặt anh.
Gương mặt Cố Thư Trì lướt qua vẻ bất ngờ, nhìn bàn tay cô chìa ra, ánh mắt hơi phức tạp.
Có lẽ anh không ngờ hành động giả vờ đổ thuốc khi nãy chỉ định dọa cô chơi, vậy mà cô thật sự đưa tay xin ăn thử.
Anh từ tốn lấy lọ ra, lần này thật sự đổ ra một viên nhỏ vào nắp.
“Chắc chắn muốn thử?”
Lần này đến lượt anh do dự nên hỏi lại một câu.
Ôn Thư Bạch gật đầu không chút do dự. Cô nghĩ nếu là thuốc thì ăn một viên cũng chẳng chết được, cùng lắm thì nhổ ra thôi.
Anh nghiêng nắp đổ viên “kẹo” vào lòng bàn tay cô.
Cô lập tức bỏ ngay vào miệng.
Vị bạc hà the mát tức thì lan khắp đầu lưỡi, cảm giác mát lạnh lan thẳng lên óc.
Cô từng ăn không ít kẹo bạc hà, nhưng chưa loại nào mạnh đến mức này.
Mơ hồ, cô còn thấy hình như lẫn trong đó là chút hương thảo mộc.
Cô ngẩng đầu lên, thấy trên mặt Cố Thư Trì như đang viết sẵn một câu: “Thấy chưa, tôi đâu có lừa cô.”
Hóa ra thật sự là kẹo bạc hà.
Ngoài cái vị hơi gắt và chút mùi thảo mộc thoang thoảng thì cũng chẳng khác gì loại bình thường.
“Tin chưa?”
Anh nhìn cô với vẻ đắc thắng, Ôn Thư Bạch cẩn thận nhấm nháp vị kẹo, cố tìm xem có điểm gì lạ – hay biết đâu lớp vỏ bạc hà tan đi rồi thì bên trong là một vị đắng nào đó.
Đáng tiếc, chẳng có gì cả.
Cho đến lúc viên kẹo tan gần hết, vẫn là hương bạc hà mát lạnh.
Anh thật sự… không lừa cô?
Nhưng chẳng hiểu sao, cô vẫn thấy có gì đó sai sai.
Thấy cô trông như thể chịu thua thật rồi, Cố Thư Trì liền lượn một vòng quanh người cô rồi đi tiếp:
“Được rồi, cứ đứng đấy không thấy nóng à?”
Ôn Thư Bạch chẳng tìm ra chỗ nào để bắt bẻ, đành líu ríu bước theo sau.
Cô cứ cảm thấy hôm nay anh có gì đó khác lạ, nhưng lại chẳng nói rõ được là khác chỗ nào.
“Thầy về rồi thì mai em cũng phải đi làm lại đúng không?”
Cô cứ tưởng sau khi xem xong lá thư đó, Cố Thư Trì sẽ đi đâu đó ít nhất mười ngày nửa tháng, ai ngờ mới vài hôm đã quay lại. Trong lòng cô hơi bịn rịn mấy ngày nghỉ có lương chưa dùng hết.
Cố Thư Trì vừa thắt dây an toàn vừa lơ đễnh nói:
“Không cần.”
“Sao lại không?”
Ôn Thư Bạch ngồi thẳng dậy, cảnh giác hỏi:
“Thầy định sa thải em à?!”
Mới làm có một tháng thôi mà.
Cố Thư Trì quay đầu lại, mặt đầy vẻ bất lực:
“Cho cô nghỉ thì cứ nghỉ cho tử tế, lỡ lại lăn ra ngất trong nhà tôi rồi đổ tại tôi bóc lột thì sao?”
Ôn Thư Bạch mím môi. Ngẫm cũng đúng thật, nếu việc này mà lộ ra ngoài thì “trợ lý của Cố Thư Trì” lại bị bôi thêm một vết đen nữa.
“Ngày mai tôi đi rồi.”
“Gì cơ? Thầy mới về mà.”
Anh “ừ” một tiếng, giọng trầm thấp, rồi bật chìa khóa nổ máy xe.
Luồng gió lạnh từ điều hòa phả xuống khiến Ôn Thư Bạch bất giác rùng mình.
Cố Thư Trì liếc sang, thấy vậy liền vươn tay chỉnh nhiệt độ ấm lên một chút.
“Việc chưa xong, tôi chỉ tranh thủ quay về một chút thôi, tiện thể…”
Anh vừa nói vừa lén nghiêng người liếc nhìn cô một cái.
Cô vẫn đang mải suy nghĩ.
Hóa ra lời Ngụy Tư Đình nói là thật. Anh thực sự sắp phải đi xa.
“Tiện thể gì cơ?”
Cô vừa ngẩng đầu lên hỏi thì anh lại vội nhìn sang hướng khác.
“Không có gì.”
“Cố Thư Trì, thầy lạ lắm đấy.”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ lái xe.
Từ tin nhắn bất ngờ đến việc đột ngột xuất hiện ở nhà ông bà Vân Thanh rồi cả những chuyện kỳ lạ trong buổi chiều hôm nay.
Ôn Thư Bạch ngồi tựa vào ghế phụ, bất chợt thấy mí mắt nặng trĩu. Có lẽ do tối qua ngủ không ngon, cô vòng tay ôm lấy ngực, ngả đầu ra sau ghế, định chợp mắt một lúc.
-
Đến khi Ôn Thư Bạch tỉnh lại, xung quanh đã yên tĩnh lạ thường.
Cô chậm rãi mở mắt, thấy Cố Thư Trì đang tựa vào ghế lái, cúi đầu nghịch điện thoại. Xe đã dừng lại, không hề rung lắc. Cô theo phản xạ cử động nhẹ, bỗng có gì đó trượt khỏi người.
Cố Thư Trì nghe thấy động liền quay sang:
“Dậy rồi à?”
Ôn Thư Bạch cúi người nhặt vật vừa rơi, lúc này mới phát hiện xe đã dừng trước cửa nhà bà ngoại Vân Thanh.
“Đến rồi à?”
Giọng cô vẫn còn chút ngái ngủ, vừa cúi nhặt vật dưới chân mới nhận ra đó là một chiếc áo vest sẫm màu.
Cô ngơ ngác một lát, tay vẫn cầm áo mà không rõ nó đã đặt lên người mình từ lúc nào.
“Của thầy à?”
Cố Thư Trì tắt màn hình điện thoại, đưa tay lấy lại chiếc áo rồi tiện tay vứt lên ghế sau:
“Xuống xe thôi.”
Ôn Thư Bạch cắn nhẹ môi dưới, khẽ nói một tiếng cảm ơn rồi mở cửa bước xuống.
Mãi đến khi đi đến cửa cô mới chợt nhớ — mình hoàn toàn không có chìa khóa.
Vân Thanh đi uống trà với mọi người, cô lúc nãy cũng không nghĩ tới việc mượn chìa.
Thấy cô đứng ngẩn người trước cửa, Cố Thư Trì bước lên:
“Không vào à?”
Ôn Thư Bạch từ từ quay mặt lại, cười gượng:
“Em quên hỏi xin Vân Thanh chìa khóa…”
Cố Thư Trì như bất lực nhìn trời, ngẩng đầu liếc đồng hồ.
Vẫn còn sớm.
“Vậy giờ cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô qua chỗ họ uống trà nhé?”
Ôn Thư Bạch lắc đầu:
“Em không thích uống trà.”
Câu này từ ngày đầu đến nhà anh cô đã nói rồi.
Hai người đứng đó im lặng một lúc, Ôn Thư Bạch không nói sẽ đi đâu mà lại quay mặt về phía anh, nhìn thẳng:
“Đã vậy, hay chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Cố Thư Trì khoanh tay trước ngực, hơi nhướn mày ra hiệu “mời cô nói”.
“Chi bằng thầy giải thích đi — vì sao hôm đó em vào phòng thầy thì thầy lại biến mất?”
Nói xong, sợ anh lại lôi chuyện quy tắc ra nói, cô vội nói thêm:
“Em biết, không được phép tùy tiện vào phòng thầy là lỗi của em, nhưng thầy đưa em chìa khóa chẳng phải là để phòng khi khẩn cấp hay sao? Thầy cả ngày không ăn không uống, em sợ thầy nghĩ quẩn.”
Cố Thư Trì nhìn cô như đang suy xét điều gì đó rồi quay người tựa vào cửa xe:
“Thế tức là cô rất để tâm chuyện hôm đó xảy ra?”
“Chứ sao nữa? Một người sống sờ sờ ra đó sao có thể tự dưng biến mất. Mà chẳng phải thầy đang bị ốm sao?”
“Có thể… là do cô không nhìn thấy tôi thôi thì sao?”
Ôn Thư Bạch còn nhớ rõ, hôm đó cô đã lục tung cả căn phòng, từng ngóc ngách một. Với vóc dáng như anh thì không thể nào trốn dưới gầm giường được.
“Hôm đó ngoài con quái vật đó ra, em chẳng thấy gì cả.”
Cố Thư Trì trầm mặc vài giây rồi nhắc lại:
“Quái vật?”
“Đúng rồi, nó trông…”
Cô thực sự không diễn tả nổi hình dạng cụ thể, ngay cả chiều cao cũng chỉ áng chừng.
Chỉ biết là nó to lớn, đủ để chắn đường cô.
“Chắc cũng cao bằng thầy, hoặc còn cao hơn. Nhưng cái đó không quan trọng.”
“Quan trọng là nó có một đôi mắt xanh lục và... một cái gì đó lông xù như đuôi.”
Ôn Thư Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng — nếu Cố Thư Trì dám phủi hết, nói cô hoang tưởng hay gặp ảo giác, thì cô sẽ nói cho anh biết: cô không chỉ thấy mà còn cảm nhận được.
Hơi thở của nó, cảm giác chiếc đuôi kia quấn lấy người cô — tất cả đều rất rõ ràng.
Chẳng có gì trong đó là tưởng tượng được cả.
Chỉ là điều nằm ngoài dự đoán của Ôn Thư Bạch, sau khi nghe xong, Cố Thư Trì không những không phủ nhận mà còn tỏ ra khá hứng thú, khẽ gật đầu:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó thì em ngất, tỉnh dậy đã thấy nằm trong bệnh viện rồi.”
“Nhưng mà... nhà thầy sao lại có cái thứ đó được? Nhà thầy không phải thật sự có ma đấy chứ? Em thấy trên mạng có người nói...”
Cố Thư Trì nhìn bộ dạng vừa nhát gan vừa tò mò của cô, không nhịn được bật cười:
“Trên mạng nói gì?”
Ôn Thư Bạch cảm thấy nói nhà người ta có ma ngay trước mặt họ là chuyện rất thất lễ.
“Bảo là nhà thầy có... hồn ma.”
Vừa nói xong, cô mím môi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị anh mắng một trận tơi bời.
Ai ngờ lời vừa dứt, còn chưa kịp nhìn thẳng vào mặt anh thì bên tai đã vang lên một tràng cười lớn.
“Vậy nếu có ma thật thì cô có sợ không?”
“Hả?”
Cô tưởng mình nghe nhầm.
“Nếu thật sự có ma thì cô sẽ sợ chứ?”
Ôn Thư Bạch há miệng, quay đầu lại nhìn anh:
“Thầy đừng nói với em là... nhà thầy thật sự có ma đấy nhé?”
Dù gì thì nơi đó cũng hẻo lánh, không có lấy một chút hơi người.
Nhưng nghĩ lại, với kiểu người như Cố Thư Trì, trong cái thế giới riêng của mình vẫn có khả năng hô mưa gọi gió cũng không thật sự cô độc — gọi một cú là có ngay cả xe lẫn người đến đón.
“Thế để tôi hỏi ngược lại nhé, nếu một ngày nào đó cô phát hiện nhà tôi thật sự có một con quái vật ẩn nấp thì cô sẽ làm gì?”
Ôn Thư Bạch cảm thấy suy nghĩ của anh hoàn toàn không đi theo logic bình thường. Người bình thường khi nghe có tin đồn nhà mình có ma, phản ứng đầu tiên chắc chắn là phủ nhận, đằng này anh lại hỏi ngược cô nếu thật sự có quái vật thì cô sẽ làm sao.
Cô thấy nét mặt anh hơi nghiêm túc, không giống như đang đùa cợt, chỉ là không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy.
Một lúc sau cô mới tìm cách né tránh:
“Còn phải xem là loại nào nữa. Ma cũng có nhiều loại mà, ví dụ như...”
Cô vừa định liệt kê một loạt ma quái trong mấy phim kinh dị từng xem thì anh đã ngắt lời.
“Nếu chính là thứ cô nhìn thấy hôm đó thì sao?”
Ôn Thư Bạch sững người.
Sắc mặt cô bỗng chốc trở nên nghiêm túc:
“Cố Thư Trì, thầy đừng dọa em.”