Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 8

Ôn Thư Bạch trả lời gần như không chút do dự: "Em vốn dĩ không phải loại người đó."

Từ nhỏ đến lớn cô luôn được khen là cô gái hiền lành, biết thông cảm - kiểu người sẵn sàng chịu thiệt thòi để giúp đỡ người khác.

Cố Thư Trì cúi mắt nhìn cô, không hiểu sao sắc mặt lại lạnh lẽo hơn rồi khẽ cười: "Nói dối."

"Em nói dối chỗ nào?!"

Lúc này, Ôn Thư Bạch chỉ cảm thấy Cố Thư Trì đúng là có vấn đề - bản thân u ám thì thôi, còn cho rằng người khác cũng giống mình.

Cố Thư Trì không giải thích thêm, cũng lười tranh cãi: "Dù sao tôi cũng đã nói rồi, tôi không vẽ, ai muốn thúc giục thì cứ việc."

Hiện tại, Cố Thư Trì ở nhà suốt ngày chỉ ăn chơi lêu lổng. Hai ngày qua, ngoài việc thấy anh ăn uống giải trí thì cô chưa từng thấy anh động đến cọ vẽ. Dù là thiên tài có tài năng đến đâu thì cũng không thể phung phí như vậy.

Đặc biệt là trước mặt một người như cô - kẻ tự nhận mình bình thường nên phải trân trọng từng giây từng phút. Nhìn thấy Cố Thư Trì như vậy, trong lòng cô không khỏi khó chịu.

Cảm giác ghen tị ngày xưa lại trỗi dậy - thật sự có người đang lãng phí thứ mà cô khao khát không được.

Lúc này, Cố Thư Trì nằm dài trên sofa, hai chân dài bắt chéo mải mê chơi game, âm thanh bật lớn như cố tình cho cô nghe, mặc kệ Ôn Thư Bạch đang tức giận như cá nóc ở bên cạnh.

Cô còn phải bận rộn trả lời tin nhắn, toàn là hỏi về bản thảo. Cô đành tìm lý do từ chối nhưng không quá dứt khoát, trong lời nói vẫn chừa chút hy vọng, ít nhất để họ cảm thấy không phải là vô vọng.

Khi cô xử lý xong đống tin nhắn, Cố Thư Trì đã không biết bắt đầu ván game thứ mấy.

Cô quyết định tạm bỏ qua anh, không thể quên mục đích ban đầu khi nhận việc này - cô muốn nâng cao kỹ năng hội họa. Nhưng giờ nhìn lại, họa sĩ là người như Cố Thư Trì, muốn học hỏi điều gì đó gần như là không thể.

Cô chợt nhớ đến căn phòng vẽ bị bỏ không. Buổi trưa cô có hai tiếng nghỉ ngơi, phòng vẽ vốn là nơi làm việc được bố trí cho cô nhưng vì vị họa sĩ này không động tay động chân, cô muốn giúp cũng không được.

Trong tưởng tượng ban đầu, việc học phải là: cô ngồi cạnh đại họa sĩ rồi lặng lẽ quan sát cách anh vẽ, được rửa cọ cũng là niềm vui chứ không phải như bây giờ nhìn anh nằm dài chơi game.

"Thầy Cố, mấy tờ giấy bỏ dưới đất em mượn dùng được không ạ?"

Câu hỏi này khiến Cố Thư Trì thực sự hứng thú. Anh vẫn cầm điện thoại nhưng ánh mắt đã đổ dồn về phía cô: "Cô lấy làm gì?"

"Vẽ chứ làm gì. Chẳng lẽ hai tiếng nghỉ trưa em dành để chơi game sao?"

Nói xong cô thè lưỡi. Cố Thư Trì lườm cô một cái: "Muốn vẽ thì vẽ đi. Nhớ ra ăn cơm, lỡ bữa thì nhịn đói."

Nói rồi anh lại cúi đầu chơi game.

Ôn Thư Bạch bất lực, nhưng ít nhất anh cho phép cô vẽ ở đây nên cô vui vẻ đi vào phòng vẽ.

Căn phòng này rộng hơn nhiều so với phòng tập đông đúc ngày xưa của cô, tầm nhìn thoáng đãng, ánh sáng đầy đủ. Cô nghĩ, nếu tất cả thuộc về mình thì cô nhất định sẽ trân trọng vô cùng.

Tờ giấy in dấu chân mèo và đám lông trong góc đã biến mất. Ôn Thư Bạch không biết là Cố Thư Trì tự dọn hay thuê người dọn.

Nhưng nhìn đống bản thảo vẫn vương vãi khắp sàn, cô đoán chính anh đã dọn dẹp - người giúp việc chuyên nghiệp nào lại dọn nửa vời như thế?

Dù vậy, có vẻ anh thực sự rất để ý đến sự tồn tại của mèo. Mọi thứ liên quan đến mèo trước đây giờ đều biến mất không dấu vết.

Dù không thể hiểu nổi nhưng Ôn Thư Bạch vẫn yên lặng ngồi xuống.

Trên sàn là đủ loại bản thảo đa dạng, cho thấy anh dấn thân vào nhiều thể loại. Dù là bản thảo bỏ đi nhưng nhiều bức hoàn thiện đến 80%, có lẽ do anh không hài lòng nên vẫn xếp vào loại bỏ đi. Vốn đang cảm thấy "sắt không thành thép" với Cố Thư Trì, nhưng sau khi lật giở từng bức tranh, cảm giác kính phục trong lòng cô lại trỗi dậy.

Cố Thư Trì rốt cuộc vẫn là Cố Thư Trì. Những bản thảo này dù cô có chăm chú mô phỏng cả năm trời cũng không thể vẽ được cảm giác này. Thế mà trong mắt anh, chúng chẳng khác gì cỏ rác.

Lúc này, cô cuối cùng cũng hiểu câu nói đó: Giữa người với người vốn dĩ đã có khoảng cách.

Nhưng khi lật giở, đột nhiên cô phát hiện một bức vẽ có phong cách hoàn toàn khác biệt.

Cố Thư Trì thường dùng bút lực mạnh, màu sắc đậm, tông màu tối, nhưng bức này lại trông có vẻ lạc lõng.

Nó bị chôn vùi dưới đống bản thảo, trở thành một tờ giấy nhàu nát bị xem là đồ bỏ đi.

Có lẽ vì bị lấp kín bởi quá nhiều giấy tờ nên khi dọn dẹp những bức vẽ liên quan đến mèo, Cố Thư Trì đã bỏ sót bức này.

Ôn Thư Bạch vội nhặt lên, vuốt phẳng, chăm chú ngắm nhìn.

Phong cách và nét bút này quá quen thuộc với cô.

Cuốn Thiếu Nữ và Mèo mà cô đọc đi đọc lại không phải chính là phong cách này sao?

Tờ giấy chỉ là giấy A4 thông thường, có vẻ như chỉ là bức phác thảo được phác họa bằng chì, trên trang giấy chỉ có một cô gái và một chú mèo ở chính giữa.

Chú mèo vẫn là chú mèo trong Thiếu Nữ và Mèo nhưng cô gái đã lớn lên, tóc buộc hai bên, mặc áo hoodie màu tối, tay đang v**t v* đầu mèo. Chú mèo lim dim mắt tỏ vẻ thoải mái, đuôi vểnh cao.

Tuy nhiên, bức vẽ không có màu, trông như một tác phẩm bỏ dở.

Nhưng cũng giống như một hậu truyện chưa được công bố, hay có thể là kết thúc.

Ôn Thư Bạch nhìn bức vẽ, khung cảnh ấm áp đến mức khiến cô cảm thấy buồn một cách khó hiểu - giá như thực sự có phần tiếp theo thì tốt biết bao.

Hóa ra mọi người nói đều là sự thật, Cố Thư Trì đích thị là tác giả của Thiếu Nữ và Mèo, tờ giấy này là bằng chứng, ngoài anh ra không ai có thể vẽ được cảm giác như vậy.

"Cô đang xem cái gì thế?"

Không biết đã ngồi đây bao lâu, bỗng từ cửa vang lên giọng nói của Cố Thư Trì. Ôn Thư Bạch đang chìm đắm trong suy nghĩ về truyện tranh bị giật mình vì tiếng động bất ngờ.

Cô quay đầu lại, thấy Cố Thư Trì đang đứng ở cửa, cầm nửa bắp ngô đang ăn dở.

"Gọi mãi không thấy trả lời, không muốn ăn cơm nữa à?"

"Ăn chứ, ăn chứ."

Cô vội đứng dậy từ chiếc ghế nhỏ, nhanh tay gấp tờ giấy lại bỏ vào túi, sợ Cố Thư Trì phát hiện ra còn sót lại "kiệt tác" về mèo.

Lúc này trên bàn chỉ còn bác Phó. Dù mới gặp hôm qua nhưng bà đã rất nhiệt tình với Ôn Thư Bạch như thể quen biết từ lâu.

"Này cô gái, bác chưa biết gọi con thế nào."

Ôn Thư Bạch ngồi xuống, cười đáp: "Bác ơi, cháu tên là Ôn Thư Bạch."

"Ôn - Thư - Bạch."

Bác Phó dùng ngón tay viết lên bàn, nở nụ cười hiền hậu: "Thư Bạch à, cái tên hay quá."

Người ta thường nói "người như tên", câu này Ôn Thư Bạch đã nghe nhiều người nói với mình. Trong mắt mọi người, cô luôn là kiểu con gái ngoan ngoãn, nói năng nhẹ nhàng, đối đãi hòa nhã.

"Thư Bạch à, ăn nhiều vào, người trẻ bọn con ăn nhiều còn cao lên được đấy."

Ôn Thư Bạch liếc nhìn Cố Thư Trì, hơi ngại ngùng: "Bác ơi, cháu 22 tuổi rồi, không cao lên được nữa đâu..."

Cố Thư Trì ngồi đối diện bật cười khẩy.

"Không cao được thì cũng ăn nhiều vào, nhìn gầy quá."

Lần trước nói Cố Thư Trì gầy có lẽ chỉ là khách sáo, nhưng nói Ôn Thư Bạch gầy thì đúng là sự thật. Cô vốn dĩ có khung xương nhỏ, từ nhỏ đã mang dáng vẻ mảnh khảnh yếu ớt.

Thế là cô gật đầu cảm ơn tấm lòng của bác Phó.

Dù vẫn không rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng sự quan tâm của bác Phó khiến cô cảm giác như bà là người thân của Cố Thư Trì vậy.

Bữa trưa hôm nay chắc cũng do đầu bếp nấu, vẫn thịnh soạn và ngon miệng nhưng hoàn toàn theo khẩu vị của Cố Thư Trì.

Anh thích ăn thanh đạm nên trên bàn không có lấy một hạt tiêu, nhưng đồ thanh có cái hay của thanh, Ôn Thư Bạch vốn không kén ăn.

"Thư Bạch à, sau này có gì muốn ăn cứ nói với bác, bác bảo người ta làm cho."

"Vâng ạ, vâng ạ."

Nói rồi cô lại liếc nhìn Cố Thư Trì, dường như đang xin phép, nhưng anh chỉ nghe thôi, mắt không ngước lên, tiếp tục gặm xương sườn.

Không nói gì coi như đồng ý vậy, dù hôm qua lúc nóng giận anh đã trực tiếp bảo đầu bếp đừng quan tâm đến cô.

Lúc tiễn bác Phó ra về, Ôn Thư Bạch bỗng đề nghị đi cùng.

Thực ra chỉ là cái cớ, cô ăn no muốn ra ngoài đi dạo. Biệt thự gần biển mà cô chưa kịp khám phá bãi biển này.

Xe thực ra đỗ ngay trong gara cạnh biệt thự, sân không lớn, vài bước là tới nhưng Cố Thư Trì liếc đồng hồ, thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm nên đành gật đầu: "Nhớ hai giờ quay lại."

Ôn Thư Bạch khoác tay bác Phó như người thân. Bác Phó là người thông minh, hiểu ý cô không thực sự muốn tiễn bà ra xe nên chủ động đề xuất: "Chi bằng ra biển dạo một chút."

Ôn Thư Bạch vội vàng gật đầu. Điều này chẳng phải đúng ý cô sao.

Hai người vừa đi vừa tiêu cơm. Bác Phó quen thuộc khu này, dẫn cô đi con đường nhỏ có bóng cây rồi bắt đầu tán gẫu.

Từ chuyện mai ăn gì đến quanh đây có gì hay, cuối cùng Ôn Thư Bạch cũng tìm được cơ hội đưa chủ đề về Cố Thư Trì.

"Bác Phó, thầy Cố... luôn như vậy sao ạ?"

Cô không nói thẳng, nghĩ rằng nên giữ thể diện một chút. Thực ra, trong lời nói của cô đều là ý nói anh không lo làm việc chính đáng, lãng phí thời gian.

Bác Phó hiểu ý, thở dài lắc đầu: "Không hẳn, đứa bé này trước kia chăm chỉ vẽ lắm, mấy năm nay không hiểu sao lại thế. Bác là người ngoài, không tiện nói nhiều."

"Thế bố mẹ thầy ấy đâu? Cũng không quản à?"

Bác Phó nhìn Ôn Thư Bạch đầy ẩn ý, dường như ngập ngừng. Cô chợt nhận ra mình hỏi quá sớm, mới đến hai ngày đã dò hỏi chuyện gia đình người ta, bác Phó đương nhiên chưa hoàn toàn tin tưởng.

Cô vội xua tay: "Bác ơi, nếu không tiện nói thì thôi ạ, cháu xin lỗi, chỉ là tò mò thôi."

Thấy cô luống cuống, bác Phó bật cười: "Thư Bạch à, chuyện này bác biết một ít nhưng không đầy đủ. Nếu cháu muốn biết thì bác sẽ kể dần sau. Nhà Thư Trì phức tạp lắm, tha lỗi cho bác hôm nay không thể nói nhiều."

Ôn Thư Bạch ngoan ngoãn gật đầu. Bác Phó về bản chất không khác gì cô, cũng chỉ là người làm công ăn lương. Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, bà đương nhiên rõ hơn cô. Người ta đã nói khéo đến mức đó rồi, cô đương nhiên không có lý do gì để truy hỏi thêm, liền gật đầu rồi nhanh chóng im lặng.

Thế nhưng, lời nói của bác Phó nghe có vẻ mập mờ nhưng cũng không phải là lời nói suông. Bà chỉ đang ám chỉ cho cô biết rằng gia đình Cố Thư Trì không đơn giản như người ngoài tưởng. Thiên hạ đồn anh là công tử được nâng như trứng, hứng như hoa, đương nhiên phải là bảo bối trong nhà.

Nhưng nghe bác Phó nói thì có vẻ không phải vậy.

Nghĩ đến đây, Ôn Thư Bạch cảm thấy mình như bước vào một tòa lâu đài kỳ bí, mỗi bước đi dường như giẫm lên những bí mật và quá khứ không thể giãi bày.

     
Bình Luận (0)
Comment