Hứa Nguyệt Nha

Chương 4

7

Phu nhân mời đại phu cho ta, mỗi ngày một loại thuốc để điều dưỡng thân thể, thậm chí ngay cả nhân sâm Tái Bắc nổi danh đắt tiền cũng đưa đến phòng ta.

Lưu ma ma rất tự hào: “Nhưng cái khác thì trong phủ chúng ta không có, chứ nhân sâm Tái Bắc chẳng khác gì củ cải, nhiều lắm.”

Trương Yến Như khóc lóc không muốn phải vào cung, thậm chí nàng ta còn muốn t·ự s·át để uy h·iếp.

Trương đại nhân và phu nhân bất đắc dĩ gật đầu.

Họ bảo ta thay thế Trương Yến Như tiến cung.

Ta sẽ là đại tiểu thư Trương Yến Như, còn nàng ta sẽ là nghĩa nữ Trương phủ Trương Thước Như, sau đó kết thân cùng với Uy Viễn hầu, làm quý tiểu thư, quý phụ nhân cả đời.

Hoàng cung là nơi thượng đẳng nhất trên đời, phi tử hoàng gia có thân phận tôn quý biết bao nhiêu, vì sao Trương gia lại không muốn tới?

Một là bởi vì đã có quý tế giống như Uy Viễn hầu, đây cũng là gia đình huân quý, phú quý hoàng thành có lẽ chỉ thấp hơn đôi chút.

Thứ hai là bởi vì ——

Nghe nói hoàng đế có bệnh, hắn thích ăn thịt người.

Đặc biệt là thịt của nữ tử đang ở tuổi xuân xanh.

Ba người thành hổ, lời đồn như vậy ngày một nhiều, dần dần ai cũng tin là thật.

Theo lời Trương Yến Như, thân phận của ta đê tiện, may mắn lắm mới được tới hầu hạ nàng ta.

Hoàng cung xui xẻo với nàng ta, nhưng đó lại là may mắn với ta.

Mong cầu phú quý nơi hung hiểm.

Lúc trẻ ta đã có thể bán mình vào Trương phủ, bây giờ ta cũng có thể bán mình vào hoàng thành.

Ta phải lấy được phú quý ở nơi hoàng thành đó.

Chẳng sợ kiếp nạn cũng là mệnh của ta.

8

Lừa gạt hoàng gia là tội chết, để khiến ta trở nên giống Trương Yến Như hơn, phu nhân và Lưu ma ma tới dạy ta mỗi ngày.

Mỗi ngày phải học cách trang điểm, chuốt lông mày thật đen, thái dương hất lên, đôi mắt phải học được cách nhìn người.

Trương Yến Như đi đường thướt tha lả lướt, là dáng đi thục nữ lưu hành nhất kinh thành, ta học hết ngày này đến ngày khác mà cũng không giống nhau. Lưu ma ma lấy kim châm ra, đâm liên tục vào ngón chân của ta, ta đau đến mức nhón mũi chân, đi đường lảo đảo.

Phu nhân lại thấy rất vừa lòng: “Giống tám phần rồi đấy, đúng là Nguyệt Nha thiếu đánh thật, bị đau thì học mới nhanh.”

Lưu ma ma cười vui vẻ, giống như mới nghe được thánh chỉ.

Vai của Trương Yến Như hơi hẹp, Lưu ma ma buộc khớp vai của ta lại, vừa siết vừa kéo, vai ta đau đến mức cả người ch·ết lặng.

Trên cánh ta ta có một nốt ruồi nhỏ, Trương Yến Như thì không có, Lưu ma ma bèn nung đỏ kéo trên lửa rồi dí vào người ta, ta cắn chặt môi, đến khi trong miệng đầy máu.

Khi còn nhỏ Trương Yến Như từng ngã từ núi giả xuống, gãy xương cẳng chân, Lưu ma ma cũng ép ta lên núi giả, đá ta xuống dưới, đêm đó cẳng chân ta cũng sưng lên, gãy xương như bà ta mong muốn.

Lưu ma ma rất giỏi tr·a t·ấn người ta, giống như thể bà ta không ưa gì ta vậy, mỗi lần nhìn ta đều giống như nhìn một người nào khác, lúc ta đối mặt với bà ta, bà ta lại trợn ngược mắt, hung tợn mắng một câu.

“Đồ tiện nhân, ch·ết rồi cũng không yên phận.”

Rốt cuộc ai mới là tiện nhân?

Mỗi khi ta chuẩn bị hôn mê, bà ta lại lấy kim đâm ta.

Mười ngón chân chi chít lỗ kim, giống như có ngàn vạn con sâu đang cắn xé máu thịt.

Mỗi ngày qua đi, ta dần không còn tuyệt vọng nữa, thậm chí còn có phần sung sướng.

Ta sẽ không còn là nô tỳ của Trương gia mặc người ta tùy ý khinh nhục nữa.

Ta sẽ là Trương Yến Như chân chính.

Lúc ta chịu khổ, mỗi ngày Trương Yến Như đều đi ra ngoài hẹn hò với Uy Viễn hầu, mỗi lần trở về đều lòng xuân nhộn nhạo, khuôn mặt đỏ bừng, phu nhân trìu mến ôm nàng ta vào lòng.

“Con của ta, con ở bên cạnh nương cả đời thì tốt quá.”

Trương Yến Như hờn dỗi: “Nương, đợi con gả sang Uy Viễn hầu phủ rồi, cách nhà ta chỉ có hai con phố, mỗi ngày con đều về thăm nương.”

Phu nhân đếm đầu ngón tay tính sổ:

“Rồi, rồi, nương định cho con nhiều của hồi môn một chút, thôn trang, cửa hàng, ruộng nước, trà trang…… không thể thua những cô gái khác được.”

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Mấy tháng qua ta chưa từng khóc khóc, nhưng khi nhìn thấy cảnh mẫu từ nữ hiếu này, mũi ta lại cay cay.

Ta đã từng là một đứa bé được nương thương yêu như vậy.

Nương ta không giống như những phu nhân có tiền, bà chỉ biết ngồi trước cửa sổ thêu hoa, từng châm từng châm một, mới hơn ba mươi tuổi mắt đã mờ hết, bà vuốt ve những cái khăn tinh tế, nói với ta:

“Có thể bán được một lượng đấy, 30 văn mua hai cân thịt, bồi bổ cho con.

“Một trăm văn mua một cuộn vải bông, may váy mới cho con, nương thấy mấy cô bé khác đã đổi quần áo mới rồi, con không có chỉ sợ các nàng sẽ bắt nạt con.

“Thêm 50 văn mua trang sức, nữ hài tử đều thích cái đẹp mà, con gái nương mang vào chắc chắn sẽ đẹp hơn các nàng.

“Còn lại thì tích cóp, làm của hồi môn cho con, nhỡ ngày sau bị nhà chồng xem thường.”

Chỉ một thỏi bạc nhưng cũng đủ làm cho vẻ xám xịt trong mắt nương tràn ngập sắc màu.

Bà rất nghèo, nhưng bà lại thương ta hết mực.

Cuối cùng bà yểu mệnh qua đời.

Ta nhìn phu nhân và Trương Yến Như, mắt bất giác đỏ lên.
Bình Luận (0)
Comment