Chỉ cần Phan Ngọc không tham ô, nhận hối lộ, không làm điều trái quốc pháp, tự tổn hao số mệnh thì bất luận yêu ma quỷ quái đều không dám dễ dàng thương tổn nàng. Mà Âm Quỷ bình thường thì càng muốn lui binh sớm. Trên người Hứa Tiên cũng có khí tức đồng dạng như vậy chỉ là không nồng đậm bằng Phan Ngọc mà thôi.
Trong Phan Phủ, pháo mừng nổ khắp nơi, tất cả mọi người đều vui mừng. Cho dù là Phan vương gia cực kỳ nghiêm túc cũng là cười đến không ngậm miệng lại được. Phan Ngọc trong những kì thi Hương, thi Hội, thi Đình đều liên tiếp dành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng Nguyên. Trong thời đại này, điều này quả thực kinh hãi thế tục.
Vân Yên ôm Thường Hi tiến vào phòng, cười nói:
- Ở chỗ này không nên tình chàng ý thiếp nữa, chuẩn bị diễu phố thị chúng rồi.
Rồi nàng sửa sang lại quần áo cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên sờ sờ gò má nàng, nói:
- Nhiều việc vui như thế này, sao nàng lại không hưởng thụ một chút.
Vân Yên hì hì cười, cũng không quên chỉnh lại quần áo cho Phan Ngọc. Nàng tán thán nói:
- Muội muội coi như tìm lại mặt mũi cho đấng nữ tử chúng ta. Thi Hương, thi Hội, thi Đình đều giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên. Không biết nếu Doãn lão sư biết thì không biết nàng sẽ cao hứng chừng nào.
Phan Ngọc sờ sờ khuôn mặt nàng, cười nói:
- Ta không muốn thua kém ai thôi. Mà lại nói, ai là muội muội của ngươi. Muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi cảu ta sao?
Vân Yên cũng không chịu yếu thế:
- Chẳng qua ta không có cơ hội ra tay mà thôi.
Hứa Tiên chỉ đành ôm các nàng vào lồng ngực, an ủi một phen rồi mới cùng Phan Ngọc đi ra ngoài.
Thường Hi ngồi cạnh, trợn mắt hà mồm nói:
- Meow, thật lợi hại, nam nữ ăn sạch.
Vân Yên nghe thấy vậy, liên trêu ghẹo:
- Chớ nói nam nữ, chính con mèo nhà ngươi nhất định cũng bị thôi.
Thường Hi run rẩy nói:
- Meow… Không… Không thể nào!
Nội tâm nàng rất sợ hãi "bụng đói diệt sạch" Hứa Tiên. Nàng dùng cặp chân trước che lại mặt mèo của mình. Khuôn mặt tràn đầy ưu tư nhu nhân loại:
- Muốn làm gì thì ít nhất cũng phải chờ ta khôi phục hình dáng người chứ!!!
Vân Yên dí sát mặt vào mặt mèo Thường Hi, nhìn vào đôi mắt mèo màu hổ phách của nàng và nói:
- Ờ, đã tiếp nhận sao? Nói cách khác, chờ ngươi khôi phục thân người, thì người kia muốn làm gì ngươi đều cho?
Thường Hi xấu hổ, liều mạng cào cào:
- Cái… cái gì a, ta không phải có ý như vậy!!
Vân Yên cười ha ha, bỗng nhiên nàng dừng cười, âm trầm nói:
- Vậy để ngươi, cả đời làm mèo được rồi.
Nhìn Thường Hi sợ tới phát run lên, Vân Yên lại cười ha hả.
Thường Hi mới biết nàng đang bị đùa bỡn. Nàng thầm hận từ khi biến thành mèo sau, đầu óc nàng dường như cũng đần đi rồi. Thường Hi oán hận nhảy ra khỏi vòng tay của Vân Yên, nàng thầm phát thệ không hề để ý tới nữ nhân còn tà ác hơn cả Hồ Tâm Nguyệt nữa.
Vân Yên duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa cằm Thường Hi. Thường Hi không thoải mái meo một tiếng. Chỉ trong chốc lại lại đã chổng vó lên hưởng t hụ sự vuốt ve của Vân Yên. Ai, nàng hoàn toàn bị bản năng loài mèo đánh bại rồi.
Vân Yên cười thầm, không có Hứa Tiên ở nhà, đùa bỡn Thường Hi là niềm vui thích lớn nhất của nàng. Vân Yên thầm nghĩ tới, lúc nàng bị Hứa Tiên đùa bỡn trên giường, phải chăng là dạng này? Loại liên tưởng này, làm mặt của nàng đỏ lên. Theo bản năng, nàng khẽ liếm đôi môi đỏ mọng của mình, có lẽ đêm nay nên cho phu quân ngủ tại phòng mình.
Mắt phượng chứa tình, hai gò má đỏ hổng. Bộ dáng diễm lệ vũ mị này đủ để bất luận nam tử nào đều trầm mê trong đó.
Đội ngũ khua chiêng gõ trống đã chờ lâu ở ngoài. Hoàng đế ban thưởng cho vinh quy bái tổ. Đó chính là giờ khắc này.
Ba con ngựa cao to, có màu hồng, màu trắng lại có màu đên khoác trên người một giải lụa hồng. Yen ngựa trạm trổ hoa văn, trông rất uy phong. Đằng sau còn có ba tấm mộc bài màu vàng rất to phân biệt là ba chữ Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.
Phía trước của Vương phủ đã sớm chật cứng. Phan Ngọc cùng Hứa Tiên đi ra ngoài cửa. Lập tức chiêng trống trở nên vang dội hơn rất nhiều, mọi người đều ủng hộ chúc mừng không dứt. Cảnh vui vẻ nào nhiệt này cũng khiến đè nén tâm tình lo lắng của Hứa Tiên xuống.
Phan Ngọc khẽ mỉm cười, chắp tay tứ phương. Nàng tiêu sái trên lưng hồng mã. Hứa Tiên theo sát ở phía sau, trên con ngựa màu trắng. Hai người cùng đi đón Trình Tàng Kiếm. Nguồn tại http://Truyện FULL Vốn nên dựa theo bài danh, Phan Ngọc đừng đầu tiếp đó là Trình Tàng Kiếm rồi mới đến Hứa Tiên, cung Hứa Tiên ở cùng một chỗ nên cũng không có nhiều bận tâm.
Hứa Tiên chắp tay với Trình Tàng Kiếm:
- Kiếm huynh! Chúc mừng!
Trình Tàng Kiếm cũng mỉm cười đpá lại:
- Cùng vui, cùng vui.
Những sự tình hôm qua, hắn cũng có cảm giác được nhân sinh có nhiều điều không thể tưởng tượng được. Vốn rơi vào cảm giác phiền muộn khi rơi vào giáp hai, nhưng giờ hắn lại được lên giáp một mà còn là bảng nhãn, ở phía trên Hứa Tiên.
Phan Ngọc mỉm cười:
- Tàng Kiếm, đã lâu không gặp!
Nự cười này làm Trình Tàng Kiếm hơi sững sờ. Con người hắc bạch phân minh mà cũng có dạng này sao. Hắn lập tức hồi phục tinh thần, chắp tay nói:
- Đã lâu không gặp.
Hôm qua tại trên đại điện, cho dù Trình Tàng Kiếm có nhìn thấy Phan Ngọc nhưng cũng không dám tiến lên chào.
Mà Phan Ngọc lại rất phòng bị Trình Tàng Kiếm, sợ hắn khám phá ra huyền cơ. Ngày xưa còn là hảo hữu mà bây giờ lại nói một câu. Tư vị này làm Trình Tàng Kiếm rất khó chiu.
Hứa Tiên ở ngoài cuộc tỉnh táo nhìn những người u mê trong cuộc. Hắn muốn giáo huấn, lại có chút đồng tình với Trình Tàng Kiếm.
Vô luận tâm tư của ba người như thế nào, đoàn người vẫn cứ đi. Đoàn người tới đâu, ở đó liền hỗn loạn. Chẳng những trên đường cái, trà lâu, khách sạn hai bên đường hay thậm chí cây liễu cây hòe đều chật cứng người. Trong những thời điểm như thế này, trộm cắp là những người được lợi nhiều nhất.
Tướng mạo ba người thực suwjkhas tương tương. Phan Ngọc tuấn mỹ phiêu dật, Trình Tàng Kiếm phong lưu tiêu sái, Hứa Tiên dựa vào dáng người cao lớn, thái độ bình tĩnh cũng không có thua kém hai người kia. Ba người cưỡi ngựa chạy song song. Phong phạm đấu khiến nhiều người tán thưởng.
Hứa Tiên cũng không ngờ tới Trường An lại nhiều người như vậy. Hơn nữa trong đám người này còn không có thiếu người ngoại quốc. Ở thời đại này, thành Trường An chính là thành thị ẩn khuất nhất. Ngoại quốc còn chưa được biết đến. Chỉ có Bắc Địch, Tây Nhưng, Đông Di, Nam Man những từ ngữ miệt thị như vậy. Mà chỉ có cường giả mới có thể thoát khỏi danh xưng như vậy. Chứ không như người thời sau, khiên tốn, không phân biệt chủng tộc.
Giờ phút này trong nội tâm Hứa Tiên cũng không khỏi sinh ra một cỗ hào hùng, bằng kiến thức hơn ngàn năm lịch sử của hắn, nhất định sẽ cải biến một chút sự tình của Trung Quốc! Đương nhiên, hắn cũng không nên gây sự gì. Chốn quan trường có nhiều chìm nổi, không hoàn toàn dùng pháp thuật để ăn gian, bằng không Thiên Đình cuối cùng sẽ tham dự vào chuyện của hắn. Hơn nữa bên người hắn lại còn nữ tử ưu tú kia, chỉ cần dùng nói cho nàng cách nghĩ của nàng, nàng sẽ tự cân nhắc được nàng nên làm gì.