Hứa Tiên Chí

Chương 13 - Tắm

Thanh Loan yên tĩnh đi ở một bên, hơn nửa năm không thấy, nàng đã cao hơn không ít, tóc dài nghiêng bó, từ đầu vai rủ xuống, có lẽ là do tu hành, khí chất cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều, đánh tan vài phần trẻ trung, càng lộ ra nét xinh đẹp.

Cứ như vậy lẳng lặng đi cùng nhau, những lời của bọn họ nói với nhau có vui cười, có u buồn. Hứa Tiên hoặc là hỏi Vân Yên, nàng mới ngắn gọn trả lời mấy câu, trong thoáng chốc, đã không phải như lúc trước nữa. - Đúng rồi, Loan nhi, ta tại Tô Châu giết cóc tinh có được một thanh kiếm gỗ đào, không là phàm phẩm, qua ngày mai sẽ cho ngươi nhìn một chút.

Thanh Loan cười ngòn ngọt, nói:

- Tốt.

Hứa Tiên nói:

- Nói trở lại, các ngươi Trúc Cơ như thế nào rồi?

Vui vẻ trên mặt Vân Yên trì trệ, nói:

- Loan nhi, đã tốt.

Vân Yên cùng Thanh Loan đều là tài liệu tu luyện rất tốt, thần hồn trời sinh đã vượt trội thường nhân, tu hành, tốc độ có phần nhanh, nhưng cần chăm chỉ. Vân Yên còn kém cỏi rất nhiều.

Hứa Tiên nói:

- Ngươi thì sao?

Vân Yên ấp úng.

Thanh Loan cười nói rõ chỗ yếu:

- Tiểu thư tu hành không cố gắng, còn thiếu một ít.

Vân Yên bất mãn nói:

- Cái gì, nha đầu chết tiệt kia, ngươi biết võ công, ta đương nhiên không sánh bằng ngươi.

"Ba" một tiếng, Hứa Tiên thò tay vỗ một chưởng lên mông của nàng.

- Nhất định là ngươi lười biếng, còn dám chống chế.

Trên tay truyền đến cảm giác co giãn nở nang.

Vân Yên kinh hô một tiếng, che bờ mông lại, đỏ mặt tinh tế kêu một tiếng "Phu quân." Lại nói:

- Ngư đạo trưởng nói, qua ít ngày nữa là được.

Bộ dáng thẹn thùng xinh đẹp làm nội tâm của Hứa Tiên rung động.

Về đến nhà, mở cửa phòng Hứa phủ đầy bụi, một khí tức quen thuộc thổi vào mặt. Hứa Tiên đi đóng cửa phòng, cảm giác sau lưng mềm nhũn, Vân Yên ôm lấy hắn, nói khẽ: - Rất nhớ ngươi.

Thanh âm có chút run rẩy, thời điểm có nhiều người, không cách nào dễ dàng biểu đạt tình cảm của mình.

Hứa Tiên quay người lại ôm nàng, hôn lên đôi má ngập nước mắt kia. Đánh tan tầng kiên cường ngụy trang của nàng, kỳ thật nàng mềm yếu hơn bất cứ ai khác.

- Yên tâm đi, về sau sẽ không tách ra nữa.

Cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, gắn bó kết giao, nước miếng ngọt ngào đầy miệng. Đợi tới khi rời môi, Vân Yên thoát khỏi ôm ấp, lại cười nói: - Còn có Loan nhi.

Thanh Loan đứng ở bên cạnh, thần sắc vốn có một ít đỏ mặt, nghe vậy càng đỏ hơn nữa, nhưng lại cúi đầu không có phản bác. Trong nội tâm Hứa Tiên cảm thán, hắn càng hy vọng muội muội này có thể quên hắn đi, tìm được người thuộc về mình, nhưng trong lòng của hắn ít đi một chút áy náy. Nhưng cùng lúc đó, trong nội tâm lại có vui mừng khó có được, hận không thể, vĩnh viễn ôm nàng vào ngực, vô cùng trìu mến.

Nhưng hiện tại hắn đã hiểu, muốn cho nữ tử như vậy thay lòng đổi dạ, là một chuyện không thể nào, hơn nữa sâu trong nội tâm, hắn hy vọng nàng thay lòng đổi dạ sao?

Sắc mặt Thanh Loan đỏ lên, reo lên một tiếng.

Hứa Tiên vào lúc này ôm nàng thật chặc, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cảm thấy trước ngực rất mềm mại, được hai ngọn núi ép vào, rất thoải mái. Cảm giác so với lúc trước, dường như cao hơn rất nhiều, cúi đầu xuống, trong mắt nàng có quyến luyến không chút che dấu, liền không hề do dự, cúi đầu xuống khinh bạc bờ môi của nàng một phen, một nụ hôn nhẹ.

Thanh Loan "Ưm" một tiếng. Nắm ôm cổ của Hứa Tiên, đôi mắt đẹp nửa mở nửa khép, tuy là hôn nhẹ, nhưng đã xấu hổ không dám ngẩng mặt lên rồi. Vân Yên mỉm cười nhàn nhạt, chỉ có với muội muội này, trong nội tâm nàng không sinh ra chút ghen ghét nào, ngược lại hy vọng phu quân có thể chính thức tiếp nhận nàng, cho nàng hạnh phúc.

Ba người hôn hít một phen, tiểu viện đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, giống như ba người chưa từng rời khỏi nơi đây. Đợi tới lúc ban đêm. Thanh Loan đã lấy một thùng gỗ lớn, sau khi đã chuẩn bị nước tắm thật tốt, muốn tẩy trần cho Hứa Tiên.

Hứa Tiên trần truồng ngồi trong thùng. Nước chỉ mới ngang tới ngực, đem hai tay khoác lên thành thùng, đôi cánh tay đã trở nên kiên cố hữu lực. Hơi nước tràn ngập cánh tay, Hứa Tiên hít sâu một hơi, không biết có phải nguyên nhân do nội tâm hay không, những mệt mỏi trong nội tâm của hắn, dần dần tán đi. Nhắm mắt lại, nghĩ tới đủ loại tràng cảnh lúc mình xuyên việt, đã từng thầm nghĩ đến Bạch Tố Trinh, dựa vào nàng ăn cơm, làm trai bao, chưa từng nghĩ tới, sẽ được ưu ái như thế này?

Mỹ nhân ân trọng, hắn cũng không có quan niệm như cổ nhân, nữ tử lãnh khác và bạc tình bạc nghĩa, lại càng cảm giác hàm nghĩa của bốn chữ này. Đại khái, hạnh phúc trên đời này chính là gánh nặng!

Sau tấm bình phong có âm thanh của Thanh Loan truyền ra.

- Ca, nước đã được chưa?

Hứa Tiên ứng một tiếng, sau tấm bình phong đã xuất hiện một thân ảnh khác. Vân Yên đi ra phía sau hắn, dùng bàn tay ôn nhu vuốt ve bả vai.

- Phu quân, chừng nào thì ngươi lên kinh?

Hứa Tiên nhắm mắt lại nói:

- Qua hết năm a!

Vân Yên do dự một chút, nói:

- Có thể mang thiếp thân đi không?

- Ân?

Hứa Tiên mở mắt, cười nói:

- Mang ngươi làm cái gì?

Bình thường khi đi tham dự kỳ thi mùa xuân, đều mang theo thư đồng, quần áo nhẹ giản dị, cũng không phải chuyển nhà. Nhưng trong lòng của hắn đã có kế hoạch khác.

Vân Yên nói:

- Ta có thể giúp ngươi nghĩ kế, chỉnh sửa văn vẻ. Còn, còn có thể phục thị ngươi.

Dù sao cũng không có người khác. Nói ra hai chữ "Phục thị", trên mặt dù có một lớp phấn son, cũng phải đỏ lên, nhưng vì được ở bên cạnh hắn, cũng bất chấp tất cả.

Hứa Tiên nói:

- Giúp ta sửa văn vẻ.

Vân Yên che miệng cười nói:

- Phu quân trong kỳ thi Hương, làm văn quá kém, so với Phan công tử còn kém thật xa.

Hứa Tiên biết rõ nàng vô cùng tinh minh, sau khi kỳ thi Hương chấm dứt, Phan Ngọc có gửi một phần thư về. Vân Yên vừa mới nói xong, đã cảm giác nói lỡ, bởi vì Phan Ngọc trong lòng hắn, chính là bằng hữu tri kỷ của phu quân. Mới có thể thuận miệng nói ra. Nhưng dù sao trước kia cũng có một đoạn tình cảm, sợ Hứa Tiên còn có khúc mắc. Thấy sắc mặt Hứa Tiên như thường, mới thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại có chút gì đó.

Hứa Tiên không biết những cảm xúc thăng hoa của nàng, trêu đùa:

- Ta nhờ Phan Ngọc chỉ đạo còn không được sao? Cần gì phiền toái tới đại tài nữ chứ.

Vân Yên nói:

- Chúng ta là người một nhà ah, Phan Ngọc tuy là hảo hữu của ngươi, nhưng dù sao cũng ngăn cách một tầng với ngươi, ngươi lại thường xuyên nhờ vả. Trong lòng của hắn khẳng định cảm thấy không thích. Không bằng chúng ta chậm rãi thương lượng, thiếp thân tự nhận làm văn rất tốt. Cũng chưa chắc không kịp Phan Ngọc, có khi còn giúp phu quân đậu Tiến Sĩ trở về.

Hứa Tiên thầm nghĩ, nàng cùng ta cũng là người một nhà, ước gì ta đi "Quấy" đấy! Nhưng hắn sớm đã quyết định, thời điểm lên kinh, cũng mang theo nàng và Thanh Loan cùng đi, thực tế là lời hứa "Không hề chia lìa" của mình. Vào lúc này có chủ tâm trêu chọc nàng, mới chậm chạp không đáp ứng. Chỉ nói: - Ngươi nói ta làm không tốt, lại nói văn vẻ của ta cũng được, đây chính là Văn Xương Đế Quân cũng nói văn vẻ đúng quy cách, phu quân của ngươi dùng thi từ danh chấn thiên hạ, không cần nhờ tiểu nữ nhi chỉ giáo a.

Vân Yên cười yếu ớt nói:

- Phu quân thi từ đương nhiên tuyệt thế vô song, nhưng văn vẻ lại kém quá nhiều, quả thực không giống như một người làm ra.

Liên quan đến chuyện này, nàng am hiểu nhất, nàng cũng xuất ra tư thái, muốn tranh giành một hồi.

- Cũng giống như ngày đó, "Sợ đại nhân nói như vậy" khúc dạo đầu của phu quân đã có sai lầm.

Hứa Tiên quay đầu lại nói:

- Sai lầm cái gì?

Liền thấy nàng nghiêm trang đem trọn quyển sách văn vẻ bác bỏ một phen, nơi nào cần phải sửa, địa phương nào không nên vấn đáp như vậy. Cẩn thận tới mức tính tình của chủ khảo đối với tình hình chính trị đương thời, tất cả đều cân nhắc. Hoàn toàn không giống như gà mờ văn vẻ như Hứa Tiên. Tư thái ít đi vài phần nhu nhược giống như chim non nép vào người, nhiều hơn vài phần kiêu ngạo giống như Phượng Hoàng, ở trong mắt của nàng. Những người được xưng là tài tử trong thiên hạ, vốn không có bao nhiêu. Nếu như nàng được đi thi khoa cử, cho dù không đậu Trạng Nguyên, thì Bảng Nhãn, Tham Hoa cũng không thành vấn đề. Thừa sức làm tiên sinh của Hứa Tiên.

Cuối cùng làm ra phán đoán giống như Văn Xương Đế Quân.

- Nếu dựa vào tiêu chuẩn hôm nay của ngươi, lần này phu quân vào kinh, sợ rằng phải đi một chuyến tay không rồi.

Trong nội tâm Hứa Tiên tức giận. Mạnh mẽ đứng lên, bọt nước trên người của hắn chảy xuống, Vân Yên còn không kịp phản ứng, đã bị hắn ôm vào trong nước, đặt nàng lên thành thùng nước. Nước bắn tung tóe, thấm ướt sa y, dính sát vào tư thái mê người của nàng, lại đánh vào mông của nàng, âm thanh ba ba vang lên, khi bị hắn đánh thì bờ mông lại rung rung.

Vân Yên ghé vào thùng nước. Gào thét xin tha một hồi, không tiếp tục "Hung hăng càn quấy" như vừa rồi. Tuy Hứ Tiên ra tay rất nhẹ, nhưng nàng cũng rất sợ đau. Âm điệu của nàng vốn cực hay, giống như Phượng Hoàng réo rắt, du dương như tiên âm. Thời điểm nàng kêu, có một loại hương vị biến đổi bất ngờ. Trong tiếng gào thét uyển chuyển, càng kinh tâm động phách giống như đổ quyên kêu.

Hứa Tiên cũng thả chậm động tác, nàng nhẹ nhàng nhìn qua Hứa Tiên, sau đó ôm lấy người hắn. Yên lặng thừa nhận mưa móc và lôi đình của Hứa Tiên. Toán thân của nàng bị nước thấm ướt, lộ ra màu da, gây cho người ta cảm giác kinh tâm động phách. Hứa Tiên lúc này không thể kiềm chế. - Phu quân, cần thêm một ít thời gian.

Vân Yên nói nhỏ, kéo dài những lời này, nàng muốn Hứa Tiên cho thêm chút thời gian để nàng hoàn thành Trúc Cơ, cho nên chỉ có thể cười khổ, không dám tiếp tục nữa, kéo nàng dán sát vào ngực, nói: - Sắp bị ngươi hại chết rồi.

Mặc dù còn cách một lớp quần áo, nhưng quần áo bị nước làm ướt sững. Nhưng loại cảm giác như xa như gần này, so với đụng chạm trực tiếp còn mê người hơn.

Vân Yên xấu hổ như nhỏ máu. Nằm trong ngực hắn, ngửa đầu nói:

- Phu quân.

Âm thanh nhỏ như mèo kêu.

Hứa Tiên nói:

- Tốt. Nhất định sẽ mang ngươi đi.

Bàn tay của hắn lại vuốt ve tấm lưng ngọc của nàng, đã không cách nào thả cho nàng rời đi, lại càng không dám phá hư Trúc Cơ của nàng.

Vân Yên hoan hô một hồi. Tung tăng như chim sẻ, bộ dáng này càng làm cho Hứa Tiên cảm thán, nữ tử này đã đem vận mệnh của mình phó thác hoàn toàn vào tay của mình, toàn bộ dựa vào chính mình, mang lại an bình và khoái hoạt cho nàng. Càng phải phụ trách với nàng mới được, vì lâu dài của ngày sau, hôm nay đành phải nhẫn nhịn.

Vân Yên phát giác hắn nhẫn nại, mỉm cười một cái, hít sâu một hơi, trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Tiên, tiến vào trong nước. Mái tóc đen nhanh của nàng tản ra giống như cỏ trong nước, trong nước rất ấm áp, nhưng có một cảm giác ấm áp hơn đang bao phủ lấy tiểu Hứa Tiên. Loại cảm thụ kỳ dị này, làm cho Hứa Tiên nhất thời không nói ra lời. Nàng cúi người xuống, động tác của nàng làm bờ mông của nàng hiện ra rõ hơn. Bàn tay của Hứa Tiên vốn vuốt ve lưng ngọc chưa thỏa mãn, cho nên lúc này vươn tay vuốt ve mông của nàng, có cảm giác mềm mại khó nói thành lời.

Vân Yên theo động tác của nàng, đong đưa thân hình, giống như một mỹ nhân ngư, hai chân không tự chủ được nhẹ nhàng ma sát với nhau, một tia mật dịch chậm rãi tan vào trong nước. Rốt cuộc Hứa Tiên không nhịn được, đưa tay vào quần của nàng.

Bởi vì nguyên nhân tu hành, cho nên hô hấp của nàng vô cùng dài lâu, nhưng chẳng ai ngờ rằng, tu hành lại mang tới chỗ tốt như vậy! Nếu như Ngư Huyền Ky biết rõ, sợ rằng sẽ ngay lập tức, trục xuất này ra ngoài sư môn.

Hồi lâu sau, "'Rầm Ào Ào'" một tiếng tiếng, Vân Yên ló mặt lên mặt nước, ôm cổ của Hứa Tiên, đầu tựa vào vai của hắn, đỏ mặt không dám nhìn hắn. Tâm thần của Hứa Tiên khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều, đứng lên, ôm nàng ra khỏi thùng tắm. Hứa Tiên nói nhỏ vào tai của nàng: - Tu luyện cho tốt!

Vân Yên nhẹ "Ân" một tiếng. Cúi đầu không dám nhìn mắt của Hứa Tiên, mái tóc dài thấm ướt dính vào nhau, toàn thân còn ướt sủng nước, càng xinh đẹp không gì sáh kịp. Nói khẽ: - Chúng ta đã nói rồi.

Hứa Tiên nói:

- Ta nói không nên tách ra, đừng quên lau khô người, trời thu mát mẻ. xem tại TruyenFull.vn

Vân Yên ứng một tiếng, sau đó đi vào sau bình phong, qua trong chốc lát, Thanh Loan run run rẩy rẩy đi tới, nói:

- Ca tỷ, để ta kỳ lưng giúp các ngươi.

Con mắt nhìn chung quanh, nhưng không dám nhìn vào người của Hứa Tiên, vừa rồi nàng đứng ở bên ngoài, cũng đoán ra vài phần nguyên do, lúc tiến lên, trong nội tâm khẩn trương tới cực điểm. Ca sẽ không làm chuyện đó với ta giống tỷ tỷ chứ?

Hứa Tiên cũng không cự tuyệt Nhưng đối với muội muội này càng không cự tuyệt, hơn nữa giờ phút này, dục hỏa tiêu biến rất nhiều. Cũng bình yên hưởng thụ cảm giác từ động tác của Thanh Loan. Thanh Loan cũng dần dần bình tĩnh trở lại, đối đáp một hồi với Hứa Tiên, mặc dù trong nội tâm vô cùng ngượng ngùng, nhưng đã đã thong dong hơn nhiều.

Lại nói lúc trước Hứa Tiên có cho Thanh Loan một bản Viên Công Kích Kiếm Đồ, Hứa Tiên nói:

- Đáng tiếc khi đưa cho ta bản kiếm phổ này, Yến đại ca không biết đã đi nơi nào, bằng không thì, phải phân cao thấp một phen, lúc trước hắn còn nói ta nên đi theo hắn học kiếm.

Đương nhiên, hiện giờ hắn cảm thấy rất may mắn vì không có làm như vậy.

Thanh Loan cũng chờ mong, nói:

- Nếu có một ngày, có thể cùng ca ca lưu lạc giang hồ thì tốt rồi.

Hứa Tiên cười nói:

- Nếu ngươi ưa thích, đương nhiên sẽ có cơ hội!

Thanh Loan gật gật đầu, nói:

- Ân.

Cho dù là thật hay khoác lác, nàng cũng nguyện ý tin tưởng lời hắn.

Màn đêm buông xuống, Vân Yên phải gấp rút tu luyện, quyết định ngồi xuống một đêm. Bảo Thanh Loan và Hứa Tiên cùng làm theo, đương nhiên hắn không có cự tuyệt. Cũng ngồi xuống một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đã chuẩn bị xong lễ vật, trở lại huyện Tiền Đường, bái kiến tỷ tỷ cùng tỷ phu đã lâu không gặp, thỉnh bọn họ làm chủ hôn cho mình. Trên đường đi Tiểu Thanh oán hận trừng mắt nhìn Hứa Tiên.

Hứa Kiều Dung đối với diễm phúc của Hứa Tiên đương nhiên không nói lời nào, bởi vì nàng vẫn trông mong Hứa Tiên phải kéo dài hương khói của Hứa gia, hơn nữa Bạch Tố Trinh đoan trang hiền thục, rất vừa mắt của Hứa Kiều Dung, không qua mấy câu đã gọi muội muội.

Bình Luận (0)
Comment