Hứa Tiên Chí

Chương 122 - Mục Đích

Thần sắc của Hứa Tiên âm trầm, nói:

- Thường Hi đang ở đâu? Nếu như ngươi hại nàng, ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

Mặc dù hắn muốn hóa giải đoạn thù hận này với Hồ Tâm Nguyệt, nhưng nếu như nàng thật sự lạm sát người vô tội, vậy thì khác rồi.

Hồ Tâm Nguyệt rất dứt khoát nói:

- Bị ta ăn, da mịn thịt mềm ăn thật ngon đấy!

Bỗng nhiên Hứa Tiên đứng dậy, trong mắt kim quang hiển hiện, quát:

- Ngươi!

Nếu như nàng nói là thật, thì cho dù thế nào cũng khó tránh khỏi chiến đấu một trận.

- Meo meo Meow!

Bỗng nhiên con mèo trong ngực của Hồ Tâm Nguyệt nhyar lên trên bàn. Nhìn Hứa Tiên gọi liên tục.

Thì ra Hứa Tiên còn tưởng rằng con mèo này có linh tính nên đứng ra hộ chủ, lưu tâm xem xét lại lại phát giác trong đôi mắt mèo, dường như có ý lo lắng của nhân loại.

Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, thử duỗi một tay ra. Quả nhiên con mèo kia ngoan ngoãn nhảy vào trong tay của hắn.

Hồ Tâm Nguyệt chợt lộ ra biểu hiện khinh miệt, cũng không đi ngăn cản.

Vạn vật đều có linh, cho dù lời nói không thôn, người tu đạo cũng có thể dùng linh hồn tiến hành câu thông trao đổi, nhưng thú vật bình thường trí lực quá thấp, tư duy vô cùng hỗn loạn, cho dù có trao đổi, hơn phân nửa cũng không đạt được thứ gì hữu dụng.

Nhưng khi Hứa Tiên thử câu thông tâm linh với con mèo nhỏ kia, lập tức phát giác bất đồng. Âm thanh của Thường Hi chính thức vang lên trong đầu của Hứa Tiên. - Meow, Hứa công tử, ngươi hiểu lầm Hồ tỷ tỷ rồi, lúc trước là nàng cứu ta, Meow.

Hứa Tiên kiên nhẫn lắng nghe trong chốc lát, mới biết rõ ngọn nguồn của câu chuyện, thì ra lần trước tam hoàng tử thừa dịp say đi vào trong phòng của Thường Hi, đang muốn xxx nàng ta, hắn nói:

-Ngày sau đợi tới lúc phẩm hội hoa xuân, bổn hoàng tử sẽ mua lại ngươi là được, hôm nay ngươi theo ta, chỉ là chuyện sớm hơn mà thôi. Trong lúc say rượu, quay mắt về phía Thường Hi, không còn nửa phần lý trí.

Thường Hi đang trông ngóng Hứa Tiên tới cứu nàng, cho nên không chịu, dốc sức liều mạng giãy dụa. Dùng cây kéo đâm tổn thương tam hoàng tử, sau đó dốc sức liều mạng kêu cứu. Tam hoàng tử trong cơn giận dữ, bóp chặt cổ nàng, hắn phát giác Thường Hi đã chết đi, cũng nhanh chóng bỏ đi. Rồi sau đó Hồ Tâm Nguyệt đi vào trong phòng, làm giao dịch với Thường Hi, đem hồn phách của Thường Hi rót vào trong thân thể con mèo, còn nàng thì chiếm cứ thân thể của Thường Hi. - Meow, nàng đã từng nói qua, một ngày kia sẽ trả thân thể cho ta, Meow.

Hứa Tiên hỏi:

- Là lúc nào?

Thường Hi dừng trong chốc lát.

- Thời điểm chơi chán! Meow!

Hứa Tiên lập tức có chút im lặng, quỷ mới biết rõ lúc nào con hồ ly này chơi chán, nói:

- Giao dịch thiệt thòi như thế ngươi cũng đáp ứng sao!

Mắt mèo của Thường Hi rưng rưng.

- Ô ô ô ô, ta cũng không muốn ah, Meow!

Nhưng chuyện này dù sao vẫn tương đương với việc Hồ Tâm Nguyệt cứu Thường Hi, nhân tiện nói:

- Hồ cô nương, là ta hiểu lầm ngươi.

Mỉm cười nói:

- Ngươi quả nhiên không phải là kẻ lạm sát người vô tội.

Quay đầu lại giải thích với Doãn Hồng Tụ một phen, thuận tay đưa Thường Hi cho nàng.

Doãn Hồng Tụ tiếp nhận con mèo, cực kỳ kinh dị, cho dù thế nào nàng cũng không ngờ Thường Hi lại biến thành con mèo thế này.

- Chuyện này, ngươi thật sự là Thường Hi sao?

Con mèo trắng liên tục gật đầu.

- Meo meo Meow!

Hồ Tâm Nguyệt sững sờ, khinh thường nói:

- Cũng được a, ta thế nào cũng không cần ngươi quan tâm. Trước kia còn âm hiểm như vậy, hiện tại lại giả bộ hiền lành cái gì.

Hứa Tiên cười khổ nói:

- Đây còn không phải ngươi bức ta sao, tốt rồi. Ta và ngươi cũng không có sinh tử đại thù gi, hôm nay ta chỉ muốn hóa giải một đoạn ân oán với ngươi, hơn nữa muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Cho dù đám nữ nhân không được ngươi cứu, cũng không có rơi vào tay nam nhân nào đâu.

Nàng thân là nữ tử, tu chính là tiên đạo, đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, đối với yêu cầu khác của Hứa Tiên lại lên tiếng cự tuyệt:

- Không phải ngươi đã bức ta phát lời thề sao? Còn nói cái gì hóa giải ân oán, ta thấy không cần thiết! Hiện tại ngươi đến cùng đánh chú ý gì?

Hứa Tiên chân thành nói:

- Xem như cảm tạ ngươi, lời thề kia xem như không có đi.

Hồ Tâm Nguyệt đứng phất dậy, nói:

- Cái gì? Không có! Lời thề trọng yếu như thế, ngươi tùy tùy tiện tiện xem như không có!

Hứa Tiên ấp úng nói:

- Ngươi cũng không cần kích động như vậy a! Chuyện này người có lợi là ngươi mới đúng!

Hồ Tâm Nguyệt lại "Hừ" một tiếng, sau đó chống tay lên cằm, con mắt liếc qua Hứa Tiên nói:

- Bổn cô nương mới không cần loại bố thí này, lần trước xác thực là ta bại, nhưng ta nhất định sẽ lấy lại danh dự.

Hứa Tiên đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên con hồ ly này định đấu lâu dài với mình, hai lần trước là lơ sơ suất cho nên mới rơi vào bẫy của mình, lời thề tuyệt đối không ngăn được lòng báo thù của nàng, về sau còn không biết sẽ có mưu ma quỷ kế gì đang đợi mình đây! - Dù sao xem như không có.s

Thời điểm này, Hứa Tiên cảm giác âm khí trong nước bắt đầu dày đặc lên, những oan hồn kia tương đối gần rồi, cho nên đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Doãn Hồng Tụ vội vàng kéo tay của Hứa Tiên, nói:

- Ngươi muốn đi đâu?

Hứa Tiên vỗ vỗ vai của nàng, nói:

- Ta đi đối phó đám quỷ nước kia. Ngươi ở nơi này chơ một chút, rất nhanh.

Doãn Hồng Tụ nói:

- Không được!

Cắn cắn bờ môi, đáng thương nói:

- Ngươi đi ta làm sao bây giờ?

Hứa Tiên nói:

- Yên tâm đi, nàng chắc không tổn thương ngươi, ta đi rồi trở về.

Vừa nói vừa cởi tay của Doãn Hồng Tụ ra, Tâm Nguyệt Hồ dù sao cũng là bầu trời tinh tú, tuy nàng làm loạn, nhưng bản thân lại không phải yêu quái lạm sát người vô tội.

Doãn Hồng Tụ bán tín bán nghi nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt, Hồ Tâm Nguyệt nhe răng ra.

- Hàaa...

Doãn Hồng Tụ lập tức nhảy dựng lên ôm cánh tay của Hứa Tiên, nói:

- Ta đi cùng với ngươi.

Mới trải qua chuyện vừa rồi, nàng nói cái gì cũng không chịu ở chung chỗ với con yêu hồ này cả..

Nhưng Hứa Tiên lại sửng sốt, chỉ cảm thấy cánh tay bị hai cái xuân phong đè lên, hôm nay là mùa xuân, cho nên mặc quần áo mỏng, không biết quần áo trên người của Doãn Hồng Tụ làm bằng chất liệu gì, cực kỳ mỏng, cho nên không chút nào ngăn cản được cảm xúc mềm mại từ ngực của nàng, làm cho chiến sĩ thân kinh bách chiến như Hứa Tiên cũng nói thầm: - Thật lớn ah!

Không nghĩ tới vị quận chúa này là loại thâm tàng bất lộ a, ẩn tàng nhiều thịt như thế, từ bên ngoài nhìn không ra.

Doãn Hồng Tụ thấy vẻ mặt sợ hãi thán phục của Hứa Tiên lúc này, cũng lập tức phát hiện tư thế trước mắt không đúng, sắc mặt đỏ bùng lên, nhanh chóng buông cánh tay của Hứa Tiên ra, nhưng vẫn cầm cổ tay của Hứa tiên, nói: - Ta đi cùng với ngươi.

Đầu nàng đã cúi thấp tới tận ngực.

Hứa Tiên gãi gãi đầu, nói:

- Vậy cũng tốt!

Doãn Hồng Tụ lúc này mới buông tay ra.

Hứa Tiên liền dẫn Doãn Hồng Tụ đi lên bong thuyền, bầu trời vẫn có mưa nhỏ như trước, trên mặt nước tối đen. Chỉ có ngọn đèn dầu ở đầu thuyền, toả sáng rất nhỏ, gió xuân vốn ấm áp lúc này lại mang theo hơi lạnh, Hứa Tiên có thể cảm giác được, những con oán quỷ này đã tới rất gần.

Thời điểm Hứa Tiên muốn thi pháp, lại rõ ràng cảm giác được cảnh tượng bốn phía vặn vẹo, trên mặt nước, vô số đạo linh quang cấu thành cột sáng bay lên, hình thành một hình tròn, vừa vặn vây tất cả đầu thuyền lại với nhau, trên mặt nước tràn ngập một tầng hơi nước, đột nhiên âm khí biến mất không nói.

Hứa Tiên quay đầu lại thất kinh hỏi:

- Hồ Tâm Nguyệt, ngươi làm cái gì?

Đây rõ ràng là có trận pháp ngăn cản minh thăm dò.

Hồ Tâm Nguyệt lúc này cũng đi lên bong thuyền, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy lên chỗ cao nhất của con thuyền, nhìn Hứa Tiên cười nói:

- Ah, thật sự là không khéo, lúc trước ta đã thiết hạ ảo thuật trong phiến thủy vực này, vốn muốn báo thù thay cho Thường Hi, chẳng lẽ ảnh hưởng tới ngươi sao?

Hứa Tiên tiến lên một bước nói:

- Mau triệt tiêu ảo thuật, chớ ảnh hưởng tới ta thi pháp.

Hồ Tâm Nguyệt cười quyến rũ nói:

- Ngươi đang cầu ta sao? Khó mà làm được ah, trận pháp này rất trọng yếu với người ta đấy, nhưng mà yên tâm đi. Ta sẽ không vi phạm lời thề, tổn thương ngươi. Nếu ngươi muốn phá trận, thì chỉ cần công kích ta, nhưng mà như vậy, chính là người công kích ta trước đấy nhé, lời thề của ta sẽ không còn hiệu lực gì cả.

Ngày đó Hứa Tiên bức nàng thề là không đi tìm hắn gây phiền toái, Hồ Tâm Nguyệt lại nói:

- Quá không công bình, nếu như ngươi đi tìm ta gây phiền toái, chẳng phải ta không được tự vệ sao.

Hứa Tiên nói:

- Chỉ cần ngươi không làm xằng làm bậy thì cho dù gặp ta, ta cũng không đi làm phiền ngươi.

Kết quả là, cuối cùng nhất đã có ước định với nhau. Hồ Tâm Nguyệt không chủ động tìm Hứa Tiên và những người bên cạnh hắn gây phiền toái, Hứa Tiên cũng không được vào thời điểm Hồ Tâm Nguyệt không có làm xằng làm bậy mà công kích nàng, nếu không lời thề sẽ mất đi hiệu lực. Hôm nay Hồ Tâm Nguyệt vắt hết óc mới nghĩ ra, phương pháp phá tan lời thề trước đó. Quỷ nước không phải nàng gọi đến, mà ảo trận này nàng đã sớm thiết hạ rồi, cũng không gây tổn thương tới bất cứ kẻ nào, nếu Hứa Tiên muốn cứu người, chỉ cần phá tan lời thề là được.

Hứa Tiên vô tội nói:

- Chuyện này, không phải ta nói rồi sao? Lời thề đã không còn nữa.

Song phương đã hình thành lời thề, nếu như một phương đã đánh tan lời thề này, dĩ nhiên là không tồn tại. Text được lấy tại Truyện FULL

- Ngươi im miệng cho ta!

Bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt lại tức giận lên, nói:

- Ngươi biết ta suy nghĩ bao lâu, mới nghĩ ra biện pháp không? Dựa vào cái gì mà ngươi nói không tính là không tính, đến đây, đến đánh ta đi!

Nàng tỉ mỉ thiết hạ kế sách, vốn định nhìn thấy biểu lộ tiến thoái lưỡng nan của Hứa Tiên, nhưng cuối cùng lại có kết quả này, làm cho nên không có chút cảm giác thành tựu nào.

Doãn Hồng Tụ nói:

- Nàng có bị điên không vậy?

Hứa Tiên gật đầu nói:

- Hình như là thế!

Thường Hi nói:

- Meow! Điên!

Hồ Tâm Nguyệt hổn hển nói:

- Tất cả các ngươi im miệng cho ta, loại thắng lợi này, ta tuyệt đối không tán thành, muốn đi cứu những người kia, thì phải chiến thắng ta trước đã!

Thân hình Hứa Tiên khẽ động, biến mất nguyên tại chỗ, đi tới trước mặt Hồ Tâm Nguyệt. Chỉ nghe "Đông" một tiếng, Hứa Tiên nắm tay trùng trùng điệp điệp đập vào ót của Hồ Tâm Nguyệt, nói: - Như vậy được rồi.

Hồ Tâm Nguyệt sững sờ, ôm cái đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, hít một hơi lạnh, nói:

- Đau quá a!

Sau đó đứng thẳng lại, cười ha hả, nói:

- Như vậy, như vậy là ngươi đã đánh ta, lời thề đã mất đi hiệu lực, sau này sẽ tùy tiện nghĩ biện pháp đối phó ngươi, hãm hại ngươi, chờ thời điểm ngươi độ kiếp, ta sẽ dùng sức thôi động tâm ma của ngươi, cho ngươi độ kiếp thất bại, bị sét đánh chết là đáng đời, ha ha ha. Có phải rất sợ hay không?

Hứa Tiên bất đắc dĩ buông tay nói:

- Không phải ta nói rồi sao? Lời thề kia đã sớm không còn tồn tại, cho dù ngươi muốn làm gì cũng không sao cảs.

- Meow, ngu ngốc!

Thường Hi vểnh cái đuôi lên, nhàn nhã đi qua.

Hồ Tâm Nguyệt lập tức hóa đá, cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, chuyện này... Như vậy, những gì mình làm, không phải khổ sở uổng phí sao?

Hứa Tiên đứng phất tay trước mặt của nàng, nói:

- Này, ngươi không sao chớ!

Nhưng không biết nguyên nhân nữ tử trước mặt bởi vì những gì hắn làm, tâm linh đã bị tổn thương và đả kích trầm trọng.

Hồ Tâm Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng, nhẹ nhàng nhảy ra phía sau, kéo khoảng cách với Hứa Tiên, oán hận nói:

- Hứa Tiên, ngươi quả nhiên lợi hại, trước kia là ta quá đại ý.

Hứa Tiên vò đầu một hồi, chuyện này cũng tính toán là mình lợi hại sao?

- Tốt rồi, mục đích của ngươi đã đạt được, ngươi bỏ trận pháp đi! Tên tam hoàng tử kia không chạy thoát được, chậm rãi báo thù là được rồi, yên tâm đi, ta nhất định không ngăn cản ngươi đâu.

Hồ Tâm Nguyệt hận không thể rống to với Hứa Tiên.

- Cái gì đạt được mục đích, chẳng lẽ không công bị ngươi cốc đầu một cái như thế này, chỉ vì mục đích đã đạt được là xong sao?

Nhưng những này ngu ngốc này đương nhiên Hồ Tâm Nguyệt không cách nào ra. Mà oán hận nói:

- Nghĩ cũng đừng nghĩ, có bản lĩnh thì đả bại ta ngay tại đây, bằng không ngươi cũng một mực bị vây ở nơi này.

Hứa Tiên cau mày, trận pháp này hiển nhiên là Hồ Tâm Nguyệt chuẩn bị đã lâu, muốn phá trận dễ vậy sao, tuy bằng tâm tính pháp lực hiện giờ của hắn hiểu rõ. Dù có phá cũng cần thời gian khá lâu, nhưng đám quỷ nước kia giống như lửa cháy sém lông mày, nếu không đi ngăn cản kịp thời, không biết sẽ có bao nhiêu mạng người phải chết, hơn nữa Phan Ngọc còn ở bên ngoài.

Hồ Tâm Nguyệt lúc này mới cảm thấy tâm tình khoai khoái dễ chịu hơn một ít.

...

Ngư Huyền Ky cho thuyển nhỏ đậu vào một nơi hẻo lánh cạnh bờ, ôm lấy Duẩn nhi đang ngủ lên bờ.

Nhưng lại có một đạo độn quang nhanh chóng bay tới, hạ xuống cạnh thuyền nhỏ, hóa thành một thiếu niên tuấn mỹ, chính là Tham Lang.

Ngư Huyền Ky mỉm cười nói:

- Nguyên lai là Tham Lang sư thúc, những ngày này chơi có tận hứng không?

Tham Lang nói:

- Ngươi tính tính toán toán chẳng phải là biết sao?

Tiện tay một ngón tay, chỉ về phương hướng của Hứa Tiên, chỗ đó là nơi phát ra oán niệm, hai người đều cảm ứng rõ ràng.

Ngư Huyền Ky nói:

- Như thế nào?

Tham Lang trừng to mắt nói:

- Đừng nói với ta ngươi không tính toán ra nhé, hiện tại ta hỏi ngươi, chỗ có cần ta ra tay không?

Ngư Huyền Ky nhướng mày nói:

- Tham Lang sư thúc cần gì hỏi ý của ta, chẳng lẽ có gì ngoài ý muốn sao?

Tham Lang nói một hơi:

- Ta biết rõ mức độ nguy hiểm của chuyện ngươi muốn làm. Lại không hiểu bố cục của ngươi, nếu như ngươi đã an bài tốt, ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, nếu không, ta cuối cùng phải ra tay cứu người thôi, nói như thế nào cũng là vận mệnh của rất nhiều người đấy.

Ngư Huyền Ky giống như có chút ngoài ý muốn, nói:

- Đa tạ sư thúc quan tâm, nhưng hẳn là không ngại, vị kia là tinh túc đại nhân, sẽ không xằng bậy.

Tham Lang lại nói:

- Tính tình của nữ nhân kia, thật sự không biết đang làm chuyện ngu xuẩn.

Ngư Huyền Ky nói:

- Vậy sư thúc không ngại chờ ở chỗ này một lúc, cứ hành động theo tình hình đi, ta đem đồ đệ này trở về đạo quan trước.

Bình Luận (0)
Comment