Những người bạc đầu rồi vẫn lên kinh cầu công danh, nhưng không thắng nổi một nữ tử xuất thân từ thanh lâu, còn nói gì gia quốc thiên hạ!
Bầu trời tối tăm phiền muộn, ngàn người trong tràng không ai lên tiếng, hơn vạn người ở bên ngoài đang chờ đợi quyết định của hắn!
Đường Minh Hiên nói:
- Ta hiểu rồi!
Ánh mắt lướt qua gương mặt của Vân Yên, trực chỉ Hứa Tiên trên khán dài. Hứa Tiên, ta đã hiểu được ngươi là loại người gì rồi! Ngươi cuồng vọng, cũng chỉ dừng ở đây! - Vậy thì bắt đầu đi.
Tất cả mọi người không tự chủ được buông lỏng một hơi, giống như con cóc vượt qua giấc ngủ đông, từ từ linh hoạt, nhao nhao cổ vũ cho Đường Minh Hiên.
- Đường Giải Nguyên, đừng thua chí khí!
- Đường công tử, cho nàng ta kiến thức sự lợi hại của ngươi đi!
Nhưng chung quy không có người nào dám mở miệng ác mồm ác miệng với Vân Yên như trước nữa, Hứa Tiên dùng Đại Lôi Âm Thuật chấn nhiếp vẫn còn lưu lại trong lòng của bọn họ.
Bỗng nhiên bầu trời tối tăm u ám cũng có mưa nhỏ rơi xuốn, mưa bụi lạnh buốt đã quét sạch những nóng bưc vừa rồi còn lưu lại trong tràng.
Trong nội tâm của Hứa Tiên cũng thở ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống vị trí cũ Trên mặt lúc này vô cùng nghiêm túc, nhưng trong lòng thì cười khổ không thôi. Vừa rồi mới là cao trào chân chính a, cũng không phải là người bên ngoài bịa đặt. Việc hắn không ngờ tới chính là, việc Vân Yên xuất hiện lại có phản ứng dữ dội như thế, trái lại nữ nhân bên cạnh cũng không ngờ rằng! Đây xem như khảo nghiệm hay sao?
Hồ Tâm Nguyệt nghiêng mặt dò xét hắn, cơn mưa này cũng liên quan tới Đại Lôi Âm Thuật của hắn vừa sử dụng, dưới đất có âm thanh kích động mưa bụi vần vũ, với tu vi của hắn không thể có uy lực thế này. Nhưng bởi vì khí lực cường hãn, âm thanh sẽ tăng lớn, mới sinh ra hiệu dụng như thế này. Nếu như để cho hắn vượt qua thiên kiếp, trở thành Địa Tiên, sợ rằng trên đời này, thật sự ít tìm được nhân tố nào đi ra khó xử cho hắn. Nhưng vì sao những người kia lại phòng bị Hứa Tiên như vậy?
Nàng nghĩ mãi mà không rõ những vấn đề này, bỗng nhiên nhãn châu xoay động, nghĩ tới chuyện thú vị gì đó!
Vân Yên mỉm cười đứng đó, những kích động trong nội tâm dần dần bình thường trở lại, chỉ còn lại tự tin mãnh liệt, nhìn quanh khắp nơi, nàng đã không còn là hoa khôi Thải Phượng đón y nói hùa với người khác nữa, mà biến thành chúa tể của nơi này, người nọ đang đứng phía sau nhìn mình. Hiện tại còn chờ Đường Giải Nguyên trước mặt ra đề mục a.
Nhưng mà, nàng không đợi tới khi Đường Minh Hiên ra đề mục, đã thấy hắn chậm rãi mở to hai mắt, miệng không bị khống chế mở ra. Không chỉ có hắn, rất nhiều người trên khán đài cũng như thế, tất cả ánh mắt đều nhìn ra sau lưng của Vân Yên, Vân Yên cũng theo hướng những ánh mắt này nhìn lại, ánh mắt cũng có chút đăm đăm.
Hứa Tiên còn ngồi ở chỗ đó, nhưng đầu cúi xuống thấp. Bên cạnh hắn. Hồ Tâm Nguyệt dùng đôi tay ngọc trơn bóng đang ôm cổ hắn, đem thân thể nửa tựa vào người Hứa Tiên, đôi môi đỏ mộng đang dán lên mặt của Hứa Tiên.
Một lão tiên sinh trên khán đài gõ cây gậy trong tay bong bong, mắng: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m - Còn thể thống gì, còn thể thống gì! Quả thực là không biết xấu hổ mà!
Ánh mắt trừng qua những ai đang mở to mắt nhìn.
Hồ Tâm Nguyệt có được dung nhan tuyệt mỹ và khí chất như tiên nữ, cho nên có thể nói là xinh đẹp động lòng người! Không ít người kịp phản ứng, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng. - Ngươi náo đủ chưa!
Âm thanh trầm thấp của Hứa Tiên chỉ có Hồ Tâm Nguyệt nghe được.
Hồ Tâm Nguyệt buông Hứa Tiên ra, cười cười hì hì, nói:
- Chuyện này xem như ban thưởng chuyện vừa rồi của ngươi! Tuy không buồn nôn như lần đầu tiên, nhưng cảm giác lần này cũng... Ân... Vẫn buồn nôn như vậy!
Nàng bĩu môi, sau đó nhét một quả mơ vào trong miệng, giống như muốn làm dư vị trong miệng phai nhạt đi, mơ hồ không rõ, nói ra:
- Nhưng rất tốt, đây là thân thể của Thường Hi.
- Nhìn vẻ mặt của những kia thật là buồn cười, ha ha ha ha!
Hồ Tâm Nguyệt chỉ một ngón tay về khán đài, cười ngửa tới ngửa lui, tiếng cười lớn trong miệng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhìn lên, vài trăm người đang há hốc mồm, bộ dáng mở to mắt đúng là khôi hài. Nhưng hắn không muốn mình phối hợp diễn hài kịch với Hồ Tâm Nguyệt, hơn nữa nhìn ánh mắt của con hồ ly này, rõ ràng là xem hắn là một bộ phận của trận cười, đúng là hồ ly vô liêm sỉ!
Tiếng cười của Hồ Tâm Nguyệt im bặt dừng hẳn, và những người khác cũng mở to mắt ra.
Trong nháy mắt đó.
Hứa Tiên đã ôm lấy người của nàng, sau đó dùng tay cố định đầu của nàng, sau đó hôn lên đôi môi của nàng.
Cưỡng hiếp.
Hương vị chua chua ngọt ngọt của quả mơ đang lan truyền trong miệng, mùi thơm nhàn nhạt từ trong mũi phát ra.
Hồ Tâm Nguyệt dốc sức giãy dụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Hứa Tiên, nhưng không biết làm sao, nàng mất đi pháp lực, còn Hứa Tiên có sức lực quá lớn, không có cách nào ngăn cản hắn xâm lấn, trong lòng lung tung chửi bậy, - Hứa Tiên là đồ hỗn đản, buồn nôn muốn chết, lần đầu tiên của lão nương...
Nàng luôn dùng mị thuật mê người, lại lấy ảo thuật khinh người, sinh vật nam tính trong mắt của nàng là cực đoan chán ghét, hai lần hôn lên đối má của Hứa Tiên chỉ xem như va chạm xác thịt. Nhưng hôn sâu và điên cuồng như vậy lại là lần đầu tiên, hơn nữa còn trước mặt của bao nhiêu người, cho dù nàng lớn mật không cố kỵ, cùng không thể không cảm thấy một tia xấu hổ nhàn nhạt.
Tròng mắt của những người ngồi trên khán đài mở to, lão tiên sinh chửi bậy vừa rồi, hiện tại cũng quên chửi bậy, nắm cây gậy ba-toong trong tay, run rẩy kịch liệt, thầm nghĩ: - Quá... Quá kích thích.
Nhưng có người lại hô lên:
- Hỗn đản, mau ngăn cản hắn!
Nhưng người ở đây cho rằng Hồ Tâm Nguyệt chính là thân thuộc của Hứa Tiên, vì vậy không có người nào tiến lên ngăn cản hắn.
Hứa Tiên hơi chút buông tay, Hồ Tâm Nguyệt đẩy mạnh hắn ra ngoài, sau đó vịn bàn "Phi" không ngừng, sau đó cầm ấm trà rót vào tỏng miệng, sau khi súc miệng định nhổ ra ngoài. Hứa Tiên đúng lúc này vỗ lưng của nàng một cái, "Ọt ọt" một tiếng uống hết, Hồ Tâm Nguyệt có một loại cảm giác buồn nôn sắp ngất đi, tức giận nhìn qua Hứa Tiên, trên mặt xuất hiện nét ửng hồng chói mắt.
Hứa Tiên giống như lão tăng nhập định. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, còn kém một tiếng "A Di Đà Phật".
- Quá đáng giận, không ngờ một nam nhân bảo thủ như ta, trong xã hội cổ đại bảo thủ lại làm ra chuyện quá phận thế này, quả thực quá đáng giận.
Hứa Tiên dùng vẻ mặt vô tội, trong lòng vạn phần ủy khuất phàn nàn một hồi.
Hồ Tâm Nguyệt cười lạnh nói:
- Ta sẽ nói cho tiểu Bạch biết.
Thân thể Hứa Tiên chấn động, cười ngạo nghễ, nói:
- Ta sẽ quỳ trên mặt đất cầu nàng tha thứ.
Hồ Tâm Nguyệt cũng khiếp sợ trình độ vô sỉ của nam nhân này, trong mắt rất tức giận, nói:
- Xem như ngươi lợi hại!
Vân Yên lúc này giơ ngón tay cái lên nhìn về phía Hứa Tiên.